"Vâng, Hoàng lão." Dương Vũ càng thêm cung kính.
"Ha hả, không cần đa lễ như vậy, chúng ta cứ như bình thường là được. Đúng rồi, cháu biết vì sao ông lựa chọn cháu truyền thụ Thái Cực quyền không?" Hoàng lão cười dài hỏi.
"Là bởi vì cháu cốt cách thanh kỳ sao?" Dương Vũ vừa thả lỏng, nghe vậy liền cười rồi. đáp
"Không sai. Đây cũng là một trong các nguyên nhân." Hoàng lão nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Dương Vũ mỉm cười tiếp tục nói: Nguyên nhân trọng yếu nhất chính là bởi vì cháu đối với Thái Cực quyền có hứng thú nồng hậu ."
"Làm sao ông biết cháu đối với Thái Cực quyền có hứng thú nồng hậu?" Dương Vũ sửng sốt, hắn tựa hồ đối với Thái Cực quyền cũng không có bao nhiêu hứng thú mà.
"Ha hả. Từ khi cháu mỗi ngày nhìn ông diễn luyện Thái Cực quyền ông đã biết, có lẽ một người lúc mới bắt đầu đối với một chuyện thì có hứng thú. Nhưng một khi hết mới mẻ, hứng thú cũng mất đi. Nhưng cháu không giống, kể từ khi cháu phát hiện ra ông ở chỗ này, cháu mỗi ngày đều chăm chú xem ông diễn luyện. Thành thật mà nói, từ lúc xem ông diễn luyện Thái Cực quyền đến nay, cháu cũng nhận được rất nhiều lợi ích, đúng không?" Hoàng lão cười ha hả nói.
Dương Vũ gật đầu, thực tế cũng là như vậy.
"Còn có một nguyên nhân ông kiên định muốn truyền thụ Thái Cực quyền cho cháu . Đó là tâm tính của cháu." Hoàng lão nhìn Dương Vũ, tiếp tục nói: "Cháu có biết vì sao lúc trước mỗi ngày ông đều xuất hiện ở chỗ này, nhưng sau lại biến mất một thời gian không?“
"Không biết." Dương Vũ thật thà trả lời.
Hoàng lão cũng không trả lời ngay, mà đưa ánh mắt nhìn về phía xa. Dương Vũ mơ hồ phát hiện Hoàng lão trong nháy mắt già thêm một ít, trên mặt lộ nét tang thương.
Hoàng lão thở dài một hơi, mắt nhìn xa xăm, trong miệng nói: "Người luyện võ, quan trọng nhất chính là tư chất và tâm tính, trong đó tâm tính lại càng trọng yếu. Mà Thái Cực quyền của lão lại càng chú trọng luyện tâm tính. Nhưng tư chất tốt, tâm tính tốt ,thế gian thật khó tìm. Tư chất tốt, tâm tính nhân phẩm xấu thì không được. Tâm tính nhân phẩm tốt, nhưng lại không có tư chất cũng không được."
Hoàng lão bùi ngùi thở dài, đưa ánh mắt thu lại, nhìn về phía Dương Vũ. "Nhưng may mắn là ông phát hiện ra cháu, nếu không nhất mạch võ học của ông sẽ phải đoạn tuyệt." Hoàng lão nhìn Dương Vũ cười nói. trong tay lão rồi
Nghe Hoàng lão vừa nói như thế, Dương Vũ không khỏi có cảm giác sợ hãi, thoáng cái gánh nặng trên vai hắn cũng tăng lên rất nhiều.
“Nghe ông nói như vậy, thì ra ông chưa từng thu đệ tử?“
Hoàng lão thở dài một hơi, cười khổ một cái. "Ông từng có một đồ đệ, tư chất luyện võ giỏi vô cùng. Nhưng bởi vì tâm thuật bất chính, cuối cùng ..." trên khuôn mặt già nua của Hoàng lão thần sắc thoáng có chút biến đổi, nhưng cũng không nói tiếp.
Tốt lắm, chuyện này sau này hãy nói, hiện tại nghe lão giải thích một chút về tình thế đương kim võ lâm hiện nay.
"Cháu lắng nghe cho kỹ nhé."
"Cho đến bây giờ, mặc dù đã là xã hội công nghệ cao, võ thuật xuống dốc, sớm đã không còn huy hoàng như mấy trăm năm trước. Nhưng Thần Châu vẫn còn tồn tại không ít gia tộc hoặc môn phái võ thuật lưu truyền. Trong đó, nổi danh Hoa Hạ chúng ta có tứ đại gia tộc."
