Trong căn phòng đá dưới lòng đất, sau khi xác định Tiểu Đỉnh không việc gì, Vương Tông Cảnh ngẫm nghĩ một lát rồi đi tới bên cái đầu lâu của bộ xương bị sức mạnh kinh khủng của con khỉ đập vỡ, cau mày nhìn cái lỗ toang hoác ghê người trên nền đất, sau đó dùng cây thiết kích trong tay vạch vạch mấy lượt. Tô Văn Thanh cũng bước tới, cúi người ngay bên cạnh nó, ánh mắt tập trung vào trong lỗ thủng, nói nhỏ: “Công tử tìm gì thế?”
Tay Vương Tông Cảnh hơi dừng một chút, giống như đã phát hiện được điều gì, rồi lại cẩn thận gạt mấy mảnh xương ra, sau đó trầm giọng thốt: “Cô nương xem này.”
Tô Văn Thanh liếc mắt xuống dưới đất, chỉ thấy trong đám xương vụn, lúc này đã lộ ra những mảnh vỡ thủy tinh màu lục, hiển nhiên dưới một đòn nặng từ cây chùy sắt to bự của Tiểu Hôi, không chỉ cái đầu của bộ xương mà ngay cả khối thủy tinh màu lục cũng bị đập nát.
Tô Văn Thanh vốn thông minh, chỉ trong giây lát liền hiểu ra, nhìn Vương Tông Cảnh nói: “Mỗi một bộ xương chắc đều có mội khối thủy tinh như thế này, nếu vậy e rằng ắt có người ngầm điều khiển.”
Vương Tông Cảnh lẳng lặng gật đầu đứng thẳng dậy, lông mày chíu chặt hơn cả lúc trước, thầm nghĩ chuyện này càng lúc càng quỷ dị. Ba người tạm nghỉ một lúc trong căn phòng đá, rồi tiếp tục đi về phía trước. Cũng giống như vậy, phía sau căn phòng đá lại có một con đường chẳng khác mấy, tiếp đó đi thêm một quãng thì lại thấy một căn phòng đá nữa, đồng dạng cũng có bộ xương khô. Đã có kinh nghiệm, ba người và Đại Hoàng Tiểu Hôi cùng lên, lần này đánh bại đám xương khô dễ hơn trước nhiều, đồng thời phát hiện căn phòng đá thứ ba đây bày toàn ngọc ngà châu báu, bất quá đương nhiên là đã mục nát hết từ lâu, chẳng còn giữ được màu sắc khi xưa nữa.
Ba người vừa ôm lòng hiếu kỳ vừa căng thẳng, cứ đi như vậy một cách cẩn thận, theo sự thâm nhập của bọn chúng, cảm thấy số lượng xương khô xuất hiện dần dần nhiều lên, có lúc thậm chí còn gặp cả hai bộ xương ngay trên đường, bất quá cũng may bọn chúng đối với đám xác chết trông thì dữ tợn mà không khó đối phó lắm này đã dần có kinh nghiệm, dọc đường chỉ có kinh chứ không gặp hiểm. Đương nhiên trong đó thì Đại Hoàng Tiểu Hôi tuyệt đối là công thần, mỗi một lần gặp xương khô, hai đứa nó đều sử dụng một chiêu như nhau, Đại Hoàng ngáng chân, Tiểu Hôi đập đầu, cái chiêu trông rất đơn giản ấy vậy mà lại vô cùng hiệu nghiệm, dọc đường sát địch vô số, vừa nhanh vừa gọn, có thể xưng là Sát thủ diệt xương khô, còn hơn xa Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh hợp lực mệt gần chết, thỉnh thoảng lại phải nghỉ một lúc.
Suốt dọc đường, diệt rất nhiều bộ xương khô, cả bọn cũng dần phát hiện nơi mà bọn chúng đang đi tựa hồ là một trạch viện của một nhà rất giàu có, hoặc nói chính xác hơn là giống một tòa cung điện, cứ cách một đoạn lại xuất hiện một căn phòng đá, bên trong đều bày kỳ trân dị bảo, có điều hầu hết là đã hỏng cả. Ngoài ra, Vương Tông Cảnh còn thấy có mấy căn phòng bày đầy những quyển sách cổ mục nát vứt tán loạn, cả nhạc cụ và bao gồm đủ hết cầm kỳ thi họa cũng có những căn phòng chuyên biệt để chứa, đáng tiếc đa số đã bị nát hỏng bởi thời gian.
