[Dịch]Long Tổ

Chương 138 : Chu Quân Phát Điên(trung)




"Cái gì? Mày nói tiểu thư được người ôm đã trở về?" Nghe thủ hạ báo cáo, sắc mặt Chu Quân đầu tiên là vui vẻ nhưng nháy mắt đã thay đổi. Bởi vì hắn nghĩ đến Chu Dĩnh là bị người khác ôm trở về.

"Con gái tao hiện giờ ở đâu? Mau dẫn tao tới!" Chu Quân quắt mắt từ chỗ ngồi đứng lên vội vàng nói. Sau đó bước nhanh ra ngoài.

Mới vừa mới ra tới bên ngoài đã gặp Dương Vũ bị mọi người vây quanh đi tới, trong lòng Dương Vũ là Hỏa Phượng Hoàng cả người đầy máu tươi.

"Tiểu Dĩnh!" Trong nháy mắt nhìn thấy Hỏa Phượng Hoàng, Chu Quân đã nhận ra người đầy máu tươi này chính là con gái bảo bối của mình. Chu Quân vô cùng lo lắng chạy tới.

Nhìn người trung niên đang chạy tới có gương mặt khá giống Hỏa Phượng Hoàng, Dương Vũ đã biết người này chính là cha Hỏa Phượng Hoàng và cũng là bang chủ Tân bang. Chỉ là nhìn thấy Chu Quân có phong độ của người trí thức làm Dương Vũ cảm thấy có chút kinh ngạc.

Theo hắn nghĩ Chu Quân dù không phải là người có vẽ mặt dữ tợn nhưng tối thiểu cũng có bộ dáng của dân xã hội đen. Nhưng Chu Quân lại có vẻ mặt của người trí thức. Nếu Dương Vũ không phải biết trước Chu Quân chính là lão đại của Tân bang, hắn tuyệt đối sẽ không tin người trung niên trước mặt là một ông trùm của xã hội đen. Nếu người ta nói Chu Quân là một phần tử trí thức Dương Vũ còn dể tin hơn.

"Ông chính là cha của cô ta? Là bang chủ Tân bang?" Dương Vũ nhìn Chu Quân hỏi.

"Lớn mật! Dám dùng loại ngữ khí này nói chuyện với bang chủ của chúng ta!" Dương Vũ vừa dứt lời, bên cạnh liền có một người quát lạnh một tiếng.

Chu Quân khoát tay đối với người nọ, nhìn Dương Vũ gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, tôi đúng là Chu Quân. Tiểu Dĩnh hiện tại ra sao?"

"Cô ấy tánh mạng cũng không có gì nguy hiểm, nhưng tôi hy vọng ông mau chóng tìm bác sĩ!" Dương Vũ bế Hỏa Phượng Hoàng đưa qua. Chu quân duỗi tay ôm đón lấy

"Nhanh đi gọi bác sĩ lại đây!" Chu Quân sau khi ôm lấy Hỏa Phượng Hoàng liền lập tức quát với người bên cạnh. Đồng thời, Chu Quân ôm Hỏa Phượng Hoàng quay đầu đi vào trong biệt thự.

Nhìn dáng vẽ chu quân vô cùng lo lắng, Dương Vũ nhún nhún vai, suốt dọc đường ôm Hỏa Phượng Hoàng đi xuyên qua toàn bộ Tân trấn, hai tay Dương Vũ có chút tê dại.

Chu Quân sau khi rời khỏi, những người khác cũng ly khai. Trong nháy mắt, bên cạnh Dương Vũ không còn một người. Nhìn chung quanh liếc mắt một cái, Dương Vũ có chút buồn bực.

Tuy rằng, hắn cũng không phải loại người thi ân cầu báo. Nhưng tốt xấu gì hắn cũng đã cứu cô ta, hơn nữa còn đưa về đến nhà. Ít nhất cũng phải nói một tiếng cảm ơn chứ? Nhưng trên thực tế, Dương Vũ cái gì cũng không nhận được. Lúc này ở bên cạnh hắn ngay cả một người cũng không có.

