“Nếu như là ở trong mùa này, tuyết ở ngoài cửa sổ trôi lơ lửng ở đầu mùa đông. Mà bạn đứng ở đó, hơi nước trong phòng bếp lượn lờ, bầu không khí được thổi nhẹ nhàng làm tăng thêm mùi hương của nước dùng. Tôi cho rằng đó là một buổi sáng tốt đẹp nhất.”
Gin ngửi được một mùi hương dễ chịu, mùi hương này cô chưa từng được ngửi qua khi còn ở khu ổ chuột, nó khiến cô tỉnh dậy. Một lúc sau cô mới ý thức được loại hương vị xa lạ này đến từ nơi có cha mẹ, nơi đứa trẻ có chỗ dung thân mà nói chẳng qua rất bình thường. Đối với cô mà nói thì đó đã từng là một chuyện không thể trở thành sự thật – Hương vị của đồ ăn nóng hổi.
Cô theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, sau đó ở tầng giường trên có một cái đầu được treo ngược xuống. Cô sợ tới mức lui về sau một cái, suýt chút nữa đánh lên tường.
Phong cách căn phòng này thuộc về kiểu cách hiện đại nằm ở trên tầng hai, bốn đứa trẻ ở cùng một phòng. Tối hôm qua Gin đã vào đây ở, mà hiện tại đứa trẻ đang treo đầu lơ lửng xuống nhìn cô là người đã đến đây sớm hơn cô được hai tháng.
Bọn họ đều là bị Yayoi “Nhặt trở về”.
Vào lúc nằm ở trong góc đường sắp chết đói, khi trốn ở trong đống rác nhai đồ ăn thối rữa như giấy, khi trốn ở trong ống xi măng gần như đã nằm chết đông vì lạnh. Người phụ nữ vẫn luôn mỉm cười kia, giống như vị thần hạnh phúc, xuất hiện ở bên người bọn họ.
Đứa trẻ lớn tuổi nhất cũng chỉ có chín tuổi, nhỏ nhất cũng chỉ có sáu tuổi.
Mà Gin đã được mười hai tuổi.
“Xin chào.” Cô bé tên là Sanako này ở trên giường trên đi xuống dưới tiến đến gần trước mặt Gin. Trong căn phòng đó, bốn đứa trẻ đều là nữ hết. “Cậu cũng ngửi thấy mùi hương nên mới thức dậy phải không, onee-chan nhất định đang làm đồ ăn ngon nào đó, mỗi lần có người mới đến đây thì bọn này đều thức dậy rất sớm.”
“Onee-chan… Yayoi tiểu thư sao?” Gin nhỏ giọng hỏi.
“Gọi onee-chan là được rồi, nếu như gọi một tiếng ‘onee-chan’, onee-chan cũng sẽ thật cao hứng.” Sanako lấy cho Gin một bộ quần áo. “Bộ này khá lớn này, trước hết cậu hãy mặc nó vào đi.”
Tuy rằng chỉ mới có chín tuổi, chính là do đời người trước đó đã trải qua rất nhiều cũng đủ để làm cho Sanako giống như người lớn. Bởi vì nếm trải qua rất nhiều đau khổ mà nhiều người không trải qua, cho nên mới vô cùng quý trọng hạnh phúc hiện tại.
Tựa như ôm một con mèo lang thang về nhà, giống như ở nơi mình sinh sống, con mèo nhỏ luôn luôn hiểu chuyện hơn thế.
Gin mặc bộ đồ này, đi theo nhóm cô gái cùng nhau xuống lầu, lại gặp mấy đứa bé trai ở khác phòng, đứng đối diện cười và vẫy tay với các cô. “Sanako, tớ đoán chắc hôm nay onee-chan nhất định sẽ làm chả giò cuốn.”
“Còn có mùi nước dùng đi…” Sanako khụt khịt mũi mình. “Canh gà đâu, nghe mùi thơm quá…”
“Onee-chan hôm nay có canh uống sao?” Tuổi còn nhỏ Ryota đã sớm khẩn cấp vọt vào phòng bếp, cầm lấy góc váy Yayoi bắt đầu làm nũng .
“A a, sắp được rồi, các em không cần phải chạy vội vả như vậy vào bếp nha.” Yayoi cười sờ đầu của Ryota, ngược lại đem ánh mắt dừng ở trên người Gin. “Không ngủ nhiều hơn một chút sao? Gin-chan?”
Gin đỏ mặt lắc lắc đầu.
“Onee-chan, onee-chan, chị còn chưa có trả lời em đâu!” Ryota tiếp tục túm góc váy Yayoi làm nũng.
“Còn có cả canh nấm nữa.” Yayoi lau tay, đem Ryota đẩy ra bên ngoài phòng bếp.
“Onee-chan gạt người, rõ ràng em đang hỏi mùi canh gà mà!” Mấy đứa nhỏ cười reo lên.
“Được rồi, cái đó không phải cho các em nha.” Yayoi cũng cười trả lời.
“Đó là cho ai ?” Bọn nhỏ hai mặt nhìn nhau.
“Còn có một người bạn mới, hiện tại cậu ấy bị bệnh rất nặng, ở bên chỗ của bác sĩ Asakura để dưỡng bệnh. Các em còn nhớ rõ chứ, là ông nội để hai chòm râu ngay mép? Được rồi, ngoan ngoan đi ra ngoài ngồi yên, phải ăn cơm rồi đấy.”
Bọn nhỏ vui mừng kêu lên lập tức giải tán, hướng về phía nhà ăn chạy vội qua, chỉ để lại Gin đứng ở tại chỗ, vẻ mặt hâm mộ nhìn thấy bọn họ.
“Được rồi.” Yayoi sờ đầu của cô. “Sanako thực hoạt bát đi.”
