[Dịch] Liệp Quốc

Chương 177 : Một ngựa địch ngàn quân (thượng)




Vèo!

Một mũi tên nhọn bay tới mục tiêu, nhất thời đâm trúng đầu một con lợn rừng đang chạy ở trong lùm cỏ, mũi tên nhọn đâm xuyên qua đầu con lợn, nó rống lên một tiếng trực tiếp ngã lăn ra đất.

- Tài bắn cung khá thật!

Tiếng hoan hô vang lên, hai người dong binh chạy vội về phía trước, dùng chân đá vào thân mình con lợn, sau đó xoay người lại cười nói:

- Xuyên đầu chết ! Đêm nay chúng ta có một bữa ngon rồi!

Người bắn tên chính là tên trung niên võ sĩ Russelll, đội trưởng dong binh đoàn Russell, hắn buông cung ở trong tay xuống, bộ dáng của hắn có chút đắc ý với âm thanh hoan hô ở xung quanh, nhưng hắn làm ra vẻ khiêm tốn, mỉm cười nói:

- Vừa vào xuân, đám dã thú còn chưa có nhiều mỡ, nếu như là trời thu mà nói, những con thú này sẽ toàn thân là mỡ thịt. Khi đó dùng lửa nướng một chút, mỡ chảy đều ra xung quanh như vậy mới đạt được mùi vị thơm ngon nhất.

Hạ Á cười cười, hắn còn chưa mở miệng thì một người to con nhất trong đám đã mở miệng không phục, người này chính thị là thủ lĩnh Hawk của dong binh đoàn Tê Giác Lửa, Hawk không bằng lòng nhìn Russell một mình biểu diện, hắn cười lớn một tiếng nói:

- Đội trưởng Russell, tài bắn cung của ngươi quả nhiên không tồi, thế nhưng một con thú như thế làm sao có thể chia đủ cho mọi người, xem ta đem về vài con mồi cho mọi người này!

Nói xong, hắn xoay người lại quát một tiếng, vài tên dong binh thân tín lập tức giục ngựa chạy theo hắn, cả bọn chạy nhanh vào trong rừng. Hạ Á trong lòng khẽ động, cũng giục ngựa chạy theo. Hawk quay đầu nhìn lại, mắt thấy Hạ Á chạy theo sau, hắn liền cười nói:

- Đại nhân cũng ngứa tay?

Hạ Á cười ha ha:

- Ngươi không biết rồi, trước khi tòng quân ta từng là thợ săn của Dã Hỏa nguyên, mấy chuyện săn thú này là thứ ta rất thích.

Vài người đang chạy bôn ba trong rừng thì bỗng nhiên Hạ Á khoát tay:

- Dừng lại!

Hạ Á ngồi trên ngựa hít hít vài cái, ngửi được trong không khí có mùi lạ, liền cười nói:

- Ha ! Có một con thú không nhỏ.

Vài người đều xuống ngựa, tản ra xung quanh tìm kiếm một chút. Mũi của Hạ Á rất nhạy bén, chỉ chốc lát đã phát hiện ra nơi phát ra mùi lạ, ở bên cạnh một lùm cây hắn tìm thấy một vũng nước có mùi khai, Hạ Á cười nói:

- Đây là một con thú lớn, những con thú này rất thích dùng nước tiểu đánh dấu địa bàn, chúng ta sợ rằng đã xông vào lãnh địa của nó, cẩn thận một chút.

Hawk sôi nổi hẳn lên, vung tay một cái, mấy người võ sĩ mấy tên thủ hạ đều tháo búa cán ngắn ở trên lưng xuống.

Vài người đi vào trong rừng cây tìm tòi một chút, không bao lâu sau, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng gầm rú "gào", một con mèo rừng to lớn toàn thân da lông sặc sỡ từ trong rừng cây chạy ra, con thú này thân mình hùng tráng. Nhưng dù sao đám người Hạ Á nhân số đông đảo, con thú thấy vậy không dám đả thương người, liền quay đầu hướng vào trong rừng chạy trốn.

