Tiêu Dật Tài một thân đạo bào màu xanh sẫm giống như mọi ngày từ trong tĩnh thất đi ra. Dọc đường đi chúng đệ tử đều cung kính cúi người hành lễ. Thần sắc hắn hiền hoà, không hề có ý kiêu ngạo, chỉ một mạch đi tới. Ánh mặt trời xuyên qua từng ô cửa sổ chiếu vào hành lang, hắn bình thản đi ngang qua những đạo quang ảnh lúc sáng lúc tối, dáng vẻ tiêu sái hơn người. Chỉ là hành lang quá vắng vẻ, trong khung cảnh tĩnh lặng đó, một mình hắn độc hành, thấp thoáng có một tia cô tịch không nói nên lời.
Đã qua hành lang, bước xuống bậc thềm, đi qua một khu vườn nhỏ đầy kỳ hoa dị thảo tỏa hương thơm ngát, phía trước cách đó không xa chính là hậu đường Ngọc Thanh đại điện. Ở phía dưới mái hiên, Minh Dương đạo nhân đang đứng đó, thấy Tiêu Dật Tài đi tới, vội vàng chạy ra chào đón, mỉm cười nói: "Chưởng môn sư huynh, mời đi lên."
Tiêu Dật Tài mỉm cười, dừng bước nói: " Ngươi không phải đến sớm hơn so với ta sao? Đêm qua sự tình như thế nào?"
Minh Dương đạo nhân hướng Ngọc Thanh đại điện bên kia nhìn thoáng qua, nói: "Đại khái đều đã được giải quyết rõ ràng, Tăng sư huynh đang ở trên Ngọc Thanh điện, chờ sư huynh đi đến gặp mặt."
Tiêu Dật Tài thoáng trầm mặc một chút, nói: "Nghe nói đêm qua ngoại trừ Tăng trưởng lão, còn có người xuống núi?"
Minh Dương đạo nhân trong lòng hơi hốt hoảng, tim thoáng đập mạnh , nhưng thần sắc trên mặt vẫn không thay đổi, vẫn một bộ dạng kính cẩn, nói: "Vâng, Lục Tuyết Kỳ sư tỷ cũng tới. Nhưng mà nghe nói là Tiểu Đỉnh tinh nghịch, không biết tại sao cũng chạy tới cung điện dưới mặt đất ở thành Hà Dương kia, cho nên nàng ấy mới tới đó."
Tiêu Dật Tài im lặng một lát, chậm rãi gật đầu, sắc mặt không có chút khác thường, chậm rãi hướng Ngọc Thanh điện rời đi hai bước, bỗng nhiên dừng chân, xoay người lại, nhìn về phía Minh Dương đạo nhân nhưng lại không nói gì. Minh Dương đạo nhân có chút khó hiểu, bước đến hai bước, thấp giọng nói: "Sư huynh, còn có chuyện gì?"
Tiêu Dật Tài ánh mắt thâm trầm, tựa hồ trong nội tâm đang suy nghĩ một vấn đề nào đó, sau một lát, chỉ nghe thấy hắn bỗng nhiên mấp máy miệng nói nhỏ, như muốn hỏi thăm một việc nhỏ nhặt không đáng kể, nhìn Minh Dương đạo nhân nói: "Sư đệ, năm nay ở trong Thanh Vân môn chúng ta , có phải có một người mới gia nhập, tên là Vương Tông Cảnh phải không?"
Minh Dương đạo nhân nhất thời khẽ giật mình, ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm về phía Tiêu Dật Tài.
Minh Dương đạo nhân run sợ một hồi, trên mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, nói: "Chưởng môn sư huynh, huynh làm sao lại biết người này?"
Tiêu Dật Tài im lặng, thản nhiên nhìn hắn, Minh Dương đạo nhân lập tức phản ứng lại, chỉ cảm thấy trên gương mặt đột nhiên nóng lên, vô ý thức mà cúi đầu xuống, nói: "Sư huynh thứ tội, là tại ta lắm miệng…".
Dừng lại một chút, hắn thấy Tiêu Dật Tài vẫn không có ý mở miệng, trầm ngâm một lát, sau đó tiếp tục nói: "Bẩm báo sư huynh, quả thật có một thiếu niên như vậy, sinh ra ở U Châu Long Hồ Vương gia, có thể coi là thế gia đệ tử. Chỉ có điều những việc mà hắn đã trải qua rất kỳ lạ, là như vậy. . ."
