[Dịch]Lời Chúc Phúc

Chương 5 : Chương 5




Yayoi ở trong miệng của nhóm thân sĩ [1] trên giới thượng lưu xã hội cách có một chút nhã nhặn, danh hiệu cũng rất bạc tình — Người con gái hoa hồng vàng.

[1] Thân sĩ: Người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội cũ

Sở dĩ đặt danh hiệu như vậy cho cô, chính là bởi vì năm đó, cứ mỗi lần xuất hiện tại trên bữa tiệc của các quý tộc giàu có trong thượng lưu xã hội. Cô đều luôn mặc một thân váy hiện đại bình thường, trong tay cầm gậy chống, bóng dáng yểu điệu cao ngất, cùng với nụ cười ấm áp mà động lòng người, đều sẽ luôn khiến cho các nhóm thân sĩ trẻ tuổi ở đây chú ý. Mà những người ở độ tuổi trung niên cùng với lão niên hơi lớn tuổi thì lại nghĩ người phụ nữ hiền thục như vậy, thật sự thích hợp với việc chọn người làm con dâu cho gia đình.

Thư tình gửi đến Yayoi gần như không bị chặn lại, cho dù cô có dọn đến bến cảng thành phố Yokohama này, những bức thư nói về tình yêu hay cầu yêu đến từ nơi phương xa cũng chưa từng vì vậy mà giảm bớt.

Yayoi đã là người xuất thân từ tầng lớp quý tộc, lại là con gái một của gia đình giàu có, hơn nữa bản thân lại là người phụ nữ với dung mạo và khí chất không thể bới móc. Tất nhiên sẽ là mục tiêu được rất nhiều người theo đuổi.

Nhưng mà người phụ nữ dịu dàng này lại bạc tình, cô sẽ cự tuyệt hoặc đem thư trả về, đính kém theo đó là một đóa hồng vàng hoặc vừa mới nở, hoặc là được gấp thủ công khéo léo bằng giấy. Đại biểu cho lời xin lỗi, đóa hoa trang trí cùng với mùi nước hoa y như vậy, bức thư tràn đầy mùi hương xa hoa. Kể ra thì Yayoi từ chối tình yêu với suy nghĩ đầy kiên định.

Thường xuyên qua lại, mọi người cũng liền lấy danh hiệu “Hoa hồng vàng” để thay thế cho tên gọi của cô. Điều này đối với người thanh niên mà nói, tình cảm lưu luyến thời kì tuổi trẻ luôn tới rất nhanh mà cũng đi rất nhanh, sau khi nhận được lời từ chối thì hậm hực đau thương. Tuy rằng có mấy người như vậy, nhưng đa số thì lại lùi bước, đi theo duổi những người phụ nữ dễ dàng nắm được trong tầm tay.

Chỉ có điều, có chuyện nằm sự suy đoán của mọi người, gần đây Yayoi đã tự mình viết thư hồi âm cho một người.

Nếu như để cho những thanh niên đã từng viết thư tình cho cô biết chuyện này, bọn họ nhất định sẽ chấn động, theo sau đó là trở nên không cam lòng.

Có kha năng là Yayoi trao đổi thư từ với người đàn ông họ Fukuyama, nghe nói người này tuổi còn trẻ mà đã tự mình gầy dựng sự nghiệp xí nghiệp gia đình.

Nói đến chuyện khi Yayoi cùng với Fukuyama Shun gặp nhau, thật ra chính là một chuyện trùng hợp. Khi cô đang chống gậy ở thành phố Yokohama thưởng thức cửa hàng mỹ thuật tạo hình, nghe nói đó là tác phẩm thời đại làm tăng thêm màu sắc xanh da trời, đúng lúc gặp được vị tiên sinh tên là Fukuyama Shun này.

Ngay từ đầu thì cũng không hề nói về chuyện tình yêu say đắm linh tinh gì đó, chỉ là trò chuyện một chút về văn học nghệ thuật. Fukuyama vừa khiêm tốn mà lại ôn hòa, mặc dù trình độ về tiếng Nhật cũng không được xem như tốt, nhưng cũng vô cùng sẵn lòng để trò chuyện với Yayoi về mấy thứ này.

