[Dịch]Lời Chúc Phúc

Chương 13 : Chương 13




“A, được treo giải thưởng bảy tỷ yên sao, thật lợi hại.” Sau khi Kaori nghe nói cái đầu của Atsushi được treo giải thưởng đến bảy tỷ yên, thì biểu hiện của cô ấy làm cho người ta không biết phải nên châm chọc làm sao mới tốt nữa.

“Nói tiếp trở về đây… Kaori-san vì sao sẽ ở trong ký túc xá của nhân viên chứ? Không phải đã nói sẽ ở phòng trọ bên ngoài rồi sao?” Naomi uống một ngụm trà hỏi như vậy.

“Bởi vì gần đây có người kỳ lạ đang ở bên ngoài nhà trọ đi qua lại đổi tới đổi lui a. Cậu nhìn đi, tớ cũng không phải là người am hiểu về chiến đấu, mục tiêu lại rất lớn… Cho nên vì không để cho mọi người thêm phiền toái…” Kaori vỗ tay. “Vẫn là nên cùng với mọi người cùng nhau hành động sẽ tương đối tốt hơn có đúng không?” Nói như vậy xong, cô ngẩng đầu lên nhìn xung quanh rồi nhìn từ trên xuống dưới. “Thật sự kỳ quái, tổng có cảm giác đã được vài ngày rồi không có nhìn thấy Dazai-san đâu cả?”

“A, cậu thật sự là dịu dàng đó, cả công ty thám tử vũ trang chỉ có mình Kaori-san hỏi ra khỏi miệng thôi.” Naomi cắn một ngụm bánh ngọt. “Dù sao người kia lại không biết chạy đến nơi nào đi tự sát rồi chăng.”

“A, tìm được người có thể cùng nhau tự sát rồi sao? Thật sự đúng là chuyện đáng mừng đâu.”

Lời đối thoại bạc tình của hai thiếu nữ trong lúc đó làm cho người nghe, thật sự đã giơ hai tay rơi nước mắt đồng tình gửi tặng cho vị “Dazai-san” kia.

“…” Cảm thấy lúc này nếu nhảy vào châm chọc thì sẽ thua mất. Nakajima Atsushi ở một bên nghe hai người phụ nữ thảo luận vấn đề này một cách vui vẻ, cậu yên lặng đem phần châm chọc cùng với bánh ngọt này cùng nhau nuốt xuống dưới.

“Nhưng mà… Tốt nhất vẫn là nên đi tìm một chút đi? Dazai-san thế nhưng đã giữ yên lặng, biến mất vượt qua bốn mươi tám giờ rồi đó?”

“Không cần.” Kaori khép sách lại, “Có câu nói gọi là… Ừm là ‘tai họa di ngàn năm’ đi – Dazai-san chính là rất tinh nghịch a.” Nói như vậy cô liền đứng lên kéo cửa ra. “Trước hết phải đi đến giáo đường nghe giảng đạo nữa, sắp đến muộn mất rồi nên tớ phải nhanh chóng xuất phát.”

… Hiện tại vấn đề lớn nhất chính là, mặc kệ có làm cái gì, cũng đều có khả năng làm xáo trộn đến sắp xếp của Dazai-san đi.

“… Vậy thì làm bộ như không biết là được rồi.” Kaori cầm lấy gậy chống đặt ở một bên, lại mang cái nón phong cách cổ giống người con gái nước Anh, chống gậy chống đi ra ngoài cửa công ty thám tử vũ trang.

Thật ra Kaori gần như có thể xác định Dazai Osamu nhất định là bị người của Mafia Cảng bắt đi, nếu như muốn nói đến nguyên nhân. Có lẽ là bởi vì anh ta cùng với nhân vật có tiếng nào đó trong Mafia Cảng, trong lúc đó có sự tình nào đó phát sinh quan hệ quản lý.

— Không khỏi nhớ tới chuyện của hai năm trước đây. Mặc dù là hai năm trước, nhưng đối với người có trí nhớ không được tốt như Kaori mà nói thì lại là chuyện thật lâu trước kia. Trí nhớ của cô không được tính là tốt, hơn nữa trong đầu ngẫu nhiên còn có thể đem một chút trí nhớ lẫn lộn qua lại.

Đây là chuyện xảy ra vào lúc Dazai Osamu vừa mới gia nhập công ty thám tử vũ trang. Vào lúc tất cả mọi người nhiệt tình đoán công việc trước kia của Dazai, Kaori ở một bên im lặng cười không nói lời nào.

“Tiểu thư không tham gia dự đoán sao?” Vẻ mặt Dazai Osamu cười rồi ngáp tiến đến bên người Kaori đang ngồi uống hồng trà hỏi như vậy.