Ngay sau đó, Minh Dương đạo nhân đem lai lịch, thân thế của Vương Tông Cảnh, kể cả quãng thời gian ba năm sống ở trong Thập Vạn Đại Sơn, nhất nhất đều thuật lại sơ lược một lần với Tiêu Dật Tài. Tiêu Dật Tài lặng yên lắng nghe, sau khi nghe xong tựa hồ cũng có chút kinh ngạc, mở miệng hỏi một câu: "Người của Long Hồ Vương gia năm đó bị bắt đi chính là hắn sao? “
Minh Dương đạo nhân khẽ gật đầu, nói: "Vâng, cũng là bởi vì việc này, Lâm Kinh Vũ sư huynh mới đến U Châu. Sau đó, cũng chính Lâm sư huynh tự mình xuất thủ cứu Vương Tông Cảnh từ trong Thập Vạn Đại Sơn ra. Ngày đó thiếu niên này cùng gia trưởng Long Hồ Vương gia cãi nhau mà trở mặt, Lâm sư huynh đã âm thầm giúp đỡ hắn một chút, xem ra đối với thiếu niên này cũng có chút coi trọng."
Tiêu Dật Tài khe khẽ gật đầu, trong mắt những tia tinh quang nhàn nhạt chớp động, nhưng cũng không nói thêm gì về sự việc này, mà quay người hướng Ngọc Thanh điện đi đến, đồng thời nói: "Đi thôi, Tăng trưởng lão nói không chừng cũng đã chờ sốt ruột từ nãy đến giờ rồi."
Minh Dương đạo nhân vội vàng đuổi theo, từ phía sau vụng trộm ngẩng đầu nhìn thân ảnh vị chưởng môn sư huynh này, chỉ thấy cái dáng người cao ngất chậm rãi mà đi kia, một chút cũng không thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn.
Đi qua dãy nhà yên tĩnh, lại qua một chiếc ao nhỏ, giữa ao là rất nhiều những đóa sen xanh ngắt, chính là cánh cổng của Ngọc Thanh đại điện hậu đường . Vừa bước tới bên ngoài cửa, hai người đã ngửi thấy một hương thơm đặc biệt thoang thoảng trên đại điện. Từ nhiều năm trước đến nay, mỗi khi thờ cúng tượng Tam Thanh trên Ngọc Thanh điện đều dùng loại linh hương này.
Giờ phút này, khí thế hùng vĩ bao trùm lên Ngọc Thanh điện. Trên chiếc ghế dựa lớn được đặt ở phía bên kia đã có một người ngồi, chính là Tăng Thư Thư. Nhìn dáng vẻ của y tựa hồ không có chút thần sắc lo lắng, sốt ruột. Mắt nhắm hờ, lưng tựa vào thành ghế, trong lòng bàn tay có một cái hộp lớn, tư thế giống như đang nhắm mắt dưỡng thần. Bất quá khi tiếng bước chân trong Ngọc Thanh hậu viện vang lên, Tăng Thư Thư mở mắt, đứng lên, quay đầu nhìn lại, thấy Tiêu Dật Tài cùng Minh Dương đạo nhân một trước một sau đi đến, trên mặt liền tỏ ra vui vẻ, kêu một tiếng: "Tiêu sư huynh." Nói xong quay đầu nhìn về phía Minh Dương đạo nhân, cũng gật đầu cười, xem như chào hỏi. Minh Dương đạo nhân tự nhiên không dám tỏ ra lãnh đạm, sau lưng Tiêu Dật Tài thấp thoáng lộ ra khuôn mặt tươi cười, gật đầu đáp lễ.
Tiêu Dật Tài vừa nhìn thấy Tăng Thư Thư, trên mặt liền lộ ra nét tươi cười, mỉm cười nói: "Tăng Sư đệ, ngươi đã đến rồi." Thoáng dừng lại một chút, lại nói: "Ngươi ngồi đợi một lát, ta đi dâng hương."
Tăng Thư Thư cười nói: "Sư huynh xin cứ tự nhiên."
