Hạ Á đi ở trên đường lớn, bộ dáng lúc này của hắn rất ung dung thoải mái. Chuyện tình đến đê đô lần này đã giải quyết xong, phong tước và khen thưởng đã làm rất ổn thỏa, tiếp theo chỉ là chờ đợi theo đúng quy trình, dựa theo cách nói của Ruhr: "Hiện tại hoàng đế bệ hạ đã ra mặt khen thưởng ngươi, ngươi cứ an tâm ngồi chờ làm quý tộc lão gia đi."
Duy nhất để cho hắn có chút buồn bực, chính là chuyến đi vừa rồi cùng với tướng quân Adelike tới nguyên lão viện, mắt thấy tướng quân chịu nhục, trong lòng hắn rất bất bình tức giận.
Thế nhưng lúc đi ra khỏi nguyên lão viện, vẻ mặt của tướng quân Adelike cũng không có bao nhiêu tức giận, phảng phất như trong ánh mắt của hắn, chỉ hiện lên một chút mùi vị mất mát.
Hạ Á nhịn không được mở miệng nói vài câu bất bình, tướng quân Adelike cũng chỉ tùy ý cười cười, giống như là đã đoán trước, ngưng mắt nhìn Hạ Á một lát, mới thấp giọng nói một câu: "Hạ Á, ngươi còn trẻ, có một số việc, lúc này ta nói cho ngươi nghe, ngươi cũng không nhất định sẽ lĩnh hội. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ: một khi trong lòng ngươi xuất hiện tín niệm, liền sau đó sẽ là không dễ dàng có thể cải biến-- nếu như đơn giản liền cải biến, như vậy không còn gọi tín niệm."
Những lời này làm cho Hạ Á sửng sốt, nghe được cái hiểu cái không. Tướng quân Adelike cũng không có nói gì thêm, chỉ là vỗ vỗ vai Hạ Á, ôn hòa cười, lên ngựa rời đi.
Hạ Á một mình quay về nơi ở, vừa lúc trong lòng có tâm sự, cho nên hắn không cưỡi ngựa, mà là dắt ngựa chậm rãi đi trên đường lớn. Dọc đường chiêm ngưỡng một chút phong cảnh của tòa thành kỳ tích, phiền muộn ở trong lòng hắn cũng dần dần tan biến.
Khi đi ngang qua một con phố, bỗng nhiên trong lòng hắn khẽ động, cảm giác nhạy cảm mà hắn luyện được trong rừng núi hình như bị ngoại vật kích phát -- phảng phất như có người đang âm thầm nhìn trộm bản thân? !
Ánh mắt của Hạ Á trở nên cấp bách, lập tức ngẩng đầu nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy bên trên một cái quán cơm gần đó, trong cửa sổ ở trên lầu hai, là một lão già có tướng mạo ốm yếu nhưng sạch sẽ, mang theo nụ cười, đang nhìn chằm chằm bản thân. Tuy rằng khoảng cách khá xa, thế nhưng ánh mắt của đối phương vô cùng sáng, Hạ Á y nhiên có thể cảm giác được hai mắt của người kia rất rõ ràng trong suốt sâu xa.
Ánh mắt kia, sáng như sao trời !
Hạ Á cùng đối phương trao đổi ánh mắt một chút, lão già kia liền gật đầu, phảng phất như dùng ánh mắt bảo hắn tới đó, Hạ Á cau mày thoáng trầm ngâm một chút, đi nhanh tới cửa của quán cơm nọ.
Đi lên lầu hai, lão già kia đang ngồi yên ở gần cửa sổ, tay trái đang cầm một quyển sách, uể oải đem chân vắt lên ghế, nửa người dựa vào tường, hướng về Hạ Á mỉm cười. Hạ Á đi tới, cũng không nói gì, kéo ghế ngồi xuống đối diện lão già.
Kaweixier nhìn Hạ Á, ánh mắt trong suốt nọ, trái lại khiến cho Hạ Á có cảm giác như bị đối phương hoàn toàn nhìn thấu bản thân, hắn vô thức nhăn nhăn khuôn mặt.
