[Dịch]Long Tổ

Chương 11 : Tình Địch




Sau một giờ học ngắn ngủi, trong trường học lại khôi phục sự an tĩnh. Nhưng trong lớp học Dương Vũ vẫn còn rất náo nhiệt.

Dương Vũ quay đầu lại nhìn thoáng qua những người đang bàn luận xôn xao ở phía sau một cái, chân mày không khỏi nhíu lại.

Những đứa đang nói chuyện ở phía sau, Dương Vũ đều biết, hơn nữa quan hệ cũng không phải là tệ! Những người này đi học thì đùa giỡn, đi trễ về sớm, bỏ tiết học lại càng là chuyện thường như cơm bữa. Nhưng Dương Vũ cũng lười để ý, không cần tùy tiện đắc tội với người khác là cách sống trước đây của Dương Vũ.

Quay đầu chuyên tâm xem sách bài tập ở trên bàn, tâm tình Dương Vũ bây giờ rất là khoái trá! Nhìn những bài tập này, Dương Vũ tựa hồ như lại trở về với các bài tập ngữ văn phong phú của ngày xưa.

Ngữ văn, có thể nói là ưu thế trời sanh của Dương Vũ! Cho dù hắn chẳng bao giờ tốn nhiều thời gian học tập, nhưng ở mỗi cuộc thi, thành tích ngữ văn của hắn đều là một trong những người đứng đầu của trường. Đây là một chuyện tình tương đối kì dị.

Mà hiện tại, Dương Vũ nhìn môn Anh Ngữ trước kia vốn vẫn làm cho hắn đau đầu, trong lòng từ từ lại có một loại cảm giác phong phú. Vào giờ khắc này, trong đầu hắn hiện rõ ràng đáp án của mỗi bài tập. Thậm chí mổi bài tập hắn còn có nhiều đáp án khác nhau.

Mặc dù, Dương Vũ không biết đáp án như vậy có đúng hay không. Nhưng hắn tin tưởng vào cảm giác của mình. Cảm giác này khiến cho sự tự tin của Dương Vũ tăng cao, cả người cũng hưng phấn hơn.

Mỗi lần làm bài tập ngữ văn, Dương Vũ đều có cảm giác như thế. Mà hiện tại, cảm giác như vậy lại xuất hiện trong những môn học khác. Bất kể nó có đúng hay không, trước hết cứ làm trước rồi hãy nói sau.

“ Xoẹt…xoẹt….”

Dương Vũ múa bút như chớp, dưới cảm giác hưng phấn này, hắn hoàn thành các bài tập Anh ngữ rất nhanh. Tiếp theo, bài tập các môn khác cũng được Dương Vũ hoàn thành.

“Dương Vũ, mày làm xong bài tập rồi hả?” Thực Hoa bên cạnh trợn mắt há mồm nhìn Dương Vũ múa bút như chớp, mãi đến cuối cùng hắn mới lên tiếng hỏi.

“Cầm lấy mà chép đi.” Dương Vũ hào phóng mang tập bài tập ném tới.

“Wow…! Mẹ ơi….!!!, Dương Vũ, mày giỏi thiệt.” Nhìn tập bài tập tràn đầy chữ nghĩa, trên mặt Thực Hoa lộ ra vẻ khó tin. “Tao bây giờ thật hoài nghi là mày đã thay đổi. Ah… thật thông minh.”

“Mẹ kiếp. Mày có muốn chép không? Nếu không thì trả lại cho tao.” Dương Vũ đưa tay phải ra, định lấy lại tập bài tập.

“Chậm đã.” Thực Hoa chặn tay Dương Vũ lại. “Mặc dù không biết mày làm đúng hay sai nhưng tao vẫn quyết định chép.” Thực Hoa vẻ mặt đầy kiên nghị, “Thà giết lầm còn hơn bỏ sót! Tao chép chắc rồi.” Thực Hoa nói với bộ dạng khẳng khái hy sinh.

“Muốn chết hả? Chép đi, nói nhảm hoài.” Dương Vũ vỗ vai Thực Hoa nói.

Thời gian trôi qua rất nhanh, một lúc sau là đã hết thời gian học.

Còn khoảng một phút là đến giờ tan học, Dương Vũ đã cất sách xong, quay đầu lại nhìn thoáng qua Chung Lâm, Chung Lâm còn nhanh hơn cả hắn, tất cả đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn đợi tiếng chuông tan học thôi.

Hai người liếc nhau một cái, mỉm cười đầy ăn ý.

“Dương Vũ! Tình địch của mày lại tới kìa.” Thực Hoa đẩy nhẹ Dương Vũ một cái, hướng phía ngoài hành lang chép miệng. Dương Vũ quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa lúc thấy một người đang đứng ở hành lang lớp học của bọn họ. Người kia mặc dù quay lưng về phía phòng học, mặt hướng về phía dãy trường học đối diện. Nhưng Dương Vũ vừa nhìn thấy bóng lưng của hắn. Liền hận đến nghiến răng kèn kẹt.