“Fukuyama tiên sinh.” Đầu bút máy nhọn của Yayoi rung động sột soạt ở trên giấy viết thư, mang theo một chút hương thoang thoảng của cỏ xanh. “Gần đây tôi luôn có chút không biết nên làm thế nào, giống như chuyện mà tôi đã từng nói qua với ngài, tôi đang thu dưỡng một vài đứa trẻ ở trong nhà của mình, chẳng qua gần đây, một nhà không được tính là nhỏ lại chào đón hai thành viên mới. Người em gái thì chính là e lệ rụt rè, cũng là một đứa trẻ cực kỳ đáng yêu, chỉ là anh trai của cô bé…” Ngòi bút trên giấy dừng lại, Yayoi châm chước lời văn sau một lúc, mới tiếp tục viết tiếp. “Người anh là một đứa trẻ cực kỳ ngoan cố, làm cho tôi cũng không biết chính mình rốt cuộc đã sai ở chỗ nào, em ấy luôn luôn cau mày, không hề phản ứng gì với tôi, cũng không muốn kết bạn cùng với những đứa trẻ khác. Cho dù như vậy, em ấy cũng là một đứa trẻ vô cùng hiếu học, với cả trên lĩnh vực văn học nghệ thuật cũng rất có thiên phú…”

Cho dù Akutagawa chưa từng nhỉn Yayoi với vẻ mặt vui tươi. Sau khi ở trong này được một đoạn thời gian, thì cho tới bây giờ thì cũng chỉ lấy cách xưng hô “Cô” để gọi Yayoi. Không giống với những đứa trẻ khác kêu gọi Yayoi là onee-chan. Yayoi nhắc tới Akutagawa khi nói với Fukuyama Shun ở trong thư thì lại luôn kể ra ưu điểm của hắn, hơn nữa còn gọi hắn là “Đứa trẻ ngoan cố, nhưng lại có thiên phú.”

Hai ngày sau, khi Yayoi khẩn cấp mở hòm thư ra, thế nhưng không có nhìn thấy thư hồi âm của Fukuyama Shun. Khi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Akutagawa dựa người vào bức tường ở cách đó không xa, ôm cánh tay, trong tay cầm một phong thư.

“A, Akutagawa-kun, kia là bức thư của chị.” Yayoi mỉm cười nói với hắn, thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút hung ác nhìn thẳng chăm chú vào khuôn mặt của Yayoi, khiến cho đối phương hiện lên vẻ mặt mờ mịt. Sau đó –

Bất thình lình, thiếu niên biểu lộ ra sự trào phúng giống như đang mỉm cười, từ bên người Yayoi đi ngang qua, sau đó đem bức thư nhét vào trong tay cô.

Bức thư, đã bị mở ra.

Tâm tình của Yayoi lập tức rơi xuống mức thấp nhất rồi.

Khi Akutagawa đi lên thang lầu, ngẩng đầu thì lại thấy trên cầu thang có một bóng dáng nho nhỏ đang đứng đó, Sanako im lặng đứng ở trước cầu thang. Cúi đầu, thiếu niên lơ đểnh, nghiêng người muốn từ bên người cô bé đi ngang qua, lại nghe đến đứa nhỏ kia mở miệng nói một câu. “Đứa bé phải khóc thì mới có sữa để ăn.”

“Cái gì?” Thiếu niên dừng cước bộ lại, nghiêng đầu lướt qua bả vai nhìn Sanako.

“Nhưng là tôi sẽ không khóc .” Sanako không có để ý tới hắn, mà là dùng một loại âm rung nho nhỏ tiếp tục nói. “Bởi vì tôi, bởi vì nếu như chúng ta khóc, nếu khóc chỉ vì hy vọng onee-chan sẽ cưng chiều chính mình nhiều hơn một chút, onee-chan cũng sẽ rất bối rối… Nếu như không thích onee-chan thì liền rời khỏi nơi này đi, được onee-chan quan tâm như vậy, thiên vị ngươi như vậy… Nhanh chóng cút khỏi ngôi nhà này đi, loại người như ngươi, đến tột cùng dựa vào cái gì đối với loại hạnh phúc này làm như không thấy (Lời editor: Vì anh đẹp trai, bá đạo, cực ngầu nên anh có quyền =]]]), chỉ vì một thái độ như vậy mà làm cho onee-chan lộ ra biểu tình khổ sợ như thế!” Càng đi về sai, cô bé nghiến răng nghiến lơi lầm bầm lẩu bẩu, gần như đã biến thành rít gào.