Tiểu Đỉnh dẫn Đại Hoàng Tiểu Hôi dọc đường hiếu kỳ nhìn ngó tưng bừng, trông rất là ung dung, nhưng Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh lại thầm kinh hãi, một cái kho có quy mô khổng lồ thế này, tuyệt không phải tầm nhân vật bình thường mà có được, chủ nhân của nơi này e rằng lai lịch cực lớn. Bất quá xem độ mục nát của những bảo vật này, có thể thấy vị chủ nhân kia quá nửa là chết ngỏm từ lâu rồi, trước mắt bọn chúng lo nhất vẫn là vì sao ở đây đột nhiên lại xuất hiện loại xương khô di động này.
Tô Văn Thanh đi bên cạnh Vương Tông Cảnh, trầm mặc hồi lâu, sau đó đột nhiên cất tiếng: “Vương công tử, công tử nói nơi này liệu có phải là một cái mộ cực lớn không
Vương Tông Cảnh ngẩn ra một lát nhìn Tô Văn Thanh. Tô Văn Thanh cau mày tựa hồ trong lòng cũng đang ngẫm nghĩ, nói một cách chậm rãi: “Từ lúc mới bắt đầu muội đã nghĩ, rốt cục chỗ này là chỗ như thế nào? Nghĩ tới nghĩ lui, tóm lại cảm thấy không chừng là một cái mộ lớn do người xưa lưu lại rất nhiều năm rồi, như thế mới thỏa đáng. Những đồ chứa trong các phòng chính là đồ vật mà lúc sống chủ nhân rất yêu thích, sau khi chết đi mới bày hết ở đây để bầu bạn với chủ nhân. Còn đám xương khô không khéo là những vệ binh bảo vệ cho vị chủ nhân ngôi mộ quyền cao chức trọng này bị tuẫn táng theo, kết quả không biết vì sao lại đồng loạt hóa thành xương khô, gây sóng gây gió.”
Các ý nghĩ xoay chuyển trong đầu Vương Tông Cảnh, ngẫm nghĩ một hồi cũng không thể không thừa nhận Tô Văn Thanh nói khá có lý, có điều nói gì thì nói, trước mắt vấn đề mà nó lo lắng nhất, băn khoăn nhất chính là trong đầu của đám xương khô vì sao lại có thêm một khối thủy tinh màu lục đầy quỷ dị, đang định bàn bạc kỹ lại với Tô Văn Thanh thì đột nhiên giật mình, nó nghe thấy phía trước truyền đến những tiếng nói khá nhỏ.
Vương Tông Cảnh tức thì kinh hãi, vội vàng kéo Tô Văn Thanh không để nàng tiến thêm. Tô Văn Thanh vừa đi vừa suy nghĩ, hoàn toàn không cảm thấy gì, thình lình bàn tay mình bị Vương Tông Cảnh nắm lấy, nhất thời ngạc nhiên suýt nữa đã kêu lên, nhưng sau đó thấy sắc mặt Vương Tông Cảnh đầy ngưng trọng, vừa giơ một ngón tay lên môi làm ra dấu im lặng, vừa đồng thời quay sang nhắc Tiểu Đỉnh đứng lại.
Ba người cứ dừng bước ngay trên đường như vậy và nhìn về phía trước, lúc này mới phát hiện cách đó không xa tuy có một cánh cửa đá không khác mấy với những chỗ trước, nhưng nhìn phía sau cánh cửa thì đã không còn là căn phòng đá nữa, mà tựa hồ là một cái sảnh cực kỳ lớn, lờ mờ thấy có một chỗ trông như đàn tế to đùng gồm ba tầng thềm đá nằm giữa sảnh, ngoài ra, trong không gian yên tĩnh phía trước quả nhiên vọng lại những tiếng nói chuyện vo ve mơ hồ không rõ, hơn nữa người nói không chỉ có một, hình như còn có những người khác đang tranh luận với nhau, lúc này giọng nói vọng tới cũng đã lớn hơn một chút.