"Tứ đại gia tộc?" Dương Vũ không khỏi bất ngờ, kiếp trước của mình nghe cũng chưa từng nghe qua?
"Không sai, chính là tứ đại gia tộc, theo thứ tự là Đông Phương thế Gia, Hiên Viên thế gia, Mộ Dung thế gia, Thượng Quan thế gia."
"Chưa nghe nói qua." Dương Vũ lắc đầu.
"Ha hả, bọn họ là tứ đại gia tộc nổi danh trong thế giới võ học. Thế tục cũng không có bao nhiêu người biết. Nhưng sản nghiệp trong thế tục bọn họ cháu có thể có biết."
"Sản nghiệp thế tục?" Dương Vũ tò mò hỏi.
"Đông Phương thế gia là Đông Phương tập đoàn, Hiên Viên thế gia là Hiên Viên tập đoàn, Mộ Dung thế gia là Thiên Hạ tập đoàn, Thượng Quan thế gia là Hoa Hạ tập đoàn." Hoàng lão mỉm cười nói.
"Hoa Hạ tứ đại tập đoàn?" Dương Vũ khó khăn nuốt từng ngụm nước bọt, vẻ mặt bất ngờ hỏi ngược lại. Theo lời Hoàng lão thì tứ đại tập đoàn không chỉ là Hoa Hạ tứ đại tập đoàn mà còn là Top 5 thế giới. Nghe nói, một tập đoàn có tài lực đủ để mua một quốc gia cỡ nhỏ.
"Trừ tứ đại gia tộc ra, Hoa Hạ còn có rất nhiều gia tộc hoặc môn phái khác, từ từ sau này cháu sẽ hiểu rõ ."
“Tứ đại gia tộc, vậy có phải võ học bọn họ rất lợi hại?"
“Đúng vậy, nếu không bọn họ làm sao được gọi là võ thuật tứ đại gia tộc? Bọn họ không chỉ có tài lực khổng lồ, võ lực cũng vô cùng khổng lồ, nếu không bọn họ làm sao khống chế sản nghiệp gia tộc của họ ở các nơi trên thế giới?"
"Ý, không đúng. Ông mới vừa nói bọn họ chẳng qua là võ giới tứ đại gia tộc, mà không phải là Hoa Hạ tứ đại gia tộc?" Dương Vũ đương nhiên cho rằng bọn họ là bốn gia tộc lớn nhất cả Hoa Hạ.
"Ha hả, mặc dù thế lực của bọn họ rất khổng lồ. Nhưng võ học Hoa Hạ chúng ta còn có một loại người khác. Một loại người có đầy đủ cường đại, thậm chí nếu so sánh với tu luyện võ thuật càng lợi hại hơn. Hơn nữa, lực phá hoại của bọn họ nếu so sánh với võ thuật, càng lợi hại hơn. Do đó, Hoa Hạ cũng có một gia tộc như vậy.
"Người có dị năng?" Dương Vũ bật thốt lên.
"Ý, làm sao cháu biết?" Hoàng lão kinh ngạc nhìn về phía Dương Vũ
Dương Vũ hơi mỉm cười, cúi đầu trầm ngâm. Tiếp xúc Hoàng lão lâu như vậy, Dương Vũ đối với Hoàng lão thật tâm kính ý. Hắn cũng tin vào trực giác của mình. Hắn tin tưởng Hoàng lão không phải là một người xấu. Nếu Hoàng lão dốc túi truyền thụ đối với mình, mình cũng không nên gạt nữa.
Nghĩ tới đây, Dương Vũ ngẩng đầu lên, sắc mặt kiên định, nhìn Hoàng lão nói: "Bởi vì, cháu cũng là một người có dị năng." Vừa nói, Dương Vũ vươn ngón trỏ của mình. Chỉ nghe "Phực" một tiếng, đầu ngón trỏ của Dương Vũ liền bốc lên một ngọn lửa. Ngọn lửa trên đầu ngón tay phun ra giống như một chiếc bật lửa.
"Không trách được, không trách được." Hoàng lão nhìn ngón tay toát ra ngọn lửa của Dương Vũ, trên mặt mặc dù có một chút kinh ngạc nhưng lại càng mừng rỡ.