[Dịch] Linh Phi Kinh - Ttv

Quyển 2 - ĐÔNG ĐẢO MÔN NHÂN-Chương 5 : Thiến nữ Linh Tô - Hồi 4




LINH PHI KINH

Tác giả: Phượng Ca

Dịch giả: Magic Q

QUYỂN 2: ĐÔNG ĐẢO MÔN NHÂN

Chương 5: Thiến nữ Linh Tô

Trong tiếng ồ lên của mọi người, Nhạc Chi Dương té văng đến hơn một trượng, ngã sóng soài bất động trên mặt đất.

Dương Cảnh lạnh lùng đứng nguyên ra đấy, trừng trừng nhìn Nhạc Chi Dương với khuôn mặt vô cảm. Bọn đệ tử được dịp tung hô:

- Dương sư huynh bản lĩnh thật cao cường, đối phó với tên tiểu tử này quả nhiên không cần xài đến quyền cước... Tiểu tử đúng là hạng giấy mục, mới chạm nhẹ một cái thì y như rằng bục rã ra.

Mấy lời xu nịnh rộ lên nhoi nhoi, Dương Cảnh nghe hết sức sướng tai, lúc nãy y xông đến bất ngờ như cơn gió, hất văng đối thủ, đinh ninh rằng dựa vào khả năng của Nhạc Chi Dương thì cú hất này có thể phân ngay thắng bại.

Đang đắc ý chợt nghe có người cười khẩy:

- Ầy, mới sơ sẩy một chút thì bị trâu húc rồi.

Dương Cảnh nghe tiếng sững sờ, chỉ thấy Nhạc Chi Dương chầm chậm đứng dậy, gạt máu bên khóe môi, mỉm cười:

- Cảm ơn Dương huynh đã ban tặng một chiêu, bây giờ còn lại hai chiêu nhỉ?

Trong lòng Dương Cảnh thấp thỏm không yên, y trừng trừng nhìn Nhạc Chi Dương, không hiểu vì đâu tên tiểu tử này đã trúng phải cú hất ấy còn có thể đứng dậy nói chuyện được.

Bề ngoài Nhạc Chi Dương có vẻ ung dung thật ra bên trong cũng không dễ chịu gì cho cam. Mới rồi chân khí Linh Khúc chợt phát ra trong khoảnh khắc nguy khốn, kéo thân thể gã tránh khỏi sức ép của Dương Cảnh, lại mượn thế lùi về sau, Linh Vũ kích hoạt hóa giải hết dư kình hung mãnh, nhưng dẫu như vậy thì gã vẫn cảm thấy khí huyết quay cuồng, chỗ bị húc trúng đau âm ĩ.

Dương Cảnh thầm sinh nghi hoặc, không dám đánh giá thấp đối thủ nữa, y tung người vọt về phía Nhạc Chi Dương. Khi sắp đến nơi, trong lòng Nhạc Chi Dương lại trỗi lên khúc nhạc, một luồng khí nóng dồn vào chân trái, gã dùng chân trái làm trụ, thân hình xoay mòng mòng như cơn gió lốc.

Dương Cảnh nhìn đến hoa cả mắt, đối thủ dịch bước đổi hình, người đã sang mé trái của y. Dương Cảnh không nghĩ ngợi nhiều, đẩy khí vào năm ngón tay, một chiêu "Phi Hồng Trảo" khẩy vào huyệt "Hoang Du" sau eo Nhạc Chi Dương, còn chưa chạm trúng chợt nghe Diệp Linh Tô hét lên:

- Không được dùng nội lực!

Dương Cảnh nghe vậy giật mình, vội vã thu hồi chỉ lực.

Nhờ phút chần chờ ấy, y ra tay có phần chậm hơn một nhịp, Nhạc Chi Dương thừa cơ hội, trong lòng trỗi lên "Thiếu Âm Túc Thận Chi Khúc", khúc nhạc này nối liền thận kinh và chân phải, ý niệm vừa lóe lên, chân khí đã xuyên qua thận kinh rót vào huyệt "Thái Khê" nơi gót chân phải.

Chân khí điều khiển thân hình, Nhạc Chi Dương gập eo xoay chân, lách khỏi một trảo của Dương Cảnh, đầu ngón tay y lướt qua da thịt gã mang đến cảm giác nóng rát vô cùng.

