“Đồng minh như Thái tử là trọn đời khó cầu, vì sao Mẫn Tư phải từ chối?” Ôn Noãn cầm bình trà châm trà cho hắn.
“Bản Thái tử hơi không rõ ý này của Hữu thừa?” Mộ Dung Thành cau mày nhìn hắn, “Chẳng lẽ Hữu thừa muốn vừa kết làm đồng minh với Hàn Vương, lại kết làm đồng minh với bản Thái tử?”
“Có gì không thể.” Ôn Noãn cười đến ý vị sâu xa, “Thái tử không ngại suy nghĩ một chút, trong mối kết làm đồng minh này, nếu nhiều thêm một Hàn Vương sẽ như thế nào?”
Mộ Dung Thành ngưng mắt trầm tư, vẻ điên cuồng trong mắt dần dần nhanh chóng hiện lên, “Hàn Vương và Mộ Dung Tịnh là kẻ địch sống chết, nếu có Hàn Vương gia nhập, ba phía đồng thời xuất binh, không tới nửa tháng sẽ đạp bằng thế lực của Mộ Dung Tịnh.”
“Không tệ, không chỉ có như thế, ta và ngài đơn độc xuất binh, vấn đề cung cấp vật liệu hậu cần không cần phải lo lắng.” Ôn Noãn bổ sung.
“Suy tính của Hữu thừa quả nhiên chu toàn.” Mộ Dung Thành thu lại tâm tình phập phồng kịch liệt, đứng dậy nói với Ôn Noãn, “Nếu đại sự đã thỏa thuận, vậy bản Thái tử trở về sắp xếp chuẩn bị.”
“Có phải Thái tử đã quên chuyện gì?” Ôn Noãn nhàn nhạt lên tiếng nhắc nhở.
“Hả? Chuyện gì?” Chân Mộ Dung Thành vừa mới nâng lên, lại nghe một lời của Mẫn Tư, nghi ngờ nói, “Chẳng lẽ chúng ta còn có chỗ nào chưa nghĩ đến?” die ennd kdan/le eequhyd onnn
“Không phải Thái tử cho người truyền lời cho Mẫn Tư nói sẽ tự tay tặng mật rắn đỏ cho ta sao? Chẳng lẽ Thái tử ra cửa nhanh chóng quên?” Ôn Noãn trực tiếp mở miệng đòi, không hề có cảm giác nói thẳng quá mức hay thẹn thùng.
“Bản Thái tử nhất thời quên, Hữu thừa xin đừng trách. Hắn lấy một hộp gấm trong ống tay áo mở ra, mật rắn màu đỏ tươi đã thành hóa thạch lẳng lặng nằm trên mảnh gấm trắng. Hắn đưa hộp gấm cho Mẫn Tư nói, “Đây là mật rắn đỏ, xin Hữu thừa nhận lấy.”
“Tạ Thái tử.”
“Ta và ngươi đã là đồng minh, chính là vật nhỏ, cần gì nói cám ơn.” Cho dù “vật nhỏ” này là do hắn giấu phụ hoàng tự tiện lấy từ trong quốc khố ra.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Chỉ mới vừa có thể xuống giường hoạt động, liền giày vò như thế, cái mạng này của ngươi rốt cuộc muốn hay không muốn?” Ôn Noãn vừa mới trở về phòng, liền thấy Mạnh Cô Nhiễm đang ngồi trước bàn uống trà.
“Chỉ đi ra ngồi một chút uống chút trà..” Ôn Noãn đáp rất tùy ý, ngước mắt lại nhìn thấy nụ cười bên khóe mắt hắn đến khiến cho người ta dựng cả tóc gáy. Nàng lập tức đỡ trán nói, “Đột nhiên đầu hơi choáng, Huyền Nguyệt, ngươi đỡ ta lên giường nằm.”
Huyền Nguyệt lập tức hiểu ý, cẩn thận đỡ Ôn Noãn nằm xuống giường rồi đắp chăn cho nàng.
Diễn trò thế mà lại diễn tới trước mặt hắn? Đáy mắt Mạnh Cô Nhiễm dính vào ý cười nhẹ đến không thể nhận ra, tiến lên bắt mạch cho nàng, mạch tượng vốn vững vàng, nhưng trải qua nàng vừa giày vò lại hơi rối loạn, hắn lạnh lùng nói: “Trong vòng ba ngày không được xuống giường.”
Mắt Ôn Noãn đang giả ngủ lập tức mở ra, đang định lên tiếng phản đối, nhưng hắn lại mở miệng trước nàng: “Mạng của ngươi do bổn tọa cứu, bổn tọa mất tâm lực như vậy, tuyệt đối không cho phép kiếm củi ba năm thiêu một giờ.” dfienddn lieqiudoon
“…” Ôn Noãn trực tiếp kéo chăn qua trùm đầu nằm ngủ.
Ban đêm, Huyền Nguyệt đưa thức ăn tới, Ôn Noãn vừa vặn tỉnh ngủ. Sau khi dùng xong bữa, nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện cực kỳ thấp thỏm, “Đúng rồi, thuốc vài ngày trước ta giao cho ngươi, Hỉ Thiện đường có khả năng giải được không?”
