[Dịch] Liệp Quốc

Chương 132 : Hoàng đế triệu kiến




Nghỉ ngơi một đêm, cả đêm này Hạ Á ngủ không ngon giấc, không biết vì sao, tên võ sĩ thần bí ban ngày mà hắn gặp phải, lại luôn luôn xuất hiện trong mộng của hắn, trong lúc ngủ mơ, vô số lần hắn nhớ lại cảm giác hít thở không thông khi đối mặt với tên võ sĩ kia. Trong một đêm Hạ Á đã hai lần giật mình tỉnh lại, mỗi lúc tỉnh lại, đều không khỏi cảm thấy tràn đầy chán nản.

Nội tâm của dế nhũi có chút xúc động, nhớ tới buổi sáng ngày hôm nay, lúc đối mặt với tên võ sĩ kia, thật sự có cảm giác vô lực để chống cự-- đứng trước mặt của tên gia hỏa kia, bản thân liền giống như là một con kiến hôi đứng trước một người khổng lồ, bất kỳ làm ra một cái cử động mạo hiểm nào, đều bị đối phương đơn giản liền giẫm nát ... Loại cảm giác vô lực này, khiến cho Hạ Á uất ức trong lòng, mơ hồ còn có một chút cảm giác khuất nhục.

Sáng hôm sau, Hạ Á rất sớm đã rời khỏi giường, ngồi trên ghế giữa phòng, bỗng nhiên rút lấy hỏa xoa ở bên cạnh, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Hỏa xoa có chút băng lạnh và trầm trọng, khiến cho uất khí trong lòng Hạ Á bị xua tan một ít.

"Chính là quá yếu..." Hạ Á lẩm bẩm: "Do ta quá yếu. Thế nhưng... làm thế nào mới trở nên cường đại đây..."

Vốn hắn chờ lúc trời sáng Ruhr sẽ tới, lúc đó sẽ hướng về mập mạp hỏi thăm một ý chuyện tình của tên võ sĩ thần bí kia, thế nhưng đợi cả buổi sáng, thỏ tướng quân cũng không có xuất hiện, mà đám hộ vệ bảo hộ ở nơi này cũng không biết tình hình của Ruhr.

Buồn chán, Hạ Á đi vào phía sau biệt thự hỏi thăm sức khỏe của Youliya, cùng Youliya trò chuyện một hồi, rất nhanh trời đã vào trưa, bỗng nhiên từ bên ngoài truyền tới âm thanh có người cần gặp hắn, là sứ giả đến từ hoàng cung.

Hạ Á lập tức đi ra khỏi cửa nhà, thì thấy ở trong sân, vẻ mặt của Tatara tươi cười rất cung kính, dẫn theo một người nam nhân trung niên đi vào. Trước cổng biệt thự đang đậu một chiếc xe ngựa, còn có mấy tên võ sĩ mặc áo giáp màu bạc cầm phủ đứng dọc hai bên.

Tên nam nhân trung niên này mặc một cái áo vải lanh màu tro, phía dưới mặc một quần dài nhìn có chút buồn cười, trên khuôn mặt còn thoa một lớp phấn, nhìn trắng tới mức dọa người, vẻ mặt mang theo một tia kiêu căng, hơi ngẩng cao đầu, dùng lỗ mũi để nhìn người. Hai tay của hắn khoanh lại, đi thẳng về phía trước, cũng không có để ý tới Tatara ở bên cạnh, ho khan một tiếng, thanh âm có chút cổ quái... Nói chính xác thì, rõ ràng là một giọng nói rất khàn, thế nhưng giọng điệu lại có chút bén nhọn một cách quỷ quái.

"Hạ Á Lôi Minh đâu?" Tên sứ giả hoàng cung vừa thấy dế nhũi từ trong nhà bước ra, ánh mắt quét qua người hắn một chút, híp mắt nói: "Ân, chính là ngươi sao?"

Hạ Á gật đầu, bước tới nghênh tiếp, nhìn tên sứ giả này một chút. Bỗng nhiên nhớ tới một chuyện -- mạp mạp đã từng nói qua, rất nhiều người đi theo hầu hoàng đế, đều là nam nhân bị thiến...

Trong đầu nhớ lại ý niệm này, ánh mắt của dế nhũi nhịn không được liếc nhìn hạ khố của đối phương một cái, nhưng mà đáy quần của đối phương rất rộng, từ bên ngoài không thể nhìn thấy gì khác biệt, bất quá cằm cùng môi của đối phương rất là sạch sẽ, một mảnh trơn nhẵn, không hề có tới một sợi râu.

"Thần thánh hoàng đế bệ hạ có lệnh, Hạ Á Lôi Minh, ngươi lập tức theo ta vào yết kiến bệ hạ."

Ngữ điệu của tên sứ giả hoàng cung này cũng rất ngạo mạn, hắn 'hừ' một tiếng, lấy ra một cái khăn từ trong ngực, đưa lên che lấy mũi và miệng, cau mày nói: "Ngươi còn trừng mắt nhìn ta làm gì ! Mau chóng hoán đổi y phục! Nhìn bộ dáng lôi thôi của ngươi, làm thế nào có thể yết kiến bệ hạ!"