Mặt Akutagawa không chút thay đổi nhìn thấy Sanako lộ ra vẻ mặt dữ tợn. “Cho nên đâu?”

“… Cái gì cho nên…” Sanako khiếp sợ mở to hai mắt nhìn.

“Ngươi nói với ta những điều này có cái gì ý nghĩa gì sao?” Thiếu niên lanh nhạt nh nghiêm mặt, dùng đôi mắt kia giống như đang là nhìn chăm chú vào hư vô để nhìn Sanako. “Rít gào về phía ta thì có thể làm cho người phụ nữ kia có thể càng thêm thích ngươi một chút sao?”

Sanako lui về phía sau từng bước.

Đúng vậy, hướng về phía người tên là Akutagawa, người không có trái tim cũng không biết tình cảm là vật gì. Gào thét sự thống khổ cùng với ghen tị của mình với người thiếu niên này cũng không làm nên chuyện gì cả.

Hướng về phía hắn gào thét cũng không thể làm cho onee-chan thích mình hơn một chút nào, chỉ là càng làm cho trên mặt onee-chan lộ ra biểu tình càng thêm khổ sở mà thôi.

Sanako, muốn làm một đứa trẻ tốt để cho onee-chan không phải đau buồn.

— Tựa như những gì viết trên lá thư này.

“Sanako, Akutagawa kun.” Khi Yayoi đẩy cửa vào thì đúng lúc nhìn thấy hai người một nam một nữ đứng ở trước cầu thang. Ánh mắt của cô lướt qua Akutagawa rơi xuống trên mặt Sanako, thiếu niên quay mặt qua chỗ khác tựa người vào trên tay vịn cầu thang.

“Phong thư này đã bị người mở ra. Trước khi chị được xem nó.” Yayoi nhẹ giọng nói.

Thiếu niên vẫn như trước ôm cánh tay vô thanh vô tức, chờ cô quở trách chính mình.

“Người mở phong thư ra, không phải Akutagawa-kun, mà là em Sanako đúng không.”

Sanako mở to hai mắt nhìn, Akutagawa ở một bên nghe được Yayoi làm ra này kết luận này liền đứng thẳng thân thể.

“Onee… onee-chan…” Sanako cắn môi gần như muốn khóc ra ngoài .

“Akutagawa luôn thờ ơ với chị cho nên sẽ không để ý trong bức thư này viết những gì, hay là ai trao đổi thư từ qua lại với chị. Hơn nữa… Sanako, em đem cái này để quên phía dưới hộp thư.” Yayoi mở tay ra, trong lòng bàn tay có một chiếc nút áo hình chú gấu yên lặng nằm đó. “Có thể là khi em nhìn thấy Akutagawa đến đây, cho nên liền vội vã chạy trốn, bức thư rớt xuống trên hàng rào. Là em hy vọng chị nhìn thấy Akutagawa hủy đi bức thư của chị, lấy đó làm lý do để chị đuổi em ấy đi khỏi đây sao?”

“Em, onee-chan, em…” Sanako dù sao cũng chỉ là mới là đứa trẻ. Khi Yayoi nói những lời như vậy, trong lòng Sanako liền cảm thấy xấu hổ hoảng loạn cả lên.

“Không nên nói dối với chị.” Trên mặt Yayoi không hề nở nụ cười, chính là im lặng nhìn thẳng vào Sanako, sau đó em ấy liền oa một tiếng khóc đi ra. “Nhưng mà… nhưng mà hắn chính là một đứa trẻ xấu xa, luôn làm cho onee-chan lộ ra biểu tình đau khổ… Em không muốn hắn ở lại chỗ này, em không muốn hắn…”

Yayoi đi đến trước mặt Sanako, nâng tay mình lên, Sanako theo bản năng liền nhắm mắt lại, cuối cùng bàn tay ấm áp kia lại đặt ở trên đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve một chút. Cuối cùng dịu dàng ôm lấy cái ót của cô bé, làm cho cái trán của cô bé dán vào trên người mình. “Thực xin lỗi, Sanako, không hề chú ý tới em lại đau khổ như vậy, là do chị đã sai rồi.”