“Không có.” Trên mặt Huyền Nguyệt dâng lên vẻ vui mừng, “Bởi vì thuốc này mà gần đây có không ít người tới mua thuốc, thương hiệu của Minh Nguyệt các đã vãn hồi không ít.”
Thế mà lại chưa giải được… Ôn Noãn cười khổ.
“Thuốc của Các chủ không bị Hỉ thiện đường giải, nên vui vẻ chứ, sao thuộc hạ nhìn vẻ mặt Các chủ dường như không mấy vui vẻ”
“Không có.” Chẳng qua là thất vọng sau khi hy vọng thất bại mà thôi.
“Lấy giấy bút tới, đỡ ta tới trước thư án.”
“Nhưng Mạnh công tử…” Huyền Nguyệt khó xử.
“Ngươi thế mà lại nghe lời của hắn” Nha đầu này rõ ràng là thuộc hạ của nàng, thế mà lại đối với Mạnh Cô Nhiễm nói gì nghe nấy.
“Mạnh công tử cũng vì tốt cho Các chủ.”
“…Vậy lấy bàn gấp trên giường lại cầm giấy đưa lên giường cho ta, vậy được không?” Ôn Noãn bất đắc dĩ nói.
“Dạ, thuộc hạ đi lấy ngay.”
Ôn Noãn viết xong đưa lá thư cho Huyền Nguyệt nói: “Giao thư này cho… Giao cho Bạch Ưng, để cho hắn đưa cho Vương gia.” Kết thành đồng minh với Mộ Dung Thành là bên Tịch Nguyệt, nàng là đồ giả mạo dĩ nhiên không thể nào khiến bên Tịch Nguyệt xuất binh, vì vậy chỉ có thể để cho bên chỗ Quân Dập Hàn phối hợp xuất binh giả vờ giả vịt khiến Mộ Dung Thành không sinh nghi. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Ngoài cửa sổ tuyết bay vài lần, mỗi ngày các dược liệu quý giá được sắc thành chén thuốc rưới vào trong bụng, khí sắc của Ôn Noãn đã hơi chuyển biến tốt, không cần Huyền Nguyệt đỡ cũng có thể đi lại ở trong phòng, chỉ có điều đi không được mấy bước đã thấy quanh người không có chút sức lực nào, lại phải dừng lại nghỉ ngơi một chút.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Ngày hôm đó Huyền Nguyệt mang đến tin tức, nói là tội chứng Mộ Dung Tịnh âm thầm tự tạo binh khí bán cho nước Kim bị người tố giác, các triều thần tức giận cùng bức vua thoái vị, Mộ Dung Tịnh bị buộc giao quyền lực lại cho Hoàng thượng bị bệnh nặng đang bị giam lỏng, bà phải chuyển tới ở trong Tĩnh Tâm uyển, tương đương với bị đánh vào trong lãnh cung.
Ôn Noãn cạn ngụm trà, nụ cười khá sâu, Mộ Dung Tịnh thuận theo đi đến Tĩnh Tâm uyển, theo ý của bà ta chính là tránh đầu gió lấy lui làm tiến đi, bởi vì trong tay bà ta còn nắm một lá bài tẩy – Quân Hạo Thiên bị nhốt trong cung là người giả mạo bà nắm trong tay, thực quyền vẫn nằm trong tay bà, bà cũng chỉ lấy lui làm tiến ở tạm phía sau màn, đợi đến khi cơn tức giận của các đại thần dần nguôi bà lại bày mưu hóa giải, một lần nữa đứng ở trước màn tiếp nhận quỳ lạy của các đại thần cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nhưng bà ngàn tính vạn tính duy nhất không tính đến chính là Quân Dập Hàn và Quân Hạo Thiên đã sớm rút củi dưới đáy nồi, chính chủ trở về vị trí cũ. Cuộc đời này bà ta muốn từ trong Tĩnh Tâm uyển đi ra ngoài, sợ rằng khó như lên trời.
Ban đầu án điều tra tự tạo binh khí ở Giang Hoài, nhìn giống như đầu mối bị chém đứt cuối cùng lấy người Phó Tấn Hoài và Nam Cung thế gia trị tội, nhưng nếu như nàng đoán không sai, Quân Dập Hàn điều tra ra chủ mưu sau màn là Mộ Dung Tịnh, chẳng qua khi đó không nên động tới bà ta. Mà bây giờ, ứng với Quân Hạo Thiên và Quân Dập Hàn cho rằng thời cơ mọi mặt đã tới, liền bùng nổ ra án tự tạo binh khí, mượn tay chúng đại thần, cầm lại Hoàng quyền từ trong tay Mộ Dung Tịnh, đánh mất quyền lực của bà ta. Vừa không phí ai, có thể khiến chúng đại thần ủng hộ và nghênh đón thượng vị, đây đúng là một kế hay, thời cơ của quân cờ trên tay Quân Dập Hàn rơi cực hay. di3n~d@n`l3q21y'd0n
Nếu triều đình Mộ Dung đã tan rã, như vậy…
“Quân Kim tới đâu?” Nàng nắm chặt áo lông cáo trên người hỏi.
