[Dịch] Long Huyệt

Chương 40 : Quân Huấn Thời Khắc (Môn Giáo Dục Quốc Phòng)




"Lão Tiễn, huynh quả là thần tượng của ta!" Đinh Tiểu Lôi trên mặt lộ ra vẻ nịnh thần.

"Thần tượng thì không dám, nếu sau này huynh muốn học cách tán gái thì ta có thể chỉ điểm cho" Tiễn Như Vũ nói.

"Xin lỗi nghe, huynh nghe không rõ hả, ta nói là “thần tượng', nhưng mà là thần tượng vô lại đấy” Đinh Tiểu Lôi cười nói.

"Ta giết ngươi!" Tiễn Như Vũ huy động nắm tay, hung ác nói.

"Lão Tiễn, không phải là chúng ta không tin huynh" Lý Vân liếc mắt nhìn Long Dực, cười hì hì nói: "vừa rồi ta đã chú ý tới, Nguyệt Nhã Nhu học tỷ đối với huynh dừơng như là không có ý gì à nghe, nhưng lại đối với lão Long rất đỗi nhiệt tình. Từ vẻ mặt của nàng cho thấy, nàng đối với lão Long của chúng ta rất có hảo cảm."

Long Dực cuống quít khoát tay nói: "Lão Vân, đừng nói bậy nghe! Ta cùng với Nhã Nhu học tỷ chỉ mới gặp mặt có 2 lần thôi, làm sao có thể có hảo cảm được? Chỉ là quen mặt thôi."

Tiễn Như Vũ cười nói "Ta tin tưởng lão Long, huynh ấy trung hậu thành thật, làm thế nào lại đi nói dối chứ? Huynh ấy nói không quan hệ là không quan hệ, các huynh cứ chờ xem sao, không quá nửa năm, Nguyệt Nhã Nhu nhất định sẽ nằm gọn trong tay ta."

"Vậy thì cá cược đi, nếu nửa năm có thể theo đuổi được Nguyệt học tỷ, ta cùng lão Đinh, lão Long ba người chịu thua, lúc đó sẽ đãi huynh 1 chầu nhậu hát karaoke suốt đêm, chịu không?" Đối với Tiễn Như Vũ mà nói, Lý Vân căn bản không tin.

"Chơi thì chơi, sợ gì nào! Nếu không theo đuổi được Nguyệt học tỷ, tiền ăn uống trong học kỳ này ta bao các huynh”

"Quân tử nhất ngôn!"

"Bách mã nan truy”

"Trăm con ngựa?"

"Bốn con quá ít, ta muốn nhiều ngựa để cho tốc độ nhanh hơn đó mà.!"

Sau khi đăng ký không lâu, thì tân sinh viên phải vào học khoá giáo dục quốc phòng.

Giảng viên của môn này đều là tinh anh trong lực lượng bộ đội chính quy. Tất cả đều thiết diện vô tư, lãnh khốc vô tình, nếu vi phạm kỷ luật sẽ bị bọn họ đem máu chó trét lên đâu, nghiêm trọng hơn còn bị bắt trói lại tra tấn.

Các sinh viên học môn này đều oán thán không thôi, nhưng giận cũng như không, chỉ có thể hạ cơn giận ân cần thăm hỏi giảng viên mà thôi, nào dám thốt lời nào, chỉ lén ở phía sau lấy cỏ làm ra hình nhân rồi lấy giấy ghi tên giảng viên dán lên đó, sau đó lấy chân đạp, phát tiết cơn giận chất chứa trong lòng.

Trong quá trình học, phòng 414 ngoại trừ Long Dực đựơc đặc biệt khen ngợi, ba người còn lại không đạt tiêu chuẩn đều bị xử phạt. Nguyên nhân như sau :

Đinh Tiểu Lôi: trong luyện tập động tác luôn chậm chạp, ảnh hưởng chung đến đội hình, đã nhắc nhở hơn mười lần, nhưng bất luận nhắc nhở như thế nào cũng đều không khắc phục, kết quả bị giảng viên bắt trói lại dùng roi da tra tấn;

Lý Vân: Dùng đạn thật bắn mục tiêu thì mười phát hết sáu phát bay ra ngoài, giảng viên trách hắn "lãng phí", phạt hắn giữ tư thế xạ kích một tiếng không cho động đậy.

Tiễn Như Vũ: vào học phân tâm, hết nhìn đông tới ngó tây, cặp mắt suốt ngày dán vào ngừơi của nữ sinh viên. Trong lúc tập luyện công phu Quân Thể Quyền, tay hắn không thành thật, đụng chạm chỗ không nên chạm của nữ sinh, kết quả bị nữ sinh mách lại, làm cho giảng viên phạt hắn biểu diễn lại mười lần bài Quân Thể Quyền, sau đó lại phạt chạy quanh sân trường 4 lần, làm cho hắn hai chân phát run, hai mắt trắng dã, thiếu chút nữa đã bị hôn mê.