- Chiêu thứ hai!

Giọng nói của Diệp Linh Tô lạnh lùng vang lên. Dương Cảnh ngây người, thân hình chợt rụt xuống, đùi trái quét ra sát mặt đất, thế quét bao hàm cả trượng, lỡ mà trúng chiêu thì Nhạc Chi Dương nhất định nứt gân vỡ xương, trở thành kẻ thọt chứ chẳng chơi.

Y vừa quét chân ra thì Diệp Linh Tô lại lạnh lùng nhắc nhở:

- Không được dùng quyền cước!

Lời vừa lọt tai, Dương Cảnh vội vã thu cước và nội kình trở về.

Nhạc Chi Dương cũng chứng kiến đối thủ ra chân, thế nhưng Dương Cảnh biến chiêu mau lẹ, cho dù trông thấy cũng không kịp đối phó, may mà Diệp Linh Tô lên tiếng đúng lúc ép cho Dương Cảnh đổi chiêu. Nhạc Chi Dương lấy lại nhịp thở, chân khí Linh Khúc truyền vào hai chân, dời bước xoay người, nhảy ra xa vài thước, tuy nhiên do tâm lý nóng vội, gã dùng lực hơi mạnh làm cho hai chân vướng vào nhau trên không trung, lúc tiếp đất không đứng vững liền ngã lăn cù ra đất.

Gã chưa kịp đứng dậy thì tiếng gió bỗng nổi lên, Dương Cảnh người còn chưa thấy, bóng đã đến trước. Y xoạc năm ngón tay, chụp vào đầu Nhạc Chi Dương. Nhạc Chi Dương lập tức ngửa ra sau, Linh Khúc trong lòng chuyển động, chân khí chia thành hai luồng, một tuôn về chân phải, một ùa về chân trái. Gã chống tay trái bật người lên cao nửa thước, mũi chân phải điểm nhẹ, nội lực truyền xuống boong tàu phản kích ngược trở lại khiến cho thân hình hệt như cá chép vượt sóng, luồn nhanh sang một bên.

Dương Cảnh chụp hụt vào không khí, nổi giận đùng đùng. Giới hạn ba chiêu giờ chỉ còn lại một, nếu còn để đối thủ trốn thoát nữa thì từ nay về sau y chẳng còn mặt mũi nào đối diện đồng môn. Nghĩ đến đây, y lạng người lên trước, vừa vặn lúc hai tay Nhạc Chi Dương đang chống đất định bật người dậy. Lần này Dương Cảnh đã để ý bỏ thói lỗ mãng, quyền trái tung ra như thể nhằm vào chính diện khuôn mặt Nhạc Chi Dương.

Nhạc Chi Dương vội vã lạng người tránh né, nào hay quyền này chỉ là hư chiêu, tay phải của Dương Cảnh đi sau mà tới trước, cú né này của Nhạc Chi Dương vô tình đã nạp mạng cho đối thủ, chỉ cảm giác cần cổ nhói lên một cái, gã đã bị Dương Cảnh tóm gọn.

Kẻ rượt người trốn nhốn nháo như chim cắt, giảo hoạt như thỏ già, khiến cho đám đệ tử xem đến hoa cả mắt, thầm cảm thấy lo lắng thay cho Dương Cảnh, nhưng thấy y cuối cùng cũng thuận lợi bắt được Nhạc Chi Dương, ai nấy mới thở phào một hơi, ùn ùn reo hò vang dậy.

Nhạc Chi Dương mặc dù bị bắt giữ nhưng chân khí Linh Khúc trong cơ thể vẫn dâng trào ngang dọc, vừa gặp phải ngoại lực tác động thì lập tức sinh ra phản kích. Trong lòng gã vang lên "Nhâm Mạch Dẫn", một dòng khí nóng từ bụng dưới ùa lên, len lỏi theo các đường nhâm mạch đổ dồn vào phần cổ. Dương Cảnh chỉ cảm giác gan bàn tay nóng rần, suýt nữa đã để cho gã thoát được.

"Tên tiểu tử này có nội lực ư?" Dương Cảnh lòng đầy kinh ngạc, năm ngón tay nhót vào, nội lực ào ạt tuôn ra khỏi lòng bàn tay, chân khí Linh Khúc bị nội lực của y bức ép phải quay đầu chảy ngược vào lồng ngực Nhạc Chi Dương.