Tatara ở bên cạnh nhịn không được 'phốc xích' cười một tiếng, vội vàng xoay người sang chỗ khác, Hạ Á trừng trừng mắt, nhìn quần áo của bản thân hắn một chút, hắn mặc dù có hai bộ y phục rất đẹp, chỉ là lần trước hắn đi ra khỏi biệt thự, đã bị mấy tên đánh lén dùng phân và nước tiểu làm hư mất.

"Việc này... Bộ y phục hiện tại ta mặc trên ngươi đã là bộ tốt nhất." Hạ Á gãi gãi đầu: "Như vậy... Hoàng đế bệ hạ hiện tại thật sự muốn gặp mặt ta?"

"Chẳng lẽ còn giả được sao! Nhanh chóng cùng ta đi thôi!" Sức giả hoàng cung lắc lắc đầu, xoay người rời đi.

Đương lúc Hạ Á đi theo phía sau hắn, còn nghe tên sứ giả cung đình kia thập giọng hừ một tiếng: "Tên quê mùa dơ bẩn..."

Hạ Á cũng không có tức giận, trái lại dùng ánh mắt liếc tới liếc lui hạ khố của đối phương, càng nhìn sắc mặt của hắn càng trở nên có chút quái dị.

Cổ xe ngựa ở bên ngoài cổng, cũng không phải là để cho Hạ Á ngồi lên, tên sứ giả cung đình đi lên xe ngựa. Mà Hạ Á trái lại phải dẫn theo ngựa của bản thân, gia nhập vào trong đội ngũ, một đường hướng thẳng hoàng cung.

Hoàng cung nằm ở gốc đông bắc của thành, trên đường đi xuyên qua thành thị, phía trước có đội thị vệ cung đình mặc giáp bạc mở đường, đi tới nơi nào, người trên đường liền lập tức tránh sang một bên, nhường đường cho đoàn người đi qua.

Hạ Á đi theo bên trong đội ngũ, nhìn trái phải hai bên một chút, phát hiện người đi đường đều dùng ánh mắt kính nể nhìn về phía này, chỉ là trong đó đa số đều là kính sợ, mà thật sự kính nể thì rất ít.

Hoàng cung Aosiji Liya đã sớm kiến tạo từ thời khai quốc, lúc đầu bất quá chỉ là một pháo đài, trải qua trăm ngàn năm được lịch đại hoàng đế tu chỉnh thêm, hiện tại đã trở thành một cái cung điện khổng lồ, cũng là cung điện được đại lục công nhận là to lớn nhất.

Đi tới phía đông thành, xa xa đã nhìn thấy tháp nhọn của pháo đài, bên trên cắm cờ xí của đế quốc đang tung bay, đại lộ trải dài rất bằng phẳng và sạch sẽ, phía trước pháo đài có một kênh đào rộng khoảng mười thước, bao vây hoàn toàn pháo đài, hình thành một cái tòa thành bên trong thành Aosiji Liya. Mà cổng lớn đi vào tòa thành, cũng là hoàng cung của đế quốc, phải đi qua một cái cầu treo, trái phải hai bên cầu là thị vệ cung đình mặc trên người một bộ trường bào màu đỏ tươi bó sát người, tay cầm trường phủ thật dài, đi qua cổng thành nọ, mới rốt cuộc đi vào quảng trường bên trong hoàng cung.

Mắt thấy phía trước là nhà lầu san sát, từng tòa từng tòa nối tiếp nhau liên miên bất tận, hình thành một quần thể kiến trúc cung điện cực kỳ to lớn, khiến cho Hạ Á lập tức mở to mắt mà nhìn.

Tên sứ giả cung đình cũng đã xuống xe ngựa, liếc mắt nhìn Hạ Á : "Ngươi còn ngồi trên lưng ngựa làm gì? Mau chóng xuống ngựa đi theo ta, không được nhòm ngó xung quanh, cũng không được chạy nhảy lung tung."

Lần đi này, nguyên bản Hạ Á còn muốn thưởng thức một chút hoàng cung trong truyền thuyết là như thế nào, thế nhưng đi qua vài cái hành lang, dọc theo nhiều tòa nhà to lớn-- dế nhũi rất nhanh phát hiện bản thân hắn đã lọt vào một cái mê cung.

Địa phương quỷ quái này thực sự quá lớn, hơn nữa... lại còn quá vắng vẻ.

Trên đường đi chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy từng đội từng đội ngự lâm quân của hoàng cung được trang bị hoàn mỹ đang tiến hành tuần tra, mà ở rất xa thì thấy các người hầu trong cung đình, đang di chuyển rất nhanh, tràn ngập sự tôn nghiêm cùng cẩn trọng. Trừ mấy thứ đó ra... làm cho Hạ Á cảm thấy có chút quái dị chính là, một cái hoàng cung to lớn như vậy, ngoại trừ các kiến trúc hùng vĩ đầy uy nghiêm cùng trang trọng, mọi thứ còn lại, đều tạo cho người ta cảm thấy được một bầu tử khí trầm lặng!

Đúng vậy -- tử khí trầm trầm!