Huyền Nguyệt lập tức gẩy lớn than lửa lên, đáp lại: “Hàn quân dẫn Kim quân tới chỗ hiểm yếu Tấn Châu cắt đứt đầu đuôi Kim quân, đại thắng, Mộ Dung Thành lĩnh năm vạn đại quân chỉ còn dư lại không tới ba vạn che chở hắn chạy trốn.”
Khóe môi Ôn Noãn hiện lên ý cười, kế sách của hắn lại giống như mới vừa rồi nàng nghĩ tới, nếu Mộ Dung Tịnh vẫn cầm quyền, Mộ Dung Thành đã xuất binh vả lại nhất định phải thắng một trận củng cố địa vị, sao lại có thể tùy tùy tiện tiện thu binh, đến lúc đó cho dù Tịch Nguyệt không xuất binh cũng nhất định bị tình thế ép buộc toàn lực nghênh địch Mộ Dung Tịnh, chính là mượn tay hắn trừ bỏ Mộ Dung Tịnh, cho dù hắn thắng hay không thắng, Quân Dập Hàn đều có thể ngồi ngư ông đắc lợi. Hiện giờ chính quyền Mộ Dung suy sụp, Hoàng quyền quay về trên tay Quân Hạo Thiên, đến không thể để cho Mộ Dung Thành đánh trận đánh này, bởi vậy để cho hắn ăn bại trận xám xịt rút đi, là sách lược vô cùng tốt, hắn bại một lần này, không chỉ có dân chúng nước Linh vui mừng, nhị Hoàng tử nước Kim càng vui mừng. Trận đánh thua này nhất định sẽ phế bỏ Thái tử vị của hắn, triều đình Hoàng thất nước Kim nhất định sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu, hoàn toàn sẽ dính dáng đến bùng nổ nội chiến Đến lúc đó mười vạn con sói hung ác đã tập trung quân lực triển khai ở bên ngoài nước Linh tất nhiên ốc còn không mang nổi mình ốc, nào còn có tâm tư tìm nước Linh gây phiền toái. Không ngờ, mưu lược tác chiến của nàng và Quân Dập Hàn trái lại rất ăn ý, nụ cười bên môi nàng sâu hơn.
Mà Mộ Dung Thành còn có thể dư lại ba vạn binh sĩ, Ôn Noãn phỏng đoán, Quân Dập Hàn nhất định muốn lưu lại chút vốn cho hắn để còn tranh chấp với nhị Hoàng tử, để cho trên tay hắn giữ lại thực lực nhất định, mới có thể tranh chấp lâu chút với nhị Hoàng tử, chuyện này tuyệt đối là chuyện tốt đối với nước Linh.
Bây giờ Mộ Dung Tịnh và Mộ Dung Thành bị “Lừa gạt” gần như thua hết tất cả, tất nhiên tức đến nổ tung, tâm tình Ôn Noãn rất tốt thưởng thức cảnh tuyết ngoài cửa sổ.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Mộ Dung Tịnh và Mộ Dung Thành đâu chỉ tức đến nổ tung, quả thật giận đến hận không thể giết sạch người trong thiên hạ cho hả giận.
Trong Tĩnh Tâm uyển lạnh như hầm băng, Mộ Dung Tịnh với sắc mặt xám tro ngồi trên giường chăn bông vải cũ rách, bà giống như còn chưa lấy lại thần hồn từ trong đả kích liên tiếp.
Bây giờ trong triều đình, bà bị hơn trăm tên đại thần liên kết buộc tội, liệt sổ hơn tám mươi tội trạng, nghiêm trọng nhất chính là tự tạo binh khí và cấu kết với nước khác, tình cảm mờ ám với Tào Quốc công làm hổ thẹn Hoàng thất, giấu giếm giới tính Hoàng tử định đánh cắp Hoàng quyền, ba tội lớn này đều có tội chứng cứng như sắt thép, khiến cho bà không cách nào cãi lại, những tội này cho dù là một tội nào đều đủ để cho bà rơi xuống tầng bụi vinh viễn không có ngày trở dậy, nhưng bà không sợ hãi, Mộ Dung Tịnh bà đâu phải là người thường, tuy rằng thân bà vùi lấp hoàn toàn, bà vẫn có khả năng đùa bỡn triều đình thiên hạ này trong lòng bàn tay, chỉ tạm thời ẩn nhẫn mà thôi.Vì vậy, Tào Quốc công bị tịch thu tài sản giết cửu tộc, bà bị chuyển vào ở trong Tĩnh Tâm uyển tư quá, bà tiếp nhận rất bình tĩnh. Kẻ thành chuyện lớn sóng lên sóng xuống chính là bình thường, mấu chốt là khi sóng hạ xuống có thể một lần nữa nhấc lên hay không, mà bà, có tư cách như vậy.
Nhưng khi bà dùng tư thế cao quý sai người đi mời người tới, khoảnh khắc khi hắn bước vào cửa, dường như bà nghe thấy được âm thanh mình rơi xuống vực sâu vạn trượng tan xương nát thịt.
Quý khí Hoàng tộc tao nhã quanh thân trời sinh này, đó là hàng giả cho dù như thế nào cũng không học được.