Nhạc Chi Dương hít thở khó khăn, mắt thấy sao bay loạn xạ. Kể ra cũng lạ, trước nay tâm trí của gã chưa bao giờ trở nên tập trung đến vậy, "Nhâm Mạch Dẫn" trong người gã cứ đảo đi đảo lại, chân khí Linh Khúc cũng theo đó mà chuyển động, không ngừng xung kích vào luồng nội lực của Dương Cảnh. Trong chớp mắt đã tấn công đến ba đợt nhưng nội lực của Dương Cảnh hùng hậu không hề suy suyển, chân khí Linh Khúc bị chèn ép, lúc quay về trở nên hết sức yếu đuối. Cứ đi đi về về, bên mạnh bên yếu như vậy, chân khí vốn chỉ có một giờ chia thành hai. Hai luồng chân khí xao động trong ngực gã khiến cho cây Dạ Vũ Thần Châm nọ khẽ rung lên từng hồi.

- Ngươi phục hay không phục?

Dương Cảnh trợn mắt hét lớn, cần cổ Nhạc Chi Dương như bị tròng thêm một cái lọng sắt, muốn mở miệng đáp lời cũng không thành tiếng. Chiếu theo tính khí của Dương Cảnh, y hận không thể bóp chết Nhạc Chi Dương ngay lập tức, hiềm nỗi mấy chục cặp mắt đang lom lom nhìn vào nên y không tiện ra tay hạ độc thủ. Ấy mà nhìn vào ánh mắt Nhạc Chi Dương, thân đang lâm vào thế khó nhưng vẫn một mực ngoan cường, Dương Cảnh giận đến bốc khói, trở tay móc một quyền vào bụng dưới của gã.

Nhạc Chi Dương đau đến co giật cả người, một luồng khí ngược xông thẳng lên cuống họng, trước mắt nhòa đi, ý thức dần trở nên mơ hồ. Đúng lúc này, trong đầu gã đột nhiên hiện ra một hàng chữ, chính là pháp quyết của "Dạ Vũ Thần Châm Thuật" đã học thuộc đêm qua: "Lấy nhu kình làm dây cung, cương kình làm cánh cung, đảo ngược cách vận hành thì có thể ép kim châm trong cơ thể ra ngoài..."

Nhạc Chi Dương bỗng nhiên vỡ lẽ, chân khí trong cơ thể gã đang một cao một thấp chẳng phải là hai luồng hay sao? Một mạnh một yếu không phải là cương nhu đấy à? Nghĩ đến đây, gã y theo pháp quyết "Dạ Vũ Thần Châm", dùng luồng khí cương mãnh ở trên ép nhổ mũi châm, lại truyền luồng khí yếu ớt ở bên dưới vào phần đuôi châm, một trước một sau đảo ngược cách dùng lực.

Phương pháp này mang đến hiệu quả tức thì, Dạ Vũ Thần Châm rung lên liên hồi, dần dần tuột ra khỏi phần sâu trong cơ thịt.

- Còn chưa phục?

Dương Cảnh lại quát to, ra chiều muốn đánh tiếp, chợt nghe Diệp Linh Tô hét lên:

- Đủ rồi, Dương Cảnh, huynh có thôi ngay không?

Giọng cô mang ý trách cứ, Dương Cảnh nghe mà khó chịu vô cùng, lại liếc nhìn Nhạc Chi Dương, y chợt nhiên nảy sinh ý ác độc: "Diệp sư muội vì cớ gì bảo vệ cho tên tiểu tử này? Mẹ nó chứ, đã vậy ông phế nhà ngươi luôn!" Nghĩ đến đây, y kẹp ngón theo quyền, chọc vào huyệt Khí Hải(*) nơi bụng dưới Nhạc Chi Dương, chỉ cần hủy đi Khí Hải, từ nay về sau gã sẽ trở thành một tên phế nhân.

(ND chú: huyệt Khí Hải là 1 trong 36 tử huyệt, nằm trên mạch Nhâm vùng hạ Đan Điền, được xem như bể chứa chân khí của cơ thể)

Đúng lúc này y chợt nghe "chíu" một tiếng, cùng với đó là làn gió bén ngót từ đâu xuyên thẳng vào lồng ngực. Dương Cảnh còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì ngực trái đã nhói lên như có vật sắc lẹm đâm vào, năm ngón tay tức thì ỉu xìu nhả ra, khí tan lực mất.