“À — tôi không có ưa thích tham gia dự đoán đâu.” Kaori mỉm cười buông chén hồng trà trong tay. “Nhưng mà nếu theo như lời nói của tôi, là ‘công việc trước kia’ hay vẫn là ‘công việc vào lúc xa hơn trước kia’ đâu?”

“Cái nào cũng đều có thể nga. Nếu như đoán đúng rồi, Kaori tiểu thư có muốn cùng tôi cùng nhau đi tự sát đôi không?”

“… Vậy thì tôi vẫn nên đoán sai đi.” Kaori dở khóc dở cười hồi đáp.

“Kia thật đúng là tiếc nuối.” Một tay chống mặt, thanh niên lộ ra lớp băng vải ở dưới tay áo híp mắt, nhìn vẻ mặt của của cô gái trước mặt mình.

“Hẳn là… Thầy giáo đi?” Kaori dùng ngón trỏ để đến trên môi, làm ra bộ dáng tự hỏi, thực gian nan nói ra những lời như thế.

“Thật tiếc nuối a, đã đoán sai rồi.” Dazai cười tủm tỉm trả lời, “Chỉ có điều nếu như đã muốn miễn cưỡng nói như vậy, thật ra cũng không được tính là sai mà rất là thái quá đi?”

“Ôi chao? Phải không?” Kaori rót cho Dazai một ly hồng trà, “Cái tôi nói đến không phải là loại ‘thầy giáo’ đứng lớp với mấy chục học sinh nha.”

“???”

“Không, không có gì” Kaori lắc lắc đầu, “Xem như tôi đã lắm miệng.” Cô lộ ra một nụ cười dịu dàng. “Cuối cùng cảm thấy được hình như tôi đã gặp qua Dazai-san ở nơi nào rồi đấy.”

“Thật đúng lúc, tôi cũng đã nghĩ như vậy… Nếu như có duyên phận như vậy, không bằng Kaori tiểu thư…”

“Mời ngài vẫn nên tự mình tự sát một người đi thôi?”

“…”

— Bắt đầu từ cái thời điểm kia, cô đã dần dần biết được một chút sự tình của Dazai-san. Sau đó dần dần biết được chuyện anh ta từng là cựu thành viên của Mafia Cảng, chỉ là Kaori luôn là một người giỏi phi thường về chuyện bảo vệ bí mật của người khác, cho nên cô cũng chưa từng nói qua chuyện này với bất kỳ kẻ nào.

Thỉnh thoảng sẽ phát hiện Dazai không được tự nhiên quan tâm đến một người nào đó trưởng thành. Do đó cô xác định có lẽ anh ta có đệ tử mà mình quan tâm ở trong Mafia Cảng —

Nhưng mà người nọ rốt cuộc là ai, dù chỉ một lần Kaori cũng không có hỏi quá.

Nếu như muốn hỏi nguyên nhân, có lẽ là do liên quan đến tình huống cá nhân của người khác, lòng hiếu kỳ của cô vô cùng mỏng manh đi.

— Bất quá, dù là một lần anh ta cũng chưa từng nói ra lời nói hay chuyện liên quan đến người đệ tử kia, Kaori chỉ biết có một chút thôi, vì thế còn từng châm chọc qua Dazai có “Tính cách ác liệt”.

Trong giáo đường, tất cả mọi người đang im lặng cầu nguyện , Kaori cũng ngồi ở trên một vị trí, im lặng lắng nghe mục sư giảng đạo, ngồi ở bên cạnh Kaori là một đứa nhỏ nhìn trộm onee-chan xinh đẹp này. Chú ý tới ánh mắt này, Kaori hồi báo lấy một cười hiền lành ra, trêu ghẹo đứa bé đang trừng con ngươi kia, trên khuôn mặt đứa bé hiện ra màu đỏ giả bộ như đang ngoan ngoãn, hướng về chúa cứu thế trên thánh giá cầu nguyện đi.

“Hướng về chúa mỉm cười, là cỡ nào khó khăn a.” Kaori nghĩ như vậy, nhắm mắt lại, yên lặng dưới đáy lòng niệm lên các lời khẩn cầu với các thánh nhân.

Nhưng mà sự an bình này lại bị đánh vỡ, từ dưới nền đất thoát ra vài lưỡi dao sắc bén màu đen xuyên thấu một số người đang cầu nguyện, liền giống như hình phạt chọc lấy vật phẩm công khai của Romalia dành cho kẻ phạm tội. Đem bọn họ đâm thẳng lên trên cao, treo người ở trên lưỡi dao sắc bén.

