[Dịch] Liệp Quốc

Chương 141 : Ám sát




Tiếng đàn 'đinh đang' du dương vang lên, giống như suối trong chảy róc rách, từng cái âm phù như tiếng châu ngọc tan vỡ, chỉ cần nghe tiếng đàn này, cũng đủ cho người ta mê mẩn thần hồn.

Trên một cái ghế to lớn được lót một miếng da gấu, một thanh niên thân hình cao to nhưng thanh tú âm nhu ngồi tựa vào thành ghế, chân đập lên đầu da gấu, một tay chống lấy tay vịn, ngẩng cao mặt, híp nửa mắt, chăm chú nhìn người đang đánh đàn ở giữa phòng.

Trước mặt hắn không xa, là một cái màn che, màng che này làm bằng lụa mỏng, viền xung quanh màu vàng, rõ ràng là vàng ròng, còn có một loạt các hạt trân châu đính ở trên màn che!

Mà sau màn che, là một thân ảnh thanh lệ đang ngồi trên đất, trước mặt là một cây đàn hạc, mười đầu ngón tay thon dài đang chậm rãi lướt qua, dây đàn rung động, tạo ra âm thanh tuyệt vời giống như là có chút ma pháp thu hút tinh thần con người.

Hông của nử tử này hướng về phía màn che, một mái tóc dài thả xuông xuống, nhu thuận ép sát vào lưng của nàng, mái tóc nọ cư nhiên là màu tím nhạt hiếm thấy ! Cùng với thân mình mặc một bộ trường y màu đen, đơn giản chỉ là nhìn thấy từ bên hông của nàng, nhưng cũng đủ phát sinh vài phần kỳ mỹ.

Nửa khuôn mặt nhìn thấy được từ bên hông, cằm thoáng có chút nhọn, thế nhưng đường nét trên khuôn mặt lại êm diệu no đủ, mũi cao cao, màu da trắng như ngọc, một khuôn mặt như vậy, mị hoặc vốn đủ để động lòng người, điên đảo chúng sinh, Chỉ là trên nửa khuôn mặt nọ, phảng phất như mang theo ba phần lạnh lùng, nếu như nhìn kỹ, khóe mắt còn có chút bén nhọn, tạo cho khuôn mặt này thêm vài phân dã tính.

Càng làm cho người ta than thở chính là, khuôn mặt vốn đã động lòng người, mà con ngươi trên nửa khuôn mặt nhìn ngang của nàng, cư nhiên cũng có màu tím nhạt, chỉ có đồng tử là có chút đen.

Bên trong trường y màu đen là một thân mình thon dài, hai vai thoáng hẹp, từ bên hông nhìn thấy bộ ngực rất là no đủ, còn có vòng eo bé nhỏ thong thong, mà càng khiến mê người chính là, phía dưới bộ trường bào màu đen nọ, nơi gấu quần ở hai chân, lộ ra một đôi bàn chân trần trắng như tuyết đang giẫm lên lớp da hồ thượng đẳng.

Người thanh niên cao to càng nghe càng trở nên si ngốc, bỗng nhiên vô thức đứng lên, thân mình của hắn rắn rỏi, nhưng không có chút nào mập mạp, bước về phía màn che, chậm rãi đưa ta vén lên.

Nữ tử bên trong đang đánh đàn, không hề quan tâm, chỉ tiếp tục khảy ra các âm thanh giống như là có ma pháp, tên nam tử trẻ tuổi kia thoáng hiện ra một vẻ si ngốc. Khuôn mặt vốn có chút âm nhu, dần dần hiện lên một tia nóng bỏng...

Rốt cục, từng chút từng chút nhích lại gần, hắn vươn tay ra tựa hồ muốn chạm vào nữ tử đang đánh đàn... Mắt thấy đầu ngón tay sắp chạm vào mặt của nữ tử bỗng nhiên...

"Đinh!"

Âm phù cuối cùng của tiếng đàn cao vút lên liền sau đó đình chỉ!