Hawk cười ha ha, bỗng nhiên liền huýt một tiếng sáo dài, tiếng sáo nọ rất chói tai, Hạ Á con chưa hồi phục lại tinh thần thì thấy mấy người của dong binh đoàn Tê Giác Lửa đã hét to một tiếng. Vài người đứng chung một chỗ, cùng lúc vung cánh tay, vài thanh búa cán ngắn liền bị ném ra!

Con mèo rừng kia vẫn còn đang chạy trốn trong rừng cây, bỗng nhiên vài thanh búa cán ngắn bay tới, cùng lúc chém lên người của nó, con thú nọ kêu rẹn một tiếng nhất thời bị chém ngã lăn xuống đất.

Hawk hoan hô một tiếng, chạy nhanh về phía trước, vóc người của hắn hùng tráng, một mình hắn liền mang con mèo rừng nọ khiêng lên, cười to nói:

- Được rồi! Con thú này đã đủ cân lượng!

Hạ Á trong lòng khẽ động, nhìn thoáng qua mấy người dong binh Tê Giác Lửa ở bên cạnh: bọn gia hỏa này vừa rồi ném búa động tác vừa mạnh vừa nhịp nhàng, hiển nhiên là một loại chiến thuật đã qua rèn luyện! Nếu như có thể tụ tập hơn vài trăm người kết thành đội ngũ, những người này rõ ràng có cánh tay tráng kiện rất có lực lượng, hơn một trăm búa cùng lúc ném ra, uy lực sẽ lợi hại đến mức nào?

Trên mặt Hạ Á hiện ra một vẻ tươi cười, trong lòng càng lúc càng động tâm.

Đêm đó đoàn người cắm trại ngay trong phiến rừng cây, một con mèo rừng lớn cùng một con lợn rừng, trọng lượng cũng có hơn hai trăm cân, đám dong binh đều là những tay già đời lăn lộn tại dã ngoại, lột da mổ bụng nhóm lửa thịt quay, hơn ba trăm người mỗi người đều được một miếng thịt quay lớn thơm phức.

Hạ Á lại cho người lấy ra vài thùng rượu mạnh mà hắn đã chuẩn bị trước ở trong Dã Hỏa trấn, nhất thời cả đám dong binh đều mừng rỡ, đám dong binh này suốt ngày đều phải mạo hiểm kiếm ăn nên không ai không thích uống rượu. Bọn họ đều là hào kiệt trong quán rượu, vài thùng rượu mạnh được chia phát ra, nhất thời dẫn tới một trận hoan hô.

Hạ Á cùng Hawk còn có Russell ngồi cùng một chỗ, hai người này đều là mục tiêu cố ý chiêu mộ của Hạ Á, mà nếu như đem ra so sánh, trong lòng hắn càng ưa thích tên khôi ngô Hawk hơn một tý, tuổi của Hawk cũng không lớn, tướng mạo uy mãnh, tính tình hào sảng cương trực, rất giống với tính tình của Hạ Á. Còn về Russell thì tuổi tác lớn hơn một chút, nhưng lại càng cứng cỏi giàu kinh nghị, tính tình tinh tế, lời nói cùng việc làm cũng đều có thể bảo lưu.

Một mạch đi liền ba ngày, mang theo một lượng lớn xe ngựa lên đường cũng khó tránh khỏi tốc độ hơi chậm, dọc theo đường đi Hạ Á cố ý kết giao cùng đám dong binh. Hắn vốn là thợ săn nơi rừng núi, lúc này tuy rằng làm quan lớn nhưng cũng không có ra vẻ ta đây, ăn uống ngủ nghỉ đều chung một chỗ với những người dong binh. Hawk cùng Russell mắt thấy vị đại nhân này không có làm ra vẻ kiêu ngạo, trong lòng cũng có vài phần thân cận đối với hắn. Qua vài lần nói chuyện, Hạ Á đại khái đã xác định một chút nguồn gốc của đối phương.

