LINH PHI KINH
Tác giả: Phượng Ca
Dịch giả: Magic Q
QUYỂN 2: ĐÔNG ĐẢO MÔN NHÂN
Chương 7: Ngộ nạn trình tường
Người vừa đến chính là Giang Tiểu Lưu, hắn thấy Nhạc Chi Dương toan kêu lên bèn ra dấu giữ im lặng rồi hắng giọng hỏi:
- Sao ngươi lại đến đây?
- Ta đến thăm nhà ngươi! - Nhạc Chi Dương trông thấy mặt mũi của hắn, vừa bất ngờ vừa phẫn nộ: - Mặt của ngươi bị sao vậy?
- Đừng nhắc đến nữa, đều là do tập võ mà ra thôi. - Giang Tiểu Lưu không muốn cho Nhạc Chi Dương thấy nữa bèn cúi gầm đầu xuống, ho khan vài tiếng bật ra một ngụm máu tươi.
- Ngươi bị thương rồi ư? - Nhạc Chi Dương đỡ lấy người bạn thân, nghiến răng hỏi: - Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Không có gì. - Giang Tiểu Lưu ủ rũ bảo: - Lúc ta luyện võ, không cẩn thận bị người khác vỗ cho một chưởng.
- Là ai đánh ngươi? - Nhạc Chi Dương sầm mặt truy vấn: - Dương Cảnh hay là Hòa Kiều?
Giang Tiểu Lưu cúi đầu không nói, trong lòng Nhạc Chi Dương thầm sáng tỏ, đệ tử dòng Kình Tức vì kết thù với gã nên mới đem oán hận trút hết lên đầu Giang Tiểu Lưu. Nếu gã đoán không sai, thời gian vừa qua Giang Tiểu Lưu ắt hẳn đã nếm không ít khổ sở, khó trách hắn không đến thăm gã.
Nhạc Chi Dương chỉ cảm thấy lửa giận đang cháy ngùn ngụt trong cõi lòng, gã nghiến răng nói:
- Ta đi tìm Minh Đấu!
- Ngươi điên chắc? - Giang Tiểu Lưu kéo lấy gã, giậm chân phành phạch: - Bọn họ đang rầu rĩ vì không có cơ hội tóm cổ ngươi, ngươi lại còn mang dê nạp vào hang cọp ư? Vết thương này của ta không đáng kể gì, bọn họ cùng lắm chỉ đả thương ta thôi, không dám động chạm đến cái mạng nhỏ này đâu.
Nhạc Chi Dương lặng lẽ nhìn hắn một lúc, lắc đầu bảo:
- Giang Tiểu Lưu, như vậy thật không giống ngươi chút nào.
- Còn cách nào khác nữa? - Giang Tiểu Lưu hậm hực: - Lên hòn đảo này rồi, nếu không luyện thành võ công thượng đẳng thì đừng mong thoát ra ngoài.
Nói đến đây, hắn nhìn dáo dát xung quanh, bảo:
- Nhạc Chi Dương, nơi này không thể nán lại lâu, lỡ bị Dương Cảnh trông thấy thì không chết cũng sẽ bị lột da.
Nhạc Chi Dương phun một ngụm nước bọt, mắng:
- Nếu hắn hận ta như vậy sao không đến Yêu Nguyệt Phong tìm ta trả thù?
- Hắn tất nhiên muốn đi! - Giang Tiểu Lưu thở dài: - Nhưng Minh Đấu từng nói, Đồng quản sự ở Yêu Nguyệt Phong không phải hạng dễ chọc vào, dặn hắn không được lỗ mãng đi tìm ngươi sinh sự.
- Gấp gáp gì! - Chợt nghe có kẻ cười vang: - Ta không thể đi tìm y, y đến tìm ta cũng được mà...
Hai người Nhạc-Giang cùng lúc tái mặt, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Dương Cảnh bước ra khỏi góc tường, hai tay chống nạnh, ánh mắt lạnh lẽo.
Đúng lúc này chợt nghe có người cười vang, Nhạc Chi Dương quay đầu lại xem, Hòa Kiều mặt mày tươi cười đang tụ tập cùng một số đồng môn chặn hết cả lối đi.
Dương Cảnh trừng trừng nhìn Nhạc Chi Dương, ánh mắt như tóe lửa:
- Thằng chó họ Nhạc, vì một châm của ngươi mà ta phải nằm liệt giường hơn nửa tháng. Hừ, ngươi đã đến đây rồi, hai ta cũng đến lúc nên tính sổ đi!
- Ngươi muốn tính sổ cái gì?
Nhạc Chi Dương đang cất tiếng hỏi thì Giang Tiểu Lưu chợt kéo gã lại, lớn giọng cắt ngang:
- Dương sư huynh, Nhạc Chi Dương cũng biết lỗi rồi, ta thay hắn khấu đầu với huynh vậy.
