Thần Châu Hạo Thổ rộng lớn khôn cùng, trải rộng nghìn vạn dặm, dân cư lên tới hàng tỉ, phần lớn chung sống ở vùng đất màu mỡ nhất bên trong Cửu Châu. Song thần châu rộng lớn mênh mông , bên ngoài Cửu Châu cũng có nhiều nơi hiểm yếu tuyệt địa. Phía đông là biển cả, phía tây hoang dã, nam thì có nhiều núi sông đồ sộ, bắc chính là vùng băng tuyết lạnh giá. Khắp nơi đều có yêu thú hung hiểm, người bình thường không thể tới, mỗi một chỗ cũng rộng lớn vô biên vô hạn, so với bên trong vùng đất Cửu Châu , chỉ có hơn chứ không có kém.
Trong số năm vùng tuyệt địa ở Thần Châu thì vùng phương bắc lạnh giá là một nơi cực kì đặc biệt.
Một năm bốn mùa, trên vùng đất phương bắc lạnh giá rộng lớn vô biên này, nơi nào cũng đều lạnh giá vô cùng, gió tuyết đan xen, khí lạnh thổi mạnh, ở đâu cũng đều là một màu trắng xóa, cho dù ở phía nam là giữa mùa hè, Băng nguyên phía trên vẫn không nửa phần ấm áp. Vì ở nơi này đang lạnh rất lạnh, vùng đất Băng Nguyên rộng lớn lại rất ít dấu vết của con người từng ở. Cũng chỉ có số ít người dân sống lâu đời ở đây còn sinh hoạt dọc theo các vùng đất từ thời Thượng Cổ, miễn cưỡng sinh tồn được, còn lại chỉ có một số ít người tu chân có đạo hạnh cao thâm, thỉnh thoảng ở nơi đây phám phá thổ địa.
Mưa tuyết mờ mịt, gió tuyết xơ xác tiêu điều, chỉ tồn tại vô số địa phương chết chóc, vạn vật đều đìu hiu, trên Băng Nguyên quanh năm rét căm căm tàn khốc. Ở phía nam khí hậu ấm áp hơn, vô số sinh vật đều tụ tập sinh tồn tại đó. Nhưng trên vùng băng nguyên phương bắc đất đai mênh mông bát ngát này đôi khi vẫn có người sống. Thậm chí còn có tin đồn vẫn có những dị chủng có từ thời hồng hoang sinh sống ở chỗ sâu trong băng nguyên. Không kể tới, trên lục địa Băng Nguyên vẫn lưu truyền có vô số yêu thú cường đại chịu được rét buốt. Những yêu thú kia ở sâu trong cực bắc vẫn vĩnh viễn chịu đựng được cái lạnh trên vùng băng nguyên bao la mênh mông. Chẳng những không tồn tại sự tĩnh mịch u ám, trái lại tại đây , ở trung tâm vẫn tồn tại bí mật to lớn . Còn có vô số dị thú hiếm thấy có cuộc sống như thế, sản vật phong phú, thiên tài địa bảo nhiều vô số, những năm gần đây những người tu đạo trung thổ rất nhiều lần đến thăm dò, con người tới đây thám hiểm ngày càng đông đúc hơn.
Băng Nguyên dẫu sao cũng là nơi nguy hiểm khó lường, không thể tùy tiện đến được, ngay cả nhiều tu đạo sĩ có đạo hạnh cao thâm cũng gặp phải cảnh ngộ bất hạnh, chết bất đắc kỳ tử. Cho đến ngày nay, tại vùng băng nguyên vẫn như xưa, rất ít người lai vãng tới.
Gió tuyết liên tục tàn phá ngàn dặm, gió lốc lạnh lẽo thổi quét khắp mặt đất, gió lạnh lướt qua trung tâm cao nguyên xơ xác tiêu điều, lại bay qua biển chết mênh mông không giới hạn, tiếp tục lướt sâu trong Băng Nguyên mờ mịt. Đến đây , nhiệt độ không khí Băng Nguyên so với biển chết còn thấp hơn nhiều , vì vậy ngay cả đa số yêu thú có thể lực đứng đầu, dũng mãnh gan dạ, đều không thể sinh tồn ở sâu trong Băng Nguyên.
Cũng chỉ có ở đây, trên Băng Nguyên mới thực sự hiện ra là một nơi xơ xác tiêu điều , khô cằn sỏi đá.
Nhưng lúc này, ngay tại sâu trong Băng Nguyên lạnh cùng cực , một nơi bí ẩn, mà cho đến ngày nay còn chưa bị loài người phát hiện. Có một tòa tháp khổng lồ, thẳng tắp, cao ngất ngưởng, vững chãi, mờ mịt trong gió tuyết.
Nếu có người nhìn thấy tòa tháp khổng lồ bí ẩn này, nhất định sẽ vì nó mà than vãn sợ hãi. Bởi vì một tòa tháp cao lớn trăm trượng, cấu trúc hoàn toàn bằng hàng vạn khối băng huyền bí, mặc cho gió lạnh như đao gào thét, ngọn tháp vẫn ngạo nghễ , sừng sững như không bao giờ thay đổi, trải qua hàng trăm ngàn năm tháng tang thương, lạnh lùng nhìn khắp nơi .
Ở bên dưới ngọn tháp, từ lâu đã sớm đông lạnh như sắt đá, rõ ràng còn có một địa cung rộng lớn, bên trong quanh năm đèn đuốc huy hoàng, cảnh vật hùng vĩ, khắp nơi đều có hoa văn trạm trổ , trong đó tác phẩm điêu khắc nhiều nhất đó là Thần Châu, vùng đất từ xưa đến nay lưu truyền trong thần thoại,
Những con rồng giương nanh múa vuốt , bộ dạng kiêu căng, nhìn thế gian bằng nửa con mắt, vô số hình điêu khắc nổi bật trông rất sống động tràn ngập khắp ngõ ngách trong cung điện, như là thành khẩn bái lạy thần linh, như một bức tranh tín ngưỡng.