Gin gật gật đầu.
“Nếu đã đi đến nơi này rồi, tất cả mọi người đều là bạn bè, phải chung sống tốt với nhau nha.” Yayoi đã giải quyết vấn đề tiếp xúc giao tiếp của những đứa bé nhỏ tuổi, chỉ là có một chút, làm cho cô thủy chung có chút khẩn trương.
Đứa trẻ còn ở tại nơi của bác Asakura, hẳn là chỉ cỡ khoảng mười bốn tuổi đi. Mặc dù bởi vì tuổi dậy thì bị rối loạn mà có vẻ gầy yếu nhiều hơn so với bạn bè cùng lứa tuổi, hơn nữa tính cách cực kỳ thích tấn công. Nói thật ra, Yayoi không nên làm như thế nào để chung sống với đứa nhỏ ở độ tuổi này.
Cho nên đó là lý do tại sao bây giờ cô lại vô cùng khẩn trương.
“Yayoi… Onee-chan, canh gà đang…’bập bùng’ đi ra …” Gin chỉ vào cái nồi ở phía sau nói như vậy.
Phòng bếp này rất lớn, đên nỗi trước đó Gin không nghĩ qua chính mình có thể ở trong căn phòng lớn như thế này.
“A a a a!” Yayoi luôn luôn rất là thục nữ phát ra thét chói tai ngắn ngủi, tay chân luống cuống mở nắp nồi canh gà đang tuôn trào.
“Phốc.” Gin-chan nhịn không được bật cười.
Sau khi dùng xong bữa sáng, bọn trẻ đi đến phòng đọc sách để tự mình đọc sách. Mà Yayoi mang theo hộp giữ ấm đựng canh gà cùng với cháo, mang theo Gin cùng nhau đi đến phòng khám của bác sĩ Asakura.
Vào lúc sáng sớm cô nhận được điện thoại của bác sĩ Asakura, biết được thiếu niên đã muốn tỉnh lại, Yayoi liền tính toán đi đến nhìn một cái.
Theo lệ thường dùng đồ ăn thức uống để khao, cảm tạ bác sĩ Asakura đã chữa bệnh và chăm sóc xong, Yayoi vốn muốn nhanh chân nhìn xem cái đứa nhỏ kia, lại bị bác sĩ Asakura gọi lại. “Yayoi à.” Ông đẩy mắt kính của mình. “Đứa bé này…” Ông ấp a ấp ung, một lát sau mới nói tiếp. “Gốc rễ căn bệnh của thằng bé có thể sẽ hạ xuống, chú ý không cần trúng gió cùng với nghỉ ngơi nhiều, còn nữa –” Còn nữa, ánh mắt của đứa bé kia, giống như hoàn toàn không hề vui mừng khi chính mình được cứu giúp.
Bị bố thí ân huệ cũng được, tìm được đường sống trong chỗ chết cũng được. Trong hai mắt của đứa nhỏ kia chỉ có chết lặng cùng với trống rỗng, thật sự không giống như đứa bé sẽ nói lời cảm ơn.
“Còn có cái gì?” Yayoi nghi hoặc nghiêng đầu, nháy mắt mỉm cười nói.
“… Quên đi, nếu như là lời nói của cháu… Hẳn là không có vấn đề gì.” Asakura đối với tính cách của Yayoi thật ra còn có chút hiểu biết — hiểu được sau vẻ bề ngoài dịu dàng hiền thục của đứa bé này đến cùng có rất nhiều cố chấp, rất nhiều ý chí kiên cường. Nếu không thì vợ chồng Yushida vô cùng sủng ái con gái giống như đỉnh quả tim trên cả đá quý, làm sao có thể để cho cô bé một mình đi ra như thế này chứ.
“Cám ơn ngài.” Yayoi cúi khom người mình xuống, xoay người đi vào trước cửa phòng bệnh thiếu niên đang ở, vươn tay gõ cửa phòng bệnh. “Tôi đi vào đây.” Cô nói như vậy.
Trong phòng thật lâu không có người trả lời, cô có chút xấu hổ đứng ở cửa, thẳng đến bên trong truyền đến tiếng ho khan nặng nề, Gin mới đi mở cửa phòng ra. “Yayoi onee-chan.” Cô giống như là có chút lo lắng nắm lấy tay Yayoi, đem cô dắt vào trong phòng bệnh.
Thẳng đến lúc này, Yayoi mới nhìn rõ mặt của thiếu niên đang đau đớn ngồi ở trên giường bệnh kia. Sau khi rửa mặt xong, mới có thể nhìn thấy rõ thiếu niên có đường nét vô cùng xinh đẹp, một ít tóc mai được cắt sửa để thật dài ở hai bên sườn má.
Làm cho Yayoi cười, có phần hơi nhớ đến vật để so sánh chính là, nhìn qua như là hai cái lỗ tai mềm nhũn của chú chó lạp xưởng.
“Xin chào.” Khoảng cách cô đứng ở trước giường bệnh thiếu niên khoảng ba bốn bước, hai tay giấu ở trong người. “Chị tên là Yushida Yayoi. Còn em?”
Ánh mắt âm u của thiếu niên rốt cuộc cũng nâng lên nhìn cô một cái, như là trôi qua cả một thế kỷ, Yayoi mới nghe được thiếu niên dùng âm thanh còn mang theo tính trẻ con, bởi vì sinh bệnh mà âm thanh trở nên khàn khàn. Măc dù như vậy nhưng vẫn rất êm tai như trước, trả lời câu hỏi của cô. “Akutagawa Ryuunosuke.”
Giống như chú chó hoang dường như không thể thân cận gần gũi, tràn đầy lạnh lùng trả lời.