Nói rồi, hắn khuỵu gối toan quỳ xuống, Nhạc Chi Dương lập tức nâng hắn dậy, nổi sùng quát:
- Giang Tiểu Lưu, ngươi làm gì vậy? Quỳ heo quỳ chó cũng đừng bao giờ quỳ trước cái loại người này.
Gương mặt Dương Cảnh nổi lên một tầng sát khí, y phất tay hét lớn:
- Thằng chó họ Giang, ngươi cút qua một bên cho ta. Hừ, đợi lát nữa ta sẽ xử ngươi sau.
Giang Tiểu Lưu ưỡn thẳng lưng lên, nghiến răng ken két, người không động đậy.
Ánh mắt Dương Cảnh dời đi, trước tiên lướt qua hai thùng phân, sau lại ngừng một khắc trên thanh Không Bích, rồi chợt cười bảo:
- Thằng chó họ Nhạc, chúng ta đều là đồng môn, ta cũng không thể làm quá đáng. Như vầy đi, ngươi thực hiện cho ta hai chuyện, ta sẽ thả cho ngươi đi.
- Hai chuyện gì? - Giang Tiểu Lưu vội hỏi.
Dương Cảnh cười hô hố, y cố ý kéo dài giọng:
- Chuyện thứ nhất, ngươi để cây sáo lại đây, hơn nữa phải xác nhận mình tự nguyện đồng ý, sau này không được phép đòi trả lại. Chuyện thứ hai, ngươi ăn bằng hết thùng phân bên phải này cho ta, chỉ cần ngươi làm được, thù oán giữa chúng ta toàn bộ xóa bỏ.
- Ý hay! - Mấy tên đệ tử Kình Tức đồng thanh khen phải. Hòa Kiều phấn khích cười bảo: - Ta lớn đến chừng này tuổi, chưa thấy ai ăn phân bao giờ cả.
Giang Tiểu Lưu vừa tức giận vừa lo lắng, đưa mắt nhìn lại chỉ thấy Nhạc Chi Dương sắc mặt thản nhiên, gật đầu đánh rụp:
- Chỉ là ăn phân thôi mà, có gì to tát đâu?
Giang Tiểu Lưu buột miệng hô:
- Nhạc Chi Dương, ngươi...
Nhạc Chi Dương đẩy hắn ra, mỉm cười:
- Ngươi đừng xớ rớ vào, tránh sang bên đi.
Giang Tiểu Lưu không tài nào tin nổi đành rầu rĩ lùi sang một bên, ánh mắt vô tình bắt gặp hình ảnh bên trong thùng phân: vàng đen lẫn lộn, còn lúc nhúc cả giòi bọ trắng hếu. Bụng dạ hắn lập tức lộn mửa, suýt nữa thì nôn thốc tháo.
Dương Cảnh trợn mắt nhìn đối thủ, trong lòng đắc ý vô cùng, chợt thấy Nhạc Chi Dương cúi xuống vắt lấy đòn gánh rồi đột ngột ưỡn người dậy, nâng hai thùng phân lên.
- Ngươi định làm gì? - Dương Cảnh chỉ cảm thấy không ổn, lập tức quát lớn. Không đợi cho y kịp trở tay, Nhạc Chi Dương ha hả cười vang, tay phải gồng lên hất mạnh một cái, dịch phân bên trong thùng gỗ bên phải "loác xoác" bay vọt ra hơn một thước, vãi tung tóe vào đám người Hòa Kiều.
Ba kẻ nọ lo ngại dính phải phân ướt, thảy đều hét toáng lên nhảy bật về sau. Dịch phân rải đầy trên mặt đất, bốc lên một mùi thum thủm. Ba người vừa lui lại liền để hở ra đường thoát, Nhạc Chi Dương nhân cơ hội ấy bèn vọt về phía trước. Mới chạy được mấy bước, đằng sau lưng nghe nổi gió vèo vèo, Dương Cảnh nhảy lên nửa chừng không, vươn tay định chụp lấy ót của gã.
Nhạc Chi Dương không hề quay đầu lại, giở ra công phu "Linh Vũ", thùng gỗ chuyển động theo người, thân thể xoay tròn như gió lốc. Dương Cảnh tức thì chụp vào không khí, giữa lúc y còn đang ngây ngốc, tay trái Nhạc Chi Dương giữ lấy dây buộc thùng, dùng sức hất mạnh, bao nhiêu thứ xú uế bên trong bay rào rào cả ra ngoài.