"Đói bụng không?"
Giọng nói của Kaweixier rất bình thản: "Đói bụng, thì ăn một ít đi. Quán này có món súp cà chua trộn khoai tây cũng không tệ lắm."
Nói xong, hắn chỉ tay vào cái bàn bên cạnh, bên trên là một dĩa súp có màu vàng đậm, mùi rất thơm, quả nhiên vừa nhìn đã muốn ăn.
Hạ Á phảng phất như cũng không đề phòng, trực tiếp cầm lấy thìa múc lấy một ngụm, thức ăn vừa vào trong miệng, nhất thời ánh mắt sáng lên, buông cái thìa xuống: "Đúng là ngon."
"Ân." Kaweixier gật đầu, thần sắc của hắn thản nhiên: "Ta có một thói quen nhỏ, rất thích đi khắp mọi nơi tìm kiếm một ít quán không có bắt mắt, nhưng mấy món ăn ngon chân chính, lại thường thường giấu trong những quán nhỏ này-- về phần các quán ăn xa hoa tráng lệ, đa số chỉ bán khí phái và không gian mà thôi ."
Hạ Á gật đầu, thản nhiên nói: "Ngươi nói không sai, thức ăn ngon, không nhìn địa phương, chỉ nhìn mùi vị."
Kaweixier híp hai mắt lại, đưa tay vào trong ngực, sờ soạng một chút, lấy ra một cái bình bằng bạc đặt lên bàn: "Đây là gia vị đặc chế của ta, phương pháp điều chế thì... không thể nói cho ngươi biết, bất quá thứ này bỏ vào súp khoai tây, mùi vị càng trở nên ngon hơn, ngươi thử xem."
Hạ Á dứt khoát làm ra một cái quyết định, cũng không cự tuyệt, cầm lấy cái bình mở nắp ra, trút ra một ít bột mịn màu bạc trắng, rắc vào dĩa súp, sau đó ăn một thìa, nhất thời mặt mày hớn hở, vỗ tay cười nói: "Ngon ngon ngon ! Quả nhiên là có tay nghề! Dĩa súp khoai tây này, ta cư nhiên cảm giác như có mùi thịt ! Ha ha ha ha!"
Kaweixier nhìn cái bình một chút: "Nếu ngươi thích, ta cho ngươi đấy."
Sau đó, lão già này thở dài yếu ớt: "Mùi vị thịt này, nói ra thật sự là dài dòng-- năm đó khi ta còn chưa có nổi danh, cũng chỉ là một con mọt sách nghèo đói, ngày ba bữa đều là do bằng hữu tiếp tế, món súp khoai tây này rất rẻ, liền trở thành món ăn chính của ta. Ăn nhiều, cũng khó tránh khỏi nhớ tới vị thịt, lúc đó ta tra xét rất nhiều điển tịch, thậm chí suýt nữa đã trở thành đầu bếp, mới làm ra được loại gia vị này, bỏ vào trong súp khoai tây, sẽ tạo ra hương vị của thịt-- tuy rằng không có tiền mua thịt, thế nhưng có thể dùng gia vị này, coi như là giải pháp làm diệu cơn thèm."
Hạ Á vươn tay chụp lấy cái bình gia vị kia bỏ vào trong ngực, chấp chấp tay: "Nếu như đã tặng ta, vậy thì ta không khách sáo-- cảm ơn các hạ nhiều!"
"Không cần cảm ơn, việc này chỉ là người bị áp bức trong tình huống khổ cực, làm ra một chút kháng cự thương cảm mà thôi. Không tính là đại sự gì cả." Kaweixier lắc đầu, nhàn nhạt cười nói: "Chẳng hạn như ta, năm xưa ta luôn tự cao rằng mình bản lĩnh siêu phàm, cho rằng bản thân trí tuệ vô song, nhưng lúc đói bụng, còn đâu tâm ý lo lắng tới những hoài bão khác? Đem trí tuệ làm ra một cái gia vị nhỏ nhặt để ăn, thật sự buồn cười a."
