Trước mắt Dương Vũ bỗng có chút ánh sáng, Dương Vũ cuối cùng cũng đã khôi phục lại ý thức.
“Chu Tước đại tỷ, không nên cứ như vậy mà đi chứ.” Sau khi khôi phục lại ý thức, trong lòng Dương Vũ lớn tiếng hô. Hắn vẫn còn nhiều thứ muốn hỏi Chu Tước về chuyện dị năng.
Nhưng sau đó Dương Vũ vẫn không nghe được âm thanh của Chu Tước. “Không phải là sẽ không xuất hiện nữa chứ?” Trong lòng Dương Vũ buồn bực, bất chợt nhớ đến lời Chu Tước nói trước khi tỉnh lại.
“Không biết lúc nào mình mới có thể tỉnh lại đây.” Dương Vũ âm thầm nghĩ ngợi, đồng thời cố gắng mở mắt ra.
“Ừ, mí mắt cũng không có nặng như lúc trước.” Trong lòng Dương Vũ vui vẻ, âm thầm dụng lực, nhất thời cảm thấy trước mắt đau nhói. Trong mắt tối sầm lại, Dương Vũ còn chưa kịp nhìn ra bên ngoài thì đã bị ánh sáng như châm nhọn mãnh liệt đâm vào mắt rất đau đớn.
Dương Vũ đành nhắm mắt lại. Đợi một lúc sau mới từ từ mở mắt ra.
“Đây là nơi nào vậy?” Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Dương Vũ là một màu trắng! “Mình đang ở đâu thế này?” Dương Vũ muốn cử động đầu của mình một chút, nhưng cả người bị băng thật chặt, không thể cử động được.
“Chẳng lẽ sau khi hôn mê, mình đã bị bọn Lý Bân bắt được?” Trong lòng Dương Vũ nghi ngờ. “Không đúng, nơi này sao lại có mùi gì đó thật kì lạ?” Cảm thụ thân thể của mình một chút, ngoại trừ bị bó chặt như xác ướp thì mọi thứ đều ổn. Hơn nữa, những chỗ bị gãy xương lúc trước cũng không cảm thấy đau đớn.
Tiếp tục xem xét, Dương Vũ phát hiện thân thể mình ngày càng có nhiều sức lực hơn trước. Thậm chí, Dương Vũ có cảm giác một quyền của hắn bây giờ thậm chí còn có thể đánh chết một con trâu!
Đầu óc Dương Vũ cũng tốt hơn trước, tinh thần đầy đủ. Trước khi hôn mê đầu óc của hắn vẫn luôn choáng váng và đau đầu, cảm giác tinh thần trống rỗng cũng biến mất không còn.
Nói tóm lại, Dương Vũ cảm thấy thân thể bây giờ còn tốt hơn lúc bị thương đến mấy lần! Nhưng hiện tại hắn không biết mình đang ở nơi nào.
“Không quan tâm đến điều này nữa. Rời khỏi nơi đây trước rồi tính sau.” Vừa nghĩ tới đây, Dương Vũ liền tìm cách thoát khỏi những thứ đang trói mình. Nhưng lúc hắn chuẩn bị hành động thì chợt có tiếng bước chân nhẹ nhàng ở ngoài cửa phòng truyền tới. Hắn cảm giác đã có người bước vào phòng.
Dương Vũ lập tức dừng lại, nhắm cả hai mắt, giả vờ như mình vẫn còn hôn mê. Nhưng lại nghểnh tai cố gắng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng dừng lại trước giường của Dương Vũ. Hắn cảm giác có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm. Đồng thời một mùi thơm là lạ không giống với mùi của căn phòng chui vào mũi Dương Vũ.
“Đây là một người con gái.” Dương Vũ lập tức biết rằng mùi thơm này là mùi thơm của cơ thể phụ nữ. “Nhưng cô ta muốn làm gì mình vậy nhỉ?” Dương Vũ cảm giác được bàn tay của cô ta đang sờ sờ trên mặt mình. Toàn thân Dương Vũ căng thẳng, chỉ cần phát hiện điều gì không đúng, hắn sẽ lập tức phản kích.
Nhưng Dương Vũ cũng không biết từ khi nào mình lại có phản ứng nhanh nhạy như vậy.
Bàn tay của cô gái này sờ nhẹ nhàng lên mặt Dương Vũ. Toàn thân Dương Vũ căng thẳng đang tính phản ứng lại.
