Yayoi đặc biệt mời mọi người cùng nhau hỗ trợ, sửa sang lại ít nhất một căn phòng nhỏ để dành riêng cho thiếu niên tên là Akutagawa Ryuunosuke này. Bởi vì hắn là người lớn tuổi nhất, so với các bé trai khác ở nơi này đều phải lớn hơn vài tuổi. Hơn nữa thân thể từ căn bệnh viêm phổi còn chưa hoàn toàn hồi phục, cho nên Yayoi cảm thấy tạm thời cho hắn một mình ở trong một căn phòng là tốt nhất, đương nhiên nếu Gin nguyện ý dọn qua đây ở, Yayoi cũng không hề phản đối.
“Akutagawa kun, bảng giờ giấc chị để ở trong phòng này, phải nhớ đúng giờ rời giường nhé, nếu không sẽ lỡ mất bữa sáng.” Yayoi đem bảng giờ giấc dán ở phía sau cửa.
— Trước đó cô cũng đá có ý đồ muốn gọi tên thiếu niên là “Ryuunosuke”, nhưng mà vẻ mặt của hắn không hài lòng, cau mày cự tuyệt cách xưng hô này.
Vì thế Yayoi cũng có thể chỉ có thể gọi hắn là “Akutagawa-kun” .
Cô xoay người… Lúc chuẩn bị đi, lại nhìn thấy Akutagawa nhìn chằm vào bên trong kệ sách ngẩn người. Phòng này vốn chỉ dùng để thu nhận một ít đồ đạc cổ xưa, không thích hợp để cho trẻ em đọc sách. Vì để dọn vị trí giường nệm cho Akutagawa, Yayoi đem những thứ khác cùng với một ít bàn dọn đi ra ngoài, những đồ đạc còn lại vì không có nơi để đặt cho nên tạm thời vẫn còn ở lại chỗ này.
“Akutagawa-kun?” Yayoi lại kêu thiếu niên một tiếng, hắn che miệng lại ho khan lên.
“Đã biết.” Mặt thiếu niên vẫn như trước, không chút thay đổi gì gật đầu.
Mấy ngày nay, hắn đối với những lời giải thích của Yayoi nói qua thì thật ra câu trả lời không vượt hơn mười câu, càng lải nhải dặn dò hắn cùng với các người bạn nhỏ khác về những việc chung sống với nhau. Thật ra Yayoi cũng không biết rốt cuộc hắn có nghe vào trong lỗ tai hay không, chính là dùng một mặt trả lời “Ừ”, “Đã biết” này để đối đáp qua lại. Biểu tình đó tuyệt đối không hề hiện ra gì hết.
“Vậy em hãy nghỉ ngơi thật tốt… A, đúng rồi, vừa rồi Gin đã mang em đi nhìn qua nhà vệ sinh cùng phòng tăm ở nơi nào rồi đúng không…” Trước khi đi, Yayoi lại đột nhiên nhớ tới vấn đề quan trọng này, vì thế cầm tay nắm cửa, đẩy cửa thò đầu vào trong phòng. Sau đó lại nhìn thấy Akutagawa nhìn chằm vào sách để ở trên kệ sách ngẩn người, lúc này đây ngay cả trả lời thiếu niên cũng lười nói, chính là gật đầu, lại cúi đầu che miệng lại ho khan lên.
“Chị đây không quấy rầy em nghỉ ngơi.” Yayoi đối với hành vi mạo phạm của hắn dường như hoàn toàn không có nổi giận, nhẹ nhàng khép cửa lại rồi xoay người rời khỏi.
Cho dù là bước đi hay vẫn là khép cửa lại thì âm thanh đều rất nhẹ và dịu dàng, được giáo dưỡng vô cùng tốt.
Rồi sau đó, sau vài ngày tiếp xúc, cô phát hiện Akutagawa vô cùng không hòa hợp với mọi người, luôn một mình ngồi ở một bên, dùng cặp mắt lạnh lùng kia nhòn bọn nhọ chơi đùa ầm ĩ. Cũng đúng, tuổi tác của hắn so với những đứa trẻ này đều lớn không ít, cùng nhau chơi đùa nhất định cũng có chút xấu hổ đi.
Về điểm này, Gin nhưng thật ra cùng với hắn vô cùng bất đồng, tuy rằng cô bé cũng có vẻ có chút rụt rè, nhưng cũng không phải như tính cách cô độc này của Akutagawa.
“Akutagawa kun.” Yayoi đi tới bên người hắn, kỳ thật khi cô đến gần hắn, khoảng cách còn cách xa ba bước, thiếu niên cũng đã cảnh giác ngẩng đầu lên.
Ba bước này chính là khoảng cách mà hắn có thể phép Yayoi đến gần hắn, lại đi về phía trước từng bước, sẽ giống như chú chó hoang bị xâm phạm lãnh thổ bắt đầu nhe răng ra.
Mà Yayoi ngay tại đường ranh giới này dừng lại, cô vươn tay, cầm trên tay một quyển sổ da mộc mạc đầy tao nhã. “Cái này cho em.”
Đời người trước đó cho tới bây giờ đều là đang bảo vệ chính mình tìm kiếm điều gì đó, cùng với từ trên tay cướp lấy chiến lợi phẩm, thiếu niên hơi mở to hai mắt nhìn. Vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn người này đưa món quà đầu tiên.
“Chỉ là một phần bút ký.” Yayoi nghiêng đầu mỉm cười. “Nếu muốn nhìn sách ở trên kệ sách, trước tiên có thể bắt đầu từ trên quyển bút ký này. Có cái gì không hiểu bất cứ lúc nào cũng có thể tới hỏi chị.”
