Adeline đang đứng ở dưới tàng cây, nàng vẫn mặc một thân trang phục nam nhân giống như là lần đầu hai người gặp nhau ở trên Dã Hỏa nguyên. Vóc người cao gầy mang một cái áo khoác rộng thùng thình, chỉ là lúc này gió đêm thổi qua, áo khoác nhẹ nhàng tung bay, dưới chân là một đôi giày da nhỏ màu sậm, trên đầu vẫn như cũ đội một cái nón bẹp, cất giấu hoàn toàn mái tóc, chỉ có vài sợi tóc màu vàng kim ló ra xung quanh vành nón.
Nhìn qua nàng gầy không ít, cằm có chút nhọn nhọn, hai mắt đặc biệt hơi lớn, đang đứng yên ở rất xa, nhìn về phía Hạ Á, trong cặp mắt to phảng phất như mang theo một chút u oán cùng xấu hổ không cách nào dấu được.
Trong lòng Hạ Á cũng không có suy nghĩ nhiều, vừa nhìn thấy kẻ đáng thương, vốn hắn đang cảnh giác nhất thời liền buông lỏng, cười ha ha, bước nhanh tới trước, đi tới trước mặt Adeline, hai mắt nhìn từ trên xuống dưới kẻ đáng thương một lần, sau đó bỗng nhiên đấm một quyền vào vai Adeline, nhếch miệng cười nói: "Ha ha! Tên gia hỏa nhà ngươi, chính ngươi lén lút lừa gạt ta tới đây?"
Kẻ đáng thương trúng một quyền của Hạ Á, đau tới mức phải hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng oán thầm tên dế nhũi không biết thương hoa tiếc ngọc, nhưng bỗng nhiên nhớ tới sự tình đêm đó... Trong lòng mềm nhũn, viền mắt thoáng đỏ, cắn môi không nói lời nào.
Hạ Á vừa nhìn thấy hai mắt của kẻ đáng thương đỏ lên, liền ngạc nhiên nói: "Di? Khó khăn lắm mới gặp lại nhau, vì sao ngươi lại khóc? Ai, tên gia hỏa nhà ngươi lúc nào cũng ẻo lả, luôn luôn khóc sướt mướt, không có bộ dáng nam nhi gì cả!"
Nói xong, hắn kéo tay áo lau nước mắt của kẻ đáng thương, sau đó giống như là một đại ca cười nói: "Ha, như vầy mới đúng, ngươi tuy rằng có chút xấu xí, nhưng chỉ cần có khí khái nam nhi, tương lai cũng không sợ không tìm được vợ."
Nói xong, bỗng nhiên vẻ mặt hắn hiện ra một biểu tình kỳ quái, nhìn trái nhìn phải, lôi kẻ đáng thương sang một bên, lấm la lấm lét thấp giọng cười nói: "Tới đây tới đây, cùng ta nói chuyện một chút, hiện tại ngươi thế nào? Ha ha! Nói cho ngươi biết, ông đây hiện tại không còn là con nít nữa ! Ha ha! Ta nhìn dáng vẻ của ngươi, nhất định là còn xử nam đây? Nhưng hiện tại ông đây đã không còn là xử nam."
Không nói tới chuyện này thì không sao, một khi nói tới chuyện này, kẻ đáng thương suýt tí là hộc máu tại chỗ!
"Hắc ! Thế nào, ngươi ngưỡng mộ nên mới té xỉu à?" Hạ Á vươn tay chụp lấy kẻ đáng thương, cau mày nói: "Thân thể của ngươi sao lại suy yếu thế này! Không tốt không tốt, bình thường ngươi phải chăm chỉ rèn luyện thân thể mới được!" Nói xong, Hạ Á ưỡn cao ngực: "Nhìn ta xem, hiện tại ta đang làm quan đấy, làm tướng quân a!"
"Hừ." Kẻ đáng thương tức giận, nhịn không được liền nói: "Ngươi chỉ là cấp trung đoàn, cách cấp tướng còn một khoảng xa lắm."
"Di? Ngươi làm sao biết?" Hạ Á bị vạch trần khoác loác, cũng không có đỏ mặt, chỉ là nhìn kẻ đáng thương: "Vì sao ngươi lại biết rõ chức quan của ta?"
Dừng một chút, dế nhũi mới bỗng nhiên chợt nhớ: "Được rồi, nơi này rốt cục là địa phương nào? Là ngươi phái người lừa gạt ta tới đây? Vì sao ngươi lại giả danh công tước Minasi tới tìm ta? Tên gia hỏa nhà ngươi, căn bản không cần lừa gạt ta a, chỉ cần phái người tới thông báo cho ta một chút, ta biết tới đây gặp ngươi, chẳng lẽ ta lại không đến? Tên ngu ngốc nhà ngươi, làm mọi chuyện rối tung rối mù cả lên."
Nhìn Hạ Á vẫn giống như trước đây ở trên Dã Hỏa nguyên, hướng về bản thân nàng khoa tay múa chân, kẻ đáng thương chẳng những không buồn bực, trái lại nhu tình trong lòng càng trở nên không thể không chế, trong lòng nàng suy nghĩ: nếu như lúc đó ta đi theo hắn, mỗi ngày cùng hắn cãi nhau vài câu, thật ra... cũng rất tốt a.
Hết thảy vấn đề của Hạ Á, Adeline đều không hề trả lời, trong lòng nàng khẽ động, nhìn thẳng vào Hạ Á, giọng nói mang theo một phần kích động, do dự chỉ trong chốc lát, thấp giọng nói: "Ê... Dế nhũi, ta hỏi ngươi, xa nhau nhiều ngày như thế, ngươi có hay không nhớ đến ta?"
"Ách?"
Hạ Á ngây ngẩn cả người, liền sau đó sắc mặt của dế nhũi trở nên vô cùng cổ quái, khuôn mặt cũng đỏ lên, ấp a ấp úng không nói nên lời, ngay cả ánh mắt cũng có chút né tránh.
Nhớ?
Cái này ... Nhớ thì quả thật có nhớ, chỉ là...
Hạ Á nhịn không được hồi tưởng lại ngày 'phá thân' của hắn, đêm đó hắn không ngừng gặp mộng xuân, nhưng trong mộng lại luôn luôn mơ thấy kẻ đáng thương, liên tiếp vài lần khiến cho hắn có chút phát điên.
