[Dịch]Lời Chúc Phúc

Chương 6 : Chương 6




Tâm tình gần đây của Fukuyama Shun cứ lần lượt vô cùng không tốt, lúc nhận được phong thư của con gái nhà Yushida, cũng chính là lúc chính mình với tư cách là người theo đuổi thiếu nữ, nhưng đã bị cô ấy từ chối kết giao. Cả người hắn đều rơi vào trong cơn nóng giận không kiềm chế được.

Mà tất cả nguyên nhân chỉ đơn giản là bởi vì: Hắn đã nói đến việc giáo dục con chó hoang ở khu ổ chuột làm cho Yushida Yayoi mất hứng.

Thật sự đã cưng chiều tên súc sinh kia quá mức rồi.

Loại thục nữ xuất thân đầy danh tiếng, bình thường thích nuôi dưỡng những sủng vật nhỏ thì hoàn toàn có thể hiểu rõ, nhưng nếu như bởi vì sủng vật nhỏ mà xem nhẹ những người quan trọng khác hơn, chỉ có thể nói người phụ nữ này thật sự chẳng phân biệt được giữa chủ yếu và thứ yếu. Hiếm khi hắn ở trước mặt cô ta giả vờ làm người tốt lâu đến như vậy, nhận được chỉ là một bức thư từ chối ghi “Trên đời này không có chuyện nào vui hơn việc hầu hạ Chúa Trời” — Rõ ràng cô nên xuất gia đi làm nữ tu sĩ là được rồi!

Nhưng muốn hắn buông tha cho Yushida Yayoi, đó là chuyện hoàn toàn không có khả năng — Con gái một nhà Yushida, người thừa kế duy nhất nhận được tài sản khổng lồ cùng với địa vị xã hội nhà Yushida. Chính người đó cũng là người con gái đẹp hiếm thấy trong vòng tròn luẩn quẩn thục nữ giữa bao thục nữ, mặc kệ có là một người thương nhân hay vẫn là một người đàn ông — Người vợ hoàn mỹ như vậy gần như không thể tìm thấy.

Sau khi Fukuyama Shun liên tục bị gia đình Yayoi đóng cửa không cho vào nhà hai lần, hắn thở hổn hển chính mình tự đi ra. Chính là khi hắn đi vào trong ngã quẹo khúc đường, lại nhìn thấy một người thiếu niên khoác áo gió không ngừng ho khan, đang chờ ở nơi nào đó.

Hắn càng không ngừng ho khan, giống như muốn đem phổi của chính mình đều ho khụ đi ra, Fukuyama Shun nhíu mày nghiêng người nghĩ muốn phải rời khỏi nơi này. Người thiếu niên gầy yếu thấp bé này lại tiến lên từng bước, ho khan chắn trước mặt hắn.

Fukuyama nghĩ người đến đây chặn đường mình là một tên ăn xin, đưa cây dù ra che làm giống như mọi ngày để đuổi hắn đi, lại nghe đến tiếng thiếu niên ho khan xong rồi thở dốc một tiếng, đi đến trước mặt Fukuyama, khoảng cách dừng lại không đến hai bước. “Lần đầu gặp mặt, mặc dù không biết người phụ nữ kia có nhắc đến tên của tôi với ngươi hay không. Tôi tạm thời xin tự giới thiệu, kẻ hèn này là Akutagawa, cùng với…”

Vượt quá phạm vi hiểu rõ của Fukuyama, ống tay áo của thiếu niên đột nhiên biến thành lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng về phía cổ họng hắn –

Mà ngay tại lúc lưỡi dao sắc bén ở ống tay áo sắp cắt đứt cổ họng hắn trong nháy mắt. Cổ áo bị người hung hăng nắm một chút, cho nên đã chạy hướng lên trên trời. Fukuyama ngồi dưới đất, sợ hãi nhìn người thiếu niên trước mặt mình, cùng với người phụ nữ đang dùng tay bắt lấy cánh tay của thiếu niên kia.

Trên găng tay của Yushida Yayoi chảy ra dòng máu màu đỏ, thiếu niên trợn to mắt nhìn cô.

— Ở những năm tháng dài dằng dặc cùng với buồn chán, cô gái hiện tại tạm thời tên là Yushida Yayoi không hề tập luyện kỹ năng thể thuật (Taijutsu) sao?

Đáp án đương nhiên là không có khả năng, chỉ là cô không thích dùng đến nó mà thôi.

Toàn bộ trên mặt Yayoi đều tươi cười, xoay người… nói với Fukuyama đang ở một bên. “Mời ngài tạm thời rời đi trước được không?”

“Cái gì…”

“Việc ngày hôm nay, nếu như ngài nói ra ngoài nửa câu, thứ cho tôi được phép nói thẳng, cho dù có phải làm kẻ bỉ ổi, tôi cũng sẽ dùng đến thủ đoạn cùng với tài nguyên có thể sử dụng trong nhà Yushida, hoàn toàn đem ngài đánh tan tác không thể đứng lên.” Đây là lời uy hiếp có khả năng là nghiêm trọng nhất mà Yushida Yayoi đã từng nói, nhưng nếu lời uy hiếp đã được nói ra, liền có ý nghĩa, người phụ nữ bề ngoài có tính tình dịu dàng nhưng bên trong lại quật cường này, đã muốn bùng cháy lên cơn lửa giận.

Cô cũng không phải là người hay nói đùa.