Dong binh đoàn Tê Giác Lửa do Hawk chỉ huy vốn là một dong binh đoàn lớn hàng đầu trong Dã Hỏa trấn, danh khí rất cao, tín dự cũng vô cùng tốt, chỉ là năm trước, cha của Hawk cũng chính là đoàn trưởng trước đây của dong binh đoàn Tê Giác Lửa, trong một lần bảo vệ thương đoàn đi qua thung lũng màu xanh của người lùn. Kết quả không biết vì sao lại bị người lùn vây công. Cha của Hawk vì bảo vệ khách hàng nên chết trận, đám thuộc hạ còn lại liều mạng mới chạy thoát.

Trong trận chiến ấy, tinh nhuệ của dong binh đoàn Tê Giác Lửa tử thương rất nhiều, nhất thời thanh thế không còn lớn như trước. May là bản thân Hawk có vũ kỹ không tầm thường, hơn nữa trời sinh tính hào sảng. Ở trong dong binh đoàn được lòng tin của mọi người. Cho nên sau khi cha chết, hắn từng bước lên nắm quyền chỉ huy. Trời sinh hắn tính tình cương liệt ngay thẳng, rất giữ chữ tín, nói là làm. Không tới hai năm, dưới sự chỉ huy của hắn, thanh thế của dong binh đoàn Tê Giác Lửa dần dần hồi phục không ít. Mấy cái thương đoàn lớn đều rất nguyện ý thuê Hawk - người luôn giữ chữ tín- làm hộ vệ cho bản thân.

Còn Russell là một tay già đời trong nghề, mười tám tuổi đã làm vào nghề, hơn hai mươi năm làm dong binh, dong binh đoàn Russell chính là do hắn cùng một đám anh em cũ kiến tạo vào mười năm trước, tính tình của hắn tinh tế và cẩn thận, vũ kỹ bản thân cũng rất cao cường, nhiều năm qua dựa vào tính cẩn thận của hắn đã giúp cho dong binh đoàn Russell phát triển tới quy mô như ngày hôm này, ở trong Dã Hỏa trấn xem như là bài danh trong nhóm năm dong binh đoàn lớn mạnh nhất.

Tính tình của Hawk nóng như lửa, còn Russell thì lão luyện trầm ổn, tính tình của hai người thủ lĩnh này khác nhau, cho nên hành sự của thuộc hạ hai người cùng khác nhau một trời một vực.

Trời sáng đoàn ngươi lại gất rút lên đường, vài chục cổ xe ngựa xếp thành một hàng dài, trên xe chở đầy lương thực dùng vải dầu phủ kín. Người của hai dong binh đoàn phụ trách bảo vệ đoàn xe, phân công đám người của Hawk cảnh giới ở vòng ngoài, mà Russell thì bảo hộ bên cạnh đoàn xe.

Dọc theo đường đi, phong cách hành xử của các võ sĩ dong binh đoàn Tê Giác Lửa đều giống y chang thủ lĩnh của bọn họ đều nóng tính như lửa, đám tuổi trẻ bưu hãn này ngồi ở trên lưng ngựa, chỉ an tĩnh trong một chốt lát thì lại từng người từng người cưỡi ngựa chạy dọc lên xuống đoàn xe, còn không thì cũng ngồi yên trên ngựa la hét vài tiếng.

Mà người của dong binh đoàn dong binh đoàn Russell bảo vệ dọc sát hai bên sườn đoàn xe, đại bộ phận đều không kêu la một tiếng, chỉ là áo giáp vũ khí đều chỉnh tề, đội ngũ nghiêm chỉnh, phân công hai người bảo vệ một xe, im lặng cưỡi ngựa.

Rời khỏi Dã Hỏa trấn cũng đã ba ngày cũng không có gặp phải bất kỳ phiền phức, tuy rằng trên Dã Hỏa nguyên có rất nhiều ma thú thường xuyên lui tới, thế nhưng ma thú lợi hại đều có linh tính, một đội ngũ nhiều người như thế này, một con ma thú đơn lẽ nhìn thấy đều phải tránh xa. Về phần mấy cái đạo tặc đoàn, mã tặc đoàn, hắc bộ lạc trên Dã Hỏa nguyên cũng không có xuất hiện một cái, có lẽ do có hai dong binh đoàn lớn bảo vệ hàng hóa, đám mã tặc đoàn, đạo tặc đoàn hay hắc bộ lạc bình thường có nghe được tin tức cũng không dám lỗ mãng.