Dường như ma lực bị cắt đứt, thân thể của nam nhân kia nhất thời run nhẹ một cái, sắc mặt cũng dần khôi phục vẻ trấn tĩnh, nhìn tay của bản thân sắp chạm vào mặt của đối phương, không khỏi chép chép miệng, ngượng ngùng cười.

"Đây là lần cuối cùng."

Nử tử kia cũng không có ngẩng đầu, chỉ là nhàn nhạt nhìn đàn hạc, âm thanh lạnh như hàn băng: "Hoàng tử, đây là lần cuối cùng. Nếu như lần sau ngài còn tái phạm, ta bảo đảm, bàn tay của ngài sẽ không còn ở trên cánh tay."

Lúc nói những lời này, nội dung tràn đầy đe dọa, nhưng giọng nói lại rất bình thản lạnh lùng, phảng phất như không phải cố ý cảnh cáo, mà là một loại khẳng định chắc chắn sẽ xảy ra.

Bộ dáng tươi cười trên mặt nam tử kia càng tăng thêm vài phần ngượng ngùng, thu hồi cánh tay để ra sau lưng: "Đàn hạc... Ai, âm thanh đàn hạc của ngươi, dường như ta đã nghe cách đây rất lâu. Ngươi khảy tấu... thực sự rất giống nàng."

Nữ tử rốt cục quay đầu qua, nhìn thẳng vào người nam nhân, mà lúc nàng quay mặt sang, làm cho người ta kinh ngạc chính là, khuôn mặt vốn làm cho điên đảo chúng sinh, nhưng chỉ hiện ra có phân nửa !

Một nửa khuôn mặt còn lại, đã bị mặt nạ sắt che mất, mặt nạ này chia dọc khuôn mặt ra làm hai, đem nửa khuôn mặt còn lại của nàng che mất, chỉ lộ ra con mắt!

Một khuôn mặt thanh lệ, nhưng lại bị mặt nạ sắt che mất một nửa, quả thật là quỉ dị không gì sánh được.

Nữ nhân này, đương nhiên chính là Weiya.

"Hoàng tử Kekelan, lời ngươi nói, ta không muốn quan tâm. Nhưng lời ta nói... thỉnh hoàng tử hãy nhớ kỹ."

Ánh mắt của Weiya không hề dao động, nhẹ nhàng buông đàn hạc ra, đem hai bàn tay giấu vào trong tay áo.

Kekelan nở một nụ cười, vẻ mặt xấu hổ của hắn nhanh chóng biến mất, trở lại bộ dáng ung dung: " Tiểu thư Weiya ... Hình như, thái độ này không phải là của đồng minh a."

"Ta không quan tâm." Weiya lạnh lùng nói: "Ngươi chỉ là mục tiêu bảo vệ của ta, trong vòng 100 ngày, ngươi không chết là được. Về phần khác, nếu như ngươi đứt tay đứt chân vân vân, đều là không liên quan tới ta."

Kekelan cười ha ha, xoay người bước trở về cái ghế của hắn, ngồi tựa vào ghế, nhìn Weiya, hình như có chút bất mãn: "Ta vẫn rất khó hiểu, cái tên sư phụ của ngươi-- Lẽ nào toàn bộ đệ tử của hắn, đều là quái nhân giống như ngươi hay sao? Ta nghe nói trong đế quốc của các ngươi, cái tên thái tử chỉ thích nam phong kia, cũng là đồ đệ của sư phụ ngươi, đúng không?"

Weiya chậm rãi bước tới, lẳng lặng ngồi xuống một tấm đệm trước mặt Kekelan không xa, mí mắt buông xuống, lạnh lùng nói: "Đính chính lời nói của ngài... Ta không phải là người của đế quốc Byzantine, cho nên, thỉnh ngài không cần dùng từ ngữ 'đế quốc của các ngươi'."

Kekelan nhướng một mí mắt lên: "Nga? Thế ngươi thuộc quốc gia nào? Landisi ? Hay là vùng đất tự do?"

Sắc mặt của Weiya vẫn như cũ rất lạnh lùng: "Làm người, nhất định phải thuộc về một quốc gia nào đó sao?"

Kekelan sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu: "Được rồi, ta không hỏi nữa."