Tiểu Đỉnh ngước đầu nhìn Vương Tông Cảnh, vẻ mặt càng thêm bội phục, nói nhỏ: “Vương đại ca, tai đại ca thính thật.”
Vương Tông Cảnh nhìn thân hình bé tí của thằng nhóc ở bên cạnh mình, không kìm được nụ cười, đưa tay xoa xoa cái đầu tròn của nó, sau đó đối mắt với Tô Văn Thanh. Tô Văn Thanh chần chừ giây lát, hạ thật nhỏ giọng, dùng âm thanh mà chỉ ba người nghe thấy, nói khẽ: “Chúng ta đã tới đây rồi, vậy từ từ tới chỗ đó nghe lén xem, đừng đánh động bọn họ, nếu thấy tình thế không ổn, chúng ta sẽ lại lén rút lui.”
Vương Tông Cảnh gật đầu, thì thào: “Hai người đi theo sau tại hạ.”
Tiếp đó nó dán sát người vào vách đá, hít vào một hơi rồi rón rén chân, từ từ di chuyển về phía trước. Tô Văn Thanh và Tiểu Đỉnh đi theo phía sau. Ba người chầm chậm tiến tới gần cánh cửa, đồng thời tiếng tranh luận từ trong sảnh vọng qua cửa cũng dần trở nên rõ ràng.
Giọng một người đàn ông nghe có vẻ sốt ruột, cáu kỉnh nói: “Đây cùng lắm là một trận pháp phong thủy mà thôi, các người sợ hãi như vậy làm gì?”
Bên cạnh có một người bật cười, nói: “Thôi đi, cái đài tế này tuyệt đối có vấn đề, lẽ nào ngươi từng thấy trận pháp phong thủy nào mà dùng máu để bố trận à?”
Một người đàn ông khác phụ họa: “Không sai, nhị sư huynh nói rất đúng, Thần Quy Môn chúng ta chuyên về việc dùng thuật phong thủy để trộm mộ, có loại trận pháp phong thủy nào mà không biết, vậy mà chưa từng thấy trận phong thủy nào dùng máu tươi bày thành như thế này bao gờ.”
“Nếu không phải trận pháp phong thủy, hai người nói xem đây là cái gì?” Lời này lại do một người đàn ông khác nữa nói vẻ hậm hực.
Lời vừa nói ra, ở đó đột nhiên lặng im một lúc, hiển nhiên người bên trong có vẻ không ngừng tranh luận với nhau nhưng đã lâm vào thế bí. Vương Tông Cảnh lúc này đã chạm tới chỗ cửa đá, bởi vì trong lúc đi vô cùng cẩn thận và những người bên trong có lẽ đang mải cãi nhau nên không chú ý tới những chỗ khác nên không hề phát hiện thấy có gì khác lạ. Vương Tông Cảnh nấp sau cửa, từ từ thở ra một hơi, sau đó cẩn thận thò đầu ra ngoài một chút, nhìn vào trong sảnh thăm dò.
Đập ngay vào mắt nó, bất ngờ lại là một tòa sảnh bằng đá quy mô cực lớn, chỉnh thể có hình bầu dục, các vách đá xung quanh đều được mài thành những mặt đá phẳng lớn, điêu khắc các loại hình vẽ, ngoại trừ hình kỳ chim dị thú ra, thì hình vẽ chiến tranh với các đội ngũ quân lính uy phong lẫm liệt đang chém giết lại nhiều hơn hẳn, thoáng tỏa ra một bầu không khí hùng tráng kiên cường. Còn chìm hẳn bên dưới sảnh, ba hướng bên phải, bên trái, chính giữa tổng cộng có ba tầng, mỗi tầng đều có bậc thềm đá thông lên mặt đất, mười mấy con đường có cửa vào giống y như cửa mà hiện tại Vương Tông Cảnh đang đứng bố trí khắp các tầng thềm đá, còn chỗ cửa của bọn Vương Tông Cảnh bây giờ chính là ở giữa tầng thứ hai bên trái.