Nói xong liền đứng sang một bên, nhìn Tiêu Dật Tài xoay người, một mạch đi về phía bức tượng Tam Thanh cao lớn được dựng ở trung tâm Ngọc Thanh điện, hành lễ dâng hương, sau khi mượn ánh nến thắp nhang, cung kính vái ba lần, lại cắm vào đồng thau hương trong lò. Bộ dáng lễ phép chân thành, có thể nói là đoan trang nghiêm cẩn, trong lòng tràn đầy thành kính, khiến cho những người đứng bên cạnh chứng kiến trong lòng tự nhiên sinh ra ý niệm kính trọng.
Sau một hồi dâng hương, Tiêu Dật Tài xoay người đi tới, cùng Tăng Thư Thư đàm tiếu hai câu, quay trở lại an tọa trên chiếc ghế bên cạnh, phân làm chủ yếu và thứ yếu. Minh Dương đạo nhân tức thì đứng ở sau lưng Tiêu Dật Tài, đã sớm mời một đệ tử chờ ở ngoài điện tiến đến dâng trà xanh. Cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, Tiêu Dật Tài nhìn về phía Tăng Thư Thư, mỉm cười nói: "Đêm qua đệ khổ cực lắm phải không? Đến muộn như vậy, để cho đệ phải chạy một chuyến, vi huynh cũng có chút xấu hổ."
Tăng Thư Thư cười hai tiếng, nói: "Tiêu sư huynh, huynh quá khách khí rồi, chỉ là chút việc nhỏ, không đáng phải nhắc đến. Đêm qua sự tình đại khái là như vậy. . . ."
Sau đó, Tăng Thư Thư liền đem sự tình tối hôm qua bản thân xuống núi, đi đến cung điện dưới mặt đất Hà Dương, những chuyện gặp phải, đều thuật lại một lần cho Tiêu Dật Tài, trong đó có chút phức tạp, khiến cho Tiêu Dật Tài cùng Minh Dương đạo nhân trên khuôn mặt có chút cảm khái.
Sau khi nói xong, Tăng Thư Thư đưa tay nhẹ nhàng đẩy chiếc hộp lớn bên cạnh về phía trước , nói: "Tiêu sư huynh, thứ bên trong hộp gỗ này chính là vật được tìm thấy ở bên trong cung điện dưới mặt đất Hà Dương đêm qua – “Minh Hà thúy tinh "(viên ngọc xanh trong suốt) . Vật ấy chí âm chí hàn, cũng là một trong những thần vật của trời đất, có lẽ đêm hôm đó bảo quang ngút trời, chính là vật này xuất thế. Cũng bởi vì kỳ thạch này là vật chí âm, âm khí tràn ngập, mới khiến cho những quỷ vật trong cung điện dưới lòng đất kia được tẩm bổ, sinh ra vô số yêu vật hoành hành."
Minh Dương đạo nhân đi đến tiếp nhận hộp gỗ, đến bên cạnh Tiêu Dật Tài, cẩn thận mở ra, quả nhiên chỉ thấy bên trong một đạo hào quang xanh biếc lạnh lẽo yếu ớt rọi ra, quang mang chói lọi, khiến người ta cảm thấy trước mắt sáng ngời. Tiêu Dật Tài nhìn chăm chú viên Minh Hà thúy tinh trong hộp gỗ kia trong chốc lát, nói: "Tăng sư đệ, căn cứ vào lời nói của ngươi, những quỷ vật yêu tà còn lại đều không đáng ngại lắm, bất quá là tà vật tầm thường mà thôi, chỉ có viên Minh Hà thúy tinh bị Bạch Cốt xà yêu chiếm giữ để cùng trong quan tài đen này là bất thường, có khả năng cùng thú yêu bị cướp trong Thú Thần tọa kỵ năm đó có chỗ liên quan sao?"
Nói đến việc này, Tăng Thư Thư sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng, chậm rãi gật đầu, nói: "Quả thực là như thế. Ta đêm qua đã cẩn thận quan sát, phát hiện ra bộ hài cốt của Bạch Cốt xà yêu kia thoạt nhìn cơ hồ cùng Thú Thần tọa kỵ ngày xưa có chút giống nhau, chỉ là bất luận về hình thể hay năng lực, đạo hạnh, đều so với con quái vật kinh khủng năm đó nhỏ yếu hơn vô số lần, vì vậy lúc đó mới có thể bị Lục sư muội một kiếm tiêu diệt."