Sau đó hắn lại cau mày nói: "Sư phụ của các ngươi... Ai, hắn vì sao lại phái một người như ngươi tới đây. Ngươi tuy rằng tướng mạo xinh đẹp, thế nhưng lại không có chút thú vị gì cả. Nhìn thấy ngươi, ban đầu còn có chút được mắt, thế nhưng sau một lúc, khí tức trên người ngươi tỏa ra, cũng đủ làm cho ta lạnh cóng."

"Bị lạnh cóng, còn tốt hơn là bị ám sát."

Weiya nhắm hai mắt lại.

Kekelan ngặm họng.

Bởi vì, hắn không cách nào phản bác nữ nhân này.

Trên thực tế, trong ba ngày gần đây, nếu như không có nữ nhân đang ở trước mặt bảo hộ, hắn chí ít đã ba lần mất mạng!

Lần đầu tiên, là khi hắn cưỡi ngựa, lúc chuẩn bị nhảy lên ngựa liền bị nữ nhân này ngăn lại, sau đó mới phát hiện, trên yên ngựa ẩn dấu một cây châm dài cở đầu ngón tay! Dấu ở trong yên ngựa, nếu không nhìn tỉ mỉ thì sẽ không phát hiện ra, nếu như quả thật hắn nhảy lên ngựa, như vậy châm sẽ thực sự đâm vào trong đùi. Sau đó kiểm tra cây châm một chút, bên trên cây châm có thoa một loại kịch độc hiếm thấy, mà căn cứ theo cách nói của y sư thân cận của hắn, loại độc này, coi như chỉ cần một ít thoa lên cây châm, cũng đủ thuốc chết một con rồng !

Lần thứ hai, nữ nhân này đã kiểm tra phòng ngủ của hắn, kết quả nàng chỉ vào một bình hoa hỏi: Cái này là do ai để đây !? ---- Đó chỉ là một loại hoa tươi bình thường có chút hiếm thấy, bất quá có người nói nó có mùi thơm dịu, được không ít nữ nhân quý tộc Odin yêu thích, chỉ là loài hoa này rất hiếm, cho nên nó khá là sang quý. Bình hoa vốn do người hầu bày biện, Kekelan cũng không có để ý chuyện nhỏ nhặt này. Nhưng nhìn thấy thái độ như gặp phải đại địch của Weiya, Kekelan không khỏi có chút chột dạ.

Sau đó Weiya giải thích: nguyên lai Kekelan có một thói quen, hằng ngày hắn hay uống một loại rượu, mà trong thứ rượu này có pha một loại hương liệu dùng để bảo tồn. Thói quen này của hắn, có rất nhiều người biết.

Thế nhưng thói quen uống rượu cùng với bình hoa ở trong phòng ngủ, có quan hệ gì với nhau !?

Nguyên bản loài hoa này để đơn độc thì sẽ không có vấn đề gì, cũng không có độc hại gì cả. Thế nhưng vấn đề chính là, hương liệu bên trong loại rượu mà Kekelan thường uống, một khi cùng hương của loài hoa này trộn lẫn, sẽ sản sinh ra một loại độc tố kỳ lạ. Loại độc tố này, trong thời gian ngắn sẽ không phát sinh hiện tượng gì, nhưng nó sẽ dần dần ăn mòn thân thể, đầu tiên là làm cho người trúng độc lười nhát biếng ăn, sau đó thân thể trở nên suy yếu không còn sức lực, đợi tới lúc tích lũy đủ số lượng, thì sẽ bỗng nhiên bộc phát, cuối cùng ói máu mà chết!

Weiya còn giải thích rõ: phương pháp hạ độc này, nhất định phải là chuyên gia về y dược mới có thể làm ra.

Kekelan ban đầu bán tín bán nghi, nhưng sau đó tiến hành dò xét, rốt cục phát hiện, tỳ nữ phụ trách quét dọn bày biện phòng ngủ của hắn, quả nhiên là gian tế do một hoàng tử Odin đối địch phái tới!