Hắn từ trên cao đưa mắt nhìn xuống bà, như nhìn một con kiến hôi bẩn thỉu hèn mọn, hắn nói: “Mộ Dung Tịnh, ngươi có từng nghĩ tới ngươi cũng có ngày hôm nay?”
Bà, Mộ Dung Tịnh, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay! Từ nhỏ bà chính là cao cao tại thượng nắm quyền lớn, bi thảm nhất chính là mấy năm mới vào cung, nhưng so sánh với bây giờ, hình như không đáng nhắc tới. Bà từ Thái hậu đương triều nắm giữ thiên hạ, đến luân lạc làm phạm nhân trong bụi bặm, biến chuyển như vậy để cho bà làm sao tiếp nhận? Tiếp nhận như thế nào? dinendian.lơqid]on
“Ngươi yên tâm, ta sẽ khiến ngươi sống tốt, sẽ không tiếp nhận đề nghị của chúng đại thần bí mật xử tử ngươi. Nhưng mà…” Hắn cười như mũi đao lăng trì, khiến cho gan dạ bà đều run rẩy, “Ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết.”
Hắn rời đi lúc nào bà cũng không biết, bà chỉ biết đời này của bà hoàn toàn xong rồi.
“Thái hậu, Thái hậu.” Cùng bị đưa vào Tĩnh Tâm uyển này còn có Vương công công làm bạn với bà hơn mười năm, ông cung kính nhỏ giọng nói, “Thái hậu, ngài trước đừng nản chí, ngài còn có hy vọng.”
“Hi vọng?” Quanh thân bà lạnh cóng đến chết lặng, lảo đảo đứng dậy, nhìn hoa tàn đầy ngoài sân, buồn bã cười nói, “Chuyện cho tới bây giờ, ai gia còn có hy vọng gì?”
“Thái hậu, ngài đừng quên thân phận của ngài không chỉ là Thái hậu.” Trong giọng nói của Vương công công bao hàm thâm ý nhắc nhở.
“Vậy thì như thế nào?” Bà cười lạnh lùng mà châm chọc, “Hắn không làm theo không nhớ phần ân tình này mà cùng người khác hợp tác tới tấn công ai gia, lúc này ai gia đi cầu hắn, chẳng phải để cho hắn chế giễu, sợ rằng hắn còn trực tiếp đưa ai gia cho người. Còn nữa, bây giờ trong cung trông chừng tầng tầng lớp lớp, muốn đi ra ngoài há có thể đi ra ngoài.”
“Có thể đi ra ngoài hay không, tự có nô tài quan tâm thay Thái hậu.” Giọng Vương công công lại thấp đi mấy phần nói, “Nếu Thái hậu biết được tin tức chiến sự mới nhất, Thái hậu liền biết nô tài nói ngài có hy vọng không phải là giả.”
“Hả? Tin tức gì?” Mộ Dung Tịnh bị nâng lên vài phần tâm tư.
“Mộ Dung Thành bị đánh bại, ngài có biết người đánh bại hắn là ai không?”
“Quân Dập Hàn?” Bà cau mày, lại nới lỏng ra, “Giết người giúp mình sau khi thành việc, chuyện này cũng không có gì quá kỳ quái. Bây giờ Hoàng quyền rơi vào trong tay Quân Hạo Thiên, cho dù quan hệ giữa Quân Dập Hàn và Quân Hạo Thiên như thế nào, bọn họ suy cho cùng vẫn là người Quân gia, sao lại cho phép người ngoài bắt nạt tới trên đầu người nhà mình. Quân Dập Hàn phản công Mộ Dung Thành, ngược lại không có gì kỳ quái. Chỉ có điều, Tịch Nguyệt này chẳng lẽ khoanh tay đứng nhìn?”
“Điều Thái hậu suy nghĩ chính là điều nô tài nói sau đây.” Vương công công thần bí âm trầm cười một tiếng, “Thái hậu có biết người chạy giữa mấy đại thế lực xúc tiến chiến sự này là ai không?”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Mẫn Tư lại là Hàn Vương phi Ôn Noãn?” Mộ Dung Thành đang nổi giận trong doanh trướng nhận được mật báo vừa nhìn, hai mắt vừa giận vừa sợ trợn to, ngay sau đó chuyển thành không thể tin, điều này sao có thể? Đường đường là Mẫn Tư Hữu thừa Tịch Nguyệt lại do một nữ nhân giả trang, hắn lại bị nữ nhân đùa giỡn trong lòng bàn tay
Đây quả thật là vô cùng nhục nhã!
Nếu hắn ở trong bẫy rập của Mẫn Tư, hắn còn có thể nhịn, nhưng đối phương lại là nữ nhân, sao hắn có thể nhịn được!
Thù này hắn không thể không báo!