Nói đến đây, Tăng Thư Thư sắc mặt âm trầm, trầm giọng nói:
"Theo tiểu đệ phỏng đoán, yêu quái này trong trận đại chiến năm đó bị Đạo Huyền sư bá sử dụng Tru Tiên kiếm trận tiêu diệt hết bản thể. Nhưng yêu vật ma quỷ này cũng không biết có dị năng gì, có thể lưu lại một chút mảnh vỡ hài cốt, âm thầm chui xuống ẩn thân dưới đất. Vừa đúng lúc, chúng ta phát hiện dưới thành Hà Dương còn có một tòa cung điện trong lòng đất không ai biết đến như vậy, trong đó còn có kỳ thạch Minh Hà thúy tinh chí âm mức này, để cho hài cốt của Bạch Cốt xà yêu có thể hưởng âm khí thoải mái, dần dần khôi phục đạo hạnh. Nếu không có lần phát hiện ngoài ý muốn này, chỉ sợ nhiều năm sau yêu quái này đạo hạnh khôi phục, há chẳng phải là họa lớn sao?"
Tiêu Dật mới chậm rãi nói: “Nếu quả là như thế, trái lại đây cũng là một chuyện may mắn, chỉ là không ngờ đến Bạch Cốt xà yêu kia quả thật khó chơi, ngay cả Tru Tiên kiếm trận cũng không cách nào tiêu diệt hoàn toàn được."
Tăng Thư Thư cười nói: "Sư huynh không cần lo ngại, Bạch Cốt xà yêu là thú yêu năm xưa bị cướp đi, là tà vật uy phong hiển hách bậc nào. Ngày nay, trải qua nhiều năm như vậy, lại chỉ có thể ẩn thân dưới mặt đất như cũ, không dám có chút lộ liễu, mà đạo hạnh xem ra rất nhỏ yếu. Bởi vậy có thể thấy được, ngày đó Tru Tiên kiếm trận sức mạnh to lớn nhường nào, hàng yêu phục ma không hề nói chơi."
Tiêu Dật Tài yên lặng gật đầu, thần sắc bỗng có chút phức tạp, trên khuôn mặt giống như có thêm vài phần ý tứ hoài niệm, nói khẽ: "Ân sư đã mất nhiều năm, Dật Tài vô năng kế thừa chức vị chưởng môn, có nhiều chỗ bất tài, cũng không biết ngày sau đi gặp sư tôn liệu có chút nào thẹn với lương tâm hay không."
Lời Tiêu Dật Tài vừa nói ra, Tăng Thư Thư bèn đứng dậy, đồng thời nhìn về phía Minh Dương đạo nhân ở sau lưng Tiêu Dật Tài , thấy Minh Dương đạo nhân thần sắc cung kính mang thêm vài phần kinh ngạc, vẻ mặt quan tâm, tiến đến bên người Tiêu Dật Tài thấp giọng nói mấy câu. Dật Tài thân thể hơi chấn động, như vừa thoát ra khỏi dòng suy nghĩ miên man, nhìn Tăng Thư Thư đứng ở bên kia, không khỏi bật cười, vội vàng khoát khoát tay ý bảo hắn ngồi xuống, đồng thời tự giễu nói: "Sư đệ mau ngồi xuống! Ai, ngươi xem, ta cũng không biết như thế nào lại nhớ đến ân sư rồi! Lão nhân gia người đã tạ thế nhiều năm, vi huynh thỉnh thoảng lại nhớ đến giọng nói và dáng điệu dạy bảo của người, vừa rồi thất thần một lúc, khiến sư đệ phải chê cười rồi!”
Tăng Thư Thư lắc đầu cười nói: "Sư huynh hà cớ gì phải tự trách mình? Đạo Huyền sư bá chính là một trong những cao nhân chính đạo vĩ đại nhất, được thiên hạ thừa nhận, đả bại Ma giáo, ngăn cản yêu thú, mấy lần xoay chuyển tình thế tưởng như tuyệt vọng, thiên hạ dân chúng đã sớm đều thành tâm kính ngưỡng, giới đồng đạo tu chân đều sùng kính người."
Tiêu Dật Tài nghe vậy cười cười, trên mặt thoáng lướt qua một tia mỉa mai nhàn nhạt, nói: "Dân chúng kính ngưỡng quả thực là có, nhưng nếu nói rằng khắp giới đồng đạo tu chân trong thiên hạ đối với Thanh Vân môn chúng ta tỏ ra sùng kính, vậy thì không thể tin được rồi!"