Sanako mở to hai mắt nhìn, lâu như là đã trôi qua một thế kỷ vậy đó. Cô bé ôm lấy thắt lưng của Yayoi, gào khóc lên.

Akutagawa buông xuống tay, khẽ hừ một tiếng, xoay người đi về tới phòng của chính mình, đóng cửa lại, đem hình ảnh chói mắt này ngăn chặn ngoài cửa.

— “Gửi nàng Yamato Nadeshiko [2] mà tôi kính yêu, tiểu thư Yayoi xinh đẹp, xin thứ cho tôi được phép nói thẳng, thiếu niên mười bốn tuổi nếu như xuất thân là từ khu ổ chuột, giữa bọn họ đại đa số đã sớm tham gia vào chuyện vi phạm pháp lệnh, giáo dục bọn họ dĩ nhiên là khó khăn nhất. Bởi vì phạm phải sai lầm cùng với giáo dưỡng hỏng bét đã muốn xâm nhập vào trong cốt tủy của bọn họ, gần đây số lần tiểu thư nhắc đến người thiếu niên kia với tôi đã nhiều lắm rồi. Giống như tất cả lực chú ý của tiểu thư, tất cả thời gian, tất cả sinh lực đều đã muốn giao phó cho cậu ta, làm cho tôi không khỏi cảm thấy bi thương, đề nghị tốt nhất mà tôi dành cho tiểu thư chính là: Đem cậu ta đưa đến trường cải tạo vị thành niên đi, tiểu thư chính là đặt ở trên người một kẻ không thay đổi được tính ngoan cố, lọt được vào ánh mắt xanh của người phụ nữ tốt nhất trên đời này mà cũng không tự biết, không có lòng dạ nào đi lãng phí thời gian sức lực của tiểu thư trên người đứa trẻ này cả. Tiểu thư hẳn là nên đặt nhiều tâm tư ở trên người những đứa trẻ nhu thuận khác, mà không phải là trên người con chó hoang bướng bỉnh không nghe lệnh.”

[2] “Yamato Nadeshiko” là cụm từ dùng để chỉ hình mẫu người phụ nữ hoàn hảo.

Buổi tối, sau khi dùng xong bữa tối, Yayoi bắt đầu cầm bút lên, thật lâu sau mới đặt bút trên giấy viết. “Fukuyama tiên sinh kính mến, tôi nghĩ chúng ta nên dừng việc viết thư từ qua lại, ngài là người ‘ôn như mà lại thành thật’. Tôi vô cùng cảm tạ lời đề nghị của ngài, nhưng thứ lỗi cho tôi không thể nghe theo… Nếu như ngài muốn hỏi lý do vì sao — là do tôi đã đem đứa trẻ ngoan cố kia ra khỏi thế giới mà cậu ta quen thuộc nhất, cậu ta chính là cần thời gian để được hướng dẫn, cần sự dịu dàng cùng kiên nhẫn. Tôi nguyện ý chờ đợi, tôi có nghĩa vụ để đi chờ đợi, hy vọng có một ngày cậu ta có thể buông xuống khúc mắc trong lòng mình… ”

“Chính là theo như lời của tôi, trên đời này không có chuyện nào vui hơn việc hầu hạ Chúa Trời. Mà những đứa trẻ này, bọn họ có bao nhiêu gần gũi với tôi, dù là một người tôi cũng sẽ không buông tha cho .”

Tựa như vào ban ngày, giống nhau khi chính mình hỏi Sanako.

— “Chuyện giá họa cho Akutagawa-kun, nhất định không phải một mình em có thể nghĩ ra được, nói cho chị biết rốt cuộc là ai dạy em.”

“Cũng xin kính mời sự ‘ôn nhu mà lại thành thật’ của ngài, không nên nghĩ rằng tôi là con ngốc dễ dàng lừa gạt như vậy.”

Cô dừng bút lại, cuối cùng giống như là đã phát tiết xong cơn nổi nóng hiếm thấy của mình, đem giấy viết thư vò lại thành một cục.

— Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ đâu.

Akutagawa, cái đứa trẻ kia, thật sự khiến cho người ta đau đầu a.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.