Ở trung tâm của đại sảnh chính là một cái đài bằng đá mà vừa rồi đã thấy loáng thoáng, cũng có ba tầng, quy mô rất lớn tựa hồ chiếm quá nửa không gian của tòa sảnh. Tầng thềm đá dưới cùng dựng đầy những tượng binh lính, trông có vẻ được tạc bằng đá, nhưng nét điêu khắc cực kỳ tỉ mỉ, mặt mũi sống động như thật, cái nào cái đấy đều thân mặc giáp, đầu đội trụ, tay cầm vũ khí đao kiếm trường thương giống như một đội bảo vệ trung thành nhất đang canh giữ tầng thềm đá này.
Tầng bên trên cũng dựng tượng binh lính, nhưng tổng cộng chỉ có bốn cái, có điều binh lính ở tầng hai này trông to lớn hơn tầng dưới khá nhiều, dung mạo cũng uy mãnh hơn, có vẻ là tướng quân trong quân đội, ngoài ra mắt của bốn pho tượng này được đặc ý tô màu đỏ bầm, trông càng thêm dữ tợn.
Tầng thứ ba cao nhất và cũng là nhỏ nhất, lại trống không, chẳng có một tượng binh lính nào, có điều chính giữa mặt đài có đặt một cái quan tài bằng đá khổng lồ. Từ chỗ Vương Tông Cảnh mà nhìn thì quan tài toàn thân đen kịt, cũng không biết được chế bằng loại đá cổ quái gì khiến người ta cảm giác xung quanh quan tài được bao bọc bởi một khoảng tối, thâm sâu khó dò. Bên trên quan tài, nắp quan to tướng không biết vì sao lại không đóng chặt hết miệng quan mà lại hơi lệch một chút, một luồng ánh sáng màu lục và kỳ dị như phỉ thủy từ trong quan tài chiếu ra ngoài.
Nhưng điểm quỷ dị nhất lại không phải ở màu đen kịt của quan tài, mà là trên mặt đá bên ngoài áo quan, không hiểu sao lại điêu khắc một bức vẽ phức tạp đầy kỳ quái, không phải yêu cũng không phải thú, lờ mờ hợp thành một thế trận, các đường nét xoắn vặn rối rắm vào với nhau tạo thành những rãnh nhỏ bám khắp thân quan tài. Một dòng huyết dịch màu đỏ và trong suốt không biết từ đâu ra đang chầm chậm chảy trong các rãnh nhỏ đó đi khắp toàn bộ áo quan đen kịt khiến màu đen trở thành xen lẫn màu đỏ tươi rất bắt mắt, sau cùng chảy xuống phía dưới áo quan và nhỏ xuống những rãnh đã được bố trí sẵn ở trên đài rồi ngoằn ngoèo tỏa đi bốn phương tám hướng, tiếng róc rách trong đại sảnh vắng lặng đầy quỷ dị từ từ bay ra khắp nơi.
Máu tươi tuôn chảy qua hết ba tầng thềm đá, mới nhìn tựa hồ những rãnh máu đó như một loại thực vật có sinh mệnh hút chặt lấy cả cái đài bằng đá khổng lồ, vẫn không ngừng uốn éo hổn hển, sau cùng hội tụ vào chỗ thấp nhất của thềm đá, chảy qua chân những pho tượng binh lính dựng dày đặc, đọng lại thành một dòng sông máu nhỏ, chiều rộng khoảng ba thước chia cắt đài đá với toàn bộ không gian phía trước.
Ngay trước con sông máu nho nhỏ ấy, hiện tại có năm người áo đen đang đứng tranh cãi không ngừng với nhau, đồng thời thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn về phía tòa đài.
Mắt Vương Tông Cảnh nhanh chóng nhận ra trong đám người áo đen có một người im lặng không nói, chỉ chăm chú cau mày nhìn tòa đài bằng đá, mặt mày nhăn nhó, chính là ông lão lúc trước đã phá thủng vách đá ở bên ngoài dòng sông ngầm. Đám người tự xưng là Thần Quy Môn gì đó đây chắc chính là đám người áo đen lúc trước, có điều nhìn số lượng thì đã ít hơn trước một chút, không biết là khi từ bên ngoài tiến vào tới chỗ này đã xảy ra chuyện bất ngờ gì.