Ánh mắt Hạ Á sáng lên, ngưng mắt nhìn lão già một hồi lâu, dế nhũi híp con mắt lại: "Ê, lão già, hình như ngươi đang ám chỉ ta việc gì đó?"
Kaweixier hé miệng cười: "Ám chỉ? Không không không... Nếu như ta ám chỉ mà nói, lấy đầu óc hiện tại của ngươi, ngươi sẽ không hiểu. Cái này là ta nói rõ trực tiếp."
( đói bụng... )
Hạ Á cúi đầu suy nghĩ một chút, lúc ngẩng đầu lên, cười nói: "Ta minh bạch rồi! Cảm ơn ngươi đã chỉ điểm! Làm người, lúc đói bụng, sẽ không làm được điều cao thượng. Đói bụng mà còn muốn đi làm việc khác, như vậy chỉ có thể trở thành chuyện cười-- lão già, cảm tạ chỉ điểm của ngươi. Sự tình sáng hôm nay, ta vốn rất tức giận, hiện tại nghe ngươi nói thế, ta không còn tức nữa."
Nói xong, Hạ Á đứng lên, chuẩn bị từ biệt, Kaweixier cười nói: "Thế nào, không dám cùng ta nói thêm một hai câu à?"
Dế nhũi sửng sốt, lập tức cười sảng khoái : "Đúng là không dám! Có người nói, cùng ngươi thiết lập quan hệ, thì sẽ sớm được cấp mộ phần trên 'núi vinh quang' ! Ta còn trẻ, tạm thời còn không muốn vào nằm trong cái nghĩa trang quỷ quái kia."
Kaweixier thở dài: "Ân, ngươi biết ta là ai !?."
Hạ Á trừng mắt: "Đương nhiên là biết ! Nếu như không đoán ra ngươi là ai-- ngươi sẽ khi dễ ta là tên ngu thì sao?"
Kaweixier lộ ra vài phần hứng thú: "Nga? Vậy ngươi không hiếu kỳ sao, vì sao ta lại tìm ngươi?"
Cơ thịt trên mặt Hạ Á giật giật, do dự một hồi, rốt cục thở dài, lắc đầu nói: "Ta có hiếu kỳ -- thế nhưng ta không dám hỏi."
"Không dám?" Lần này Kaweixier thực sự có chút hiếu kỳ.
"Không dám !"
Hạ Á thành thành thật thật gật đầu: "Chính là không dám. Cái tên gia hỏa nhà ngươi, danh khí thật sự là đáng sợ. Còn ta là ai? Một tên dế nhũi nhỏ bé mới bò ra khỏi núi. Mấy ngày gần đây, toàn bộ chỉ là trùng hợp, hoàn toàn là giãy giụa mới giành được cái mạng, cho nên mới sống tới hiện tại. Mà lúc này, ta đã có chút tiền vốn, lại còn lụm được một cái danh hiệu quý tộc-- Đã có kết quả này, ta còn gì mà không mãn nguyện? -- nói tóm lại, ta đầy đủ rồi, thực sự là đầy đủ, cũng là con mẹ nó thỏa mãn rồi."
Hắn dừng một chút, nhìn Kaweixier: "Cho nên, ta tuy rằng hiếu kỳ -- ta hiếu kỳ ngươi cùng lão gia hỏa đã nuôi lớn ta rốt cục là có quan hệ gì. Ta hiếu kỳ viên đá ngươi cho ta rốt cục là vật gì. Ta rất hiếu kỳ, vì sao ta mới vừa đến đế đô, thì ngươi đã phái người tới tìm ta, nói rằng muốn 'thấy' ta.
