[Dịch] Long Huyệt

Chương 107 : Nhân vi bằng hữu




Thanh y thần tôn nhìn Long Dực, trên mặt thần sắc biến ảo cười nói “ chúng ta tại chỗ này giao dịch , không nên làm tổn thương hòa khí, cho nên ngươi có mắng ta ta cũng không cùng ngươi so đo làm gì .Bằng hữu của ngươi ở đây , trước hết người hãy nhìn xem nàng có hay không có bị tổn thương

Nói rồi hắn hai tay vỗ vào nhau “ ba ba ba” hai gã thanh y môn đệ tử từ trong động xuất hiện áp theo một nữ tử trẻ tuổi đi ra, trong đó có một tên thanh y môn đệ tử trường kiếm gác ở cổ của nữ tử trẻ tuổi tựa hồ phòng bị Long Dực đột nhiên cứu người

Nữ tử trẻ tuổi mặc một áo T-shirt màu phấn hồng, dáng người xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú, hàng mi thon nhỏ, đôi môi anh đào, tóc trên đầu có chút rối, không phải là Phong Linh thì là ai?

"Phong Linh!" Long Dực trong lòng kích động nhịn ko được bật thốt lên một tiếng

Phong Linh sau khi bị thanh y thần tôn bắt cóc vẫn bị giam tại một căn thạch phòng trong vạn động sơn . Mặc dù bị giam giữ và lăng mạ nhưng nàng không có chảy qua một giọt nước mắt, nhưng giờ phút này vừa nghe thấy thanh âm của Long Dực, thấy khuôn mặt của hắn bao nhiêu ủy khuất trong lòng cùng với sự khổ cực như biến mất liền kêu lên một tiếng "Long Dực" nước mắt như hạt châu lã chã rơi xuống rất nhanh đã làm ướt vạt áo T-shirt trước ngực

“Hỗn đản" thấy Phong Linh khóc thương tâm như vậy Long Dực cho rằng Phong Linh thụ qua vũ nhục lập tức quay đầu trừng mắt "thanh y thần tôn các ngươi khi dễ nàng?"

Thanh y thần tôn khinh thường ha ha cười nói “khi dễ? A A ngươi có thể hỏi bằng hữu ngươi xem bọn ta có động đến một cái ngón tay của nàng ta hay không?"

"Phong Linh bọn họ không có khi dễ muội chứ?" Long Dực hỏi Phong Linh

“Có “ Phong Linh nước mắt xuất khoái mắt đỏ nói “ bọn họ hằng ngày đều mắng ta . mạ sát ta ánh mắt của nàng đánh về phía Phí Lãnh “ta bị giam trong phòng hắn thừa dịp không có ai bên cạnh, chạy đến phòng của ta toàn nói lời hạ lưu, lại còn toan động thủ trên người ta nếu không phải ta hô to chắc là đã bị hắn ……. tên này thật ghê tởm "

Phí Lãnh là một tên háo sắc của Thanh y môn bất quá thanh y thần tôn đối vơi PHong Linh đặc biệt dặn dò mọi người không được động đến nhưng Phí Lãnh thèm thuồng sắc đẹp của phong Linh nhịn không được lại chạy tới dùng lời nói uy hiếp Phong LInh tưởng nhân cơ hội chiếm tiện nghi nhưng Phong lInh tính tình quật cường hô hoán mấy tên thanh y môn làm cho hắn không có cơ hội đành phải bỏ đi

thanh y thần tôn biết tên đại đồ đệ này tính tình háo sắc nên vừa nghe Phong Linh nói liền lập tức tin ngay chỉ là tức giận hừ một tiếng cũng không có trách cứ gì hắn

Phí lãnh xấu hổ không dám quay đầu nhìn sư phụ “ Tiểu ny tử nói hươu nói vượn, ta động đến ngươi lúc nào “

"Ta nói hươu nói vượn ? Vậy ngươi có dám thề hay không ? nếu ngươi nói dối ngươi là một con rùa đen bát đản tuyệt tử tuyệt tôn bị thiên lôi đánh chết, ngươi có dám thề hay không?"

‘ta ……ta..... hắn làm thịt ngươi thì có “ Phí Lãnh não nộ nói

Thanh y thần tôn hừ một tiếng nói “Phí Lãnh, ngươi im miệng cho ta “ Ngươi cùng nàng đối đáp quan trọng hơn hay là bàn chánh sự quan trọng hơn ?"