Dương Cảnh chỉ cảm thấy nửa người mát rượi, khắp quần áo tươm đầy cứt đái, đáng hận hơn là có mấy giọt nhơm nhớp còn chui cả vào mồm y, thối hoăng hoắc chả ra mùi vị gì.
Tạt phân ướt xong thì Nhạc Chi Dương đã chạy tót ra hơn cả trượng, ba kẻ khác bèn xông lên tay đấm chân đá. Nhạc Chi Dương xoay tré né phải, ung dung lướt qua khoảng không chật hẹp trong màn quyền cước ấy, còn nếu lỡ không tránh khỏi thì gã lại hất phân ra ép lui kẻ địch.
Giang Tiểu Lưu đứng bên xem không khỏi giật mình, chỉ cảm thấy thân pháp của Nhạc Chi Dương hết sức khéo léo, hai thùng gỗ cứ thay nhau bay lên bay xuống, uế vật tung tóe khắp mặt đất thế mà trên người Nhạc Chi Dương lại không hề dính một vết nào.
- La Tuấn Sơn. - Dương Cảnh mình mẩy nhớp nháp, giận đến rung người: - Đệ và Trì Phi ra phía trước chặn y lại. Hòa Kiều, đệ và ta cùng xông lên.
Một tên đệ tử cao lớn cất tiếng vâng dạ, dẫn theo một người trẻ tuổi vạm vỡ vòng ra chắn trước mặt Nhạc Chi Dương. Dương Cảnh và Hòa Kiều từ hai bên trái phải tạo thành thế gọng kìm, cùng lúc tung ra quyền cước.
Nhạc Chi Dương cười lớn, ra sức xoay múa đôi thùng gỗ, thân thùng kềnh càng bẩn thỉu, vô tình đã trở thành một thứ binh khí cực kỳ lợi hại, ép cho Hòa Kiều liên tiếp lùi về phía sau. Dương Cảnh cả người đã sẵn hôi thối, không còn quan tâm đến dơ sạch nữa, hét vang một tiếng xuất chưởng đánh vỡ toang một thùng gỗ, chưởng lực truyền đến mặt trên đòn gánh khiến cho bước chân Nhạc Chi Dương trở nên loạng choạng.
Hòa Kiều rụt người xoạc chân, muốn gạt ngã đối thủ, ngờ đâu Nhạc Chi Dương bún người nhảy lên, tránh khỏi cẳng chân của hắn, thân người còn chưa tiếp đất, thùng gỗ còn lại đột nhiên bốc cao dẫn theo một cơn gió mạnh đổ ập về phía mặt Hòa Kiều.
Mấy động tác này liền mạch trôi chảy, Hòa Kiều không tài nào tránh né kịp, trong cơn hoảng loạn tay trái hắn chợt tung ra, đấm rầm một tiếng trúng vào thùng gỗ, thùng gỗ vỡ tan thành từng mảnh, một dòng dịch phân vãi ra tứ tán, tưới cho Hòa Kiều ướt đẫm từ đầu đến chân.
Hòa Kiều buồn nôn vô cùng, gập người ói thốc ói tháo. Nhạc Chi Dương thừa cơ hội đó, huơ đòn gánh vụt mạnh về phía trước. Dương Cảnh vội lắc người đỡ lấy một đòn trực tiếp từ Nhạc Chi Dương, y giơ tay bắt lấy một đầu đòn gánh, hai người cùng phát lực một lúc, khí lực của Nhạc Chi Dương không đủ, thân người bị cuốn phăng về trước. Dương Cảnh quát lớn một tiếng, toan giơ tay chụp lấy cổ gã, dè đâu thân mình Nhạc Chi Dương xiêu xiêu vẹo vẹo, dưới chân khập khà khập khiễng, hình dáng như một bông vụ lớn xoay lắc mòng mòng, trượt sát qua ngón tay Dương Cảnh.
Gã còn chưa kịp đứng vững, La Tuấn Sơn và Trì Phi đã tung người lao đến. Nhạc Chi Dương thầm kêu khổ trong lòng, vừa rồi gã dốc hết sức lực ra mới thoát được hai người Hòa-Dương, giờ đối mặt hai kẻ La-Trì này, mánh khóe đã dùng cạn, có giở ra cũng không tránh khỏi nữa.
Chợt nghe hai tiếng "bốp-bốp" vang lên, hai luồng sáng xanh đập trúng vào gáy hai người La-Trì. Hai kẻ nọ ôm đầu kêu thảm, Nhạc Chi Dương nhân cơ hội ấy xoay người lại hướng mắt nhìn sang bên cạnh hai kẻ nọ.
Dương Cảnh vừa bất ngờ vừa giận dữ, cũng ngẩng đầu lên xem. Giang Tiểu Lưu không biết từ khi nào đã leo lên mái nhà, hai tay gỡ lấy hai phiến ngói xanh đen, trái vung phải liệng, ném ngói rơi xuống rào rào như mưa.