Nhìn Hạ Á ấp úng, biểu tình quái dị, nhất là ánh mắt né tránh, khuôn mặt có chút đỏ lên, trái lại Adeline rất vui sướng, tất cả oán hận cùng u oán ở trong lòng nhất thời liền bị quét sạch, trong lòng nàng chỉ có một ý niệm: hắn có nhớ đến ta ! !
Adeline vui cùng hớn hở, dưới cơn kích động, nàng vươn tay kéo lấy Hạ Á đi tới rìa vườn hoa, tâm tình của nàng rất tốt: "Ta biết ngươi sẽ không quên ta! Ân, ngày hôm nay ta lẻn tới đây gặp ngươi, buổi tối ta còn phải tranh thủ trở về sớm, nếu không, ta sẽ gặp phải phiền phức rất lớn, chúng ta hảo hảo nói chuyện một chút đi... Ai, hiện tại càng lúc ta càng khó ra ngoài..."
Hạ Á mắt thấy kẻ đáng thương không có tiếp tục truy vấn cái nan đề kia, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, dần dần bình tĩnh trở lại, trong lòng lại lần nữa sinh ra nghi hoặc: "Thân phận của ngươi rốt cục là gì ? Hiện tại ta có chút mơ hồ. Trang viên bên cạnh bờ biển này là của ngươi hay là của nhà Minasi? Còn nữa, tại sao ngươi lại giả danh công tước Minasi tới tìm ta?"
Kẻ đáng thương kéo Hạ Á đi tới bậc thang ở rìa vườn hoa, hai người thẳng thắng ngồi xuống nền đất, ngồi trên bậc thang, kẻ đáng thương do dự một chút, mới thở dài, thấp giọng nói: "Thân... Thân thế của ta tương đối phức tạp, một hai câu cũng không thể nói hết. Ân... Ngày hôm nay ta tới tìm ngươi, cũng là vì ta biết ngươi đã tới đế đô, trong lòng ta nhớ đến ngươi... Ý lộn, chúng ta là chỗ quen biết, cho nên cũng phải gặp ngươi một lần. Còn có..."
Nàng nhìn khuôn mặt Hạ Á, khuôn mặt mà ngay cả trong mơ nàng cũng muốn nhìn thấy vài lần, bỗng nhiên trong lòng sinh ra một cổ xung động, rất muốn đem thân phận của bản thân nói cho đối phương biết, nhưng lại suy nghĩ kỹ, thân phận bản thân có chút đặc thù, một khi nói cho hắn biết, trái lại chỉ sợ gây không ít phiền phức cho dế nhũi... Do dự nhiều lần, mới thở dài, thấp giọng nói: "Ta... Ta thì, coi như xuất thân trong một gia đình quý tộc đi, ân... Ta..."
"Ngươi thì sao?"
"Ở trong đế đô ta có một ít bằng hữu, đều là quý tộc. Ân... Con trai của công tước Minasi, Minasi nhỏ, cũng bằng hữu tốt của ta, cho nên, trang viện này vốn là sản nghiệp của gia tộc công tước Minasi, hôm nay bất quá ta nhờ Minasi nhỏ, thỉnh hắn giấu lão công tước, đem tòa trang viên này cho ta mượn một chút. Nơi là địa phương hẻo lánh, chúng ta gặp nhau ở đây, cũng sẽ không bị người khác phát hiện. Cho nên... ta lừa ngươi tới đây, ngươi cũng đừng giận ta."
Tâm tình của Hạ Á lúc này rất tốt, nhìn thấy kẻ đáng thương, trong lòng hắn ngoại trừ cảm giác gặp lại bạn thân lâu ngày không gặp, mơ hồ phảng phất như còn có một loại tâm tình gì đó rất khó nói, chỉ là loại tâm tình này, ngay cả bản thân dế nhũi cũng không hề minh bạch, lập tức vung tay lên, cười nói: "Không giận, không giận. Việc này có gì phải tức giận ! Ha ha ! Nếu biết ngươi cũng ở trong đế đô mà nói, ta đã sớm tìm tới ngươi rồi ! Bất quá tên gia hỏa nhà ngươi quả là thần thần bí bí a, chúng ta gặp mặt nhau, có gì phải lén lút như thế này?"
Dừng một chút, Hạ Á bỗng nhiên cau mày, nhìn kẻ đáng thương: "Lẽ nào... Phiền phức của ngươi vẫn còn chưa giải quyết ?"
Hắn nhớ tới ngày đó trên Dã Hỏa nguyên, hai người gặp phải một nhóm kỵ binh truy sát, lúc đó Hạ Á cũng không biết bọn người kia chính là "ám dạ ngự lâm" tiếng tâm lừng lẫy, chỉ bị trình độ tinh nhuệ của đám kỵ binh kia làm chấn động, mãi tới lúc này hắn nhớ lại, có thể nhờ vả "ám dạ ngự lâm" ra mặt truy sát kẻ đáng thương, như vậy phiền phức của kẻ đáng thương nhất định là không nhỏ!
"Việc này... Ta cùng trưởng bối trong nhà có chút hiểu lầm." Kẻ đáng thương nói đến đây, hai mắt có chút đỏ lên: "Cha mẹ của ta đều đã chết, hiện tại trưởng bối trong nhà cũng không thích ta, ta cũng chỉ còn một người anh họ có thể che chở cho ta một ít, ài, chỉ là anh họ của ta còn chưa kế thừa... Ân, kế thừa quyền lực của gia tộc, cho nên năng lực của hắn cũng chỉ có giới hạn, chỉ có thể bảo hộ cho ta ở yên một nơi, mỗi lần ta ra ngoài, đều là một cuộc phiêu lưu mạo hiểm rất lớn. Lần này tới gặp ngươi, sau đó trở về lại nơi ở, chỉ sợ cũng sẽ bị anh họ của ta trách mắng."
Hạ Á cau mày, trong lòng có chút căm tức, chính hắn rốt cục cũng không biết vì sao lại căm tức, mơ hồ phảng phất như trong lòng hắn có một ý thức : Tên gia hỏa kẻ đáng thương, nếu như hắn bị ăn hiếp, thì cũng chỉ có thể một mình ông đây có thể ăn hiếp hắn, nếu như người khác ăn hiếp hắn, ông đây sẽ không có bỏ qua !