Long Dực sở dĩ được đặc biệt khen ngợi, thứ nhất là do hắn chấp hành đúng quân lệnh; thứ hai bắn súng chính xác; thứ ba đánh bài Quân Thể Quyền như nước chảy mây trôi, lực đạo uy mãnh, ngay cả giảng viên của môn này cũng tự thẹn không bằng.

Thời gian học giáo dục quốc phòng rất nhanh trôi qua, đã đựơc 7 ngày thời gian.

"Lão Long, huynh trước kia có luyện qua môn bắn súng hả?" Ngày học kết thúc, Lý Vân nằm trên giường trong phòng hỏi Long Dực.

"Không có, ta chưa từng biết đến súng hay đồ vật đại loại như vậy”

"Vậy huynh làm thế nào mà bách phát bách trúng vậy? Định gạt đệ sao."

"Có thể là do may mắn"

"Ai, vốn lâu nay công nhận huynh là người thành thật, bây giờ mới phát hiện huynh quả là giảo hoạt! Đừng nói may mắn, 1 hay 2 viên còn được chứ trúng 1 lúc 10 viên mà là may mắn hả? Sao ta lại không đựơc may mắn như vậy? Ta khinh a!" Lý Vân than vãn.

Tiễn Như Vũ bị hành hạ đến nửa chết nửa sống, hắn nằm thẳng cẳng ở trên giường, đợi Lý Vân nói xong, hắn tiếp lời "Lão Long, tại sao ta đánh Quân Thể Quyền không hay nhưng huynh lại đánh hay như vậy? Huynh biết không, sau khi huynh biểu diễn xong bài quyền, các nữ sinh đều nhìn huynh với ánh mắt hâm mộ, vỗ tay cổ vũ quá trời, ta đứng bên xem thật muốn ăn ngay các nàng tại chỗ a? Ông trời ơi, Tiễn Như Vũ ta sao lại bị như vầy, hình tượng mất hết! Lão Long, ta cũng có một chút khinh bỉ huynh a!"

"Nhân tiện ta cũng khinh bỉ huynh một chút luôn, Lão Long à." Đinh Tiểu Lôi nói "ta không phải khinh bỉ con người của ngươi, cái ta khinh bỉ là tài năng của ngươi, làm sao mà có thể luyện tập trở thành như vậy đựơc"

Long Dực cười ha ha nói: "ta cũng đồng thời khinh bỉ các ngươi. Đầu tiên là lão Lý, ta chỉ có hai mắt nhưng huynh lại bốn a, vì vậy kỹ năng bắn súng của huynh phải tốt hơn ta chứ, sao lại tệ như vậy? Kế tiếp là lão Tiễn, tập không lo tập, mắt cứ nhìn này ngó nọ, bị trách phạt là điều thiên kinh địa nghĩa rồi! Cuối cùng là lão Đinh, ngươi bất tuân quân lệnh, còn kêu ca sao. Ai kêu không giảm béo đi"

Từ ngày sống chung tới giờ, Long Dực phát hiện tính cách của mình có thay đổi rất lớn, trước kia không thích nói chuyện, bây giờ lại nói giỡn đủ điều, hơn nữa còn nghĩ như vậy sẽ rất vui vẻ.

Sau khi Long Dực nói xong, ba người Tiễn Như Vũ, Lý Vân, Đinh Tiểu Lôi đồng thanh "phản kích".

Từ lúc khai giảng đến nay, phòng 414 này mỗi đêm đều náo nhiệt, tiếng cười vang không thôi, bốn người tính cách khác nhau, nhưng lại rất hoà đồng vui vẻ sống chung một chỗ.

Giữa trưa hôm sau, bốn người đến căn tin ăn cơm, sau khi ngồi xuống không lâu, thì có một mùi thơm từ cơ thể của một nữ sinh ngồi cách bàn họ từ phía trái bay tới.

Nữ sinh này thân mặc áo trắng như tuyết, khuôn mặt thanh tú, sau khi bước vào căn tin khoảng 1 khắc, liền làm cho các ánh mắt của nam sinh trong này đều dán vào ngừơi của cô.

"Thật xinh đẹp a, thật không thể ngờ được Nguyệt học tỷ lại đến chỗ này!" Tiễn Như Vũ thấy mỹ nhân đang ngồi đó là người tình trong mộng của mình Nguyệt Nhã Nhu, nhất thời hưng phấn đứng lên, nghiêng mình chào hỏi nàng.

Hắn vừa rồi ăn uống như lang hổ, nhưng từ khi Nguyệt Nhã Nhu bước vào, lập tức chỉnh lại, tư thế ăn uống cũng văn vị rất nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.