[Dịch] Lười Phi Có Độc

Chương 121 : Cứu giúp (2)




Sắc mặt Ôn Noãn căng thẳng, phi thân lao ra ngoài, nhưng huyệt động quá sâu trong đất, chấn động càng ngày càng mạnh, đã có hòn đá không ngừng rơi từ trên đỉnh xuống, nàng chỉ đành cẩn thận đặt hai chân xuống tránh đá rơi vội vã chạy ra ngoài.

“Ầm ầm ầm.” Âm thanh sụp đổ ở phía sau huyệt động cuốn tới, bụi mù đầy trời dâng lên che tầm mắt, Ôn Noãn không tránh kịp, trên vai bị một tảng đá đập trúng, tay phải run lên, dạ minh châu lăn vào trong đống đất đá lộn xộn, trong động đang rung động chỉ trong thoáng chốc đã hoàn toàn tối đen đưa tay không thấy được năm ngón.

Chẳng lẽ hôm nay phải khổ sở chôn sống ở đây?

Trong lòng Ôn Noãn chợt lạnh, hơi không bằng lòng tin tưởng số mạng của mình khổ sở như thế, nàng nhắm mắt lại, dựa vào thính giác phán đoán phương hướng đá rơi, nguy hiểm trái trốn phải tránh, nhưng một trốn một tránh như vậy, cảm giác phương hướng cực kỳ kém, trong nháy mắt khi nàng nhìn cửa động là phương hướng nào, trên người lại bị đập trúng mấy lần, đau đớn tan lòng nát dạ tràn ra toàn thân, độ cong động tác lớn càng tác động đến miệng vết thương ở ngực, huyết khí cuồn cuộn, nàng đột nhiên phun ra một ngụm máu, trước mặt bỗng tối sầm, thân thể té xuống.

Giữa mơ mơ màng màng, nàng chỉ cảm nhận thân thể được một cánh tay có lực ôm lấy, lồng ngực thoáng lay động, đầu nàng vốn đã rất choáng váng càng thêm ngây ngốc, dưới choáng váng mạnh mẽ ác liệt như vậy, nàng cũng thật sự ngất đi rồi.

Trước khi ngất đi, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên một tia sáng thần kỳ, cảm khái nửa đời trước cảm khái nửa đời sau, sau khi cảm khái xong, chỉ cảm thấy nàng cứ một tiếng không đậm không nhạt kết thúc như vậy cũng không phải không tốt, ý niệm này vừa ra, trong lòng nàng lại đột nhiên co rút lại, hơi đau như bị kim châm, ngay sau đó kim đâm chỗ nào thì chỗ đó tràn ra lo lắng nồng đậm không đành lòng nồng đậm, giống như tơ gắt gao bao trùm lấy trái tim nàng.

Không đành lòng? Lo lắng?

Nàng chống lại tia sáng thần kỳ sắp tán loạn kia tinh tế tìm kiếm, giật mình khi thấy mình đứng dưới tán cây hợp hoan hoa bay đầy trời, trong hoa rơi rực rỡ đó, hắn đang đứng dưới tàng cây hợp hoan cười nhẹ với nàng, dịu dàng khẽ gọi: “Phu nhân.”

Quân Dập Hàn.

Ôn Noãn chấn động trong lòng.

“Không nhìn thấy?” Mộ Dung Tịnh vỗ bàn, lạnh lùng nói, “Nàng ta một người lớn sống sờ sờ, các ngươi ngày ngày canh chừng trong sân lại vẫn có thể làm mất dấu người, xem ai gia có lột da các ngươi không.”

“Người đâu, lôi tất cả nô tài ở Di Hà viên xuống đánh trượng cho ai gia, đánh chết.” Mộ Dung Tịnh nói đến phần sau, che ngực đau, sắc mặt trắng bệch.

“Thái hậu, tha mạng, Thái hậu...” Một đám cung nữ thái giám khóc lóc cầu xin tha thứ.

“Còn không lôi xuống.” Vương công công lạnh giọng nói, canh dưỡng sinh bây giờ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn lại sớm một bước đưa cho Mộ Dung Tịnh.

Đợi đến khi cả phòng yên tĩnh, Mộ Dung Tịnh hít sâu khôi phục tâm tình, đợi sau khi cơn quặn đau nơi trái tim trôi qua, lúc này mới sắc mặt mệt mỏi đối diện với Vương công công nói: “Khoảng thời gian này tâm tình ai gia hơi bất ổn một chút thì trái tim lại quặn đau khó chịu, những Ngự y trong cung này đều là một lũ phế vật, bọn chúng nói ai gia không có bệnh, chỉ kêu ai gia uống những canh dưỡng sinh vô dụng này, nhưng nếu thân thể ai gia thật sự không xảy ra bất cứ vấn đề gì, tại sao lại hiện lên triệu chứng như thế?”

Vương công công suy tư một lát, sau đó vẻ mặt âm trầm càng lộ vẻ quỷ dị, hỏi dò: “Tim Thái hậu đau thắt bắt đầu có sau khi trở về từ chùa Hộ Quốc?”

Mộ Dung Tịnh suy nghĩ kỹ càng một lúc, gật đầu một cái nói: “Ngươi nhắc nhở như thế, ai gia tính toán một chút, tim đau thắt này đúng là sau khi trở về từ chùa Hộ Quốc thì bắt đầu có.” Bà khựng lại một chút, chân mày khẽ nhíu lại, “Tim quặn đau này của ai gia có liên quan đến chùa Hộ Quốc?”