Nhìn thấy thiếu niên chậm chạp không có ý định vươn tay nhận quyển sổ ghi chép, Yayoi đem phần quà tặng nho nhỏ này đặt ở vị trí cách thiếu niên khoảng ba bước. Sau đó xoay người chạy tới nơi bọn trẻ đang chơi đùa. “Cùng với chị chơi trốn tìm sao?” Cô giống như là đứa trẻ, cười vui kêu gọi mọi người.
“Onee-chan làm quỷ nha!” Sanako cười lớn nghênh đón hùa theo.
Akutagawa ngồi ở dưới tàng cây không có hoa quả, nhìn chằm chằm vào bản bút ký kia một hồi, lại đem ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Gin đang cùng bọn trẻ cùng nhau chơi đùa ầm ĩ. Cuối cùng, ánh mắt của hắn dừng ở trên người lấy tay mình che lấy hai ánh mắt cùa mình, vui cười mò bắt những đứa trẻ nghịch ngôm này ở xung quanh… Người phụ nữ kia.
— Ánh mặt trời, quá mức chói mắt.
— Gần như muốn làm phỏng tới hai mắt đã quen với việc ẩn thân trong bóng đêm của mình. Hắn cúi đầu trừng mắt nhìn con ngươi (Con ngươi: cái guồng tròn mà trong suốt ở trong mắt) của mình để giảm bớt cơn phỏng này lại, sau đó lại ho khan lên thêm một lần nữa.
— Người phụ nữ vừa ngốc lại vừa ngây thơ kia.
Thiếu niên phát ra tiếng cười nhạo nhạt nhẽo.
Đi đến nơi đây đã được một đoạn thời gian, hiện tại vừa lúc chính là mùa thu, mùa màng không thích hợp để nở hoa quả. Phòng của người phụ nữ kia ở phía trước vườn hoa, mặc cho chủ sở hữu của gốc cây hằng năm có phần không chịu xây dựng trồng trọt, vốn bởi vì chăm sóc không đầy đủ mà sắp chết đi, nhưng lại vững vàng bị người phụ nữ kia cứu sống đến đây.
Cả trong phòng, người sẽ đem chủ nhân nơi này xưng hô là “Người phụ nữ kia” thật ra cũng chỉ có một người mà thôi.
Thân thể của Akutagawa Ryuunosuke đã chuyển biến tốt, yên tĩnh hé lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, vẻ không chút thay đổi này, nhìn thấy Yayoi đi lên trên thang cùng với bọn trẻ hái trái cây. Nơi này không chỉ hắn cùng với em gái mình và Yayoi, ngoại trừ bọn họ ra còn có bảy đứa trẻ khác, đều là được Yayoi nhặt trở về. Điều này làm cho ngôi nhà không được tính là quá lớn, nhìn qua như là một cô viện nho nhỏ.
Mà Yayoi chính là viện trưởng của cô nhi viện nho nhỏ này.
“Bên kia còn có kìa, onee-chan.” Gin đỏ mặt, dùng âm thanh nho nhỏ nhắc nhở Yayoi ở bên trên kia còn có chút trái cây còn chưa được hái xuống.
Yayoi lại đem rổ đưa cho bọn trẻ nhón chân trong ngóng. “Cũng không chỉ có chúng ta mới được ăn trái cây này nọ đâu.” Thu hoạch năm nay tương đối tốt, cô có để lại những quả khác nhiêu hơn so với năm trước.
“???” Khi bọn trẻ nghe được cô nói như vậy liền ngẩng đầu lên, ánh mắt trừng lên tò mò nhìn cô.
Yayoi cũng không đáp lại bọn họ thật là chuyện ngoài dự đón, cô chính là cười lấy tay đặt ổ trên môi làm động tác im lặng.
Bọn nhỏ trải qua một đoạn thời gian rất lâu cũng không biết rốt cuộc ai là người cùng với bọn họ chia xẻ những quả trái cây này.
Thẳng cho đến vào ngày buổi chiều nào đó, khi Akutagawa không hợp đàn trốn ở trong phòng của mình phơi nắng ngẩn người, nhìn thấy mấy chú chim sẻ nhảy nhót bao quanh quả trái cây, luôn luôn mổ một ngụm.
Những thứ ngọt lành này, trái cây chín, trợ giúp cho những chú chim nhỏ kia vượt qua mùa đông rét lạng.
— Đó là quà tặng thuộc về phụ nữ thường rất hay dịu dàng.
Thiếu niên im lặng nhìn thấy đám chim nhỏ kia líu ríu, cành cây của cây ăn quả kia thậm chí còn có một quả vươn tới trước cửa sổ phòng hắn. Những chú chim nhỏ say mê với hương bị ngọt ngào của trái cây, không chú ý tới nơi này còn có bóng dáng đang nhìn lén, hoan hô nhảy nhót, nhảy bắn đi vào phía trước cửa sổ mô lấy món ăn ngon của chính mình.
Sau đó, trong lòng thiếu niên hiếm thấy hiện lên tính trẻ con, tâm tư giống như muốn làm trò đùa quái đản, lấy tay gõ vào trên kinh cửa sổ thủy tinh, đem tất cả chú chim đang hưởng thụ bữa tiệc trái cây đều sợ tới mức vỗ cánh bay đi.
Akutagawa Ryuunosuke là một đứa trẻ không có trái tim, là người xấu xa.
Tất cả những người lớn đã tiếp xúc qua với hắn đều là nói như thế này.
Không hợp lòng người, không có trái tim, là một con chó không có cảm tình.
Một ngày nào đó, người phụ nữ kia cũng sẽ chán ghét đi, chán ghét, sau đó buông tha cho. Thiếu niên nghĩ như vậy, phát ra một trận ho khan nặng nề.