Vô số nhà ở sâu trong địa cung rộng lớn , đồng thời trên đỉnh là một đền thờ , cũng là kiến trúc cao nhất ở trung tâm. Nhìn từ mặt đất đến bậc thang cao nhất cũng tới trăm trượng, hùng vĩ vô cùng. Ở trung tâm địa cung có rất nhiều người lui tới đi lại, nhưng lại không ai dám tiếp cận đền thờ này , hơn nữa mỗi người nhìn đến chỗ ngồi trên đại điện thì đều hiện lên ánh mắt vô cùng sùng kính.
Bên ngoài thần điện, treo cao một bảng hiệu thật lớn , mặt trên viết Long Thần Điện.
So với những phòng ốc nhỏ trong địa cung thì phía bên trong Long Thần Điện lại rất rộng lớn và trống. Trên hai vách tường thật lớn của cung điện, đều khắc đủ loại đại bàng cưỡi mây đạp gió tung hoành khắp trời đất. Quang cảnh ở dưới có chút âm u, tượng rồng toát lên vẻ hung dữ. Giờ phút này, ở giữa đại điện có một ông già mặc áo trắng, khoác ngoài áo bào màu đen , tóc bạc, da dẻ hồng hào tráng kiện đang mắt nhắm ngồi thiền, chậm dãi thở đều đặn, hiển nhiên là đang tập trung tu luyện . Phía trước ông già là một pho tượng rồng cao lớn , đầu chếch lên , mắt trợn ngược , móng vuốt như hừng hực lửa đỏ, từ trên cao nhìn xuống , bóng râm bao phủ một vùng rộng lớn.
Tượng rồng được trạm trổ điêu luyện , nhìn rất sống động , tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể sống lại, nhẹ nhàng nuốt trọn người như nuốt một con kiến hôi.
Lúc này, sắc mặt lão giả thong dong nhàn nhạt , giống như đã sớm trở thành thói quen dưới uy thế của con rồng, vẫn hết sức chuyên tâm tu luyện , không một chút phân tâm.
Bên trên Long Thần Điện, một vẻ yên tĩnh âm u, có vô số bóng mờ ẩn nấp trong ánh mắt to lớn, tựa như đang âm thầm theo dõi nơi này.
Đột nhiên, tượng rồng kia vốn chỉ là vật chết, đột nhiên truyền ra tiếng nổ kì dị. Lão giả đang ngồi ở phía đối diện toàn thân chấn động mạnh, hai mắt mở ra, gần như không tưởng tượng nổi. Lão ngẩng đầu hướng về phía pho tượng rồng thần nhìn lại một lần nữa.
Một cỗ lực lượng đáng sợ, uy thế vô hình, đột nhiên trong nháy mắt tràn ra, pho tượng rồng thần khổng lồ giống như trong phút chốc sống lại. Cả tòa nhà Long Thần Điện đều tràn ngập long uy, tựa như muốn nuốt chửng con người.
Sự uy hiếp đáng sợ phía trước cơ hồ không thể địch lại được, lão giả kia mặc dù đạo hạnh cao , nhưng sắc mặt đột nhiên tái nhợt. Nhưng lão vẫn không có nửa phần sợ hãi, ngược lại sau những phút đầu tỏ ra kinh ngạc, khó có thể tin, nhưng càng về sau càng hiện lên nét hoan hỷ mừng rỡ.
Thậm chí lão kích động đến mức không thể khống chế được bản thân, chân nhảy dựng lên, hai tay run lên nhè nhẹ.
" Thiên Long. Long thần… Long thần hiện thân sao?”
Bên trong âm thanh của lão mang theo phần rung động, mắt lão ngấn lệ, thân hình đứng lên run rẩy, nhưng chỉ biểu hiện trong giây lát tựa như một cái chớp mắt.
Trong chớp mắt, đột nhiên tất cả uy thế ầm ần như thủy triều bắt đầu lui dần, hơi thở đáng sợ trong Long Thần Điện giống như biến thành cát bụi, hơi lưu lại rồi cuối cùng cũng bị thổi bay đi khắp nhân gian.
Vẻ mặt cứng ngắc của lão giả trong nháy mắt trở nên kích động. Lão liều chết đứng chăm chú nhìn pho tượng Long Thần kia, dường như muốn từ phía trên tìm ra chút gì đó, lại cảm nhận được lực lượng cường đại ở phía trước vừa mới tràn ra. Nhưng không có gì cả, cuối cùng trước mắt lão vẫn chỉ là một pho tượng.
Một pho tượng khổng lồ mang diện mạo hung ác , tàn bạo.
Lão giả đột nhiên quay đầu trố mắt hét lớn: "Người đâu! Dấu vết của Long Thần đã hiện, ngay lập tức triệu tập Ngũ Long vệ của Thiên Long điện, đến bàn bạc.”