Nhạc Chi Dương lấy lại được tự do, loạng choạng lùi về sau mấy bước, lồng ngực có cảm giác lâng lâng nhẹ nhõm không diễn tả thành lời, khí huyết tuôn chảy thông suốt, kim châm cũng biến mất không để lại tăm tích.

Phần Dương Cảnh thì lại lùi về sau một bước, ngã phịch xuống tại chỗ hệt như bị động kinh, miệng sùi bọt máu, cả người co rút, bộ dáng khổ sở không tả xiết như thể trúng phải một vết thương cực lớn.

Xung quanh lặng im phăng phắc, mọi người trố mắt ra nhìn Dương Cảnh co quắp trên mặt đất, trong lòng ai nấy đều mù mờ khó hiểu.

- Dang ra!

Một bóng người xông đến, giơ tay gạt phăng, Nhạc Chi Dương lập tức té lăn cù nèo. Giang Tiểu Lưu vội vã bước lên đỡ gã dậy. Hai người giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Minh Đấu mặt mày xanh mét đang xem xét thương thế cho Dương Cảnh.

Lão ta sờ trái ngó phải nhưng mãi vẫn không phát giác ra đệ tử bị thương ở chỗ nào. Lúc này Dương Phong Lai, Thi Nam Đình cũng đã bị tiếng huyên náo đánh động, lần lượt xuất hiện trên boong tàu.

Thi Nam Đình thân mang bệnh tật dai dẳng, lâu ngày cũng thành thạo y thuật, trông thấy tình hình liền trầm ngâm bảo:

- Minh Đấu, xem bộ dáng của nó có lẽ bị thương ở phổi rồi.

Minh Đấu được y nhắc nhở, bất chợt hiểu ra liền xé bỏ vạt áo của Dương Cảnh chỉ thấy bên phải huyệt Kì Môn nơi ngực trái của y có một nốt nhỏ màu đỏ thẫm thoáng nhô lên như có vật cứng chèn bên trong.

Minh Đấu ngầm vận nội lực định hút kim châm ra ngoài, Thi Nam Đình chợt giữ vai của hắn lại, lắc đầu bảo:

- Minh lão đệ, hãy để ta xem qua chất liệu của vật ấy trước rồi hãy tính.

Minh Đấu chột dạ gật đầu:

- Ta hồ đồ rồi, nếu cần phải rút ám khí thì không gì thích hợp hơn "Bắc Cực Thiên Từ Công"!

Thi Nam Đình giơ ra hai ngón tay, canh ngay điểm nhô lên, trầm ngâm nói:

- Không phải vật sắt.

Hai ngón tay y đột ngột phất lên, "vèo", một tia sáng vàng chớp nháng bắn vọt ra, máu từ miệng vết thương phún tung tóe. Dương Cảnh mặt mày tái mét, khạc ra một ngụm máu tươi. Minh Đấu vội kềm bụng dưới của y lại, rót vào một luồng nội lực hùng hồn. Dương Cảnh thở dốc vài hơi mới từ từ bình phục lại.

Minh Đấu buông đệ tử ra, ngẩng đầu quan sát, chỉ thấy Thi Nam Đình đầu mày nhíu khẽ, ngắm nghía cây kim châm đang miết trên tay. Kim châm dài chừng nửa tấc, mảnh như sợi tóc. Minh Đấu biến sắc, buột miệng hô lên:

- Dạ Vũ Thần Châm...

Bọn đệ tử trông thấy kim châm đã sớm nghi ngờ trong bụng, giờ nghe thấy câu này lập tức xì xào bàn tán. Minh Đấu ngẩn ra nhìn cây châm ấy, sau đó quay đầu lại trừng mắt với Diệp Linh Tô, sắc mặt u ám, hồi lâu mới chầm chậm cất tiếng:

- Diệp sư điệt, tiểu đồ đánh cược hơn thua với kẻ khác thì có ảnh hưởng gì đến ngươi? Ngươi hạ độc thủ như thế để xem ăn nói thế nào đây?