Hạ Á ưỡn ngực một cái, lớn tiếng nói: "Vậy ngươi dứt khoát bỏ nhà chạy trốn đi ! Cho dù ngươi có trở về nhà, tình hình cũng không tốt hơn chút nào! Hiện tại ta đã là quan lớn, qua mấy ngày nữa ta sẽ đi tới quận Moll nhậm chức, nơi đó cách Dã Hỏa nguyên rất gần, càng cách đế đô thiên sơn vạn thủy, ngươi dứt khoát theo ta đi ! Đến lúc đó, ở trong địa bàn của ta, ta sẽ che chở cho ngươi ! Chúng ta mỗi ngày nghênh ngang cưỡi ngựa săn thú, ai dám ngăn cản ông đây dù chỉ một lời, ông sẽ dùng hỏa xoa đâm thủng đầu hắn ! Đến lúc đó, chúng ta cùng nhau hưởng vinh hoa phú quý ! Cùng nhau uống rượu ăn thịt, cùng nhau cưỡi ngựa săn thú, cùng nhau đù giỡn các kỹ nữ ! Ha ha ha ha!"
Lúc hắn nói đoạn đầu, kẻ đáng thương nghe được liền vô cùng động tâm, có chút nhịn không được định mở miệng đáp ứng, nhưng cuối cùng nghe thấy "cùng nhau đùa giỡn các kỹ nữ", thì lập tức Adeline tức giận đến mức trợn mắt thành bạch nhãn, hung hăng trừng mắt Hạ Á. Nhưng rốt cục trong lòng cũng buông tha, âm thầm thở dài.
Thôi, đi cùng hắn... thân phận của ta cuối cùng cũng sẽ mang phiền phức đến cho hắn, nếu như thật sự đi theo hắn, lấy tính khí của tên gia hỏa này, tuy rằng hắn ngang ngược giảo hoạt, nhưng đối với người bên cạnh lại rất chân thành mềm lòng, nếu như hắn biết rõ chuyện của ta, hắn có liều mạng cũng sẽ che chở cho ta, cái này trái lại càng cấp cho hắn nhiều phiền phức...
Không thể không nói, Adeline đối với thái độ làm người Hạ Á là hiểu rõ nhất, cũng là người thân cận nhất trong số những người bên cạnh Hạ Á !
Đừng xem dế nhũi thường ngày hay tùy tiện, còn rất thích ăn hiếp người bên cạnh, Ruhr cũng tốt, Tatara cũng tốt, thậm chí trước đây còn có Aokesi cũng như bản thân kẻ đáng thương, đều đã bị dế nhũi ăn hiếp. Thế nhưng tên gia hỏa này chỉ là thỉnh thoảng ăn hiếp mọi người một chút, xem như là trò đùa, trong hề có ý xấu nào cả. Mà trái lại, một khi được hắn xem như là người thân cận, như vậy có gặp phải phiều phức gì, tên dế nhũi này cũng sẽ liều mạng để bảo hộ cho đồng bạn của hắn!
Ở trên Dã Hỏa nguyên, nhiều lần trải qua hoàn cảnh sống chết, Hạ Á đối với đồng bạn ở bên cạnh mình là vô cùng tốt, đối mặt với truy sát của ám dạ ngự lâm, Hạ Á thà rằng liều mạng cũng không chịu đem kẻ đáng thương giao ra...
Còn lúc rơi vào tay của Thiên Công, Hạ Á có chết cũng không nói ra nơi ẩn núp của Aokesi!
Nói chung, tên gia hỏa này nhìn qua vô lại ngang ngược, thật ra đều là do hắn sinh sống trong địa phương như Dã Hỏa trấn, hiển nhiên phải tự hun đúc ra một cổ tính khí nhằm tự bảo vệ mình, nhưng từ nội tậm mà nói, dế nhũi rốt cuộc cũng là người tốt có tâm địa thiện lương.
Adeline phi thường khẳng định, một khi Hạ Á biết thân phận cùng phiến phức của nàng, như vậy hắn sẽ lập tức vứt đi toàn bộ quan tước, chỉ cần bản thân nàng một câu nói, hắn sẽ nhất định liều mạng mang nàng rời đi, dù cho vứt bỏ vinh hoa phú quý, dẫn theo bản thân nàng quay về Dã Hỏa trấn làm lại cuộc đời thợ săn, dế nhũi chắc chắn cũng sẽ làm ! Cho dù sau này đối mặt với sự truy sát của ám dạ ngự lâm do hoàng đế phái tới, dế nhũi cũng sẽ không chút nào chùn chân!
Nghĩ tới đây, nhu tình trong lòng của Adeline lại dâng trào, nhịn không được nhìn thẳng vào Hạ Á, vươn ra cánh tay bé nhỏ, sờ sờ vào khuôn mặt của của Hạ Á.
Động tác này quả thật là 'quá phận', liền khiến cho Hạ Á chết đứng do sợ hãi !
Dế nhũi ngồi ngẩn người ra, ngốc mặt nhìn chằm chằm Adeline, mắt thấy bàn tay nhỏ bé đối phương sờ lên má của bản thân, ngón tay tinh tế mềm mại, nhưng lại khiến cho hắn cảm thấy rất dễ chịu. Đối với động tác này, càng làm cho Hạ Á ngạc nhiên chính là: trong mấy cơn mơ quái dị vài ngày trước, hắn đã nhiều lần nhìn thấy cảnh này! Trong cơn mộng đại khái cũng giống như hiện tại: kẻ đáng thương ngồi ở trước mặt bản thân, dùng ánh mắt long lanh nhìn về phía bản thân, vươn tay sờ lên mặt của bản thân ...
Mà trong mộng, mỗi lần thấy tới cảnh này, dế nhũi liền lập tức thét lên một tiếng chói tai, sau đó ngồi ở trên giường, thở dốc, đầu đầy mồ hôi.
Thế nhưng hiện tại, trong trạng thái thanh tỉnh, cảnh tượng trong mộng lại lần nữa xuất hiện, nhưng lần này trái lại khiến cho Hạ Á ngây dại!
Trong lúc nhất thời, hắn thậm chí quên đi kêu la sợ hãi, quên đi né tránh, đơn giản là trong ánh mắt trong suốt của kẻ đáng thương, phảng phất như mang theo một ma lực nào đó, khiến cho đầu óc của Hạ Á trở nên trống rỗng, hắn chỉ cảm thấy bị ánh mắt kia hấp dẫn, dần dần trầm mê trong một loại cảm giác vui mừng khó tả...