”Ách. . .” Tăng Thư Thư cứng họng một lúc, miệng không nói nên lời, ánh mắt hơi đổi, cùng với Minh Dương đạo nhân đứng sau lưng Tiêu Dật Tài liếc mắt nhìn nhau, thấy Minh Dương đạo nhân cũng khẽ cười khổ, lắc đầu không nói.
Tăng Thư Thư trong lòng than nhẹ một tiếng, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Năm đó sau một hồi cùng Ma giáo đại chiến quyết liệt, Thanh Vân Môn tuy cuối cùng đã đánh bại Tứ Linh Huyết Trận của Quỷ Vương Tông, một lần nữa cứu vãn hàng vạn chúng sinh thiên hạ, nhưng môn phái mình nguyên khí tổn thương lớn, về sau thắng nhưng là thắng thảm, những tinh anh cao thủ còn lại của bản phái, trong chận huyết chiến đó cũng bị giết sạch, trẻ tuổi không nói đến, những vị trưởng lão thế hệ trước dù thân thủ cao cường cũng gần như bị chết sạch sẽ, năm đó bảy đại thủ tọa trong phái thì chỉ còn một vị thân chịu trọng thương – thủ tọa Phong Hồi Phong - Tăng Thúc Thường còn may mắn sống sót nhưng tình hình cũng không tốt hơn là bao, trên cơ bản không còn đủ khả năng để xử lý chính sự, không lâu sau đó liền đem ngôi vị thủ tọa truyền lại cho Tăng Thư Thư.
Cũng chính là trong tình cảnh quẫn bách như vậy, tuy quét sạch các môn phái Ma giáo ở Trung Thổ, nhưng ngược lại mở ra một thời đại cực kì phồn thịnh, phát triển rầm rộ. Phần đông các môn phái Thế gia đều cao hứng, kỳ tài dị sĩ xuất hiện vô số, trái lại đối với Thanh Vân Môn đã tạo thành xu thế áp bức, trong đó có một số môn phái mới trỗi dậy, thực lực mạnh mẽ , đối với Thanh Vân Môn liền không quá kính trọng, khiến cho các môn hạ đệ tử của Thanh Vân môn có cảm giác bị người đời âm thầm chê cười, cũng không biết sự đời biến chuyển luân hồi thế nào, chung quy cũng không thể thoát khỏi cái vòng tuần hoàn này, chỉ có thực lực trong tay mình mới có thể quyết định hết thảy mà thôi.
May là từ trước đến nay, Tiêu Dật Tài cũng được coi là một vị hùng tài chi sĩ, luôn dốc lòng chăm lo công việc, thậm chí bất chấp tổ chế của Thanh Vân môn, cố gắng cải cách, nhờ vậy mới dần dần đem Thanh Vân môn – vốn là một môn phái ngày càng xuống dốc, kiên cường kéo lên từ dưới vực sâu thẳm, khôi phục lại sức sống tràn trề. Đào tạo được thêm nhiều đại cao thủ mới có tư chất trời phú, đạo hạnh tinh tiến, hôm nay cuối cùng cũng tìm lại được những vinh quang ngày xưa, trước giới đồng đạo tu chân khắp thiên hạ lại có tư cách để tự ngạo.
Nhưng mà nhớ tới những năm trước kia, mỗi khi nghĩ đến lại có chút kinh sợ chuyện cũ, hiển nhiên vị chưởng môn này thực trong lòng vẫn còn tồn tại một chút phẫn nộ, về việc này Tăng Thư Thư và Minh Dương đạo nhân tự nhiên là không phản bác được, chỉ đành im lặng không nói.
Chỉ là Tiêu Dật Tài dù sao cũng không phải người tầm thường, cười nhạt một tiếng, sau đó hình như cũng phát hiện chính mình có điều thất thố, bật cười lớn, khẽ lắc đầu nói: "Ai, vẫn là tu dưỡng chưa đủ a..., lại có thể vì việc nhỏ nhặt ấy mà không nguôi lòng được.”
Tăng Thư Thư ngồi ở dưới tay của hắn, mỉm cười nói: "Những gì sư huynh làm được đối với Thanh Vân môn chúng ta , Đạo Huyền sư bá trên trời có linh đã chứng kiến tất cả, nhất định cũng vô cùng vui mừng đấy. Sư huynh không cần phải tự trách bản thân mình a..!"