Một tên gia hỏa như ta, đối với ngươi mà nói, chỉ là một con kiến hôi, rốt cục có cái gì để cho ngươi xem trọng!? Cho nên... ông đây sợ, ông đây không muốn trêu vào ngươi, ông đây muốn lẫn trốn. Ta đã nghĩ kỹ, chờ vài ngày nữa đem mọi việc giàn xếp ổn thỏa, trở về lại phương bắc, đi làm cái chức quan chó má tướng lĩnh phòng giữ, làm một hoàng đế nhỏ, hoành hành ngang ngược, tham ô tiền của, cho dù làm càng làm quấy, cũng không ai quản được ta.
Con mẹ nó, cuộc sống như thế, so với lúc ta vừa mới ra khỏi núi, cũng là tốt hơn gấp trăm lần. Ta có gì để không thỏa mãn? Cho nên... Tên gia hỏa nhà ngươi, quá sâu xa, quá đáng sợ, quá phiền phức... Ta không dám trêu chọc ngươi, tuy rằng trong lòng ta có nhiều nghi hoặc, thế nhưng, ta lại muốn chuồn đi thật xa.
Người cùng lão gia hỏa cha nuôi của ta, có ân cũng tốt, có oán cũng được, hắn chung quy cũng đã chết, chôn sâu dưới đất, da thịt cũng đã phân rã. Chuyện giữa các ngươi, cùng đừng đổ lên đầu ông đây. Ông đây không quản, không để ý tới-- cũng không muốn quản, không muốn để ý tới."
Lúc dế nhũi nói ra lời thoại này, thần sắc rất nghiêm trang, từng câu từng chữ, ánh mắt cũng thản nhiên. Trái lại khuôn mặt của Kaweixier càng nghe càng có chút cổ quái, chờ cho dế nhũi nói xong, lão già trí giả này, miệng cũng không khỏi có chút mở to, dường như muốn nói gì đó, nhưng rốt cục lắc đầu, dáng tươi cười trên mặt cũng mang theo một tia kỳ lạ.
"Ha ! Ta thật sự không nghĩ tới, ngươi vẫn còn vài phần đạm bạc như thế." Kaweixier cau mày: "Đúng là nghĩ không tới. Xem ra, lão bạn già của ta, đối với việc giáo dục cho ngươi, cũng rất là thành công. Thấy đủ thì nên dừng... Điều này, người bình thường cả đời cũng không nhận ra. Thế nhưng ngươi lại hiểu rõ đạo lý này, coi như cũng là hiếm thấy."
Kaweixier híp mắt, hình như trầm ngâm một chút: "Ngươi đợi thêm một lát, sắp có một vở hài kịch, cũng là do ta xếp đặt, xem xong, ngươi có thể đi."
Tuy rằng Hạ Á trong lòng không muốn, thế nhưng không biết vì sao, đứng trước mặt lão già này, chỉ cần ánh mắt trong suốt của đối phương quét tới trên người hắn, dế nhũi liền nhịn không được sinh ra cảm giác bản thân hắn chỉ là một con chíp hôi, không tự chủ được liền ngồi xuống lại trên ghế.
Quả nhiên, không được một lát sau, bỗng nhiên nghe thấy từ cầu thang truyền tới tiếng bước chân, sau đó thì thấy hai người có thân hình cao to bưu hãn vội vã chạy lên.
Trong đó một người khoảng trên dưới 40 tuổi, vẻ mặt lo lắng, mặc áo giáp sắt màu bạc, phảng phất như là một võ tướng trong quân đội, mà bên cạnh hắn là một tên to con tuổi còn trẻ, cư nhiên chính là Ni Guer một trong vương thành tứ tú ! Khuôn mặt hai người đều là vuông vức, đường nét rõ ràng, bỏ qua tuổi tác không tính, thì khuôn mặt bọn họ có năm phần là giống nhau.
Tên tướng lĩnh trung niên kia chạy tới trước mặt Kaweixier, thở dài một cái khẩu khí, vội vàng cúi đầu xuống nói: "Các hạ, cuối cùng ta cũng tìm được người !"