Bất quá, việc này cũng chỉ diễn ra trong chốc lát, không được tới vài giây, Hạ Á rốt cục phục hồi lại tinh thần, ý thức được bàn tay của 'một nam nhân' đang sờ lên má của mình, sắc mặt của dế nhũi nhất thời trắng bệch, hắn quát to một tiếng giống như bị chém một đao, mạnh mẽ nhảy dựng lên, thân thể rất nhanh lui về phía sau, bò lết trên mặt đất, chỉ một ngón tay vào kẻ đáng thương, trừng to mắt : "Ngươi! Ngươi! Ngươi, ngươi làm gì thế ! Mẹ nó ! Kẻ đáng thương ! Ngày hôm nay ông đây mới biết ! Ngươi! Ngươi nguyên lai là một con 'thỏ' ! ! !"
Adeline cũng có chút kinh hoảng, động tác vừa rồi chỉ là vô thức, cũng là kìm lòng không nổi. Lần trước tại nơi phong nguyệt, trong đêm ý loạn tình mê, thân thể thuần khiết mà nàng đã gìn giữ bao năm qua cuối cùng lại cấp cho tên dế nhũi chết tiệt, trước đây nàng đối với tên dế nhũi chứa chan rất nhiều tình cảm, nhưng phảng phất vẫn còn một tấm màng mỏng ngăn cách, nhưng sau đêm đó, tấm màng mỏng này cuối cùng cũng bị xé rách. Kể từ đó trong lòng Adeline đối với tên nam nhân chết tiệt này vừa yêu vừa hận, ngày đêm trằn trọc, càng lúc càng trở nên gày gò, ngày hôm nay cố lấy đủ dũng khí, nhờ người khác lừa gạt dế nhũi dẫn tới địa phương này để nàng gặp mặt một lần, trong lòng nàng cũng không suy tính quá nhiều, chỉ đơn giản là không chịu nổi tương tư hành hạ, chỉ muốn gặp Hạ Á một lần !
Nhưng hiện tại nàng kìm lòng không đậu làm ra những cử động này, mắt thấy bộ dáng kinh hãi của dế nhũi, Adeline trong lòng buồn bực, cả giận nói: "Ngươi nói bậy cái gì đấy ! Ta... Ta dĩ nhiên không phải là thỏ !"
"Ngươi! Ngươi chính là thỏ! !" Hạ Á giận dữ, trợn tròn con mắt: "Ngươi! Ngươi vừa mới sờ mặt ta!"
Adeline nghẹn lời, chỉ là mở to hai mắt nhìn nhìn Hạ Á.
Hạ Á thở hổn hển vài ngụm khẩu khí, nhưng lại ngồi xuống ở phía xa xa, do dự vài lần, có chút sợ hãi nhìn về phía kẻ đáng thương, nhìn thấy trong ánh mắt của đối phương hàm chứa một cổ ủy khuất cùng u oán, dường như lại chuẩn bị muốn khóc, dế nhũi rốt cục thở dài, cười khổ nói: "Được rồi được rồi ! Coi như ngươi là thỏ, ta cũng sẽ không ghét bỏ ngươi -- mẹ nó, chỉ cần ngươi đừng có chú ý tới ông đây là được ! Ông đây suốt đời này chỉ thích nam nhân... A phi phi phi phi ! ! Ông đây suốt đời này chỉ thích nữ nhân ! ! Không thích nam nhân ! !" Hạ Á oán hận nói: "Ông đây chỉ thích nữ nhân! Cho nên, chúng ta là bằng hữu, ta cũng không trách ham mê cổ quái của ngươi... Ngươi, ngươi chỉ cần đừng làm ra bộ dáng như thế trước mặt ta là được !"
"Ngu xuẩn! Câm miệng!" Adeline giận dữ: "Ngươi! Ngươi mới là thỏ! Ngươi mới là thỏ! Cả nhà ngươi đều là thỏ! !"
Hạ Á trừng mắt: "Ngươi không cần ngụy biện ! Ta cũng không quản ngươi có nhận hay không... Từ nay về sau ngươi không được làm thế đối với ta!"
Hai người tức giận trừng mắt nhìn nhau, nghiến chặt quai hàm, nhìn nhau một hồi lâu, bỗng nhiên hai người cùng lúc cười 'phốc' một tiếng, nghĩ tới cảnh vừa rồi quả thật có chút buồn cười, trong lòng có chút xấu hổ cũng nhau chóng tiêu tan, một lần nữa nhích lại gần, Hạ Á mới thở dài nói: "Mẹ nó, ông đây quen biết một tên tiểu tử cổ quái như ngươi đúng là không may... Cái tên gia hỏa nhà ngươi, ta nói ngươi ẻo lả, chắc ngươi cũng sẽ không phủ nhận chứ !?"
"Hừ." Adeline đúng thật không có phủ nhận... Nàng làm sao lại không ẻo lả, nàng căn bản là một người "phụ nữ". Nghĩ tới đây, bản thân Adeline cũng có chút buồn cười khó hiểu, mặt đỏ hồng len lén liếc mắt nhìn Hạ Á.
Dế nhũi vội vàng tiếp tục nói: "À à... Mấy ngày nữa ta sẽ rời khỏi đế đô... à ừ, sau này làm sao ta có thể tìm thấy ngươi? Cái tên gia hỏa nhà ngươi... Ai, phiền phức của ngươi rốt cuộc là gì? Thực sự không thể đi theo ta sao?"
Adeline thở dài: "Điều đó là không thể... Ta cũng muốn đi cùng ngươi. Nhưng cuối cùng là không được, nếu như ta theo ngươi rời đi, anh họ của ta sẽ bị quở trách, hơn nữa... Vị trưởng bối trong nhà của ta, lại càng không thể bỏ qua, hắn nhất định sẽ phái người gây phiền phức cho ta, đến lúc đó ngươi cũng sẽ bị liên lụy."
Hạ Á cau mày: "Trưởng bối trong nhà của ngươi lợi hại đến như vậy? Hiện tại ta đã là nam tước, còn là quân quan giữ quyền to của một quận, nghe đâu thủ hạ cũng mấy vạn người, cũng không thể bảo vệ an toàn cho ngươi?"
Kẻ đáng thương lắc đầu: "Kém quá xa."
"Kém quá xa?" Hạ Á trừng mắt: "Thế... Ta làm bá tước thì sao?" Trong lòng hắn nhớ tới hứa hẹn của hoàng đế, nếu như có thể giết đủ ba vạn người Odin, thì hoàng đế sẽ phong hắn làm bá tước.