Tiếng quát như sấm truyền ra ngoài, trong địa cung giống như chiếc chuông lớn, âm thanh vang vọng trong từng ngóc ngách, quanh quẩn thật lâu, mãi không dứt. Hiển nhiên lão giả này đạo hạnh đã cao đến mức không thể tưởng tượng ra được đến cảnh giới nào rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều kinh ngạc, rối loạn, rất nhiều người sắc mặt lộ ra vẻ cuồng nhiệt, hân hoan mừng khôn siết. Có nhiều phụ nữ đã nghẹn ngào nức nở khóc, như nghe được tin vui , hi vọng từ nhiều năm. Sau một lát, bên trong địa cung, từ mọi phương hướng cũng đồng thời lướt lên vô số đạo nhân ảnh, màu sắc không đồng nhất, chia thành, trắng, hồng , den, da cam, giống như tia chớp lần lượt tới Long Thần Điện cùng nhau tiến vào, đứng cạnh lão giả bình tĩnh hướng về phía trước.
Lúc này ở giữa có năm người, có nam nữ, tướng mạo khác nhau, nhưng ở trên trán giữa hai lông mi đã có cùng một ấn kí màu đỏ lớn bằng ngón cái, trên mặt đều đồng thời nghiêm nghị kính cẩn. Trong Long Thần điện, mọi người đều biểu thị sự tôn kính.
Bên trên Long Thần Điện, rất nhanh, lão giả cùng năm người này đứng lên thấp giọng bàn bạc, trên mặt mọi người thần sắc đều không ngừng biến hóa, thỉnh thoảng cũng có người lên tiếng nói vài câu nhưng là nói chuyện qua lại với nhau, trên mặt mọi người có vài phần hoan hỉ, nhưng đồng thời cũng nhiều lo lắng, nghi ngờ.
Ngay sau đó, lão giả đột nhiên dậm chân một cái, quay đầu hướng về một người trung niên mặc áo đen trong Ngũ Long vệ hỏi: “Hắc Long, vừa rồi Long Thần hiển linh, uy thế vô cùng, vậy mà lại không tính ra Long Thần tồn tại nơi này sao?”
Bên kia nam tử có diện mạo anh tuấn, ấn kí màu đỏ hồng trên trán bằng phẳng làm tăng thêm vài phần yêu dị, nhưng giờ phút này lại thấy hắn mang bộ mặt nhiều cay đắng, đối diện lão giả cười khổ nói: "Long Hậu, dấu vết tới quá mức đột nhiên, thời gian lại quá ngắn ngủi. Ta ở ngoài điện, khi có cảm giác liền lập tức bầy ra Linh long trận để dò tìm, nhưng tóm lại chỉ có thể biết được vị trí của Long Thần hẳn là ngay tại , ngay tại...” Lão cười một tiếng, vẻ mặt đột nhiên xẹt qua một tia xấu hổ , thấp giọng nói: "Ngay tại phía Nam băng nguyên."
" Hừ... " Tứ đại Long Vệ và lão giả đều nhìn Hắc Long đầy xem thường. Mọi người đều biết, băng nguyên ở cực bắc của Thần Châu. Lúc này nói Long Thần ở phía nam băng nguyên, khác nào nói toàn bộ vùng còn lại của Thần châu: trung tâm Cửu Châu, Thương Hải hoang vu vô cùng, sông ngòi đồ sộ, Thậm chí Thập Vạn Đại Sơn vô biên vô hạn. Vậy thì thà không nói còn hơn.
Lão giả được gọi là "Long Hậu" sắc mặt biến ảo, khổ tư một lúc lâu , bên cạnh Ngũ đại Long Vệ cũng không dám quấy rầy, sau một hồi lâu chỉ thấy lão đột nhiên ngẩng đầu quả quyết nói :
"Bản thân Thiên Long điện truyền lại cho tới mấy ngàn năm nay, không ngờ đây là lần đầu tiên có dấu vết của Long Thần, quyết không thể xem thường. Các triều đại tổ sư đã sớm có chỉ thị rõ ràng, bất kể như thế nào, nhiệm vụ quan trọng nhất là tìm Long Thần. Cho nên từ hôm nay trở đi , ciệc lớn nhỏ ở bên trong Thiên Long điện đều có thể bỏ đi, chúng ta ra đi hết, bất kể dùng thủ đoạn nào, hoặc sáng , hoặc tối, đều hướng về trung thổ Cửu Châu, bằng mọi cách hỏi thăm tin tức của Thần Long.”
Lão dừng lại một lúc, trên mặt xẹt qua một tia sát ý , lãnh đạm nói: "Tương truyền từ xưa, Long Thần làm hại cho nhân gian nên mới mai danh ẩn tích, lần này hiển linh, thế gian ắt có hiện tượng lạ, bọn ngươi cố gắng tìm kiếm, nếu có người cản đường, giết."
Ở dưới Ngũ Long huyết vệ rùng mình, cùng nhau vỗ ngực cúi cười đồng lòng nói: "Tuân mệnh."
Long Hậu phất tay ý bảo mọi người lui ra, lão chầm chậm quay trở lại, ngắm nhìn pho tượng rồng thần khổng lồ kia, một lần nữa trên mặt lại biến đổi, giống như đang suy tư về thứ gì đó.
*
Bên trong hoang mạc bí ẩn, sức mạnh vô hình ngăn cản bão cát từ từ biến mất. Cát bụi cuốn đầy trời, cơn lốc xoáy lớn đem mọi thứ ở khắp nơi đến chôn vùi bức tượng rồng, cuối cùng cũng mất hết tung tích.
Ở nơi ấy, trên sườn núi nhỏ, tế đàn bằng bạch ngọc đã bị tàn phá, hóa thành hư ảo, thậm chí ngay cả sườn núi sát bên cạnh cũng như muốn biến mất khỏi thế giới này. Trên hoang nguyên bỗng dưng xuất hiện một cái hố lớn, sâu không thấy đáy, vô số tảng đá văng ra như trận mưa lớn nhất trong lịch sử, một cái động khổng lồ bất ngờ hiện ra.