Dương Vũ cười khổ, xoay người đi về phía cửa. Nếu là như vậy, không đi còn đợi đến khi nào?

"Người anh em kia, xin dừng bước." Ngay lúc Dương Vũ định rời khỏi, một giọng nói giữ Dương Vũ ở lại vang lên. Vừa nghe, dương vũ liền dừng bước xoay người lại, nhìn thấy một người trung niên đang đi về hướng mình như có chuyện gì đó muốn nói.

"Ông nói với tôi?" Dương Vũ nhìn người trung niên hỏi.

"Ha hả, người anh em này, tôi đại biểu bang chủ với tiểu thư cám ơn cậu đã cứu tiểu thư. Nếu cậu không ngại mời vào bên trong ngồi?" Người trung niên mời nói.

Nhìn người trung niên, Dương Vũ bỗng nhiên cười."Không dám, tôi chỉ là vừa lúc đi ngang mới cứu cô ấy trở về thôi."

"Ha hả, đừng nói như vậy, nếu đã tới đây thì mời vào uống chén trà cho ấm rồi trở về." Người trung niên lại mời nói.

Nhìn người trung niên, Dương Vũ tâm ý vừa động. Trên mặt cũng lộ ra nụ cười, "Hảo, vậy quấy rầy một lần."

"Mời vào." Người trung niên khoát tay ra dấu mời. Dương Vũ cũng không khách khí, đi nhanh vào.

Trên đường, hai người thông tính danh lẩn nhau. Nguyên lai, người trung niên này tên là Đỗ Huy, còn thân phận là gì lại chưa nói. Nhưng hắn dù không nói, Dương Vũ cũng biết đại khái, người này ở Tân bang địa vị tuyệt đối sẽ không thấp.

"Cậu Dương, mời uống trà." Ở trong phòng khách song phương sau khi ngồi xuống, trong chốc lát liền có người hầu bưng trà lên. Dương Vũ tiếp nhận hảo ý, nhẹ nhàng uống một ngụm.

"Ha hả..." Đỗ Huy cười, nói tiếp: "Cậu Dương không biết là người ở nơi nào? Hiện đang làm gì?" Đỗ Huy ra vẽ không chút để ý, tùy tiện hỏi.

"Ha hả, tôi chỉ là một học sinh trung học thôi." Điều này cũng không có gì để che giấu. Dương Vũ cứ thực tế nói ra."Học sinh trung học?" Đỗ Huy có điểm kinh dị nhìn Dương Vũ. Tuy rằng Dương Vũ thoạt nhìn phi thường trẻ tuổi. Nhưng Đỗ Huy thật không ngờ Dương Vũ lại là một học sinh trung học.

Bình thường mà nói, nếu một học sinh trung học nhìn thấy Hỏa Phượng Hoàng gặp nguy, cho dù lá gan khá lớn cũng cũng chỉ báo cảnh sát là xong việc. Nhưng Dương Vũ chẳng những không có gì kinh hoảng, thậm chí còn mang Hỏa Phượng Hoàng trở về. Bực này đảm lượng, không phải người bình thường có thể có.

Tuy rằng đã sớm biết Dương Vũ nhất định không phải người bình thường, nhưng Đỗ Huy nhịn không được cũng phải kinh ngạc một lần.

Nhìn bộ dáng kinh ngạc của Đỗ Huy, Dương Vũ cười cười. Cho dù có nói như vậy cũng không sợ đối phương biết thân phận của mình. Huống hồ, Dương Vũ còn có tính toán khác.

Tiếp theo hai người tùy tiện nói chuyện. Đơn giản là Đỗ Huy không ngừng hỏi thăm thân phận Dương Vũ thôi. Dương vũ cũng vừa cười, vừa đem những chuyện không quan trọng nói ra.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.