"Vẫn là không được." Kẻ đáng thương lắc đầu.
"Vậy... Công tước thì sao?"
"Công tước?" Kẻ đáng thương chăm chú suy nghĩ một hồi, do dự một chút: "Nếu như ngươi có thể trở thành công tước, có thể... Ân, chỉ cần nắm thực quyền của công tước trong tay, có lẽ... có lẽ còn có thể ."
"Tốt ! Thế thì ông đây sẽ liều mạng giành lấy tước vị công tước!"
Kẻ đáng thương lại càng hoảng sợ: "Ngươi đừng có làm việc ngu ngốc!" Nàng nhìn thẳng Hạ Á, thấp giọng nói: "Ta biết, trong đại hội săn bắn, hoàng đế bệ hạ đã hứa hẹn với ngươi ở trước mặt mọi người, giết được Heisiting thì sẽ phong ngươi làm công tước! Thế nhưng... giết chết Heisiting đâu có dễ như vậy? Ngươi cũng chỉ là thí mạng nhỏ của mình mà thôi!"
Nhớ tới bộ dáng không có chút lực kháng cự khi đứng trước mặt Heisiting, khí thế của Hạ Á cũng giảm đi không ít-- giết chết Heisiting đối bản thân hắn mà nói, đúng là truyện cổ 1001 đêm. Cho dù là võ dũng của bản thân hay quân lược trên chiến trường, bản thân hắn đều thua kém tên võ thần của người Odin mấy vạn lần...
Nhìn sắc mặt của Hạ Á, trong lòng kẻ đáng thương liền trở nên ấm áp, ôn nhu nói: "Trong... Trong lòng ngươi lo lắng cho ta, phần tâm ý này, ta cũng biết rất rõ!"
Những lời nói này tuy nhẹ nhẹ nhàng nhàng, giọng nói cũng bình tĩnh, thế nhưng rơi vào tai người, lại phảng phất như mang theo một cổ chân tình nào đó rất khó miêu tả, ngay cả loại vô tư vô lự như Hạ Á, nghe xong lời này, cũng mơ hồ cảm nhận được ba phần thâm ý trong đó, tim không khỏi đập nhanh vài cái, chỉ thấy ánh mắt của kẻ đáng thương chớp động, nhưng sau đó lại vô thức nghiêng đầu né tránh.
Trong lúc này, hai người nhìn nhau không nói gì, xung quanh chỉ có gió đêm thổi nhẹ, cây cỏ trong vườn hoa tạo nên âm thanh sàn sạt, trong lúc nhất thời, bầu không khí có chút vi diệu lạ thường...
Bỗng nhiên, ánh mắt của Hạ Á sáng lên, tung người đứng dậy!
Trong cơn gió truyền đến mơ hồ có chút âm thanh, phảng phất bên ngoài trang viên truyền tới một trận vó ngựa, nghe thấy tiếng vó ngựa này, chỉ sợ không dưới một trăm con! Hơn nữa tiếng vó ngựa tuy rằng gấp gáp nhưng lại không hỗn loạn, chỉnh tề và nghiêm trang, vừa nghe liền nhận ra đây đều là kỵ sĩ được huấn luyện tinh nhuệ.
Âm thanh từ từ tiếp cận lại gần, rất nhanh liền tới bên cạnh trang viên, vài cái âm thanh trầm thấp hùng hậu vang lên, mơ hồ như âm thanh ra lệnh, sau đó tiếng vó ngựa nhanh chóng tản ra, đem trang viên này hoàn toàn vây kín!
Sắc mặt Hạ Á nhất thời thay đổi, mà Adeline cũng nghe thấy tiếng vó ngựa ở xa xa, nàng tuy rằng không biết rõ tình hình, thế nhưng nhìn thấy biến hóa trong ánh mắt Hạ Á, cũng đoán được vài phần biến cố.
Ngay lúc này, ở hành lang sau cánh cửa vườn hoa vang lên một trận ồn ào, chợt nghe thấy tiếng của một người nam nhân vang lên, phảng phất như là tiếng báo động : "A ! Ngài, vì sao ngài lại tới đây ! ! !"
Nghe được âm thanh của người nam nhân kia, phảng phất như là giọng nói của tên xa phu Roddy đã lừa Hạ Á tới địa phương này! Tên gia hỏa kia cố ý lớn tiếng chào hỏi, liền giống như tận lực cảnh báo cho hai người bên trong vườn hoa.
Hạ Á nhìn sang kẻ đáng thương, phát hiện sắc mặt của kẻ đáng thương trở nên trắng bệch.
Sau đó âm thanh của Roddy lại lần nữa truyền đến, lần này còn mang theo một chút cung kính cùng sợ hãi : "A! Còn có tiên sinh, ngài cũng tới đây à... Nửa đêm như vậy, các ngài vì sao..."
Tiếng giầy da cộp cộp vang lên, đều truyền tới từ bên ngoài đại sảnh. Hạ Á đang cau mày, thì sắc mặt của kẻ đáng thương ở bên cạnh càng thêm tái nhợt, ra sức lôi kéo ống tay áo của Hạ Á, thấp giọng nói: "Mau trốn đi!"
"Trốn ? Vì sao phải trốn..." Hạ Á cảm thấy khó hiểu, đang muốn truy xét, nhưng thấy ánh mắt hoảng sợ cùng cầu xin của kẻ đáng thương, rốt cục cũng cau mày, mặc cho kẻ đáng thương lôi kéo bản thân đi vào góc của vườn hoa.
Hai người lách người đi vào trong một hành lang, xung quanh vườn hoa này có rất nhiều hanh lang, chỉ có một hành lang là thông với đại sảnh, hai người rất nhanh đem cửa hành lang đóng lại, liền nghe thấy có tiếng người đi vào vườn hoa.
Nghe tiếng bước chân thì có khoảng vài chục người.
Hạ Á cùng kẻ đáng thương trốn trong một hành lang đen tối, mà tường cùng cửa hành lang cũng rất dày, Hạ Á ghé mắt vào khe hở của cửa hành lang rình coi, thì thấy đám người vừa vào trong vườn hoa đa số đều là võ giả.
Những võ giả này đều mặc trang phục của kỵ sĩ, áo giáp nhẹ đơn giản thuận tiện, mang giày da, lưng mang trường kiếm, trang phục cả bọn đều giống nhau như đúc, lúc đi vào vườn hoa, đội ngũ chỉnh tề, hiển nhiên là các hộ vệ tinh nhuệ, mà những kỵ sĩ này, mơ hồ vây quanh một lão già.