Vương Tông Cảnh và Tiểu Đỉnh cùng bị rơi xuống phía dưới. Trong tích tắc, Vương Tông cảnh cảm thấy xung quanh mọi thứ ầm ầm vang lên, vô số cát đá đụng nhau rơi xuống, thậm chí Tiểu Đỉnh bên cạnh cũng giật mình hét lên.
Trong lúc buối rối , cả hai rơi xuống rất nhanh, chỉ sợ rơi đến nơi sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Đột nhiên tay trái bắt được cánh tay Tiểu Đỉnh, tay phải tái nắm chặt chuôi kiếm, Vương Tông Cảnh quát to một tiếng, dùng hết sức lực đâm về phía vách đá cách đó không xa.
Màu kiếm trắng xanh, mũi kiếm cũng không sắc bén, thân kiếm dày, chắc chắn , không có gì đặc biệt, chẳng qua sự việc xảy ra quá gấp gáp, Vương Tông cảnh chỉ có thể cố gắng hết sức tìm ra sự sống. Không ngờ khi hắn cầm kiếm hướng về phía vách đá, chỉ nghe thấy một tiếng vang nhỏ, thân kiếm màu trắng dễ dàng đâm xuyên qua thạch bích cứng rắn vô cùng.
Mũi kiếm đâm vào vách đá, Vương Tông Cảnh đang kéo Tiểu Đỉnh, đột nhiên thân thể hai người chấn động., dừng lại giữa không trung. Cho dù Vương Tông Cảnh dũng cảm kiên cường, lần nay sắc mặt cũng trắng nhợt, thiếu chút nữa tay phải đứt ra rồi. May là thân thể đủ cường hãn, va chạm mãnh liệt như vậy cũng có thể chống đỡ được. Vương Tông Cảnh tay kéo Tiểu Đỉnh, hai người cứ như vậy lơ lửng ở giữa không trung, xung quanh đá, cát, đất vẫn không ngừng rơi xuống. Hai người bất động giữa không trung, một cử động cũng không dám, phó mặc cho số phận.
Cuối cùng ông trời cũng mở mắt, hai người ở sát thạch bích, một lát sau, cho đến lúc xung quanh cát đất, nham thạch đều yên ổn, hai người cũng không gặp rắc rối gì lớn. Tuy cát đất bám đầy người, những viên đá nhỏ cũng dính trên người không ít , nhưng nhìn chung vẫn vượt qua được hiểm cảnh.
"Phi, phi" Vương Tông Cảnh nhổ mấy phát để hết bụi còn dính trong miệng, sau đó nhìn xuống phía dưới, lập tức sắc mặt khẽ biến. Giờ phút này tay hắn cầm cánh tay Tiểu Đỉnh, hai người cứ như vậy lơ lửng , hoàn toàn dựa vào tay phải gắng sức cầm kiếm trên vách đá. Dưới chân hai người là một mảng màu đen ngòm như một cái động lớn sâu không lường trước được, nhìn qua tựa như một cái vực sâu không đáy, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng hai người.
Lúc này Tiểu Đỉnh cũng dần khôi phục lại tinh thần, nhìn thoáng qua xuống phía dưới, nhất thời cũng sợ hãi, cơ thể vặn vẹo một hồi.
Vương Tông Cảnh lắp bắp kinh hãi, vội vàng quát lớn : "Tiểu Đỉnh đừng nhìn xuống, không nên cử động."
Tiểu Đỉnh mặt mũi tái nhợt, nhắm mắt lại rất nhanh, qua một hồi lâu dần dần bình tĩnh, nhưng Vương Tông cảnh vẫn có thể cảm giác được mồ hôi lạnh toát ra từ bàn tay nhỏ bé. Hắn liếc mắt nhìn Tiểu Đỉnh một cái , trong lòng cũng có mấy phần thông cảm, nghĩ rằng một đứa trẻ 4 tuổi, trong vòng một ngày ở nơi này đã trải qua không biết bao nhiêu nguy hiểm, hơn nữa sống chết trước mắt còn chưa biết được, nguy hiểm trùng trùng, chỉ hơi sơ xuất là chết không có chỗ chôn. Đến bản thân hắn còn cảm thấy nuốt không trôi chứ đừng nói gì là một đứa trẻ như Tiểu Đỉnh.
Nhưng lúc này cũng không phải lúc nghĩ nhiều. Vương Tông Cảnh hít sâu một hơi, ngẩng đầu hướng lên trân xem xét. Chỉ thấy hai người cách mặt đất còn hai trượng, nhưng sự sụt lở làm cho vách đá giống như bị gọt cho nhắn thin bằng một con dao sắc lẻm, cực kì khó khăn để mượn lực trèo lên bên trên.
Vào lúc này, Vương Tông Cảnh hết sức hâm mộ những cao thủ tu đạo có thể điều khiển được pháp bảo. Việc này chỉ cần đem pháp bảo ra sử dụng, hướng tới phía trên, không phải có thể dễ dàng bay lên rồi sao.
Hắn cắn chặt răng, quyết tâm sau này tu hành đến cảnh giới đó. Cúi đầu nhìn Tiểu Đỉnh nói: "Tiểu Đỉnh, mở mắt nhìn ta, ta có lời muốn nói với đệ."
Tiểu Đỉnh từ từ mở mắt nhìn hắn
Vương Tông Cảnh gật gật đầu nói: "Được, Tiểu Đỉnh, đệ thật sự là đứa trẻ dũng cảm nhất ta đã từng thấy, so với lúc trước còn lợi hại hơn."
Tiểu Đỉnh trừng mắt nhìn, bỗng nhiên ngắt lời nói: "Thật sao?”