Kaori mở to hai mắt nhìn, theo bản năng đem đứa nhỏ bên người ôm vào trong lòng ngực, che khuất hai mắt của đứa bé. “Làm sao quay về…” Âm thanh của cô bị tiêu diệt ở ngay tại trong cổ họng, cửa lớn giáo đường bị mãnh thú không biết tên cắn nuốt, vỡ vụn ở trên đất.

Mà nghịch ánh sáng, ở nơi nào đứng thẳng quấy rầy đến những người đang vui vẻ cầu nguyện, đạp phá nơi ở an bình cảu chúa tại nhân gian — Ác ma.

Thanh khoác áo gió màu đen che miệng lại liên tục phát ra âm thanh ho khan. “Ở dưới chân Chúa cầu nguyện đến tột cùng là vì đâu, là vì cầu nguyện được che chở sao?” Cũng hoặc là cầu xin sự tha thứ đâu? Nhưng mà — cho dù như thế nào đi nữa, cũng đều không có ai đáp lại.” Cùng với vẻ bề ngoài của mình bất đồng, phương thức nói chuyện của hắn cũng hết sức văn nhã, thậm chí làm cho người ta có chút cảm thấy khó đọc.

“Là vì sự yên lặng của chính mình — cùng với niềm hân hoan vui mừng.” Kaori đem đứa nhỏ bị dọa sợ hãi, ôm lấy che chở ở phía sau lưng mình. Vào lúc tất cả mọi người đều bị lạnh run, ở tại chỗ không một chút run rẩy từng bước đi đến trước mặt hắn.

Không chút e sợ nào trả lời thanh niên — người thanh niên kia giống như con mãnh thú đói khát — cũng không mong được trả lời câu nghi vấn này.

Mục sư sợ hãi tránh ở phía bục giảng đạo.

Mãnh thú đem ánh mắt như ngừng lại ở trên mặt người con gái duy nhất dám đứng ở trước mặt mình. Từ lúc điều tra qua những thành viên của công ty thám tử vũ trang, hắn liền nhớ kỹ tất cả thành viên cùng với quan hệ của từng người. “Người của công ty thám tử vũ trang sao? Nhưng mà lần này tôi cũng không phải là vì cô mà đến. Im lặng lui qua một bên đi, người phụ nữ kia.”

“Đột nhiên xâm nhập vào bên trong giáo đường, giết chết người vô tội, tàn ác như vậy không thể được thông cảm và tha thứ.” Kaori tính toán dùng lới nói bám trụ hắn, để cho những người khác có cơ hội tranh thủ chạy trốn — Nhưng mà đối phương dường như biết rõ cô nghĩ muốn làm cái gì — áo khoác màu đen hóa thành con thú màu đen, dễ dàng xé nát một vài tu sĩ có ý đồ chạy trốn.

“Cậu!” Kaori kêu sợ hãi lên tiếng, giây tiếp theo giống như có cơn sóng lớn của con thú màu đen tuôn trào về hướng cô — số lượng này, cũng đủ đem cô xé nát thành mảnh nhỏ đi.

Không kịp phản ứng, thân thể căn bản không thể làm ra phản ứng tránh né nào thích hợp. Chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy cơn sóng lớn màu đen kia tuôn trào xông về phía chính mình, mang theo mùi máu mới mẻ có mùi vị tanh hôi —

Mỗi một con thú màu đen đều chuẩn xách tránh được cô gái đang đứng ở phía đối diện, cắn nuốt không gian ở phía sau lưng cô, xé nát –

Cắn nát ông lão lấy ra cây súng từ dưới bàn giảng đạo.

Viên đạn rơi xuống dưới đất.

Kaori mờ mịt nhìn thấy thanh niên thu hồi con thú màu đen —

Vì cái gì chứ? Rõ ràng cũng có thể đem chính mình cùng nhau cắn nát —

Vì cái gì không có làm như vậy chứ?

— Mà bên này, Akutagawa Ryuunosuke giờ phút này cũng là hỏi chính mình vấn đề như vậy.

Rõ ràng có thể đem người phụ nữ khờ dại, ngu xuẩn của công ty thám tử này cùng nhau cắn xé –

Chính là vì cái gì, chính mình không có làm như vậy chứ?

“Là vì sự yên lặng của chính mình cùng với niềm hân hoan vui mừng mà khẩn cầu.”

Bên tai vang lên chính là câu trả lời giống y đúc này.

Giống như người kia lướt qua năm tháng cùng nhau sinh tử với nhau, lại giống như đang hiện ra ở trước mặt mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.