Lần thứ ba, chính là ngay tối ngày hôm nay, Kekelan mới vừa tìm được một vũ nữ mang về, trong lúc nàng đang biểu diễn nhảy múa, mới nhảy được phân nửa, Weiya ở bên cạnh bỗng nhiên nhào tới, từ bên hông rút ra một thanh chủy thủ, đâm xuyên yết hầu vũ nữ làm nàng chết ngay tại chỗ!

Lúc đó Kekelan kinh hãi, mà Weiya cũng không có nói gì, lẳng lặng lấy một cái khăn tay lau vết máu trên chủy thủ.

Kekelan chất vấn nguyên nhân, Weiya chỉ nhàn nhạt bỏ lại một câu: "Móng tay của nữ nhân kia."

Sau đó Kekelan cho tiến hành điều tra, mới phát hiện móng tay ngón trỏ bên trái của vũ nữ được mài nhọn giống như lưỡi đao, mà bên trong móng tay, còn thoa lên một chất độc hiếm thấy! Một khi móng tay cắt đứt da thịt, độc dược sẽ theo máu thấm vào cơ thể.

Loại này là độc dược phát tán chậm, trong vòng mười ngày đầu sẽ không có biểu hiện gì, sau mười ngày, độc tính sẽ lan tỏa khắp toàn thân! Vô phương cứu chửa! Liền sau đó da sẽ bắt đầu ngứa ngái, sau mười năm ngày, toàn thân sẽ thối rửa mà chết! !

Sau khi Kekelan biết chuyện này, ngay cả bản thân hắn luôn tâm cơ thâm trầm cũng không khỏi biến sắc.

Vũ nữ kia, vốn là định dùng để hầu hạ giấc ngủ cho hắn đêm nay ! Nếu như Weiya không phát hiện mà nói, buổi tối hắn cởi hết đồ, thân mình trần trụi, trong lúc mây mưa cuồng giật, tâm tình kích động, móng tay của vũ nữ tùy ý bấu nhẹ vào bản thân hắn, bản thân hắn đương nhiên sẽ không phát hiện! Đến lúc đó, chỉ sợ hắn chỉ có con đường chết !

Trải qua ba lần suýt chết, cuối cùng, Kekelan mới hoàn toàn chịu phục đối với nữ nhân băng lãnh này.

Hắn vốn đối với việc đồng minh thần bí ở trong đế quốc Byzantine phái người tới bảo hộ cho hắn, còn có chút không cho là đúng, với bản lĩnh của hắn, coi như đã là cường giả hàng đầu, làm gì còn sợ ám sát ?

Nhưng trải qua ba lần ám sát vừa rồi, hắn đã tâm phục khẩu phục!

Sau đó Kekelan nhịn không được hỏi Weiya: "Ngươi rốt cuộc biết nhiều ít bao nhiêu cách ám sát?"

Weiya thoáng suy nghĩ: "Trong ba trăm năm qua ở trên đại lục, tất cả các vụ ám sát trước đây ta đã biết qua, chung quy rút kết lại, các thủ đoạn hoàn toàn khác nhau, tổng cộng 14 loại."

"Ngươi biết bao nhiêu loại?"

"Biết hết 14 loại."

Kekelan thở dài: "Có thể dạy ra đệ tử giống như ngươi, đệ nhất trí giả của Byzantine - Kaweixier, bản thân hắn thật sự còn lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần !?"

※※※

Kaweixier hiện tại đang ngồi yên tĩnh, thần sắc thản nhiên, cặp mắt ôn hòa trong suốt nhưng đầy cơ trí, đang lẳng lặng nhìn về phía xa xa.

Nơi này là quán cơm ở bên cạnh con đường lớn, Kaweixier đang ngồi ở bàn bên cạnh cửa sổ.

Mà theo ánh mắt của hắn nhìn ra cửa sổ, ngay đầu đường, Hạ Á đang mang theo vẻ mặt nhàn nhã, tiêu sái bước về phía này.

Kaweixier phảng phất như nhẹ nhàng thở dài, lẩm bẩm: "Nhanh như vậy đã gặp mặt hắn, rốt cuộc là có hay không thật sự quá trùng hợp..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.