Vương Tông Cảnh hơi dừng lại, lúc đầu lời của hắn chỉ là thuận miệng nói, cũng chính là muốn khích lệ Tiểu Đỉnh, sau đó hô Tiểu Đỉnh chuẩn bị một chút, hai người hướng lên trên trèo tiếp, ai ngờ Tiểu Đỉnh vẫn còn tin thật. Trong thoáng qua, Vương Tông Cảnh lập tức nhớ lại tuổi nhỏ của mình , lại cảm thấy lời nói này là thật, chỉnh mình lúc bốn tuổi vẫn còn ở Long Hồ vương gia , chỉ là một đứa con nít, vẫn còn bị dọa tè ra quần.
Tức thì hắn trầm ngâm một lát nhìn Tiểu Đỉnh , từ trong thâm tâm nói: "Thật sự đó, Tiểu Đỉnh "
Tiểu Đỉnh liền vui mừng lên ngay, tuy rằng vẫn còn bị treo ở giữa không trung, còn lo về mạng sống, nhưng nhìn sắc mặt tốt hơn trước rất nhiều. Vương Tông Cảnh cũng mỉm cười, thuận tiện nghiêm túc nói với Tiểu Đỉnh: "Tiểu Đỉnh, đệ hãy nghe huynh nói, chúng ta bây giờ duy trì không được lâu lắm , nhất định phải trèo lên mặt đất mới có được cơ hội sống sót."
Tiểu Đỉnh nhìn chăm chú, sắc mặt hơi biến đổi, gật đầu tỏ vẻ hiểu được.
Vương Tông Cảnh hít sâu một hơi, nói tiếp: "Hiện tại đệ làm theo huynh nói. Huynh sẽ kéo đệ lên, đệ túm lấy quần áo của huynh bò lên, chậm rãi bò lên lưng rồi hôm chặt huynh, dùng biện pháp từ từ leo lên có được hay không?”
Tiểu Đỉnh liên tục gật đầu.
Vương Tông Cảnh mỉm cười, mang teo mấy phần khoan dung, sau đó tay phải đang cầm kiếm gắng sức dùng lực, tay trái gắng sức cùng lúc, trên trán và sau cổ hiện ra mấy cái gân xanh, Tiểu Đỉnh chỉ cảm thấy một cỗ lực mạnh nắm chắc thân thể nó kéo lên chầm chậm. Tiểu Đỉnh tính tình thông minh, biết hai người giờ phút này đang ở trong nguy hiểm, một chút sai lầm đều phải trả giá, cẩn thận vươn tay bắt được người Vương Tông Cảnh, sau đó Tiểu Đỉnh ôm chặt lấy cổ của Vương Tông Cảnh.
Khi một vòng tay nhỏ bé quấn quanh cổ, Vương Tông Cảnh thấy có cảm giác quen thuộc, suy nghĩ một lát, hai người trước đây cũng có điệu bộ như bây giờ. Tham gia vào dị cảnh, chạy băng băng né tránh vô số cuộc truy kích, không thể ngờ được, ít lâu sau, lại có thể trở thành bộ dạng như thế này.
Vương Tông Cảnh cười khổ, khẽ lắc đầu, nghĩ rằng chuyến đi dị cảnh lần này đúng là không thuận lợi. Sau đó, hắn khốn khổ xoay người, đối mặt với vách núi bóng loáng, tìm kiếm kĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một chỗ tạm thời có thể đạp chân vào khe đá nhỏ. Sau đó hắn lại cõng Tiểu Đỉnh, người hơi nghiêng về phía sau, rút kiếm ra đâm mạnh một phát về phía trước trên bức tường đá, kết quả thanh kiếm bình thường này đâm vào đá như chém vào đậu hũ.
Vương Tông Cảnh thở phào một cái, ngay lập tức quan sát xung quanh, tìm điểm dừng chân kế tiếp. Tiểu Đỉnh nằm sấp trên lưng Vương Tông Cảnh, một cử động cũng không dám, sợ Vương Tông Cảnh mất thăng bằng, chỉ một chút bất cẩn là rơi xuống vực sâu không đáy.
Cứ như vậy, Vương Tông Cảnh cõng Tiểu Đỉnh , kiên trì từng chút leo lên trên, trong đó có mấy lần suýt gặp nguy hiểm. Nhiều lần không có điểm dừng chân thích hợp nhưng cuối cùng vẫn bình yên vượt qua, lúc còn cách mặt đất vài trượng, thạch bích bóng loáng như gương, Vương Tông Cảnh tìm nửa ngày mà ngay cả một khe đá đạp chân cũng đều không có, tạm thời lơ lửng giữa không trung.
Tiểu Đỉnh bám trên lưng Vương Tông Cảnh, dọc đường nhìn Vương Tông Cảnh gian nan, trong lòng cũng không ngừng cổ động. Đến lúc này, bên tai nghe Vương Tông Cảnh không ngừng thở dốc, tần suất hô hấp càng lúc càng nhanh, rõ ràng quãng đường vừa qua tiêu hao rất nhiều thể lực. Tiểu Đỉnh trong lòng vô cùng lo lắng, ánh mắt lướt qua xung quanh , dừng lại ở thân kiếm màu trắng xanh Vương Tông Cảnh đang nắm chặt, hai mắt sáng ngời nói: "Vương đại ca , kiếm này rất sắc bén, sao không thử dùng nó đâm trực tiếp vào Thạch Bích tạo cái lỗ nhỏ.
Vương Tông Cảnh ngẩn ra, lập tức mừng rỡ, nhất thời không tự vả chính mình một cái tát, chuyện đơn giản như vậy, chính mình bị sinh tử trước mắt làm cho căng thẳng, không kịp phản ứng. Hắn lập tức cười lớn một tiếng: “Tiểu Đỉnh, đệ nói đúng, phải làm như vậy."