“Người đâu, điểm năm trăm tên tinh nhuệ, bản Thái tử muốn…” Còn không đợi tả hữu phó tướng tới khuyên, hắn thế mà lại mặt mày vặn vẹo chủ động dừng lời lại, hắn cùng với “Mẫn Tư” kết đồng minh, lại trừ biết nàng là Hữu thừa Tịch Nguyệt ra, lại một chút tin tức của nàng cũng không cho người đi điều tra, hắn lại để cho nàng chỉ dựa vào uốn ba tấc lưỡi lập mưu hóa thành ích lợi hư không làm cho váng đầu, ngay cả lòng đề phòng cơ bản nhất cũng không có? diee ndda fnleeq uysd doon
Quanh người Mộ Dung Thành lạnh run, sóng lòng phập phồng mãnh liệt. Nữ nhân này, thật là quá đáng sợ, chỉ hai lần gặp mặt đã khiến cho hắn tổn thất hai vạn nhân mã, mà hậu quả từ đầu đưa tới… Ứng với đã sớm nằm trong kế hoạch của nàng.
“Thái tử, vừa lấy được mật báo.” Thị vệ trình thư nhỏ lên cho hắn.
Hắn hít sâu một hơi, giơ tay lên nhận, lúc này mới phát hiện ra đầy trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, tay lại khẽ phát run. Hắn mở thư nhỏ ra nhìn, giận quá hóa thành cười: “Bây giờ tự thân bản Thái tử cũng khó khăn vì cái gì phải cứu…” Lời nói một lần nữa nghẹn trong cổ họng không ra, sắc mặt thay đổi kịch liệt, nói không ra là vui hay giận.
Phó tướng bên cạnh hắn lo lắng nhìn hắn: “Thái tử?”
“Hai người lập tức suất lĩnh ba trăm tên tinh nhuệ chạy tới rừng cây đen bên ngoài Kinh thành tiếp ứng Mộ Dung Tịnh, cần phải mang người còn sống về đến.” Hắn hoàn hồn lại lập tức hạ lệnh, có lẽ hắn chỉ có thể vật lộn đọ sức một phen cuối cùng này.
Sau ba canh giờ, ba trăm lính tinh nhuệ tổn thất gần một nửa mang theo Mộ Dung Tịnh và Vương công công cùng với Sở Hoan hôn mê bất tỉnh đi tới doanh địa của Mộ Dung Thành. Sở Hoan được Vương công công mang vào trong doanh trướng nghỉ ngơi, còn Mộ Dung Tịnh trực tiếp được mời vào trong trướng của Mộ Dung Thành.
“Nhìn khí sắc của cô dường như không hề tốt chút nào, có cần chất nhi phân phó hạ nhân hầm chén súp bồi bổ cho cô không?” Mộ Dung Thành nhìn Mộ Dung Tịnh mặt mũi tiều tụy cười như không cười nói.
“Ngươi lại vẫn còn biết ta là cô của ngươi.” Mộ Dung Tịnh cười lạnh, “Lại có người chất nhi như ngươi tới liên hiệp với người ngoài đối phó với cô của mình?”
“So với cách thức cô đối xử với nữ nhi ruột của mình, chất nhi ta chính là thua kém nhiều rồi.” Mộ Dung Thành không lạnh không nóng châm chọc ngược lại. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
“Ngươi…”
“Mẫn Tư thật sự là Hàn Vương phi? Cô có chứng cứ gì?” Mộ Dung Thành không kiên nhẫn cắt đứt lời bà ta, “Tại sao chất nhi chỉ dựa vào mấy câu của cô liền tin tưởng Mẫn Tư là giả?” Lúc ban đầu hắn bị tức giận thiêu đốt lý trí, lui về sau, sau mấy canh giờ hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm giác sâu sắc chuyện này có thể là mưu kế của Mộ Dung Tịnh chưa biết chừng. Lúc trước bà ta lấy chuyện Mẫn Tư là Hàn Vương phi, chuyện hắn bị một nữ nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay tổn thất mấy vạn binh sĩ làm uy hiếp, nếu hắn không cứu bà ta, bà ta liền viết mật thư báo cho phụ hoàng, phụ hoàng và các đại thần trong triều chắc chắn cảm thấy hắn là một phế vật, hơn thế nữa bước ngoặt nguy hiểm binh bại không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí, thêm với yêu cầu phế hắn lập Hoàng đệ làm Thái tử đã có xu hướng tăng vọt, bởi vậy nếu như chuyện này bùng nổ hắn vô cùng có khả năng trực tiếp bị phế. Sau đó bà ta lại lấy một phần ba bản đồ bày binh của nước Linh ở trong tay ra làm mồi nhử hấp dẫn hắn, khiến cho hắn ý thức được nếu như trình bản đồ bày binh này lên cho phụ hoàng bù trừ cho chiến sự thất bại lần này của hắn làm câu trả lời thỏa đáng cho nước Kim, vị trí Thái tử của hắn còn có cơ hội giữ được. Dưới một uy hiếp một dụ dỗ như thế, sao hắn lại không thể mạo hiểm cứu bà ta ra ngoài. Nghĩ đến đây, trong mắt hắn tràn ra ý nguy cơ nồng đậm.