Lão già ở giữa đám hộ vệ mặc trên người một kiện áo khoác màu xám, mái tóc trắng bạch, không thể nhìn rõ khuôn mặt do ở khá xa, vóc người cũng không cao to, nhưng mà đứng ở giữa đám võ sĩ hộ vệ, lại tự nhiên tản mát ra một cổ khí thế uy vũ, tuy rằng đang tùy tiện bước vào vườn hoa, thế nhưng giống như là "giản bào tố y" (GD: áo choàng đơn giản làm rộ áo mặc bên trong), phảng phất như mấy tên võ sĩ hộ vệ đằng đằng sát khí ở xung quanh, toàn bộ đều làm nền cho lão già này!
Loại người như vậy, giống như là vừa sinh ra đã có năng lực hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh! Trời sinh đã là tiêu điểm của vạn vật xung quanh!
Ở trong hành lang đen tối hai người trẻ tuổi đang ghé mắt nhìn trộm ra vườn hoa, kẻ đáng thương liếc mắt nhìn qua kẽ hở, nhất thời thân thể run lên, hô hấp có vài phần gấp gáp, nàng kéo cánh tay của Hạ Á, viết vài chữ lên lòng bàn tay của hắn.
"Công tước Minasi !"
Hạ Á cả kinh, híp mắt nhìn kỹ, lão già ở giữa, bước chân tuy rằng thông thả, nhưng lại trầm ổn cực kỳ, dần dần đi vào bên trong vườn hoa, nương theo ánh trăng mơ hồ nhìn rõ được dung mạo của lão công tước, tướng mạo của lão cũng không lấy làm xuất chúng, thế nhưng ngũ quan rõ ràng, cơ hồ còn mang theo một loại khí chất trầm ổn theo năm tháng! Dường như lão già đang đứng yên ở đằng kia, trên thế giới này không có gì khiến cho hắn có thể động dung!
Ổn! Một từ để đánh giá lão công tước này chính là :"Ổn" ! !
Mà sau đó, Hạ Á còn thấy một người cúi đầu đi vào, chính thị là cái tên xa phu Roddy, Roddy bước vào vườn hoa, dường như hắn cực kỳ sợ hãi cực đối với công tước Minasi, đứng ủ rủ ở một bên, cúi đầu không dám nói lời nào.
Hạ Á nhìn đến nơi đây, trong lòng khẽ động, nhìn sang kẻ đáng thương, do dự một chút -- dù sao chúng ta cũng không có chuyện gì phải lén lún, cứ nghênh ngang mà đi ra. Tuy rằng nơi này là sản nghiệp của nhà Minasi, thế nhưng bản thân cũng được mời mà tới, huống hồ, kẻ đáng thương không phải đã nói trang viên này là do Minasi nhỏ cho hắn mượn dùng hay sao, xem ra cũng không có gì đại sự ! Hà tất phải ẩn trốn lén lút như thế?
Vừa nghĩ tới đây, hắn định mở miệng, thì bên ngoài lại có thêm một người đi vào trong vườn hoa...
Là một nam nhân mặc trường bào màu sáng, tuổi tác của nam nhân này so với công tước Minasi thì trẻ hơn nhiều, nhưng mái tóc cũng đã hai màu đen trắng, tướng mạo thanh tú, rõ ràng là tuổi cũng hơn năm mươi, nhưng tướng mạo nhìn qua vẫn còn trẻ một cách kỳ diệu, nhất là đôi mắt của hắn, phảng phất như toát ra một cổ siêu nhiên thoát tục, khóe miệng của hắn luôn luôn mang theo ba phần tiếu ý...
Hạ Á vừa nhìn thấy người này, vốn rất khí thế định bước ra nhất thời phảng phất như bị tạt cho một thùng nước lạnh, liền sau đó là biến sắc!
Kaweixier? !
Cư nhiên là tên giả hỏa đáng sợ kia! !
Hỏi rằng hiện tại trong lòng dế nhũi chân chính sợ nhất là ai !? Như vậy cái tên bí hiểm Kaweixier sẽ xuất hiện ở ngay đầu danh sách ! Tuy rằng Kaweixier chưa từng làm gì bản thân hắn, thế nhưng không biết tại sao, mỗi khi đối mặt với Kaweixier, trong lòng Hạ Á luôn luôn cảm giác được một sự nguy hiểm tột độ!
Lúc này, nhìn thấy Kaweixier ở bên ngoài, Hạ Á còn đâu dũng khí để chạy ra đó?
Cho dù lúc này có người dùng roi đánh hắn, hắn cũng chết sống không chịu ra gặp mặt cái lão quái vật đáng sợ kia ! !
Trong vườn hoa, khí thế của công tước Minasi vốn vững như núi, nhưng Kaweixier vừa đi vào, nhìn qua bộ dáng của Kaweixier vẫn nhàn nhạt như thường, thế nhưng mơ hồ cũng mang theo một cổ khí thế không thua kém gì lão công tước.
Hạ Á nhìn kẻ đáng thương ở bên cạnh một chút, phát hiện thân mình của kẻ đáng thương càng lúc càng run mạnh hơn!
( Di? Lẽ nào kẻ đáng thương cũng nhận ra Kaweixier? Còn có vẻ như rất sợ lão quái vật kia? )
※※※
"Chúng ta đã bao nhiêu năm không có tới tòa trang viên này?"
Trong vườn hoa, hai lão già nhìn nhau một chút, Kaweixier mới mở miệng. Những lời này nghe qua rất bình tĩnh, nhưng mơ hồ còn kèm theo vài phần tiêu điều.
Sắc mặt của công tước Minasi hờ hững nhìn Kaweixier, sau đó lắc đầu: "Ta không nhớ rõ."
Âm thanh của lão công tước rất bình thản, giống như là khí thế của hắn, trầm ổn và hồn hậu.
"Không nhớ?" Tiếu ý trên khóe miệng của Kaweixier càng lúc càng đậm, nhìn lão công tước một chút : "Thực sự không nhớ? Công tước đại nhân của ta... Trái lại ta nhớ rất rõ a."
Thần sắc của lão công tước không hề biến động, chỉ là nhìn Kaweixier, thoát cau mày một chút, liền khôi phục lại bình thường.