Sau khi ý thức được chuyện thực này, rốt cuộc Fukuyama mới để ý rõ đến những tính toán ngầm của mình. Tất cả đều không phải là người con gái dịu dàng dễ dàng lừa gạt, mà là con quái vật nhìn như dịu dàng — được nuôi dưỡng ở trong phần đất đai màu mỡ ở trong nhà “Yushida”, đang từ từ lớn dần lên.

Sau khi Fukuyama vừa té ngã vừa trốn đi xong, Yayoi đem ánh mắt dừng lại ở trên người Akutagawa. Trong ánh mắt của cô, toàn bộ đều là ý cười như những ngày qua. “Gin nói em đi ra ngoài.”

Thiếu niên xoay người qua… Ho khan lên.

“Nếu như chị không đến đây, có phải em đã tính giết chết người đó rồi không?” Yayoi lại hỏi một lần nữa.

Akutagawa vẫn như trước không nói lời nào, trên mặt hắn đều là vẻ mặt lạnh lùng, “Không liên quan đến chuyện của cô đi.”

“Vì cái gì chứ? Nếu như em làm như vậy, Akutagawa-kun cũng sẽ bị cảnh sát bắt đi mất.”

“Không liên quan chuyện của cô.” Thiếu niên lại lặp lại lời nói thêm một lần nữa. “Tôi như thế nào không có liên quan gì đến cô đi?”

Trên mặt Yayoi rốt cục xuất hiện tức giận, cô giơ cánh tay lên, Akutagawa mím chặt môi, chờ một cái tát này dừng ở trên mặt mình. Cuối cùng, lại nhìn đến trên mặt Yayoi lại tan biến đi cơn giận như vậy, cô gái buông chính tay mình xuống. “Chị luôn luôn suy nghĩ, cùng với Fukuyama viết thư từ qua lại cũng bởi vì nguyên nhân như vậy — Chị thật sự… Thật sự… Nghĩ không ra.” Cô cười khổ, trong mắt hơi để lộ ra nước mắt ủy khuất. “Rốt cuộc chị đã làm sai cái gì… mới có thể làm cho Akutagawa-kun… hận chị đến như vậy chứ?”

Thiếu niên mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn cô gái rơi nước mắt.

“Không thể làm cho em mở cửa nội tâm mình ra, thật sự không có năng lực gì hết.”

— Trên thế giới này làm sao sẽ có người như vậy.

— Rất giả, rất giả —

— Làm sao sẽ có người như vậy –

Vì cái gì muốn khóc chứ, vì cái gì muốn đi chất vấn chính mình chứ, vì cái gì không oán trách tôi chứ?

— Vì cái gì không vứt bỏ tôi chứ?

Vì cái gì nhất định phải nói cho tôi biết, trên thế giới này còn có người như cô vậy chứ?

“Vứt bỏ tôi không phải tốt hơn sao? Nếu cảm thấy phiền não, ngay từ đầu thì nên đem tôi vứt ở một bên thì không phải tốt hơn sao?” Giống như cha mẹ hắn đã làm như vậy, không tốt sao?

Rất giả … Đây nhất định không phải là thật sự —

Ngực khó chịu cái gì vậy, ngay cả hô hấp của thiếu niên đều rối loạn lên cả.

Thiếu niên đã quen thuộc với thế giới hắc ám, quen với việc tranh đoạt, lừa gạt, tử vong — Từ lúc sinh ra cho tới nay, thiếu niên không được bất kỳ ai yêu mến — bởi vì lần đầu khi tiếp xúc với ánh sáng, nó đem lại cảm giác như lửa đốt cháy đến đau đớn, liều mạng phản kháng, từ chối sự tin tưởng –

Trên thế giới này, còn có phương thức sinh tồn khác nữa.

Yayoi nhìn người thiếu niên trước mặt mình, đột nhiên hiểu được cái gì, cô đi về phía trước từng bước, không để ý đến sự từ chối cùng với phản kháng của thiếu niên. Đem người thiếu niên có vẻ thấp bé hơn so với cô ôm vào trong ngực mình.

Thân thể gầy yếu run nhè nhẹ trong lòng ngực cô, Yayoi lại dùng tay đặt ở trên cái ót của thiếu niên. “Thực xin lỗi vì đã đến chậm, để qua lâu đến như vậy mới tìm được Akutagawa-kun, thật sự xin lỗi.”

Thực xin lỗi, muộn như vậy mới đến đến cạnh em.

— Trên thế giới này, thật sự có người ngu ngốc như vậy sao.

Hóa ra, thật sự có đấy.

Từ lúc sinh ra cho tới nay, đây là lần đầu tiên thiếu niên cảm nhận được ấm áp trong trái tim mình, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.

Khó chịu gì đó ở trong ngực, đã bắt đầu chạy đến trong hốc mắt. Ngực đã không buồn bực khó chịu, nhưng ánh mắt lại bắt đầu đau xót lên.

— Cái này rốt cuộc là cái gì chứ? Cho tới bây giờ, thiếu niên luôn bị những người lớn dùng vẻ mặt chán ghét trách mắng là “Đứa trẻ xấu xa không có trái tim”. Thiếu niên dựa vào trong ngực ấm áp mềm mại tự hỏi ở tại đây.

— Tôi cũng không phải là chú chó không có tình cảm, chỉ là…

Hiện tại tôi, hình như cũng không thể hiểu rõ mỗi một tấc da thịt tràn ngập trong chính mình, mỗi một giọt máu tươi, mỗi một tình cảm trong xương tủy mình.

Cái này rốt cuộc là cái gì chứ?

——————

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cầu để lại lời bình lậun, không để lại không nghĩ viết!!!

【 Này 】


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.