“Thế nào, đến bây giờ vẫn còn không chịu tiếp nhận sự thật mình bại trong tay một nữ nhân?” Mộ Dung Tịnh lên tiếng châm biếm, trước khi Mộ Dung Thành hoàn toàn nổi giận lấy một bức họa từ trong ống tay áo mà Vương công công đã chuẩn bị trước đó đưa cho hắn, “Đây mới thật sự là Mẫn Tư Hữu thừa nước Tịch Nguyệt, sau ngày đại điển Hoàng thái đệ hắn đã lên đường về nước, nếu ngươi không tin, đại khái có thể phái người điều tra”
Mộ Dung Thành nhìn nam tử áo màu lam nho nhã trên bức họa, chỉ cảm thấy thật sự khác xa với mặt cười hồ ly túc trí đa mưu như lời đồn, ngược lại càng thêm phù hợp với hình tượng cùng tiếp xúc với hắn, hắn tiện tay ném bức họa sang bên cạnh, uống một ngụm trà nói: “Cho dù hắn phải hay không, chất nhi phái người đi thăm dò, qua lại như vậy cũng phải nửa tháng có thừa, chất nhi cũng sẽ không vì chuyện như vậy mà làm trễ nải lâu như thế, cô đây đoán chắc trước khi điều tra chất nhi sẽ dẫn cô về nước Kim, đến lúc đó cho dù người này không phải là Mẫn Tư, cô đã thoát hiểm có phụ hoàng che chở, chất nhi cũng không thể làm gì cô. Điểm đáng ngờ trước bỏ qua không đề cập tới, nhưng mới vừa rồi khi phái người đi đón cô thì chất nhi ngược lại đi điều tra lời ngày đó Mẫn Tư nói với chất nhi về ân oán với ngài, vừa điều tra được, trái lại hoàn toàn phù hợp, điểm này cô giải thích như thế nào?”
“Ai gia xác thực có thù oán với Hàn Vương phi, nhưng nàng ta mượn dùng thân phận ‘Mẫn Tư’ thì ai gia chưa bao giờ kết thù kết oán với nàng ta sao lại ra ân oán?” Trong giọng nói của Mộ Dung Tịnh khó nén tức giận, Ôn Noãn này thế mà lại vu oan hãm hại bà.
“Vậy chất nhi xin hỏi ngày đại điển Hoàng thái đệ đó cô có mời Mẫn Tư đi điện Triêu Phượng thương lượng chuyện kết làm đồng minh không?” Trên khuôn mặt hoa đào của hắn như có một tầng sương thu nhìn bà ta, không trả lời mà hỏi ngược lại.“Có.” Mộ Dung Tịnh không biết hắn biết được bao nhiêu, nhưng biết lúc này nếu có chút lừa gạt bị hắn biết sẽ càng thêm xác thực chuyện hắn cho rằng “Lừa gạt”, vì vậy sau khi ngẫm nghĩ trực tiếp trả lời thẳng.
“Trong Hàn Vương phủ có người do cô sắp xếp?”
“Có.” Chuyện cài người nằm vùng, là chuyện không đáng nhắc tới nhất đối với người đang nắm quyền.
“Trại Chư Cát giải bách độc ở Hỉ Thiện đường là người của cô?”
“Đúng.” Chủ nhân của Hỉ Thiện đường là Trại Chư Cát, bà thế mà lại không biết? Chân mày Mộ Dung Tịnh nhíu chặt.
“Cô của ta.” Mộ Dung Thành cười lạnh, “Cô đây là coi chất nhi là kẻ ngu? Cô và Hàn Vương có ân oán, có ân oán với Mẫn Tư, bây giờ thừa dịp quan hệ giữa chất nhi và Mẫn Tư có chút khoảng cách liền tới khích bác quan hệ giữa chất nhi với hắn, vặn vẹo thân phận của hắn thành Hàn Vương phi, lại mượn tay chất nhi loại trừ Hàn Vương phi giúp cô, đến lúc đó Hàn Vương nhất định sẽ báo thù vì Vương phi của hắn, chất nhi và hắn đánh nhau chết sống, cô lại ở bên cạnh bàng quan tất cả thù đều báo, chất nhi lại lấy tất cả bù vào thậm chí liên lụy cả nước Kim vào. Mưu lược của cô càng ngày càng cao, nếu không phải thấy được mưu kế cô hạ độc Mẫn Tư, chất nhi còn thật sự không đến nỗi hoài nghi đây là một bẫy rập. Nhưng đáng tiếc, có tiền lệ của Mẫn Tư trước đó, chất nhi sao dễ dàng rơi vào ván cờ của cô, cô vẫn nên thu lại tâm tư không nên có kia đi.”
“Ngươi…” Mộ Dung Tịnh chỉ cảm thấy giận đến nhức đầu, bà thừa nhận phân tích nửa phần sau của hắn hết sức chính xác, nhưng vì sao hắn chính là không tin Mẫn Tư chính là Hàn Vương phi, kiên định cho rằng Ôn Noãn bịa đặt bà và “Mẫn Tư” đụng chạm là thật, ban đầu bà không trừ đi Ôn Noãn này, thật đúng là sai lầm lớn nhất của bà.
“Chất nhi như thế nào?” Mộ Dung Thành lạnh lùng trào phúng, “Thế nào, bị chất nhi nói trúng hết cô không còn lời nào để nói rồi?” Mặc dù chỉ từng hai lần gặp mặt Mẫn Tư, nhưng hắn học được không ít mưu lược từ trên người hắn. die nda nle equ ydo nn
“Thôi, chuyện này ngươi nói là như thế nào thì chính là như thế ấy đi.” Mộ Dung Tịnh không muốn dây dưa nhiều trên chuyện này, dây dưa tiếp nữa, không chừng hắn còn có thể xâu chuỗi ra cái gì, nồi đen này xem như xác định cõng trên lưng bà rồi.
