Sau khi ba người ăn uống xong xuôi, Dương Vũ đưa hai người Chung Lâm về nhà. Nhưng theo tính toán của Dương Vũ, tối nay là thứ bảy, lại đúng ngày mà hắn ra viện, quả là cơ hội tốt để hẹn hò cùng Chung Lâm.
Nhưng Chung Lâm không nói tới tiếng thứ hai đã từ chối Dương Vũ, lí do rất đơn giản, mặc dù Dương Vũ đã xuất viện nhưng thân thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Lúc này hắn nên tập trung nghỉ ngơi cho tốt, chứ không phải lúc đi hẹn hò.
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Chung Lâm, Dương Vũ cũng chỉ có thể lần lượt đưa hai nàng về nhà.
Sau khi rời khỏi nhà Chung Lâm, Dương Vũ một lần nữa trở lại chỗ mà hắn bị đám người Lý Bân phục kích. Mặc dù đã qua nửa tháng, đường phố sớm đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng vẫn còn loáng thoáng thấy được chỗ bị thiêu cháy.
“Bản thân mình lúc đó lợi hại vậy sao?” Nhìn vết tích phá hoại trên mặt đất, cùng với cột đèn đường mới được dựng lên, Dương Vũ nhớ tới tràng cảnh đêm đó. Hắn nhớ rõ ràng lúc cái trụ đèn vừa tiếp xúc với ngọn lửa do mình phóng ra, trong nháy mắt đã bị ngọn lửa thiêu đốt nóng chảy. Hơn nữa, ngay cả Bạo Hùng cũng bị đốt cháy bốc thành hơi nước.
Ngọn lửa đó đúng là vô cùng cường đại. Dù Dương Vũ không rõ ràng lắm tại sao bản thân lại có biến hóa như thế, nhưng hắn cũng cảm giác được sự cường đại của ngọn lửa. Trực tiếp đem một người hóa thành hơi nước, nghe mà rợn cả người cả người.
Nếu hiện tại mình đang ở trạng thái đó cũng tốt. Trong lòng Dương Vũ đang bắt đầu mơ tưởng. Nếu được như vậy thì mình muốn đi đâu cũng không thành vấn đề. Đừng nói là Lý Bân, ngay cả bang phái hắc đạo của anh họ hắn kéo cả bọn đến thì Dương Vũ cũng không sợ.
“Chỉ hơi đáng tiếc là Chu Tước đã nói không có khả năng.” Một lát sau, Dương Vũ từ trạng thái mơ mộng tỉnh lại. Nếu muốn đạt tới trạng thái như vậy thì mình còn cần cố gắng nhiều.
Dương Vũ không muốn dừng lại ở nơi này quá lâu. Một lát sau, liền rời khỏi, đi trở về trường học.
Vừa mới tới cửa trường học, Dương Vũ liền gặp tên bảo vệ đang ngồi trên chiếc ghế cạnh cổng trường, hai chân gác lên nhau. Đôi tặc nhãn không ngừng nhìn học sinh ra vào.
“Hừ!” Nhìn thấy cặp mắt của tên bảo vệ, trong lòng Dương Vũ đã cảm thấy khó chịu, ở thời điểm đi ngang qua lạnh lùng hừ một tiếng.
“Ý?” Tên bảo vệ thoáng cái đã thấy Dương Vũ, tựa hồ vừa thấy được một chuyện gì kỳ lạ ồ lên một tiếng, lập tức đứng dậy, đôi mắt nhìn Dương Vũ từ trên xuống dưới.
“Đã lâu không gặp. Thì ra mày vẫn chưa chết à?” Tên này tựa như vô cùng tiếc nuối tại sao Dương Vũ lại không chết.
“Ha ha, nhờ hồng phúc của anh, em không chỉ không chết mà vẫn còn sống khỏe.” Nhìn bên ngoài Dương Vũ đang cười vô cùng vui vẻ với bảo vệ, nhưng kỳ thực lúc này trong lòng Dương Vũ đang bừng bừng lửa giận.
Cái tên chó này, bình thường mình không có chống đối gì hắn? Lại không có thù oán sâu đậm. Thế mà nửa tháng không gặp, tên tiểu nhân này đã nguyền rủa mình sao không chết đi. Nhưng mình vốn phúc lớn mạng lớn, sao có thể chết được.
“Thật đáng tiếc.” Vẻ mặt tên bảo vệ tiếc nuối, tựa như Dương Vũ không chết thì hắn không cam lòng vậy.
“Em cũng rất đáng tiếc.” Nụ cười trên mặt Dương Vũ vẫn nở rộ: “Nửa tháng rồi chưa về trường học, thế mà ngày đầu tiên tới trường, lại đụng ngay một con cẩu. Điều đáng tiếc hơn nữa, con cẩu đó lại chưa bị đánh chết. Đúng là làm người ta tiếc nuối a!” Vừa nói, nụ cười trên gương mặt Dương Vũ càng lúc càng đậm.