"24 năm 7 tháng 13 ngày." Kaweixier bỗng nhiên nói ra một loạt con số, sau đó ung dung cười cười nhìn công tước, ánh mắt của công tước vốn rất bình ổn lúc này cũng hiện lên một tia kỳ dị, Kaweixier thở dài: "Xem ra... ngươi có lẽ vẫn còn nhớ. Nhưng mà có rất nhiều việc, ngươi lại muốn quên đi."
Lão công tước cau mày, rốt cục ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt Kaweixier: "Tối nay ngươi ước định ta tới nơi này gặp mặt... Hừ, lẽ nào chính là muốn nhắc lại chuyện xưa hay sao?"
Kaweixier cười nhàn nhạt một tiếng, chậm rãi đi qua đi lại trong vườn hoa, nhìn xung quanh một chút, thở dài nói: "Vườn hoa này cũng đã tan hoang, ta nhớ kỹ nơi này năm đó trồng rất nhiều hoa... Ân, hắn thích nhất là thực vật... Đúng rồi, là ở chỗ này..." Kaweixier chỉ một ngón tay vào một góc vườn hoa bị đổ vỡ, nhàn nhạt cười nói: "Mỗi lần hắn uống say, đều sẽ đứng tại nơi này múa loạn một hồi kiếm kỹ... Ta nhớ kỹ, năm đó ngươi có giao tình tốt nhất đối với hắn. Mà ta... Ha ha, tuy rằng các ngươi không nói, thế nhưng trong lòng ta hiểu rõ, các ngươi đối với ta rốt cục cũng có vài phần xa lánh."
Thần sắc của lão công tước vẫn lạnh lùng như cũ.
"Ta nhớ kỹ năm đó, hắn rất thích uống rượu, mỗi lần ta vào hoàng cung đều trộm một ít rượu mang về cho hắn." Trong ánh mắt của Kaweixier dần dần hiện lên một tia sáng kì dị: "Trong suốt đời ta, duy nhất chỉ có một lần uống say, cũng chính là ở trong vườn hoa này. Trong lần đó, ta thực sự đã uống say, sau đó cả ba người chúng ta đều cười to hát lớn, cuối cùng say khướt ngủ ngay tại nơi này, nhớ lần đó... Ba người chúng ta ngủ mê man nửa ngày. Lúc tỉnh lại, ta còn nhớ rõ, ngươi đã ói đầy người của hắn."
Lão công tước vẫn như cũ không nói gì, chỉ là thần sắc bắt đầu khó có thể giữ được bình tĩnh.
Kaweixier lắc đầu, một lần nữa dừng lại trước mặt công tước Minasi: "Hiện tại ngươi gặp ta, cũng không dám không mang theo nhiều hộ vệ như thế này sao?"
Nói xong, ánh mắt của Kaweixier nhìn vài chục hộ vệ xung quanh công tước Minasi.
Công tước Minasi 'hừ' một tiếng, nhìn Kaweixier, ánh mắt trầm ổn của hắn rốt cục cũng lộ ra một tia tâm tình.
Giận!
Trong ánh mắt của lão công tước cư nhiên có một tia giận dữ!
"Ta không dám." Âm thanh của lão công tước tuy rằng bình tĩnh, nhưng mơ hồ mang theo một ngọn lửa giận dữ: "Ta cũng không dám đơn độc gặp ngươi."
Kaweixier phảng phất như cười cười, lại lẩm bẩm tựa hồ như tự nói với bản thân: "Trong lòng ngươi, ta nguy hiểm tới mức độ này sao?"
Lập tức hắn thở dài: "Năm đó... Hắn hình như cũng nói giống ngươi."
Liền sau đó, Kaweixier chậm rãi tiêu sái bước tới vài bước, cuối cùng mới dừng bước dưới tàng cây của một cây sồi xanh giữa vườn hoa, quay đầu lại nhìn , nhẹ nhàng cười: "Tuy rằng mấy năm gần đây ngươi giả bộ rất tốt... Thế nhưng ta minh bạch, sự tình năm đó, một chút ngươi cũng không có quên! Thậm chí... So với ta, ngươi còn nhớ rõ hơn rất nhiều."
Hắn chỉ vào mảnh đất bên dưới chân: "Nơi này, cái địa phương này, đống trang viên đổ nát này, năm đó là sản nghiệp của hắn ! Về sau hắn tặng cho ngươi. Nhiều năm đã qua, tuy rằng ngươi không có đặt chân tới đây, thế nhưng từng viên gạch mái ngói, hằng năm ngươi đều cho người tu sửa rất tỉ mỉ, bài biện trong trang viên, ngươi cũng không di chuyển dù chỉ một món! Tâm tư này... công tước Minasi đại nhân, lẽ nào ta còn không rõ?"
Hai đầu lông mày của công tước Minasi vắt lại thành một chỗ, nhưng mà vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Kaweixier.
Kaweixier cũng không nhìn lão công tước, chỉ nhìn chằm chằm vào tên Roddy, bỗng nhiên nở một nụ cười : "Roddy, hôm nay ta thấy ngươi ở đây, ta cũng có chút ngoài ý muốn a. Ân... Ta nghe nói, công việc tu sửa địa phương này, công tước đại nhân đều giao cho ngươi làm, có thể nói, những năm gần đây, đều là do ngươi quản lý địa phương này... Ngươi cũng biết, cha của ngươi vì sao lại quan tâm tới địa phương này chứ?"
Vừa nghe những lời này, nhất thời thân mình Hạ Á chấn động! !
Roddy? !
Hắn... Hắn chính là con của công tước Minasi ? ! Là Minasi nhỏ? ! !
Trong lòng hắn cả kinh, nhưng sau đó liền thư thái: Đúng rồi! Nguyên lai là như vậy! Bản thân vừa nhìn thấy tên gia hỏa kia, còn có cùng khí độ cùng thân thủ của hắn, ta đã đoán chắc hắn không phải là tôi tớ bình thường! Chỉ là nghĩ không ra, hắn cư nhiên lại là con trai của công tước Minasi ! !
Roddy phảng phất như đứng trước mặt Kaweixier cũng có chút kiêng kỵ, bộ dáng lười nhát trên người cũng đã sớm biến mất, trầm ngâm một chút, nhìn Kaweixier, trịnh trọng nói: "Kaweixier tiên sinh... Ta không rõ ý tứ của ngài ."