Hàng chân mày mảnh mai của Diệp Linh Tô khẽ chau lại, cô tỏ vẻ bối rối:

- Minh sư thúc, ý ông là sao ta không hiểu?

- Ngươi không hiểu thì còn ai hiểu? - Minh Đấu mặt hầm hầm giận dữ: - Trừ ngươi ra, mọi người ở đây còn có ai học được Dạ Vũ Thần Châm chứ?

Diệp Linh Tô trừng mắt nhìn Minh Đấu không nói tiếng nào. Minh Đấu cho rằng mình đoán đúng, càng thêm điên tiết. Lão đã sớm có mặt ở nơi này nhưng nãy giờ luôn khoanh tay thờ ơ, đinh ninh một khi Dương Cảnh giành thắng lợi, lấy được Không Bích, bằng sự hiếu thuận cung kính của y, chỉ cần lão thoáng gợi ý thì cây sáo ấy tự nhiên sẽ về tay mình. Nào ngờ chiến thắng đã nằm gọn trong tay lại bị Diệp Linh Tô bất ngờ đánh lén, Minh Đấu cộng thêm sự chán nản cùng cực này nên càng tỏ ra giận dữ hơn.

- Tô nhi! - Dương Phong Lai bị kích động, nhịn không được quát to: - Con tính sao đây? Dương Cảnh tốt xấu gì cũng là sư huynh của con, sao con có thể vì một thằng nhóc còn chưa nhập môn mà bên trọng bên khinh không nể nang người nhà như vậy?

Diệp Linh Tô bị mành lụa mỏng che phủ không trông rõ sắc mặt, thế nhưng qua tấm mạng khe khẽ rung lên đủ cho thấy cô cũng đang trong cơn kích động. Thi Nam Đình vốn nhạy cảm, trực giác mách bảo có điều gì đó không thỏa đáng, tuy nhiên chứng cứ xác thực ngoại trừ Diệp Linh Tô ra thì chẳng ai có loại ám khí này, chưa kể từ góc độ mà suy luận, khi đó Diệp Linh Tô đang đứng ở mé bên phải sau lưng Nhạc Chi Dương, từ đó phát châm đúng là có thể bắn trúng ngực trái của Dương Cảnh.

Minh Đấu cười lạnh một tiếng, bất chợt cao giọng:

- Dương tôn chủ, ông có điều không rõ, chuyện tình cảm nam nữ trên thế gian này vốn dĩ trắng đen mập mờ, Diệp sư điệt hồi nào đến giờ luôn cao ngạo không thèm để mắt đến bất cứ nam nhân nào trên đảo. Tên họ Nhạc này mặt mũi khôi ngô, tính tình thì ngả ngớn láu cá, thêm vào tài sáo điêu luyện, thổi bài "Tĩnh Nữ - Bội Phong" ban nãy mới bùi ngùi lay động làm sao. "Người con gái yêu kiều trầm lặng - Bút cán son nàng tặng trao tay", bút cán son chả phải ví von với thanh sáo hay sao? Vốn là do tự tên tiểu tử này đoạt được nhưng lại quay ra đảo lộn sự thật, nói là Diệp sư điệt trao tặng, một là gỡ gạc chút thể diện cho Diệp sư điệt, hai là biểu lộ tình cảm, đổi lại là ta thì ta cũng xao xuyến!

Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, cả đám đệ tử nam đều si mê Diệp Linh Tô, nghe thấy lời này thảy đều nổi lòng ghen tuông, trừng trừng nhìn Nhạc Chi Dương như muốn ăn tươi nuốt sống.

Nhạc Chi Dương vừa phục hồi sức lực, chợt nghe Minh Đấu xuyên tạc ý nghĩa bài "Tĩnh Nữ", trong dạ hết sức bất bình bèn ưỡn người dõng dạc:

- Minh tiên sinh, chuyện này không hề liên quan đến Diệp cô nương, kim châm là do ta bắn...

Lời còn chưa nói xong thì trong đám người rộ lên mấy tiếng cười, Minh Đấu lườm Nhạc Chi Dương rồi gật gù:

- Giỏi cho một trang si tình, phía nữ còn chưa lên tiếng, nhà ngươi đã nóng lòng muốn bao che. Nhưng cú vỗ mông ngựa này hơi vội một tí rồi, khoan bàn đến chuyện ngươi chưa học châm pháp, vừa rồi cả ngón tay ngươi còn không cục cựa được thì bắn châm cái kiểu gì?