“sư phụ, chánh sự …… đương nhiên là chánh sự của lão nhân gia là quan trọng hơn ?" Phí Lãnh hung hăng trừng mắt nhìn sư phụ cười nói

Phong Linh nhìn lại hắn mặc dù ánh mắt như kiếm nhưng cười một tiếng thể hiện sự thắng lợi

Nàng tính cách chính là như thế này, nói khóc là khóc nói cười là cười, trước khi thấy Long Dực nàng còn có chút sợ hãi nhưng sau khi nhìn thấy Long Dực thì trước mắt nguy hiểm cũng thành bình an

Ký thật nguyên nhân tới cùng là do nàng đối với LOng Dực tín nhiệm rất lớn

"Long Dực ta biết ngươi tới đây muốn cứu ta, bất quá là ta muốn biết ngươi làm như thế nào tìm được nơi này?"

Nàng hỏi câu này làm cho Long Dực muốn cười không được muốn khóc không được nghĩ thầm rằng “ cô nãi nãi của ta ơi ngươi lại còn quan tâm đến vấn đề này? chúng ta muốn sống mà thoát ra ngoài chính là còn không có biết được nữa không? ta chính là bị bọn họ mời tới"

"Bọn họ mời ngươi?" Phong Linh đôi mắt mở thật to

"Đúng bọn chúng gọi ta tới đây muốn ta dùng chỉ hoàn để trao đổi với ngươi"

"A dùng giới chỉ đổi lấy ta ? Phong linh thấy bên tay trái của Long Dực mang một cái xích huyết linh giới chỉ bĩu môi trong lòng cho là không đúng “ cái giới chỉ này có cái gì là quan trọng ta ra chợ tùy tiện mua một ngàn hay một vạn cái cũng được! Hừ thật không rõ tại sao thanh y môn lại muốn Long dực mang nó đến trao đổi với ta thật là tức chết ta"

Thanh y thần tôn thấy vẻ mặt nàng đoán được trong lòng nàng nghĩ gì đắc ý cười nói ‘"cái giới chỉ này mặc dù khó coi nhưng nó đối với chúng ta là những người luyện võ chúng ta là bảo vật khoáng thể là bảo bối khó cầu .Tiểu cô nương ngươi mặc dù rất đẹp nhưng còn không bằng bảo bối này , chính là 100 người như cô nương cũng không bằng nó"

"Ai nói vậy?" Phong linh mắt nhìn Long Dực cao giọng nói “ ngươi nói đó là bảo bối lẽ nào hắn đem bảo bối trao đổi với ta “:

thanh y thần tôn nói "Đúng vậy ta cũng không có nghĩ tới là hắn lại đáp ứng nhưng ta vẫn hỏi là tại sao hắn lại làm vậy?"

"Bởi vì bằng hữu" không đợi Phong linh nói Long dực nói ra lời này bốn chữ

Bốn chữ vô cùng đơn giản nhưng ẩn chứa trong đó chứa nhiều hàm ý không thể diễn tả bằng lời được, căn bản thanh y thần tôn và Phí Lãnh không có khả năng giải thích

“Bởi vì bằng hữu “ thanh niên Thạch Điện trong lòng nhớ kỹ bốn chữ này

Từ nhỏ đến lớn ngoại trừ người nhà, còn bạn bè hắn. toàn là bạn bè rượu thit không có chính thức một người bạn tâm giao, hành vi và lời nói của Long Dực đã làm hắn rung động làm hắn cả người nhiệt huyết trào dâng

Đối với Phí Lãnh hắn là hận đối với thanh y thần tôn vì thanh y thần tôn coi hắn chỉ là một công cụ, Long Dực quay mặt về 2 nhân vật của thanh y môn trên mặt lộ ra vẻ khinh miệt hắn trong tâm tự nhiên tưởng hắn có một vị lương sưu ích hữu

Phong Linh thấy Long Dực vì nàng không để ý tới tinh mạng nguy hiểm đến đây cứu nàng lại cam tâm hy sinh bảo bối để trao đổi với nàng

“Bởi vì bằng hữu, tới cùng là trong lòng hắn thì ta là bằng hữu, bằng hữu bình thường hay là bằng hữu tri kỷ hay chính là luyến nhân …..” nàng nghĩ đến cùng 2 bên má ửng hồng

"Long Dực hãy bớt sàm ngôn đi! mau mang xích huyết linh giới giao cho chúng ta, ngươi có thể mang người rời khỏi đây “ thanh y thần tôn hiển nhiên là đã mất kiên nhẫn

“ ta có thể giao ra xích huyết linh giới nhưng ta có một yêu cầu nhỏ đối với các ngươi “ Long Dực nói


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.