Suốt thời gian hơn một tháng nay, Giang Tiểu Lưu đã chịu đựng không ít sự hành hạ, dưới sức ép như vậy, nội kình ngoại công của hắn đều có bước tiến lớn, lúc này sức mạnh quăng ngói tràn trề, góc độ vừa khéo, thêm vào chiếm được địa lợi, đánh cho bọn Dương Cảnh không ngóc đầu lên nổi.
- Giang Tiểu Lưu! - Nhạc Chi Dương vừa bất ngờ vừa mừng rỡ, hét vang một tiếng. Giang Tiểu Lưu bên thì ném ngói, bên la to: - Ngươi mau đi đi, đừng lo cho ta.
- Ngươi nói nhảm gì thế? - Nhạc Chi Dương nổi giận: - Muốn đi thì cùng đi, muốn chết thì cùng chết!
Giang Tiểu Lưu nghe thấy lời này, cõi lòng nóng rần lên, liền ôm lấy một chồng ngói chạy dọc theo rìa mái. Dương Cảnh lúc này đã kịp nhảy lên xà nhà, bắt lấy mấy miếng ngói, vận đủ nội lực ném trả lại.
Giang Tiểu Lưu cúi đầu tránh né, miếng ngói bay sượt qua đỉnh đầu đau rát buốt. Hắn vội xoay người, phóng ra toàn bộ số ngói ôm trong tay, rồi thừa cơ Dương Cảnh lo tránh né, hắn tung người nhảy xuống bên cạnh Nhạc Chi Dương, hét lên:
- Đi theo ta!
Dứt câu, hắn vọt lên trước dẫn đường, chạy về hướng cổng lớn của tòa lầu gác như một cơn gió.
Hai bên đại chiến gạch ngói đã làm kinh động đến đệ tử trong gác, bọn họ ùn ùn túa ra, la lối rần trời:
- Đóng cửa đánh chó!
Có kẻ đi khép cổng trước, có kẻ lại hùa đi bắt hai người Nhạc-Giang.
Hai người hết hy vọng ra khỏi cổng lớn bèn len ngỏ xuyên tường, chơi trò đuổi bắt với đối thủ. Quẹo qua mấy khúc cua, họ chợt thấy một thành lan can bằng đá chắn chình ình trước mặt, phía ngoài lan can chính là biển khơi cuồn cuộn.
Hai người bị rơi vào thế bí, quay đầu nhìn lại, Dương Cảnh dẫn theo một đám đệ tử đang cười gằn tiến lại gần.
Giang Tiểu Lưu nhìn xuống mặt biển bên dưới, trong lòng hết sức khó xử, chẳng ngờ Nhạc Chi Dương kéo lấy cánh tay hắn, tung mình nhảy qua khỏi lan can. Giang Tiểu Lưu bất đắc dĩ cũng đánh liều nhảy theo, trong miệng lắp bắp kêu:
- Nhạc Chi Dương, ngươi làm gì vậy...
Nói chưa hết câu, hai người đã rơi vào khoảng không rồi hướng thẳng xuống biển. Giang Tiểu Lưu cảm giác gió lớn táp phầm phập vào mặt, sợ đến mức mặt cắt không còn hột máu, miệng phát ra một tiếng thét dài.
“Ùm”, hai người rơi tòm xuống biển, nước biển tràn vào tai lùng bà lùng bùng, ngay cả tiếng la hét phía bên trên cũng trở nên mơ hồ. Hai người thò đầu lên khỏi mặt nước định bơi vào bờ. Lúc này bọn đệ tử dòng Kình Tức đã xuống hết bậc thềm đá, chạy ra bờ biển, quát tháo inh ỏi về phía hai người.
Hai người không thể lên bờ đành phải chuyển hướng bơi về phía mặt trước đảo. Bơi một lúc, bờ bến đã mất hút, trước mắt chỉ còn lại một dãy vách đá dựng đứng cao đến nghìn thước, cứng rắn như sắt thép. Giang Tiểu Lưu đang cảm thấy tuyệt vọng, Nhạc Chi Dương bèn kéo kéo hắn, chỉ về phía xa la lên:
- Kia là gì vậy?
Giang Tiểu Lưu nheo mắt nhìn theo, bên dưới vách đá có một kẽ nứt, hình dạng như một cổng vòm chóp nhọn nằm sững sững trên mặt vách. Bên trái của kẽ nứt có ghi một hàng chữ đỏ như máu: "Tinh Ẩn Cấm Cốc, Bất Đắc Vọng Nhập"(*)
(ND chú: hang cấm Tinh Ẩn, không được càn rỡ tiến vào)