Tiểu Đỉnh ha ha cười, chỉ nói: "Nhanh lên, nhanh lên."
Vương Tông Cảnh lại càng khẩn trương, tay trái và chân ổn định thân thể, tay phải cầm kiếm dùng sức, muốn đào một cái lỗ nhỏ , ai ngờ kiếm đâm thẳng vách núi khí thế như chẻ tre, muốn cắt ngang bổ dọc cũng dễ dàng. Nhưng cũng tại thanh kiếm sắc bén quá. Đâm sâu vào vách đá không rút ra được.
Vương Tông Cảnh cùng Tiểu Đỉnh đều ngẩn ra. Vương Tông Cảnh vẫn không hết hi vọng, liên tục gắng sức mấy lần, nhưng thanh kiếm vẫn kẹp chặt trong vách đá. Vương Tông Cảnh ra sức rút ra, nhìn kĩ, thấy trên thân kiếm khắc hai chữ "U Minh ", một tấc dưới mũi kiếm sắc nhọn vô cùng, phần còn lại trên thân kiếm cực kì thô ráp, ngay cả người bình thường nhìn qua cũng thấy không bằng con dao làm bếp, cứng rắn đến cực điểm, vách núi, tảng đá cũng không làm gì nổi .
Vương Tông Cảnh quay đầu liếc mắt nhìn Tiểu Đỉnh, Tiểu Đỉnh Cũng há hốc mồm. Hai người nhìn nhau một hồi lâu, Vương Tông Cảnh cắn chặt răng trầm giọng nói: “Tiểu Đỉnh, hiện tại không còn cách nào khác, chỉ có thể liều mạng. Huynh dùng đạo pháp xâm nhập kiếm này xem có khả năng rút kiếm khỏi thạch bích hay không, nếu vẫn không được, thì huynh mạo hiểm đem đệ quăng lên trên, nếu đệ thoát được, đệ lại tới cứu huynh."
Tiểu Đỉnh gật đầu, cũng hiểu trước mắt đây là biện pháp duy nhất, ngẩng đầu nhìn lên thấy khoảng cách trước mặt vẫn cách xa, trong lòng chỉ sợ Vương Tông Cảnh không thể quăng mình lên tới nơi. Thứ nhất thể lực đã tiêu hao rất nhiều, thứ hai người treo trên vách đá chân không yên, mặt đất còn có núi đá nhô ra hơn một thước trước thạch bích, khó khăn thật sự quá lớn. Nếu Vương Tông Cảnh đã chắc có thể đem mình quăng lên thì cũng cần gì phải thử biện pháp khác nữa.
Vương Tông Cảnh nhắm mắt, trong cơ thể chân khí lưu chuyển. Thời gian gần đây, ngày ngày hắn tu luyện khổ cực không ngừng nghỉ, thái cực huyền thanh đạo trong cơ thể có thể lập tức vận chuyển, tuy rằng trước mắt vẫn là ở thời kì đầu của tầng thứ hai Ngọc Thanh cảnh, nhưng vẫn làm cho tinh thần hắn mệt mỏi.
Lặng lẽ thực hành pháp quyết, rất nhanh Thái Cực huyền thanh đạo linh hoạt theo khí mạch dọc theo cánh tay hướng tới chuôi kiếm dũng mãnh lao tới. Khi linh lực cùng cốt kiếm tiếp xúc trong khoảnh khắc, Vương Tông Cảnh đột nhiên cảm thấy cốt kiếm trong tay rung lên một chút, phản ứng không nhỏ. Hắn giật mình trong lòng, không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, đang suy nghĩ chẳng lẽ thái cực huyền thanh đạo có thể thúc dục được thanh kiếm này sao ?
Đúng lúc này, ánh mắt hắn bỗng nhiên nhìn lên thân kiếm mình đang cầm ở phía trên, bỗng nhiên thấy những đường họa tiết trên thân kiếm uốn éo, vẽ lên đường cong như tranh vẽ. Như được thức tỉnh , sau một lát, một lực hút cường đại từ trên thân kiếm phát ra , không chờ Vương Tông Cảnh phản ứng, lực hút vô cùng cường đại này trong nháy mắt đem linh lực của thái cực huyền thanh đạo đi qua thanh kiếm.
Họa tiết trên thanh kiếm ngày càng chói lọi nhưng không biết vì sao Vương Tông Cảnh lại cảm thấy ánh sáng xung quanh dần u ám, bốn phương tám hướng xa xôi dường như truyền đến tiếng quỷ khóc. Một bức đồ án đột nhiên rung lên, hóa thành một quả cầu ánh sáng thoát khỏi chuôi kiếm ở trước người Vương Tông Cảnh rồi tách ra. Vương Tông Cảnh nhìn rõ ràng thấy một cây cầu cổ quái đến cực điểm. Nhưng không chờ hắn phản ứng tiếp, chỉ nghe Tiểu Đỉnh sau lưng đột nhiên kêu lên một tiếng kinh hãi, dường như nhìn thấy vật gì đó quái dị. Tiếp theo, cây cầu và đồ án mở rộng, lóe sáng, lập tức vạn vật xung quanh trở nên tối đen như mực.
Một cây cầu bỗng nhiên xuất hiện, từ ánh sáng tiến thắng tới nơi u tối, nối liền thiên địa, âm dương, trên hiểu chín tần trời, dưới đi vào địa phủ, phảng phất đau thương buồn bã , quỷ khóc từng hồi . Hai sinh mệnh giữa không trung run run một lát, bất thình lình phát ra hai tiếng kinh hãi, đồng thời bị đưa vào nơi khôn cùng hắc ám, nháy mắt biến mất.