Nói xong, hắn dùng sức lôi Ni Guer đến, đá vào khớp gối của Ni Guer một cái, trừng mắt hét lớn : "Ngu xuẩn ! Quỳ xuống ! !"
Vẻ mặt của Ni Guer không có nguyện ý, nhưng mà một cước của vị tướng lĩnh kia rất có khí lực, Ni Guer 'chao ôi' một tiếng, 'bịch' liền quỳ gối trước mặt Kaweixier.
Tên tướng sĩ trung niên kia chấp chấp tay, trầm giọng nói: "Các hạ, cháu trai của ta quá mức ngu dốt, làm ra một chuyện hồ đồ như thế, khi ta biết được thì đã quá muộn, ta đã hung hăng đánh cho hắn một trận no đòn, thế nhưng phiền phức lần này hắn gây ra, còn thỉnh ngài hổ trợ giải cứu..."
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Hạ Á ở bên cạnh, muốn nói nhưng lại thôi.
"Sipan tướng quân." Kaweixier vẫn như cũ ngồi tựa vào tường, thản nhiên nói: "Ngài là tướng lĩnh chỉ huy cận vệ quân của đế đô, hướng về ta hành lễ, ta thực sự không nhận nổi."
Mặt của tướng quân Sipan đỏ lên, do dự một chút, sau đó hung hăng đá cho Ni Guer vài đá, đánh cho Ni Guer liên tục la đau, mới ngừng động tác lại, ngưng mắt nhìn về phía Kaweixier, cũng không nói gì.
Hạ Á ở bên cạnh đã ngây dại-- lão già này, muốn làm gì đây?
"Còn chưa minh bạch?"
Kaweixier nhìn Hạ Á một chút, nhẹ nhàng nói: "Cái danh khí kia của ngươi, ân... trên chiến trường đánh bị thương Heisiting. Chính là câu này, trong chiến báo đã ghi rất rõ ràng. Danh hiệu này cấp cho ngươi, chính là một vinh quang. Thế nhưng cấp cho ngươi, lại là quyết định của bệ hạ, cũng là ý tứ của ta... Danh hiệu này cấp cho ngươi, cũng chỉ dành riêng cho ngươi ! Cho dù là bản thân nhà ngươi, cũng không có quyền đem nó tặng cho người khác, hiểu rõ rồi chứ? Về phần tên tiểu tử này, hắn cũng không có tư cách để tiếp nhận."
Hạ Á há to miệng-- mấy ngày nay hắn an bình hơn rất nhiều, phần lớn 'công lao' chính là do 'bại' trên tay Ni Guer, đem danh khí của bản thân cấp cho cho tên ngu kia, còn bản thân hắn thì được bình an.
"Ni Guer, ân, là tên của ngươi !?" Kaweixier nhìn tên gia hỏa đang nằm trên đất một chút.
Ni Guer vốn mang theo một bụng đầy lửa giận, hắn là một tên đầu to óc trái nho, làm sao dễ dàng chịu bỏ qua? Tuy rằng bị chú ruột của mình đánh, cũng bị uy nghiêm của chú ruột hắn bức bách không cho phản kháng, kỳ thực trong lòng hắn vô cùng không cam chịu-- thế nhưng ánh mắt lạnh lùng của Kaweixier nhàn nhạt lướt qua người hắn, Ni Guer bỗng nhiên giật mình một cái ! Ánh mắt quét qua người hắn, không có tới nửa điểm sát khí, nhưng lại khiến cho Ni Guer vô cùng sợ hãi một cách khó tả, vốn trong lòng hắn có chút bất cam, trong nháy mắt cũng đã tan biến.
"Lần này, xem như là một bài học cho ngươi. Cũng có thể nói, ta đối với tên gia hỏa nhà ngươi, coi như là phá lệ. Sau này, hãy nghe lời của chú ngươi nhiều hơn. Sipan tướng quân, ngươi là người được bệ hạ tín nhiệm, bệ hạ cho ngươi nắm giữ chức vụ tướng lĩnh cận vệ quân của đế đô, ngươi cũng nên chia sẽ nỗi lo với bệ hạ mới đúng."