Tròng mắt bao trùm ý cười âm trầm tầng tầng của Vương công công nhếch lên: “Các chủ Minh Nguyệt các Âu Dương Minh Nguyệt.’

“Ngươi nói ai gia bị trúng độc của Âu Dương Minh Nguyệt?” Mộ Dung Tịnh kinh hãi.Vương công công đứng bên cạnh cúi mắt xuống, giọng nói giống như không xác định chắc chắn nói: “Nô tài cũng chỉ suy đoán.’

Nhưng Mộ Dung Tịnh lại theo chỉ điểm này của hắn mà suy nghĩ tỉ mỉ, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên tức giận đùng đùng, bà nhíu chặt chân mày, rồi lại vội vàng hít sâu một hơi để tức giận này tản đi, giọng nói căm hận, cắn răng nghiến lợi nói: “Ám vệ tùy ngươi điều động, cần phải chộp Âu Dương Minh Nguyệt tới cho ai gia!”

“Dạ, Thái hậu.” Khóe môi Vương công công không biến sắc câu lên, mặt mày tràn đầy sát khí nồng nặc, Âu Dương Minh Nguyệt, món nợ chất chứa giữa bổn công công và ngươi cũng đến lúc phải tính tính toán toán kỹ lưỡng rồi!

“Bây giờ là giờ nào?” Ôn Noãn tỉnh lại, day đầu hơi ngây ngốc mở miệng hỏi.

“Giờ Thân.” Vu Di mới vừa bưng chén thuốc vào phòng đáp.

“Giờ Thân?” Tay đang day trán của Ôn Noãn dừng lại, bỗng nhiên nhìn Vu Di, lại nhìn căn phòng này, trí nhớ đêm qua dồn dập tràn vào trong đầu, “Là ngươi cứu ta?”

“Uống thuốc.” Vu Di trực tiếp bỏ qua câu hỏi của nàng, cầm chén thuốc đưa cho nàng, đưa được một nửa lại lấy lại đặt chén thuốc lên bàn thấp, đỡ nàng đứng dậy.

Cái khẽ động này, nàng chỉ cảm giác cả người lẫn lục phủ ngũ tạng giống như bị hung hăng phá ra rồi khép lại, đau đến chân mày nàng nhíu chặt, Vu Di không biến sắc, lòng bàn tay đặt sau lưng nàng, lấy nội lực hóa giải đau đớn vì nàng.

“Cám...” Ôn Noãn vừa định cám ơn Vu Di cứu nàng, nhưng lời nàng vừa mới ra khỏi miệng, hai mắt lạnh lùng của Vu Di đã rơi lên mặt nàng, nàng chỉ đành phải nuốt chửng câu nói xuống, “Hiện giờ ta có việc gấp cần rời đi, Minh Nguyệt các còn phải phiền ngươi giúp ta canh chừng mấy ngày.” Bồ tát phù hộ, chỉ mong không có ai phát hiện nàng không ở trong cung, nàng nghĩ vậy đồng thời đứng dậy, cũng không lưu ý đến Vu Di ngăn cản trước mặt nàng, lồng ngực cao lớn vẫn chưa tránh ra.

“Rầm.” Đầu nàng đâm thẳng vào trong ngực hắn, đầu óc còn chưa kịp ngất lên ngất xuống, bên tai đã truyền đến tiếng kêu rên cực thấp.

“Ngươi bị thương?” Ôn Noãn mím môi hỏi, tối hôm qua trong đá rơi loạn xạ như vậy, tuy hắn lấy võ công cao mạnh mang theo nàng hôn mê cũng khó có thể toàn thân mà lui.

“Bị thương ngoài da.” Hắn đáp cực kỳ thản nhiên, ngay sau đó một lần nữa mang thuốc đến đưa cho nàng, “Uống thuốc.”

Bị thương ngoài da có thể khiến cho hắn một nam nhân lạnh lùng ngang ngạnh kêu rên thành tiếng?

Ôn Noãn giơ tay thăm dò mạch tượng của hắn, thế nhưng hắn lại giống như lơ đãng tránh ra, lót cái gối ra sau lưng nàng để cho nàng tựa vào, chén thuốc trong tay vẫn duỗi thẳng về trước mặt nàng.

Thôi, bây giờ nàng nên quan tâm chính là thân thể tàn phá một lần nữa bị đả kích của mình, Ôn Noãn thấy hắn cố chấp cũng không đến kiểm tra vết thương của hắn nữa, chỉ nhận lấy chén thuốc hắn đưa tới, nhíu chân mày vài ngụm uống xong thuốc đắc đến đầu lưỡi tê dại, sau đó tùy ý giơ tay áo lên lau môi, rồi muốn xuống giường.

“Bây giờ ngươi cần nghỉ ngơi.” Vu Di bất động như núi chặn trước giường nàng.

“Ta biết rõ.” Ôn Noãn nhìn nam nhân suốt ngày mặt lạnh đã cứu mình mấy lần, mặt mày cuối cùng dịu dàng nói, “Bây giờ ta thật sự có việc gấp cần thiết phải trở về xử lý, làm phiền ngươi nhường một chút.”

Vu Di lạnh lùng nhìn nàng, vẻ âm u nơi đáy mắt bắt đầu khởi động, Ôn Noãn không lùi không tránh đón nhận ánh mắt hắn, vẻ mặt kiên định, ánh mắt hai bên giao chiến, không ai nhường ai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.