Đất trời quay cuồng, Vương Tông Cảnh cảm thấy mình như lá khô lăn lộn giữa Hoàng Hà , Trường Giang, hoàn toàn không biết mình đang ở nơi nào trong bóng tối. Lăn lộn không bao lâu, hắn mới cảm thấy thân thể va chạm mạnh, một trận đau đớn truyền đến như là ngã từ trên cao xuống.
Hắn kiên cường đứng lên, phản ứng đầu tiên là nhìn ra xung quanh, thấy bản thân mình lúc này đang ở giữa hoang mạc, tuy rằng âm u nhưng cũng có một chút ít ánh sáng. Ở chỗ này, nền trời là một mảnh tối đen, chu vi hơn mười trượng có thể nhìn được, xa xa một chút lại tối đen như mực, âm u mờ mịt khôn cùng, không biết đang ở nơi nào.
Vương Tông Cảnh ngỡ ngàng một hồi, trong một lúc cảm thấy thất bại không thể cứu vãn, nghĩ rằng lần này không phải đi dị cảnh, rõ ràng nói là đi ảo cảnh còn chính xác một chút.
Nhưng năm đó hắn ở giữa thập vạn đại sơn, tâm chí đã bị rèn luyện trở lên cứng cỏi, hắn chậm rãi chỉnh đốn tâm lí , bắt đầu quan sát tình huống xung quanh. Trong phút chốc, hắn ngạc nhiên phát hiện lúc này mình giống như đang ở trên một cây cầu đá cũ kĩ, chỉ thấy mặt cầu hướng hai bên kéo dài mà đi sâu vào bóng tối , nhưng lại không thể nhìn rõ chiều dài cây cầu. Trên cầu gồ ghề, cũng không biết hư hỏng bao nhiêu bộ phận, cũ kĩ , tan hoang không thể tả. Đi vài bước, Vương Tông Cảnh nhìn xuống dưới lan can cầu, có một dòng sông lớn, nước phẳng lặng, chiều rộng vài dặm, dưới chân cầu chậm rãi chảy qua , trong không khí tràn ngập mùi máu quỷ dị , Vương Tông Cảnh nhìn kĩ, phát hiện nước dưới sống tất cả đều đỏ tươi như máu.
Không ngờ lại là một dòng sông máu.
Một dòng sông khổng lồ như thế, trong đó có bao nhiêu máu tươi? Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh theo cổ ứa ra, vội lùi về phía sau vài bước. Bỗng nhiên dưới chân "ba" một tiếng, không biết là dẫm lên thứ gì đó. Hắn nhìn xuống dưới chân, thấy cây cốt kiếm màu trắng im lặng nằm trên mặt cầu. Vương Tông Cảnh chần chừ một chút, cúi người nhặt thanh kiếm, ánh mắt nhìn thanh kiếm, chỉ thấy từ lúc này trên chuôi kiếm kia, bức họa đã không thấy.
Khóe mắt hắn run rẩy một chút, cầm kiếm trên tay cũng có chút run nhè nhẹ, một lát sau, ánh mắt hắn không tự chủ được nhìn đến hai chữ “U Minh", hai mắt cứng đờ. Đúng lúc này , bỗng nhiên nghe thấy phía trước gọi to một tiếng, đúng là thanh âm của Tiểu Đỉnh:
"Vương Đại Ca?”
Vương Tông Cảnh vui vẻ ngay lập tức, xoay người lại, quả nhiên trông thấy Tiểu Đỉnh ở ngay phía trước cách đó không xa, vội vàng lớn tiếng nói: "Tiểu Đỉnh, ta ở chỗ này."
Tiểu Đỉnh nhìn hắn, trên mặt cũng lộ ra vài phần vui sướng, nhưng vẻ mặt vẫn có một tia kì quái, không ngừng mà hướng tới Vương Tông Cảnh vẫy tay, lớn tiếng gọi: "Vương đại ca, Vương đại ca, huynh nhanh qua bên này xem, có cái này cho huynh xem. "
Vương Tông Cảnh bước qua, mặc kệ như thế nào, tại đây âm trầm hắc ám, nhất định là nơi tràn đầy nguy hiểm, có thêm đồng bọn nữa là đứa trẻ bốn tuổi, cảm thấy trong lòng ấm áp thêm rất nhiều.
Cây cầu cũ kí này giống như đường cong tuyệt mĩ, ở trung tâm cao vút lên, hai sườn thấp thoai thoải. Lúc này Tiểu Đỉnh đứng ở trung tâm, chỗ cao nhất, hướng về Vương Tông Cảnh vẫy giọi, Vương Tông Cảnh đến gần mới phát hiện Tiểu Đỉnh đứng ở trung tâm cây cầu, cách đó không xa dựng một tấm bia đá. Tiểu Đỉnh đứng bên cạnh, mặt biểu hiện nét cổ quái, vẫy gọi Vương Tông Cảnh tới, đồng thời nói :
" Vương đại ca, huynh , huynh mau tới đây, nhìn trên bia đá viết gì này."
Vương Tông Cảnh nhướng mày, đi qua, mở miệng hỏi:
"Trên đó viết cái gì sao…?"
Còn chưa kịp nói hết từ "sao", thanh âm Vương Tông Cảnh dường như bị nghẹn lại, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc khó hiểu, ngơ ngác nhìn tấm bia đá, trên tấm bia đá phong sương có hai chữ nổi lên:
Nại Hà.
*
Trên núi Thanh vân.