“Nếu tin tức Mẫn Tư là Hàn Vương phi là giả, vậy một phần ba bản đồ bày binh của nước Linh trên tay ngươi không phải là giả nữa chứ? Nếu là giả nữa.” Mộ Dung Thành nhìn Mộ Dung Tịnh, trong nháy mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, “Chất nhi vì cứu cô ra ngoài, đã tổn thất tính mạng hơn trăm tên tinh nhuệ cũng nên đòi lại từ trên người cô. Một cái mạng cỏn con này của cô có thể chống đỡ nên cái gì, ngược lại dung mạo này bảo dưỡng thỏa đáng nhiều năm ở trong cung, chính là có thể dùng để khao cho nhóm lính tinh nhuệ còn thừa lại kia của chất nhi.”
“Mộ Dung Thành, ta là cô của ngươi.” Mộ Dung Tịnh tức giận vỗ bàn, từ khi nào có người nói chuyện nhiều bất kính như vậy với bà, mà đây là chất tử của bà.
Mộ Dung Thành làm như không thấy bà ta đang tức giận, giống như chẳng thèm để ý tới bfa ta, hắn nâng tách trà lên nhàn nhã uống trà, mà hai phó tướng bên ngoài lập tức đi vào đi về phía Mộ Dung Tịnh.
“Các ngươi làm cái gì, đừng tới đây, đi tới nữa ai gia giết cửu tộc các ngươi…” Mộ Dung Tịnh nhìn hai người phó tướng cười dâm đãng đi về phía bà, cuối cùng cảm thấy sợ hãi từ trong đáy lòng, biết Mộ Dung Thành nói là sự thật, giống như bà chưa bao giờ coi hắn làm chất nhi mà nhìn, hắn cũng chưa từng coi bà là cô mà nhìn. Cho nên lần này bọn họ mới có thể trúng bẫy rập của Ôn Noãn, thua thảm như vậy.
“Bản đồ bày binh là thật.” Mộ Dung Tịnh vội vàng đưa tay vào trong tay áo kéo ống tay áo xuống đưa cho Mộ Dung Thành, Mộ Dung Thành tiếp nhận và xem xét, nụ cười nơi đáy mắt còn chưa dâng lên lại lạnh lẽo, hắn chỉ vào bản đồ bày binh này nói, “Đây là xảy ra chuyện gì?”
“Đây là bức bán thành phẩm, thành phẩm ở trong đầu ta. Chờ sau khi ta theo ngươi về nước Kim thoát hiểm rồi, ta sẽ tự vẽ bản đồ bày binh hoàn chỉnh đưa cho ngươi.” Lúc này Mộ Dung Tịnh rốt cuộc đã có vài phần tự tin. d1en d4nl 3q21y d0n
“Ngươi đang trêu chọc ta?” Mộ Dung Thành nắm chặt hai quả đấm.
“Ai gia chỉ đang tự vệ mà thôi, đều là người thân ở vị trí cao, dụng ý làm như vậy không cần ta giải thích chắc hẳn ngươi cũng biết.” Bà nâng tách trà lên nhấp một ngụm, trả lời rất bình tĩnh.
Bên trong trướng nhất thời cực kỳ yên tĩnh, sơ qua, Mộ Dung Thành bỗng nhiên cười một tiếng, “Phần bản đồ bày binh này là bảo vệ tính mạng của cô, với bản Thái tử là giữ được vị trí Thái tử, tính ra, đều vô cùng quan trọng với ta và cô. Cô theo bản Thái tử đi nước Kim, bản Thái tử thật sự không lo lắng bản đồ này của cô làm giả. Nhưng theo mưu lược bây giờ của cô, bản Thái tử vì lo trước khỏi họa, vẫn đòi cô một bảo đảm thì tốt hơn. Chỉ không biết cô có bỏ được hay không, chỉ có điều bản Thái tử nghĩ, lấy hành động việc làm trước đây của cô, tất nhiên sẽ chịu.”
“Ngươi muốn cái gì?” Bây giờ bà còn có thể cho hắn cái gì? Bây giờ bà trừ bản đồ bày binh và Sở Hoan ra đã hoàn toàn không có… Sở Hoan?
Bà đột nhiên ngước mắt nhìn về phía hắn, lại thấy hắn nụ cười khá sâu nhìn mình không nói gì, trong lòng bà đột nhiên chợt lạnh, cố giữ vững trấn tĩnh nói: “Ngươi muốn Sở Hoan?”
“Cô không hổ là cô, một chút liền rõ ràng.” Mộ Dung Thành cười đến rất hài lòng.
“Không được, bây giờ ta chỉ còn lại một mình con bé, tại sao có thể…”
“Sao lại không thể? Hứa Sở Hoan cho bản Thái tử làm trắc phi, thứ nhất bản Thái tử yên tâm với cô, thứ hai Sở Hoan và cô cũng có thân phận địa vị, thứ ba vừa thân lại càng thêm thân phụ hoàng nhất định cũng thích. Đây là chuyện tốt hai phía, vì sao cô không đồng ý?”