Nhạc Chi Dương hiên ngang đứng ra đầu thú nhưng đối phương lại chẳng hề tin tưởng, nhất thời gã vừa bực tức vừa buồn cười, nhưng để nói ra chân tướng thì phải lôi chuyện Trương Thiên Ý vào, từ chuyện Trương Thiên Ý lại không thể tránh nhắc đến Linh Đạo Thạch Ngư. Con cá đá ấy đã gây nên biết bao trận gió tanh mưa máu như vậy rồi, một khi nói ra, Nhạc Chi Dương e rằng cái mạng nhỏ của mình sẽ không được bảo đảm.

Đang do dự chợt nghe Diệp Linh Tô lạnh lùng nói:

- Minh sư thúc, không sai, kim châm là do ta phát ra.

Mọi người không khỏi kinh ngạc xen lẫn giận dữ, khóe miệng của Minh Đấu giần giật:

- Vậy là ngươi cũng thừa nhận mình thích tên tiểu tử họ Nhạc này?

Khuôn ngực của Diệp Linh Tô phập phồng lên xuống, hai mắt lấp lánh ngời sáng, cô dõng dạc nói:

- Minh Đấu, việc ta thích hay không thích ai có can hệ gì đến ông?

Câu nói này lập lờ nước đôi, những kẻ khác đều hiểu theo ý sâu xa, thầm cho rằng: "Cổ nói như vậy, hẳn là đã phải lòng tên họ Nhạc mất rồi".

Minh Đấu hừ lạnh một tiếng, đang định mở lời mỉa mai thì chợt nghe Thi Nam Đình húng hắng ho khan:

- Minh tôn chủ, đủ rồi, tụi nhỏ tranh hơn thua với nhau, ông thân là trưởng bối tội gì cứ năm lần bảy lượt can thiệp vào? Tô nhi đã lên tiếng thừa nhận, thương thế của Dương sư điệt cũng không đến nỗi nghiêm trọng, theo ý của ta thì nên dĩ hòa vi quý, bỏ qua việc này đi thôi.

- Được! - Minh Đấu ngửa mặt lên trời, cảm khái nói: - Nể mặt Thi tôn chủ, ta không nhúng tay vào chuyện của tụi nhỏ nữa, có điều khi gặp đảo vương thì ta sẽ không giấu giếm việc này đâu.

- Tùy ông thôi! - Diệp Linh Tô phất tay áo xoay người bỏ đi.

Dương Cảnh lúc này đã hồi tỉnh, trong lòng trăm vị trộn lẫn, y ngóng theo bóng lưng của thiếu nữ, tay giần giật vạt áo Minh Đấu, nhủ giọng nài nỉ:

- Sư phụ, bỏ qua đi.

- Bỏ cái rắm! Thứ vô dụng. - Minh Đấu trợn mắt nhìn y rồi lại ném ánh mắt sang Nhạc Chi Dương, giận đùng đùng lướt đi mất.

Nhốn nháo đến nước này, ai nấy đều cảm thấy chán nản, lần lượt tản mác đi hết. Nhạc Chi Dương trong lòng cũng lấy làm khó hiểu, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy hà cớ gì Diệp Linh Tô lại thừa nhận lời vu oan của Minh Đấu, là vì giận dỗi hay là để bảo vệ cho gã?

Gã lại nhìn sang Giang Tiểu Lưu, hắn cũng đang đực mặt ra ngơ ngác. Hai người trở về gian buồng, Nhạc Chi Dương ngẫm nghĩ rồi đề nghị:

- Giang Tiểu Lưu, ta cho ngươi nghe một khúc nhạc, nếu có cảm giác kỳ lạ gì đó nhớ báo cho ta biết nhé?

Giang Tiểu Lưu đồng ý, Nhạc Chi Dương mang "Chu Thiên Linh Phi Khúc" ra thổi một lượt, còn chưa thổi xong đã nghe tiếng ngáy khò khò vang lên, quay đầu lại bắt gặp Giang Tiểu Lưu đang nằm vắt ngang giường ngủ như một con heo.

Nhạc Chi Dương nổi quạu, vung sáo đánh thức hắn dậy, mắng:

- Bộ ta thổi buồn ngủ lắm hả?