Tiêu Dật Tài mỉm cười, chuyển đề tài nói: "Không nói đến những việc này nữa, Tăng sư đệ, tối hôm qua ngoại trừ những thứ yêu tà quỷ vật này, nghe nói còn có một số người lai lịch không rõ ràng cũng tiến nhập cung điện dưới mặt đất ở thành Hà Dương, có manh mối điều tra gì về lai lịch những người này không?”
Tăng Thư Thư gật đầu nói: “Vâng, có không ít tu chân giả không rõ lai lịch tối hôm qua đột nhiên xuất hiện, tiến vào cung điện dưới mặt đất, nhưng tử thương vô cùng nghiêm trọng. Đệ đã tra xét quả các thi thể, ngoại trừ bốn người có thể chứng minh chắc chắn là xuất thân từ Thần Quy Môn – một môn phái nhỏ bên ngoài, 20 người còn lại không rõ lai lịch, bất luận là y phục trên người hay pháp bảo cũng không thể truy ra được dấu vết gì.
Tiêu Dật Tài nhíu mày nói: "Thần Quy Môn này là môn phái gì vậy?"
Tăng Thư Thư giải thích nói: "Đây là một môn phái nhỏ, người trong môn đạo hạnh hầu hết không cao, nhưng sở trường là những mánh khóe đào trộm mộ phong thủy, thanh danh tốt chút nào."
Tiêu Dật Tài "Ah" một tiếng, ánh mắt liếc nhìn chiếc hộp gỗ cạnh tay, trầm ngâm nói: "Chẳng lẽ bọn họ đi đến cung điện dưới mặt đất để đào trộm bảo vật trong mộ?"
"Chắc là như thế." Tăng Thư Thư gật đầu nói, "Nhưng mà những người khác thì khó mà đoán nổi, cứ nhìn lai lịch thật sự thần bí của họ thì biết, hơn nữa. . . "
Tăng Thư Thư do dự một chút, liếc nhìn Tiêu Dật Tài, Dật Tài có chút kinh ngạc, nói: "Sư đệ, có điều gì không tiện nói sao?"
Tăng Thư Thư lắc đầu nói: "Không phải, chỉ là đêm qua lúc ta đang trên đường đi đến cung điện dưới mặt đất, đột nhiên đụng phải một cô gái che mặt, sau đó nghĩ lại, đó hẳn là Diệu Công Tử của ma giáo năm đó - Kim Bình Nhi."
"Hả?" Dù là Tiêu Dật Tài tu vi định lực cao thâm đến bực này, khi nghe đến danh tính Ma giáo Kim Bình Nhi, cũng lập tức động dung, nhìn Tăng Thư Thư trầm giọng nói: "Sư đệ, việc này có chính xác không?”
Tăng Thư Thư suy nghĩ một chút, gật đầu liên tục nói: "Tám chín phần mười là ả, chỉ là năm đó sau cuộc đại chiến ma giáo, ả ma nữ này không biết đã đi đâu, tối hôm qua đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ bọn dư nghiệt ma giáo lại rục rịch trở lại hay sao?"
Tiêu Dật Tài im lặng trầm tư thật lâu, mới chậm rãi gật đầu nói: "Mặc kệ sự tình như thế nào, dù sao cũng liên quan đến ma giáo, các người không thể chủ quan. Việc này ta sẽ cử người âm thầm điều tra nghe ngóng tin tức, sư đệ cũng không cần phải lo lắng quá. Đêm qua đã vất vả cả một đêm rồi, ngươi cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút đi!"
Tăng Thư Thư gật đầu, đứng dậy nói: "Đã như vậy, hết thảy làm phiền sư huynh rồi, tiểu đệ cáo từ." Dứt lời, chắp tay hành lễ với Tiêu Dật Tài, sau đó xoay người rời đi.
Minh Dương đạo nhân đứng ở sau lưng Tiêu Dật Tài, đưa mắt nhìn Tăng Thư Thư đã đi ra khỏi Ngọc Thanh đại điện, quay đầu lại đang muốn nói chuyện, lại chợt thấy Tiêu Dật Tài đang cầm chiếc hộp gỗ có chứa Minh Hà thúy tinh ở bên cạnh, nhẹ nhàng chậm rãi gõ lên, khẽ cau mày trầm ngâm không nói. Hắn đi theo Tiêu Dật Tài đã khá lâu, tất nhiên biết rõ đây là trạng thái tập trung tư tưởng suy nghĩ của chưởng môn sư huynh, liền không dám quấy rầy, lẳng lặng đứng ở phía sau chờ đợi.