“Nhưng mà…” Mộ Dung Tịnh nhất thời không tìm được lý do phản bác, điều hắn nói gần như đánh trúng xương sườn mềm của bà.
Mộ Dung Thành cũng không thúc giục bà ta, hắn biết bà ta nhất định sẽ đồng ý. dinendian.lơqid]on
“Được.” Ngón tay bén nhọn của Mộ Dung Tịnh bấm vào trong lòng bàn tay, cuối cùng độc ác nói.
Mộ Dung Thành nhẫn tâm cười nhạo ra tiếng, đáy mắt tràn đầy khinh miệt, vì mình, mà ngay cả nữ nhi của mình cũng có thể bán đi. Sở Hoan này làm nữ nhi của Mộ Dung Tịnh thật sự vừa đáng buồn vừa đáng thương.
Chỗ tối bên ngoài doanh trướng, Vương công công mang theo Sở Hoan lặng lẽ rời đi.
Sở Hoan thật thà ngồi ở đầu giường, nếu không phải nàng làm càn lăn lộn buộc Vương công công đang săn sóc nàng dẫn nàng đi tìm mẫu hậu của nàng, sao nàng lại biết được, mẫu hậu thế mà lại độc ác đến mức này, không chỉ muốn hại tam ca tam tẩu, mà ngay cả nữ nhi là nàng cũng không bỏ qua cho. Vì an nguy của mình, thế mà lại tặng nàng ra ngoài. Cho nên, khi bà ấy chạy trốn để Vương công công mang theo nàng đang hôn mê đi để trên tay thêm nhiều lợi thế?
Bắt đầu từ khi nàng ra đời, bà ấy vì quyền lực địa vị dùng thuốc khống chế nàng, bây giờ vì tính mạng không chút do dự tặng nàng cho người, bà ấy thật sự là mẫu thân thân sinh của nàng? Có người mẫu thân nào có thể đối xử với hài tử của mình như vậy?
Nước mắt thành chuỗi chảy xuống, nàng lại giống như không phát hiện ra, cứ hoàn toàn tức giận ngồi không như vậy.
“Đi ra ngoài.” Mộ Dung Thành vén màn trướng lên, cũng không thèm nhìn Vương công công ra lệnh một câu. diee ndda fnleeq uysd doon
Vương công công ngước mắt nhìn Sở Hoan, trong đáy mắt âm u lộ ra vẻ kinh dị, ngay sau đó theo lời lui ra ngoài.
“Ngươi tới đây làm gì? Đi ra ngoài!” Sở Hoan nâng tay áo lên lau nước mắt, tức giận quát lớn.
“Mới vừa rồi nhìn còn khổ sở động lòng người vừa thấy đã thương, sao mới chỉ trong thời gian một nháy mắt đã biến thành trái ớt nhỏ ăn pháo đốt, chỉ có điều bên cạnh bản Thái tử nhiều nữ nhân hiền thục, loại người như ngươi ngược lại mới mẻ.” Hắn vừa nói vừa tràn đầy hứng thú chậm rãi tới gần nàng.
“Ta kêu ngươi cút ra ngoài.” Sở Hoan thuận tay cầm gối sứ trên giường đập về phía hắn, hai mắt trợn trừng khí thế hung hăng.
Mộ Dung Thành nhất thời không tránh kịp, lại bị gối sứ bay tới đập trúng trán, chỉ trong thoáng chốc máu tươi từ trên trán chảy xuống. Hắn giơ tay sờ lên vết thương kia nhìn thấy máu đầy tay, lửa giận trong nháy mắt xông lên đầu, tiến lên mấy bước giơ tay tát Sở Hoan đánh ngã lên giường lập tức lấn người đè lên. Đầu óc Sở Hoan bị đánh đến choáng váng, nhưng từ nhỏ nàng trà trộn lớn lên trong Kinh thành, dưới tình huống này đánh nhau tất nhiên gặp không ít, vì vậy không cần đầu óc cũng có thể làm ra phản kích có lực.
Đánh nhau ở khoảng cách gần gần như dựa vào kỹ xảo và thô bạo, võ công ngược lại không sử dụng đến. Mộ Dung Thành thô bạo tất nhiên cao hơn Sở Hoan không biết mấy bậc, nhưng kỹ xảo của Mộ Dung Thành lại không sánh kịp với Sở Hoan tiểu Bá Vương thân kinh bách chiến Kinh thành. Hai người nhất thời quấn lấy nhau, Mộ Dung Thành không đánh được Sở Hoan, Sở Hoan cũng không làm gì được Mộ Dung Thành.
Khi lật tới lật lui vật lộn, bình nhỏ Ôn Noãn đưa cho Sở Hoan mang theo người lăn ra rơi trên mặt đất vỡ nát, lộ ra cứt chim màu vàng tươi đẹp.
“Xoẹt…” Tiếng vải vóc bị xé rách, đầu vai Sở Hoan lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn, dưới cái yếm hoa sen lăn ra trái táo đỏ lớn màu đỏ thẫm trơn nhẵn.