- Hay quá xá. - Giang Tiểu Lưu cười hề hề: - Nghe một hồi thế là ta ngủ quên luôn.

Nhạc Chi Dương hậm hực hỏi:

- Vậy ngươi nói xem, hay chỗ nào?

Giang Tiểu Lưu ậm à ậm ờ nói mãi không ra, Nhạc Chi Dương lườm hắn:

- Giang Tiểu Lưu, ngươi có muốn học thổi sáo không?

- Muốn chứ! - Giang Tiểu Lưu hăm hở: - Một ống trụ rỗng như vậy mà thổi ra biết bao nhiêu giai điệu, đúng là thú vị quá trời!

Nhạc Chi Dương gật đầu, tay nắm, tay chỉ, hướng dẫn cho hắn cách thổi điệu "Chu Thiên Linh Phi Khúc". Nào ngờ, Giang Tiểu Lưu càng học càng rối tinh rối mù, thổi cứ sai âm lạc phách, làm qua mấy lần mà mãi vẫn chẳng thể khớp giai điệu, đến lần thứ ba hắn ném sáo sang một bên, càu nhàu:

- Đủ rồi, đủ rồi, cái môn đòi hỏi sự khéo léo này không phải thứ ta học được đâu.

Nhạc Chi Dương bực bội:

- Mới học chưa bao lâu ngươi đã nản rồi à? Ngươi như vậy thì có thể học thành thứ gì chứ?

- Học võ! - Giang Tiểu Lưu cười hì hì bảo: - Con người ta tính tình hiếu động, phá làng phá xóm đánh nhau gây sự ta rành một bụng, chứ còn cái kiểu thổi sáo gảy đàn ư, một là quá nhã nhặn không hợp với tính cách thô lỗ của ta, hai là quá rắc rối, cái gì mà thổi thổi hít hít, khà khà, nếu đổi lại là thổi phồng hay khoác lác thì ta còn kham nổi.

Nhạc Chi Dương vừa khuyên vừa mắng, thêm cả la hét và dọa nạt nhưng Giang Tiểu Lưu vẫn chẳng chịu quyết tâm theo học, về sau hắn cố tình làm qua quýt cho xong chuyện, biến sáo thành động tiêu, thổi ngang thành thổi dọc, chọc cho Nhạc Chi Dương giận đến trợn tròn hai mắt, hận không thể thụi cho hắn trận no đòn.

"Thổi sáo chính là luyện võ!" Câu nói này cứ đảo qua đảo lại trong bụng Nhạc Chi Dương nhưng lại không tiện nói ra. Giang Tiểu Lưu là kẻ ruột để ngoài da, cứ hễ để bụng chuyện gì không nói ra là cảm giác khó chịu bực bội, nếu để cho hắn biết lai lịch của "Chu Thiên Linh Phi Khúc" thì khó tránh tin tức bị tiết lộ, rước đại họa vào thân.

Giang Tiểu Lưu cảm thấy vô vị, mượn cớ buồn chán vứt sáo sang bên rồi tót lên boong thuyền dạo chơi. Nhạc Chi Dương ngồi trong khoang thuyền, lặng lẽ suy nghĩ, kim châm nơi ngực gã được rút ra khiến cho khí huyết thông suốt, cảm giác sướng khoái khó tả, chỉ là đã đắc tội với sư đồ Minh Đấu. "Linh Phi Kinh" thì không nói, nhưng "Kiếm Đảm Lục" nếu cứ giữ trên người thì đúng là hậu hoạn khôn lường. Nghĩ đến đây gã liền rút sách ra, lẩm nhẩm mấy lượt "Phi Ảnh Thần Kiếm Phổ", sau khi ghi nhớ kỹ trong đầu, gã liền xé vụn rồi vo thành một khối, tiếp đó bước lên boong tàu tìm một chỗ vắng vẻ, tiện tay ném xuống biển.

- Ngươi ném gì đó?

Giọng nói một người con gái chợt vang đến, Nhạc Chi Dương giật mình quay đầu lại, chỉ thấy Diệp Linh Tô trong làn váy áo tung bay, mạng che như sương khói, đôi mắt hạnh long lanh như châu ngọc toát ra một vẻ lạnh lùng hờ hững.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.