Phía sau núi Thông Thiên Phong, bên trong Huyễn Nguyệt động phủ, Trương Tiểu Phàm vẫn im lặng ngồi ở bên cạnh Mãng Cổ Thận Châu, bàn tay phải cũng giống như trước, vẫn đặt trên viên châu. Lúc này nếu có người bên cạnh sẽ phát hiện, bên trong viên châu, đám mây tím cuồng bạo kia lúc này đã yên lặng trở lại, ánh sáng cầu vồng hơi lóe lên, một cỗ năng lượng như có như không ở Mãng Cổ Thận Châu quay vòng du đãng.
Sau một lúc lâu một tiếng “ba” nhỏ vang lên, cũng không biết Mãng Cổ Thận Châu đã xảy ra chuyện gì, nhưng bên trong sáng lên hai ngôi sao, rồi bỗng nhiên mờ mịt, không hề tỏa ra ánh sáng.
Trương Tiểu Phàm cũng không mở hai mắt, nhưng khóe miệng hơi giật giật, vẫn im lặng ngồi ở một bên không nhúc nhích. Nhưng từ ngón tay trên bàn tay đặt trên viên Mãng Cổ Thận đang có một đạo quang mang kì dị từ từ lưu động thẩm thấu vào trong viên châu. Tia sáng không giống như sao sáng nhưng lại có ba màu xanh, vàng, đỏ đẹp mắt, hòa quyện lẫn nhau thành một khối. Mãng Cổ Thận Châu vốn phòng ngự rất mạnh nhưng không cách nào chống cự được, chỉ đành phải để những tia sáng này xâm nhập.
Trong động , ngoài động , một vẻ u nhã tĩnh mịch.
Cùng lúc đó , trên núi Thông Thiên Phong lại bỗng nhiên náo nhiệt.
Cánh cửa màu đen để vào dị cảnh đột nhiên bắt đầu vặn vẹo, méo mó, như bị cái gì đó kích thích. Vô số người trợn mắt há hốc mồm nhìn chăm chú, vô số người từ trên rơi xuống giống như cơn mưa tầm tã, đều là những đệ tử Thanh Vân tham gia dị cảnh lần này. Hơn nữa số lượng rất nhiều, không tốn chút công phu nào, mọi người đều bị quăng ra, đa số người mang vết thương, số ít lại hoảng sợ la to.
Trong khoảng thời gian ngắn, không khí loạn lạc chết chóc, người người chạy loạn, chỉ biết xin giúp đỡ, không có nửa điểm giống ở chốn thần tiên.
Vương Tế Vũ cũng ở trong đám người, ra sức chạy đi tìm tung tích đệ đệ Vương Tông Cảnh. Lần này xuất hiện rất đông người , nhất thời nàng cũng không tìm thấy, hơn nữa người bị thương khắp nơi đều có, nàng tìm một lát, vẫn còn cắn chặt răng sau đó đi giúp đỡ người xung quanh.
Lộn xộn một hồi lâu, tiếng ồn ào, huyên náo ở trên Vân Hải mới từ từ trở lại yên tĩnh, nhưng những tiếng rền rĩ vẫn không dứt bên tai. Đa số đệ tử Thanh Vân vẫn đang rối ren bấn loạn, đều có một loại tâm tình khác thường mà phức tạp. Nhìn sự việc trước mắt, tựa hồ ai nấy trong đáy lòng đều cảm giác dị cảnh lần này do chưởng giáo chân nhân bày ra thế là hỏng rồi.
Vương Tế Vũ băng bó vết thương cho một nữ đệ tử Thanh Vân vốn không quen biết rồiđứng dậy nhìn xung quanh, đại đa số người bị thương đều muốn được giúp đỡ. Nàng nhìn sang đám người, muốn xem đệ đệ mình có ở hay không .
Đúng lúc này, chợt có người gọi to tên của nàng. Quay đầu nhìn lại, xa xa trên Vân Hải, Liễu Vân sư tỉ cùng Mục Hoài Chính đều đứng ở nơi đó, sư phụ của mình Tăng Thư Thư cũng đứng ở nơi cách đó không xa, chỉ là bọn hắn trên mặt có vài phần khác thường. Liễu Vân đưa tay vẫy Vương Tế Vũ đi qua.
Vương Tế Vũ trong lòng kinh ngạc, đi đến trước mặt mấy người bọn họ, đầu tiên là nhìn thoáng qua Tăng Thư Thư. Tăng Thư Thư trên mặt có chút tái nhợt, ánh mắt có vài phần xót xa, vô luận là Mục Hoài Chính hay là Liễu Vân, giờ phút này thần sắc đều rất khó coi.
"Làm sao vậy?” Vương Tế Vũ mờ mịt hỏi, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt, lại không biết từ đâu mà đến, chỉ có thể nhìn hướng Liễu Vân, thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy sư tỷ?"
Liễu Vân trầm mặc một lát cũng không nói thêm điều gì, nhẹ nhàng kéo tay Vương Tế Vũ, sau đó đem một vật nhỏ đặt trong lòng bàn tay nàng.
Vương Tế Vũ cúi đầu nhìn lại, đột nhiên chấn động toàn thân. Trong lòng bàn tay trắng nõn là một mảnh giấy gấp hình chiếc đèn nho nhỏ, nhuộm đỏ máu tươi, mang theo một tia thê lương, lẳng lặng nằm ở giữa lòng bàn tay của nàng.
Liễu Vân nói nhỏ: "Đây là thứ Âu Dương sư huynh lúc chết vẫn cố nắm chặt trong lòng bàn tay."
Trên mặt Vương Tế vũ trắng nhợt như tờ giấy, không còn chút huyết sắc.