"Vâng ! Ta hiểu rõ !" Tên tướng quân gọi là Sipan vội vàng cuối đầu.
Hắn nhìn Kaweixier một chút, thấy Kaweixier đã khép hai mắt lại, ý tứ là không muốn nói tiếp chuyện này, trong lòng Sipan nhất thời nhẹ nhõm, biết rằng chuyện này đã trở thành quá khứ, vội vàng chấp chấp tay, liền chụp lấy lưng của Ni Guer xách lên: "Còn nằm ở đây làm gì ! Mau đi về nhà !"
"Chờ một chút." Kaweixier mở mắt, hai đầu lông mày thoáng cau lại: "Chuyện bắt đầu ra sao, thì để nó kết thúc như vậy. Danh hiệu của hắn vì sao có được, hiện tại.cũng nên trả lại như cũ"
Tướng quân Sipan biến sắc, ánh mắt chớp động, chần chờ một chút, rốt cục cắn răng một cái, thấp giọng nói: "Ni Guer, đừng trách chú đây nặng tay!"
Vị tướng quân này bỗng nhiên rút ra một thanh kiếm, 'phạch phạch', vung tay chém bay cửa sổ gần hắn! Sau đó xách Ni Guer lại gần cửa sổ, tung một cước vào mông Ni Guer.
Ni Guer đáng thương kêu thảm một tiếng, thân mình trực tiếp bay ra khỏi cửa sổ, 'phịch' một tiếng, từ trên lầu hai bay thẳng xuống đường lớn, nhất thời người đi trên đường đều hoảng hốt.
Tướng quân Sipan đứng ở bên cạnh cửa sổ, hướng ra bên ngoài, dùng hết khí lực rống lớn : "Ni Guer của vương thành tứ tú, vũ kỹ thấp kém, thua xa Hạ Á Lôi Minh tiên sinh, ngày hôm nay thua, tâm phục khẩu phục ! Lúc đầu là do đánh lén, ti tiện bỉ ổi, ngày hôm nay bị Hạ Á tiên sinh trừng phạt, cũng là đáng đời!"
Mấy câu này nói, Sipan dùng toàn bộ khí lực hét to ba lần, sau đó xoay người lại, hướng về Kaweixier hành lễ, liền xoay người hướng phía dưới lầu chạy đi, bên ngoài trên đường lớn, Ni Guer rơi xuống đất vẫn không thể đứng dậy, xem ra bị thương không nhẹ .
Hạ Á hoàn toàn ngây dại!
Trái lại Kaweixier dường như rất thoả mãn, thu hồi ánh mắt, vẫn như cũ không mang theo nửa phần tức giận nhìn Hạ Á.
"Ngươi... Ngươi..." Môi của Hạ Á rung rung vài cái, bỗng nhiên liền phát hỏa, cơn giận dữ dâng trào, cả giận nói: "Ngươi làm cái gì thế ! Ngày đó là ta cố ý thua hắn, cũng không phải là hắn trêu chọc ta ! Nói cho cùng, cũng là ta hại hắn mới đúng !"
Ánh mắt của Kaweixier dần dần tăng thêm vài phần lạnh lùng, thản nhiên nói: "Ta chính là muốn ngươi hiểu rõ, có một số việc ngươi có thể làm, cũng như có một số việc, ngươi không được làm!"
Hắn dừng một chút, giọng nói thêm trầm trọng: "Có vài thứ cho ngươi, ngươi có thể cự tuyệt. Có vài thứ cho ngươi, ngươi không thể cự tuyệt! Càng không thể mang nó tặng cho người khác-- hiểu rõ rồi chứ?"
Sắc mặt của Hạ Á có chút trắng bệch -- cái này không phải hắn sợ, mà là tức giận tới mức trắng bệch.