Mặc dù chưa đến nỗi hóa thành tro cũng nhận ra được. Nhưng Dương Vũ từ bóng lưng của hắn cũng nhận ra được, hắn đúng là tình địch của mình. Chung Lâm còn có một người khác theo đuổi, hơn nữa còn là thanh mai trúc mã của Chung Lâm từ khi còn nhỏ.

“Thằng này thực là hết hy vọng vẫn không thay đổi.” Dương Vũ quay đầu lại âm thầm mắng.

“Dương Vũ, có muốn tao phụ mày một tay làm thịt nó không?” Thực Hoa đẩy nhẹ Dương Vũ thấp giọng nói.

“Hừ, nói nhỏ thôi cho tao nhờ.” Dương Vũ trợn mắt nhìn Thực Hoa một cái. “Mày muốn hại chết tao sao? Lớn tiếng như vậy.” Dương Vũ quay đầu lại liếc Chung Lâm một cái, thấp giọng nói với Thực Hoa.

“Giáo huấn thằng này một chút chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.” Trong mắt Dương Vũ tinh quang chợt lé, giọng nói trầm xuống. Nếu như Dương Vũ nhớ không nhầm, đến cuối cùng Chung Lâm và hắn chia tay chính là do người này!

“Đời này nhất định phải đem hắn thu phục rồi.” Dương Vũ lúc này thầm quyết định. Bất quá, nghe nói tên này có chút quan hệ với xã hội đen , mình muốn thu phục hắn cũng không phải dễ.

“Chuyện này còn phải từ từ thương nghị, nghĩ biện pháp tốt giải quyết hắn.” Dương Vũ nói khẽ với Thực Hoa.

“Mẹ kiếp, còn nghĩ gì nữa, trực tiếp tìm người đánh hắn là được.” Thực Hoa khinh bỉ nhìn Dương Vũ nói. Thực Hoa sở dĩ nói như vậy, là vì ở bên ngoài hắn cũng có chút quan hệ.

“Reng reng reng…...” Vừa lúc đó, tiếng chuông tan học cũng vang lên.

“Người anh em, tao biết mày tốt với tao. Bất quá chuyện này từ từ sẽ tính, không cần tìm phiền toái làm gì.” Dương Vũ đứng lên, thấp giọng dặn dò Thực Hoa xong, liền xoay người hướng Chung Lâm đi tới.

“Tan học rồi.” Chung Lâm nhìn Dương Vũ một cái, cầm lấy cặp đi về phía sau. Dương Vũ lúc này cũng vội vã đi theo.

“Chị Trầm, đi nào.” Bình thường, bọn họ vẫn cùng với tên ở ngoài hành lang cùng đi.

“Lý Bân, sao cậu lại đến sớm vậy?” Chung Lâm nhíu mày, hướng về phía Lý Bân nói.

“Dù sao ở phía trên cũng không có chuyện gì, Thấy giáo cũng không quản.” Lý Bân cười nhìn Chung Lâm nói.

“Hừ.” Vừa thấy Lý Bân, trong lòng Dương Vũ cực kì khó chịu, trong lòng hung hăng hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng bước tới bên cạnh Chung Lâm.

“Chậm quá, chúng ta hay là đi nhanh lên đi.” Vừa nói Dương Vũ vừa nắm lấy tay Chung Lâm đi về phía trước.

Liếc mắt nhìn Dương Vũ một cái. Trong mắt Lý Bân hung quang chợt lóe rồi biến mất. “Chị Trầm, chúng ta cũng đi thôi.” Lý Bân chào Trầm Di một tiếng, cả hai liền đi theo Dương Vũ.

Vừa nắm tay kéo Chung Lâm đi, trong lòng Dương Vũ vô cùng bực bội. Mỗi lần nhìn thấy cái tên kia Dương Vũ cũng hận không thể cho hắn một trận. Chẳng qua, đây cũng là suy nghĩ của Dương Vũ mà thôi. Hơn nữa, sau khi sống lại, ý nghĩ này lại càng thêm mãnh liệt.

Vừa nghĩ tới kiếp trước, Chung Lâm cũng là vì tên kia mà rời khỏi mình. Trong lòng Dương Vũ lửa giận đã ngút trời.

“Hừ!” Dương Vũ chợt buông tay Chung Lâm ra. “Dương Vũ, anh làm sao vậy?” Chung Lâm kì quái nhìn Dương Vũ rồi hỏi.

“Không có chuyện gì.” Dương Vũ hít một hơi thật sâu, tâm tình mới bình tĩnh được một chút, chẳng qua là sắc mặt vẫn khó coi như cũ.

“Dương Vũ, nếu không thì như vậy đi. Ngày mai em bảo anh ấy không cần xuống đây nữa.” Chung Lâm thấp giọng nói với Dương Vũ, nàng cũng biết Dương Vũ nhất định là vì chuyện này cảm thấy không thoải mái.

“Không cần.” Trong lòng Dương Vũ cực kì không thoải mái, hừ lạnh một tiếng cự tuyệt nói. Hắn biết chuyện này phải nhanh chóng giải quyết. Chỉ có giải quyết Lý Bân, Dương Vũ mới có thể nắm chắc không để Chung Lâm rời khỏi mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.