“Đây không phải là chửi xỏ ta sao?” Tên bảo vệ giận tím mặt, nhưng một lát sau, trên khuôn mặt hắn liền lộ ra sự nhún nhường, mang theo bộ dáng khúm núm chạy tới cửa trường học, trước khi đi còn ném lại cho Dương Vũ một nụ cười độc ác.
Dương Vũ xì một tiếng khinh miệt, nhìn thấy bộ dáng tên tiểu nhân này, Dương Vũ biết chắc là hắn đi đón ban giám hiệu. Quả nhiên, Dương Vũ vừa quay đầu lại nhìn, một chiếc xe màu đen đang chậm rãi chạy từ hướng cổng trường học chạy tới. Dương Vũ biết cỗ xe đó chính là chiếc xe của hiệu trưởng trường này.
“Có thời gian tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ.” Lúc đi ngang qua Dương Vũ, tiếng nói âm trầm nhưng tàn nhẫn của tên bảo vệ vang lên.
Dương Vũ cũng hừ lạnh một tiếng, lắc mình đi tới bên cạnh, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào bộ dáng độc ác của tên bảo vệ.
Tên bảo vệ ghê tởm kia chạy tới cửa trường học, điều khiển cánh cổng tự động trường dịch ra một chút, mở thêm chút không gian cho chiếc xe của hiệu trưởng đi vào.
Nhìn tên bảo vệ với bộ dáng khúm núm, Dương Vũ càng cảm thấy chướng mắt. Sau một tiếng hừ lạnh, Dương Vũ liền đi vào bên trong. Tuy nói Dương Vũ đã được sống lại, nhưng đến giờ Dương Vũ vẫn không hiểu được, tên bảo vệ kia nịnh hót hiệu trưởng như thế thì có tác dụng gì?
Được thăng chức sao? Dương Vũ khẽ cười lạnh, tên bảo vệ kia cho dù thăng cấp như thế nào, cũng chỉ là một tên bảo vệ thôi. Dương Vũ lắc đầu, thầm giễu cợt, hắn muốn nịnh hót thì kệ hắn đi, không liên quan tới mình.
Lúc tới lớp tự học buổi tối thì ngôi trường vẫn vô cùng náo nhiệt. Cùng với những bóng cây xanh và ngọn đèn màu vàng mờ mờ, có vô số bóng người trên sân trường.
Ở trung tâm và hai bên trong trường có hẳn một sân cỏ trồng đủ loại hoa. Ngoài những loại cây cảnh, còn có các loại bàn ghế đá cho học sinh nghỉ ngơi.
Lúc này, vô luận là ở trong sân cỏ hay trong chỗ nghỉ ngơi, cũng tụ tập không ít học sinh. Dường như tất cả vô cùng quý trọng một buổi tối duy nhất trong tuần không có lớp học tự học.
Cuộc sống vốn như thế, mặc dù học tập rất căng thẳng. Nhưng bọn họ đều không buồn không lo lắng. Ít nhất ở kiếp trước, Dương Vũ sau khi tốt nghiệp vẫn còn hoài niệm cuộc sống như thế.
Dưới áp lực của cuộc sống, kiếp trước của Dương Vũ trôi qua cũng vội vã như thế.
Sau khi trở lại ký túc xá, bên trong ký túc xá trống rỗng không một bóng người. Nhìn ký túc xá vắng lặng, Dương Vũ đột nhiên cảm thấy có chút không quen.
Tự giễu cợt mình một tiếng, Dương Vũ tùy tiện ngồi xuống. Lại một lần nữa, nhớ tới chuyện tu luyện dị năng.
Chu Tước nói dị năng sau khi giác tỉnh thì phải tu luyện không ngừng. Chỉ có như thế thì dị năng mới càng ngày càng lớn mạnh. Nhưng bây giờ đang lúc giai đoạn trung học đệ nhị, ngôi trường cũng không đủ lớn nên Dương Vũ không có cách nào tu luyện dị năng trong trường.
Nếu như có người phát hiện, Dương Vũ không biết là có mang đến hậu quả gì không. Nhưng Dương Vũ tuyệt đối sẽ không để cho người khác phát hiện, ít nhất là trong giai đoạn này.
Nhưng tu luyện dị năng là chuyện bắt buộc phải làm, ngoại trừ sân trường còn có chỗ nào có thể tu luyện dị năng đây? Tu luyện dị năng nhất định phải tìm một nơi yên tĩnh không có bóng người.
Bỗng nhiên, trên mặt Dương Vũ hiện lên một nụ cười, hắn nghĩ tới một chỗ, nơi đó tuyệt đối vắng vẻ không có người đến quấy rầy.