"Ngươi nhất định là rất tức giận, ngươi cho rằng ta quá độc đoán, ngang ngược không nói lý." Kaweixier thản nhiên nói: "Ta chính là muốn ngươi hiểu rõ, chỉ cần ta nguyện ý, rất nhiều chuyện, ta không cần đạo lý vẫn có thể làm được-- cái đó gọi là lực lượng."
Hạ Á cắn chặt môi.
"Ngươi cảm thấy đủ, muốn rút lui, muốn tránh nguy hiểm... Đáng tiếc, lúc này không còn do ngươi quyết định." Kaweixier cười nhạt, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén như một kim châm, đâm thẳng vào tim Hạ Á, "Trừ phi lúc trước ngươi không rời khỏi núi, cả đời trốn trong hang, làm một thợ săn -- như vậy đượng nhiên sẽ không có ai quản ngươi! Nhưng một khi ngươi bước ra ngoài, như vậy mọi chuyện không còn do ngươi quyết định. Bởi vì ngươi cần biết rằng, rất nhiều chuyện, một khi đã bắt đầu, thì sẽ không bao giờ dừng lại-- huống chi, chuyện của ngươi, đã bắt đầu từ nhiều năm trước, cho dù ngươi nguyện ý cũng tốt, không nguyện ý cũng được, số phận của ngươi cũng đã định đoạt. Trừ phi có một ngày ngươi trở nên hùng mạnh, hùng mạnh hơn so với ta, hùng mạnh hơn tất cả những thứ hùng mạnh nhất. Mà trước lúc đó... ta muốn cho ngươi đi con đường nào..."
Nói đến đây, hai mắt Kaweixier nhìn chằm chằm Hạ Á: "... thì ngươi không thể chống cự."
! ! ! !
Hạ Á thật sự rất muốn rút hoa xoa ra chém chết lão già này. Thế nhưng đối mặt với Kaweixier, tuy rằng nhìn đối phương rất bình thản, không hề có sát khí, thế nhưng đối mặt hắn, trong lòng Hạ Á cảm thấy bản thân chỉ là con chíp hôi, một loại cảm giác kỳ diệu chắc chắn rằng: bản thân hắn trăm triệu lần cũng không phải là đối thủ của lão già này !
"Ta... Ta... Con mẹ nó !" Hạ Á do dự nhiều lần, rốt cục không có rút hỏa xoa ra, nhưng lại nặng nề 'phi' một tiếng khinh miệt, trừng mắt nhìn Kaweixier: "Ngươi cuối cùng là muốn ta làm gì? !"
Kaweixier nhẹ nhàng cười: "Rất đơn giản... Ta sẽ từng bước nói cho ngươi biết. Một lúc nói hết cho ngươi, chỉ sợ ngươi không hiểu. Hiện tại, ngươi hãy cầm lấy cái danh hiệu 'đánh bại Heisiting', sau đó đi làm ông vua nhỏ trong vùng đất của ngươi cho tốt. À... trước khi ngươi rời khỏi đế đô, nhớ phái người mang một phần lễ vật tới nhà ta, coi như là bái sư đi."
"Bái, bái sư? !"
Hạ Á thoáng trợn tròn con mắt! !
Bởi vì hắn đã từng nghe Ruhr nói qua, trong số đệ tử của Kaweixier, còn có một người, chính là đương kim thái tử ! !
Cho thấy, có thể làm đệ tử cho tên gia hỏa này, nhất định không phải là người thường!
"Đúng vậy, rất kỳ quái sao?" Kaweixier phảng phất như có chút uể oải, ngày hôm nay hắn đã nói khá nhiều, có chút hao tổn tinh thần, xoa xoa ấn đường một chút, thở dài nói: "Ngày hôm nay ta gặp ngươi, đã sớm hơn tính toán trước đây của ta rất nhiều, thời cơ cũng không phải tốt... Cái tên tiểu tử nhà ngươi, ngoài dự liệu của ta cũng không ít. Nhưng ngươi càng tỏ ra như thế, ta lại càng có hứng thú. Cha nuôi của ngươi, hắn giáo dục cho ngươi đúng là không sai. Đáng tiếc hắn chỉ dạy ngươi nửa chừng thì chết... Vậy đi, phần còn lại, ta sẽ thay hắn dạy cho ngươi !"