Lúc này tiếng tranh cãi của đám người áo đen lại bắt đầu to dần, xem ra mỗi người một ý không ai chịu ai. Ông lão luôn trầm mặc không nói có vẻ mất hết kiên nhẫn, chợt cất tiếng quát lớn: “Câm miệng!”
Lời vừa quát ra, đám áo đen xung quanh tức thì im phắc, hiển nhiên cả đám đều kính sợ ông lão này, giây lát sau ở bên cạnh có một tên áo đen khá béo cau mày lên tiếng: “Sư thúc, lão nhân gia người là tiền bối rường cột của Thần Quy Môn ta, vị trí của địa cung này cũng do người tìm được, nhưng chúng ta đi một mạch tới đây chỉ còn lại có một bước cuối cùng, lẽ nào lại tay không quay về?”
Nghe ý trong lời nói của người này, hiển nhiên thuộc phe động thủ, hơn nữa mắt hắn thỉnh thoảng lại liếc về cái quan tài nằm trên tầng cao nhất của tòa đài bằng đá, đặc biệt để ý tới những tia sáng màu lục thấp thoáng lộ ra từ bên trong, trong ánh mắt càng không giấu nổi vẻ tham lam.
Có điều ông lão đó trầm ngâm hồi lâu, mày vẫn chíu chặt, vẻ ngưng trọng trên mặt không giảm chút nào, nói chậm rãi: “Không được, nơi này rất cổ quái, ta còn phải tra xét cẩn thận đã.”
Mặt tên béo kia liền tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, miệng càu nhàu: “Chẳng qua là một tòa trận phong thủy hơi khác thường thôi, có gì kỳ quái đâu.”
Ông lão kia hừ một tiếng, cười lạnh lùng: “Nếu ngươi không tin lời lão phu, vậy tự mình trèo lên xem đi.”
Tên béo nghẹn lời, tuy mặt tỏ vẻ không cam tâm nhưng hiển nhiên uy thế của ông lão này thường ngày rất lớn, hắn không dám chống lại, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn lui lại một bên. Ông lão từ từ tiến lên, dừng bước cách dòng sông máu khoảng ba thước, chăm chú quan sát máu tươi chảy trong đó một lúc, đi đi lại lại dọc theo con sông, ánh mắt ngược theo dòng chảy quan sát tới những hoa văn và rãnh máu cổ quái bám vào thềm đá, sắc mặt càng lúc càng trở thành khó coi, nói rất chậm:
“Huyết sát, phá cung, thiên khốc, địa kiếp… điềm đại hung, không xong, đây chính là điềm báo đại hung.”
Ông lão nghiến răng trèo trẹo, nhưng vẫn ngước đầu nhìn cái quan tài đen kịt trên đài đá, mặt đồng thời tỏ vẻ tiếc đứt ruột, tiếp đó cũng có thể vì tuổi càng lớn thì gan càng nhỏ mà ông ta không đủ dũng khí tới gần tòa đài bằng đá, sau khi do dự ba bốn lần cuối cùng quay đầu lại thở dài: “Nơi này rất dữ, trong đời ta cũng ít thấy, cũng có thể là thứ quỷ dị vượt xa sở học cả đời của lão phu không chừng, thôi bỏ, chúng ta đi thôi.”
Lời này vừa nói ra, đám người áo đen tức thì vỡ òa, tên nào cũng lộ ra vẻ vô cùng bất ngờ, thậm chí có kẻ như tên béo lúc nãy càng phản đối kịch liệt. Vương Tông Cảnh ở bên đó nghe rất rõ ràng, chỉ thấy kẻ đó gào lên giận dữ: “Sư thúc, người nói gì vậy, tới giờ này rồi mà người còn kêu chúng ta bỏ đi? Vậy vừa rồi lão Ngũ, lão Lục hai người bọn họ có phải coi như chết uổng mạng rồi không?”