"Ha !" Kaweixier cười: "Nơi này bị quỷ ám... Trong đế đô sớm đã có một cái truyền thuyết như thế. Chẳng lẽ ngươi lại chưa từng nghe qua? Thật ra bản thân nơi này không có ma quỷ, nhưng trái lại trong lòng người nào đó, lại có ma quỷ!"
"Kaweixier! !" Nghe xong những lời này, lão công tước bỗng nhiên mở miệng quát lớn một tiếng! Sắc mặt của công tước tràn đầy giận dữ, hai mắt mông lung của người già lúc này hiện lên một tia tinh mang, nhìn chằm chằm Kaweixier, lạnh lùng nói: "Mấy năm gần đây, ta đã nhường nhịn ngươi rất nhiều, ngươi cũng không nên quá phận!"
"Ta... làm gì đã quá phận." Kaweixier lắc đầu, trong ánh mắt hiện ra vài phần bi thương, nhìn lão công tước một chút, bỗng nhiên thấp giọng nói: "Ta biết ngươi không có quên ngày hôm nay là ngày gì. Nếu không, dù ta có mời chục lần, ngươi cũng sẽ không dễ dàng tới đây gặp mặt ta."
Dừng một chút, Kaweixier thấp giọng nói: "Ngày hôm nay... Là sinh nhật của hắn."
Công tước Minasi rốt cục động dung !
Thần sắc của lão công tước rõ ràng có chút thất thố, hắn kinh ngạc xuất thần một hồi, trong ánh mắt đồng loạt chứa đựng sự bi thương, buồn chán, hổ thẹn.
Rốt cục, lão công tước thở dài, nhìn Kaweixier một chút : "Ngươi... Thực sự nhớ rõ?"
"Hừ." Kaweixier không nói lời nào, từ trong ngực lấy ra một cái bình nho nhỏ, cái bình này làm bằng bạc nguyên chất, Kaweixier mở nắp bình ra, chậm rãi đổ ra một cổ chất lỏng trong sạch xuống mặt đất, thấp giọng nói: "Đây là loại rượu trước đây hắn rất thích uống, ta luôn ghi nhớ trong lòng, ai..."
Lão công tước yên lặng nhìn động tác của Kaweixier, rốt cục chậm rãi phất phất ra:
"Mọi người... đều lui ra ngoài!"
※※※
Đám hộ vệ này đương nhiên đều là thị vệ trung thành nhất đối với gia tộc Minasi, lão công tước vừa nói một câu, mấy chục tên hộ vệ không nói tiếng nào liền rời khỏi vườn hoa, ngay cả Roddy cũng nhìn lão công tước một chút, sau đó cũng vội vàng đi ra ngoài.
Đương lúc trong vườn hoa chỉ còn có hai lão già, hai người yên lặng đứng an tĩnh một chỗ, chờ cho Kaweixier đổ hoàn toàn bình rượu kia xuống mặt đất, sau đó Kaweixier tùy ý ném bình rượu đi, còn lão công tước thì phảng phất như dùng tay áo lau lau khóe mắt.
"Chúng ta... đều có lỗi với hắn !" Lão công tước thấp giọng thở dài.
Kaweixier không nói lời nào.
"Ta biết." Lão công tước nhìn tên gia hỏa đang đứng đối diện, giọng nói có chút lạnh lùng: "Nhiều năm qua, chí ít ngươi đã ba lần muốn giết ta ! Hừ... Nếu như ta không cẩn thận mà nói, mười năm trước ta đã chết trong tay của ngươi."
"Đúng vậy." Kaweixier cười nhàn nhạt: "Không phải ngươi cũng giống như ta hay sao!? Mấy năm nay ta bị ít nhất là 13 lần ám sát, trong đó chí ít hơn phân nửa, đều là do ngươi âm thầm phái tới. Ám vệ trong gia tộc của ngươi, cũng vì thế mà thiệt hại không ít."
Hạ Á ở sau cánh cửa nghe đến đây thì trong lòng chấn động! !
Hai người này đều là nhân vật hạch tâm của đế quốc, cư nhiên... có thù oán đến thế sao? !
Âm thầm ám sát lẫn nhau? !
"Đáng tiếc, ngươi không chết được ta, ta cũng không chết được ngươi." Lão công tước lắc đầu: "Ân oán của chúng ta, sợ rằng chỉ đợi tới khi cả hai đều chui vào mồ, khi đó mới có thể kết thúc."
Kaweixier mỉm cười, chỉ là hắn đi sang một bên, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụi cây bên cạnh, qua một hồi, mới mở miệng nói: "Đêm khuya gió lạnh, vết thương cũ năm đó của ngươi tới nay vẫn chưa lành hẳn, mùa đông hằng năm, ngươi đều sẽ tái phát một lần."
"Hừ, bệnh đau đầu của ngươi, cũng hành hạ ngươi không ít." Lão công tước thản nhiên nói.
Hai người nhìn nhau, cùng lúc cười, Kaweixier chỉ vào một cánh cửa: "Đi vào trong rồi nói tiếp, dù sao tuổi tác cũng lớn, đêm khuya ở ngoài trời, gió thổi nên ta có chút lạnh. Nếu là năm đó... Hắc hắc!"
Lão công tước cũng không nói nói, bước thẳng tới cánh cửa hành lang mà Hạ Á cùng kẻ đang thương đang ẩn núp trong đó.
Hạ Á cùng kẻ đáng thương đều cả kinh, hai người rất nhanh liếc mắt nhìn nhau, đều lộ ra thần sắc hoang mang, hai người lập tức thối lui vào trong hành lang, hành lang này có rất nhiều cửa phòng, chỉ là trong bóng tối đen sì, hai người lục lọi chạy dọc theo hành lang, Hạ Á híp mắt lại, nhìn dọc theo hành lang là vài cái cửa, trong lúc cấp bách hắn cũng không quản nhiều ít, chọn lấy một cánh cửa mở tung ra, cửa không có khóa, kéo một cái cửa liền mở ra, trong lòng Hạ Á thở phào nhẹ nhõm, không nói nhiều lời, kéo kẻ đáng thương lách người đi vào trong phòng.
Mới vừa vào cửa, bỗng nhiên một cổ hàn khí thấu xương từ sâu trong phòng đập vào người bọn họ, đem hai người hoàn toàn chế trụ trong đó!
Lạnh quá ! ! Hạ Á run run một cái, liền sau đó trong lòng hắn sinh ra một cổ cảm giác quái dị!