Hạ Á nghe xong, giận quá hóa cười: "Ha ha ha! ! Ta từng nghe qua cưỡng hiếp! Chưa từng nghe qua cưỡng thu đệ tử ! Ông đây nếu không đồng ý thì sao?"
Kaweixier cũng không tức giận, rất bình thản cười cười: "Ngươi sẽ đồng ý."
"Ta..." Hạ Á nghẹn lời, 'hừ hừ' vài tiếng, con ngươi của hắn chuyển vòng: "Thái tử cũng là đệ tử của ngươi, hắn rất hận không thể giết chết ta ! Lẽ nào..."
"Việc này không thành vấn đề." Kaweixier ngay cả một chút do dự cũng không có, thuận miệng liền nói: "Garcia, hắn sẽ không trêu chọc vào ngươi, nếu như ta đã bảo vệ cho ngươi, như vậy vấn đề này, cũng sẽ không còn là vấn đề."
"Ta không tin, hắn dù sao cũng là thái tử." Hạ Á hừ lạnh.
"Nếu như hắn dám cãi lời..." Kaweixier cười, chỉ ngón tay về phía cầu thang: "Như vậy hắn sẽ không còn là thái tử... Được rồi, hiện tại ngươi có thể đi."
※※※
Hạ Á bước xuống cầu thang, đi ra đường lớn, trong lòng còn có chút hồ hồ ngạc ngạc, chỉ cảm thấy lần chạm trán vừa rồi với Kaweixier ở trên lầu, quả thực giống như là một giấc mơ.
Lão già kia nhìn qua không có tới nửa phần khí thế, bình thản điềm đạm, thế nhưng y nhiên lại đáng sợ như vậy...
Gặp quỷ! Đúng là khủng bố!
Bái sư?
Dế nhũi thật sự rất muốn cười lớn ha ha ba tiếng: ông đây bái cái đầu của ngươi á!
Thế nhưng trong lòng hắn nhịn không được bắt đầu lo sợ, câu nói kia của Kaweixier nghe rất bình thản, nhưng lại rất chắc chắn: ngươi sẽ đồng ý...
Mẹ nó, ông đây liều mạng cứng đầu, lẽ nào hắn có thể đè đầu ông đây bái lại hay sao!
Hạ Á trong lòng hung hăng quyết định, nhưng cũng chỉ là cố gắng cổ vũ tinh thần của chính bản thân.
Tâm tình của hắn đã hỏng nặng, cũng không còn tâm tư đi dạo, hắn nhảy người lên ngựa đi thẳng về nhà. Về đến nhà, mới vừa vào cổng, thì thấy ở trong sân là một thân ảnh gầy yếu, trên người mặc một bộ giáp da rộng thùng thình có chút buồn cười, còn cõng hai ba bao hành lý có chút to lớn.
Hạ Á trừng mắt: "Tatara, ngươi muốn làm gì ! Muốn trộm đồ bỏ trốn sao?"
Ma pháp sư nhìn thấy Hạ Á trở về, nhất thời run run một cái, hành lý trong tay liền rơi xuống đất, sắc mặt có chút đấu tranh, mới cắn răng nói: "Lão gia, ta phải đi! Ta nghĩ kỹ rồi, ta quyết định hoàn thành thí luyện ! !"
"Di?" Hạ Á cau mày : "Ngươi điên rồi sao? Ngươi cũng biết, ta đã được phong tước, sau này ngươi theo ta, chung quy cũng có vài con đường cho ngươi lập danh, hà tất phải chạy đến nơi ở của tinh linh tìm con đường chết?"
Khuôn mặt xấu xí hèn mọn của Tatara, lúc này tỏa ra một chút khí thế kiên định.
"Lão gia... Ta là một ma pháp sư!"
(1) cho hay đoạt là quyền của người khác.