Một lát sau, Tiêu Dật mới chậm rãi ngẩng đầu, đứng lên, ánh mắt hướng về khoảng trời cao rộng xa xa ở phía ngoài Ngọc Thanh điện, đưa mắt nhìn, một lát sau bỗng nhiên gọi: "Minh Dương."
Minh Dương đạo nhân cung kính đáp lại: "Chưởng môn sư huynh, có chuyện gì không?”
Tiêu Dật Tài chắp tay cất bước, đi thẳng về phía trước, đồng thời cất tiếng khe khẽ nói: "Ngươi lại đi một chuyến nữa, mời Lâm Kinh Vũ sư đệ tới đây gặp ta."
Dưới chân núi Thanh Vân, trong biệt viện.
Trong nội viện, ngày hôm nay bầu không khí có chút bất thường, tất cả các cửa sổ đều được mở ra, gió nhẹ khẽ thổi qua những nhánh cây trong nội viện, bóng cây lắc nhè nhẹ, mang theo vài phần tĩnh lặng. Vương Tông Cảnh, Tô Văn Thanh, Ba Hùng ba người, giờ phút này đều tụ tập tại chỗ ở của Cửu Điêu Tứ, ánh mắt đều vô tình tập trung trên một cơ thể ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, đến nay vẫn còn đang hôn mê, tất cả mọi người đều im lặng.
Vương Tông Cảnh ngồi ở cạnh giường, cảm thấy trong phòng rất oi bức, đi đến đẩy cửa sổ ra, một cơn gió thanh khiết từ ngoài cửa sổ thổi vào trong phòng, mang theo vài phần mát mẻ, khiến hắn cảm thấy đầu óc thư thái hơn hẳn. Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi xoay người, nhìn về phía Cừu Điêu Tứ vẫn đang nằm ở trên giường, trong mắt thoáng lướt qua một tia phức tạp. Ngay tại lúc đó, hắn cảm giác được bên cạnh cũng có một ánh mắt như thế đang nhìn hắn. Hắn quay đầu nhìn lại, thấy Tô Văn Thanh khí sắc thản nhiên mà nhìn chằm chằm hắn.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, không cần nói một lời cũng có thể nhìn ra ẩn sâu trong đáy mắt đối phương thoáng hiện những tia nghi hoặc. Đêm qua, sau một hồi đại chiến kinh tâm động phách, Tiểu Đỉnh theo cha mẹ về Thanh Vân Sơn trước, Vương Tông Cảnh cùng Tô Văn Thanh còn ở lại cung điện dưới mặt đất. Cũng bởi vì vậy, hai người bọn hắn tận mắt thấy Cửu Điêu Tứ từ trong quan tài bò ra, sau đó lập tức hôn mê không rõ sống chết.
Phải biết rằng, chiếc quan tài đen kia là vật chiếm giữ của Bạch Cốt yêu xà, yêu vật kia đêm qua giết chóc một hồi, từ đầu tới đuôi không có nửa lòng thương hại. Một cỗ thân thể huyết nhục tươi sống như vậy, Bạch Cốt xà yêu sao lại để cho hắn sống ở trong hòm quan tài? Cái tên Cửu Điêu Tứ này, trong vòng một đêm rốt cuộc đã gặp phải những chuyện quỷ dị gì?
Vương Tông Cảnh vô luận thế nào cũng không nghĩ ra được, nhìn về phía Tô Văn Thanh, trên gương mặt thanh lệ của nàng cũng có ý nghi hoặc, hiển nhiên là tâm tình lúc này cũng không khác mình là bao. Cô gái này từ trước đến nay luôn luôn thận trọng, suy nghĩ cẩn thận, xem ra từ tối hôm qua trở về từ cung điện dưới mặt đất đã có sự nghi ngờ. Chẳng qua là đêm qua Thanh Vân Môn Tăng Thư Thư Tăng trưởng lão chủ trì đại cục, lục soát lại một lần cung điện dưới mặt đất , đồng thời khám xét thân thể Bạch Cốt xà yêu cùng Cửu Điêu Tứ, cũng không phát hiện ra điểm khác thường nào, trực tiếp để cho đám người Mục Hoài Chính đưa bọn chúng trở về.