Chỉ là một đường an bình, đám người Russell hình như rất là thoả mãn, nhưng trái lại đám người Hawk đã bắt đầu có chút buồn chán, nhịn không được liền oán giận, lần bảo vệ này thật sự là cực kỳ buồn chán, bọn người của hắn đã sớm ngứa tay ngứa chân, hận không thể xuất hiện vài đám mâu tặc cho bọn họ giải buồn.

Russell nghe xong lời này chỉ mỉm cười, sau đó thoáng trầm ngâm mới nghiêm chỉnh khuyên nhủ:

- Hawk, chúng ta làm dong binh, lưỡi đao luôn dính máu, dùng mạng vất vả kiếm tiền đó là bổn phận của chúng ta, thế nhưng dù sao mạng của anh em đều là của bản thân, có thể không liều mạng tốt nhất là đừng liều mạng, trong lòng hy vọng lên đường bình an là tốt rồi. Mạo hiểm là bổn phận, nếu có nguy hiểm, mọi người đều mang mạng ra liều, thế nhưng cũng nên quan tâm đến an toàn của anh em, tính tình của ngươi vẫn quá nôn nóng, làm một đoàn trưởng, cũng không thể nhất mực thích đấu tranh tàn nhẫn.

Hawk nghe xong, tuy rằng ngoài mặt biểu hiện rằng đã nhận thức được, thế nhưng trong lòng vẫn có chút không cho là đúng, chỉ là cảm thấy vị đoàn trưởng Russell này tuổi tác cũng lớn, lời nói hẳn là có đạo lý, cho nên giận dữ cùng dũng khí trong lòng hắn cũng phai bớt vài phần.

Hạ Á ở một bên nghe xong, trong lòng bỗng nhiên khẽ động, hắn lập tức làm ra một quyết định: bắt đầu từ ngày mai, người của Russell cùng người của Hawk sẽ hoán đổi nhiệm vụ. Người của Russell phụ trách cảnh giới cùng tìm tòi vòng ngoài, người của Hawk đi theo bảo vệ đoàn xe.

Dụng ý của Hạ Á rất rõ ràng, người của Hawk tuy rằng rất bốc đồng, thế nhưng làm việc không tinh tế bằng người của Russell, việc cảnh giới ở vòng ngoài giống như là trinh sát trong quân đội, cần phải giao cho người tinh tế cẩn thận mới đúng.

Hạ Á không nghĩ tới, quyết định này của bản thân rõ ràng là đạt được kết quả to !

Trong ngày thứ tư, an bình trên đường đi rốt cục cũng tan vỡ!

Khí trời ngày hôm này là một nhiều nắng, tuy rằng mùa này không có nóng bức, nhưng một ngày nhiều nắng như thế này cũng làm cho tinh thần mọi người phấn chấn, đoàn xe tiếp tục đi về phía tây bắc, địa hình trên Dã Hỏa nguyên đại bộ phận đều là bình nguyên cùng rừng cây, đi lại trên bình nguyên có thể nhìn thấy địa thế xung quanh đều là đất trống trải, chỉ có thỉnh thoảng xa xa có một ngọn núi hay một vài cánh rừng thưa thớt.

Người của Hawk bị ước thúc đi theo bảo vệ đoàn xe, đám thanh niên trẻ tuổi hiếu động này có chút rầu rĩ không vui, ngay cả Hawk cũng nhịn không được vài lần giục ngựa chạy từ đầu đội ngũ tới đuôi đội ngũ, rồi lại từ đuôi đội ngũ chạy lên đầu đội ngũ, xem ra tên gia hỏa này trời sinh đã là một người không chịu ngồi yên.

Ngay buỗi trưa, đoàn người vẫn tiến về phía trước, Russell mang theo vài người dong binh giục ngựa chạy về. Từ xa nhìn lại, đầu của Russell đầy mồ hôi, một mạch chạy thẳng lên phía đầu đội ngũ, đi tới bên cạnh Hạ Á. Hạ Á vừa nhìn thấy sắc mắt của Russell khác thường, trong lòng khẽ động, mở hồ phát hiện có chuyện phát sinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.