“Thật là đáng thương quá, hôn mê lâu như vậy không biết có tỉnh lại được hay không, hay là lại phải sống cuộc đời thực vật đây. Mới là học sinh trung học thôi, nếu cả đời phải nằm trên giường thì thật đáng tiếc.” Người con gái ấy lẩm bẩm nói trong miệng. Nhưng cũng chính nhờ vậy toàn thân Dương Vũ cũng thả lỏng. Từ lời nói của cô gái, Dương Vũ không cảm thấy có ác ý mà còn cảm nhận được sự quan tâm.
Ngay sau đó Dương Vũ định mở mắt. “Cô gái này là ai? muốn làm gì thế nhỉ?” Dương Vũ cố đang định giả bộ là mình vừa hôn mê vừa tỉnh lại. Nhưng Dương Vũ kịp mở mắt thì người con gái ấy đã bước đi.
“Nhanh vậy mà đã nửa tháng rồi, sao cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại? Nằm ở bệnh viện luôn như thế này cũng không phải là biện pháp hay.” Vừa lẩm bẩm nói cô gái vừa rời khỏi phòng bệnh của Dương Vũ.
“Mình đang ở bệnh viện sao?” Bây giờ Dương Vũ mới biết mình đang ở trong bệnh viện. Nhưng vừa nghĩ lại, sắc mặt của hắn liền trở nên khổ não.
“Nửa tháng rồi sao. Mình lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để đóng viện phí với tiền thuốc thang chứ. Không được, phải nhanh chóng rời khỏi đây mới được.” Dương Vũ càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, hận không thể rời khỏi bệnh viện ngay lập tức. Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì thì phía ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân. Dương Vũ nghe được tiếng bước chân hình như đang đi về phía phòng của hắn.
“Kẹt….” Cửa phòng bệnh lại mở ra. Nghe được tiếng mở cửa, Dương Vũ lại tiếp tục giả bộ hôn mê.
“Hai người kia là ai thế nhỉ?” Một mùi hương nhàn nhạt quen thuộc lại tỏa ra khắp phòng. Chẳng qua, mùi thơm này lại bị mùi vị nồng nặc của thuốc trong phòng át đi. Dương Vũ mặc dù cảm thấy được mùi thơm này có chút quen thuộc nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra là ai cả.
Nhìn Dương Vũ như đang ngủ say trên giường bệnh, Chung Lâm thở dài một hơi rồi ngồi xuống bên cạnh giường. Nhẹ nhàng nắm lấy tay phải của hắn.
“Trầm Di, bạn nói bao giờ thì anh ấy mới có thể tỉnh lại?” Chung Lâm cầm đặt tay Dương Vũ lên ngực mình, rồi quay sang hỏi Trầm Di.
“Đúng là Chung Lâm rồi!” Trong lòng Dương Vũ mừng rỡ. Lập tức muốn mở mắt ra. Nhưng mà ý niệm trong đầu xoay chuyển, tiếp tục giả bộ hôn mê xem thử hai người sẽ nói gì.
“Không biết nữa, chắc là mai sẽ tỉnh lại thôi.” Trầm Di ngồi xuống một cái ghế ở trong phòng, trong lòng cảm thấy buồn bực. Mỗi lần cùng Chung Lâm tới thăm Dương Vũ thì đều phải trả lời những câu hỏi như vậy. Bất quá, Trầm Di cũng chỉ có thể an ủi Chung Lâm như vậy, đến bác sĩ còn không biết bao giờ Dương Vũ tỉnh lại thì cô làm sao mà biết được.
“Anh ấy hôn mê cũng đã nửa tháng rồi.” Vẻ mặt Chung Lâm u buồn, lấy tay vuốt ve khuôn mặt Dương Vũ. “Mình chỉ sợ đời này anh ấy không tỉnh lại được nữa.” Chung Lâm bất chợt lại rơi nước mắt.
“Đừng buồn nữa mà, bác sĩ không phải nói rằng thân thể Dương Vũ rất tốt sao? Chắc là rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi.”
“Mình cũng hy vọng anh ấy mau chóng tỉnh lại, nhìn anh ấy như bây giờ, mình chịu không nổi.” Giọng nói Chung Lâm đầy bi thương, nước mắt trong suốt chảy đầy trên khuôn mặt xinh đẹp.
“Anh sớm đã tỉnh lại rồi.” Dương Vũ âm thầm cười trộm trong lòng.
“Nếu như mấy ngày nữa anh ấy còn không tỉnh lại… chắc mình phải báo cho gia đình anh ấy thôi.”
“Báo cho người nhà của mình ư, vậy thì không xong rồi.” Dương Vũ giật mình, tay phải không khỏi có chút cử động.