Mục Hoài Chính về sau nhìn hai người bọn họ với ánh mắt bất thiện, Vương Tông Cảnh, Tô Văn Thanh cũng có chút chột dạ. Nói gì thì nói, chính mình cũng đã vi phạm quy củ Thanh Vân môn, ngay sau đó liền phải ngoan ngoãn theo đại đội nhân mã trở về. Nhưng Mục Hoài Chính tựa hồ cũng có những chuyện khác phải làm, không có ý gây phiền toái cho hai người bọn họ, chỉ nói đưa Cửu Điêu Tứ vào phòng nghỉ ngơi, phân phó mọi người chăm sóc nhiều hơn một chút, sau đó đi thẳng, đến giờ vẫn chưa thấy trở về.
Vương Tông Cảnh trong nội tâm có chút bất an, cũng không biết mình có bị phạt hay không, nhưng mà mặc kệ! Dù sao thì những chuyện kia đều đã trải qua rồi, trước mắt còn phải chăm sóc Cửu Điêu Tứ. Cái tên Ba Hùng kia hôm qua đau bụng mà sớm trở về, nghe nói những việc này, vội vàng đi đến. Thân thể mập mạp giờ phút này đang ngồi trên một cái ghế, nhìn Cửu Điêu Tứ nhắm mắt ngủ say, mập mạp từ nãy đến giờ không ngừng thò tay xem xét đến đổ mồ hôi, đồng thời lẩm bẩm không ngớt "Việc lạ, việc lạ. . . Như thế nào biệt viện hơn chín trăm người, chỉ có mỗi chúng ta trong tiểu viện là gặp phải quái sự này?”
Vương Tông Cảnh ở bên cạnh liếc nhìn Ba Hùng, thấy hắn trên trán không ngừng đổ mồ hôi. Mặc dù cảm thấy có chút oi bức, nhưng Vương Tông Cảnh cũng không thấy nóng đến như vậy, nhịn không được nói với Ba Hùng: “Mập mạp, ngươi thật sự cảm thấy nóng như vậy sao?"
Ba Hùng ngơ ngác một chút, lập tức nhìn Vương Tông Cảnh một cái, nói:”Cái này còn có thể giả bộ sao? Ngươi xem ta đầu đầy mồ hôi đây này!”.
Vương Tông Cảnh lắc đầu, không nói gì nữa, Tô Văn Thanh đứng ở một bên, bỗng nhiên mở miệng nói: ”Cửu công tử bắt đầu từ đêm qua đến giờ một mực hôn mê bất tỉnh, thế nhưng Mục Sư huynh bọn hắn đều bảo rằng không đáng lo, để sau xem xét, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Thật sự là kỳ quái.”
Vương Tông Cảnh ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt tái nhợt của Cửu Điêu Tứ một hồi, trong nội tâm mơ hồ có chút bất an, rồi lại có cảm giác nói không nên lời. Chung quy cảm thấy có một cây kim nhỏ vô cùng không cẩn thận đâm thẳng vào trong nội tâm mình, chính mình tìm bao lâu cũng không thấy. Lúc này, Ba Hùng đưa tay lên lau lau mồ hôi, đứng dậy nói:” Ta nghĩ thế này, hai người các ngươi cũng mệt mỏi cả buổi tối rồi, nếu không thì về nghỉ trước đi, ta ở chỗ này trông nom Cửu Điêu Tứ là được rồi. Khi hắn tỉnh lại, ta sẽ gọi các ngươi tới.”
Vương Tông Cảnh "Ừ" một tiếng, liền quay đầu nói với Ba Hùng: "Vậy làm phiền ngươi rồi, mập mạp. "
Ngay sau đó Vương Tông Cảnh cùng Tô Văn Thanh liền đứng dậy đi ra ngoài, Ba Hùng đưa tiễn bọn chúng tới cửa, đưa mắt nhìn bọn hắn sau khi rời đi, rồi trở lại đóng cửa phòng. Đúng lúc này, chợt nghe sau lưng phát ra một tiếng động trên giường, Ba Hùng cả kinh, vội vàng quay đầu nhìn lại, tưởng rằng Cửu Điêu Tứ đã tỉnh. Ai ngờ Cửu Điêu Tứ trên giường chỉ vô ý thức trở mình một cái, thân thể lật nghiêng vào phía trong, nghiêng hai bên hông, mặt hướng vào vách tường. Trừ lần đó ra, tình hình cũng chẳng khác gì lúc trước, không có chút dấu hiệu tỉnh lại.