Các bức phù điêu trên trần nhà rất là xa hoa, những điêu khắc trên tường cũng vô cùng lộng lẫy, thậm chí ngay cả chân của các trụ cột cũng được mạ một lớp vàng.

Còn có một vài hành lang nối liền giữa các tòa nhà, không khí bên trong đều tràn ngập mùi hương. Mùi hương thơm cổ quái này, trái lại khiến cho dế nhũi chịu không được phải che mũi.

Tử khí trầm trầm, còn có mùi hương cổ quái, khiến cho hắn nhịn không được liền nghĩ ngay tới mùi vị của những cái bao đựng xác chết...

Đi một hồi lâu, Hạ Á mới bỗng nhiên giật mình phát hiện, vì sao bản thân hắn cảm thấy nơi này tử khí trầm trầm!

Những nơi mà hắn đi qua như quảng trường, đại điện, hàng lang... đều có bức họa, có phù điêu, có pho tượng...

Thế nhưng, nơi này không có bất kỳ một cây xanh nào ! Không có tới một cành cây ngọn cỏ, trên mặt đất đều là trải dài các viên đá chỉnh tề, trên hành lang thì lót đầy các viên cẩm thạch.

Không có tới một chút bùn đất, cũng không có một điểm xanh của cây cối !

Nghiêm túc, nghiêm túc, trang nghiêm, trang nghiêm...

Những thứ này nhìn qua rất là xa xỉ, nhưng trái lại làm cho người ta có cảm giác ở đây hình như là...

"Hừ, trang trí thì rất là xa hoa, bất quá cũng chỉ là một ngôi mộ to lớn mà thôi."

Dế nhũi cười nhạt trong lòng.

※※※

Rốt cục cũng nhìn thấy vị hoàng đế trong truyền thuyết của đế quốc Byzantine, vị đại đế này đang dùng bữa trưa.

Nơi này là một tòa nhà hình tròn dẹp rộng lớn, đi vào bên trong là một gian phòng rộng lớn cũng hình tròn. Ở ngoài đại sảnh tráng lệ, Hạ Á chờ đợi một hồi lâu, tên sứ giả kia mới từ bên trong đi ra, nói rằng hắn đã có thể tiến vào.

Hai người hầu tuổi còn khá trẻ thần sắc nghiêm trang, đều mặc một bộ áo khoác bằng vải lanh, vô cùng cẩn thận đẩy hai cánh cửa được làm bằng đồng đỏ, để cho Hạ Á đi vào.

Nơi này là một cái phòng ăn, một cái phòng ăn cực kỳ to lớn, Hạ Á nhìn thoáng xung quanh một chút, chí ít cũng có thể dung nạp mấy trăm người. Thế nhưng một cái phòng ăn lớn như vậy, cũng duy nhất chỉ có một cái bàn.

Lò sưởi bên cạnh tường đang hừng hực thiêu đốt, trên mặt đất trước lò sưởi trải ra một miếng da gấu to lớn, ngay cả hàng rào chắn trước lò sưởi, cũng là làm từ vàng nguyên chất.

Đương kim hoàng đế của đế quốc, Kangtuosi đại đế đang ngồi phía sau bàn ăn duy nhất của căn phòng, trước ngực hắn treo một cái khăn ăn, cầm trong tay một con dao nhỏ bằng bạc, lúc Hạ Á đi vào, hoàng đế đang chắm chú đem một miếng thịt bò mềm mại còn đầy máu tươi cắt ra, máu chảy ra văng tung tóe, thậm chí có vài giọt bắn trúng vào khăn ăn trắng như tuyết đang đeo trước ngực của hắn.

Bên trong gian phòng rất an tĩnh, hoàng đế cũng không có ngẩng đầu, chỉ là tiếp tục dùng bữa của mình, phía sau của hắn, là một gã nam nhân trung niên, tên nam nhân này đứng yên ở trong góc tường, an tĩnh giống như là một cái bóng.

Thậm chí, khi Hạ Á còn chưa tận mắt nhìn thấy người kia, hắn vẫn còn cảm giác gian phòng này chỉ có một mình hoàng đế. Cho dù khi hắn nhìn thấy người kia, trong nháy mắt, Hạ Á có một loại ảo giác: phảng phất như đằng kia chỉ là một cái bóng, không phải là một con người. Người kia... toàn thân đều không hề tỏa ra một tia sinh cơ.

Tướng mạo cực kỳ bình thường, trang phục cũng vô cùng bình thường, đang cúi đầu, hai tay tùy ý thả lỏng, ngay cả hai mắt cũng mở ra có phân nửa, ánh mắt ảnh đạm không hề có một tia thần thái.

Đây đúng là một loại cảm giác khó hiểu, khư khư là một tên người hầu, thế nhưng lại khiến cho Hạ Á ấn tượng còn mãnh liệt hơn là nhân vật quan trọng trong gian phòng này, chính là vị hoàng đế bệ hạ kia.

Lén lút quan sát vị hoàng đế kia một chút, vị hoàng đế đế quốc có vẻ rất già nua, nếp nhăn trên mặt hắn đã xếp thành đống, từng tầng từng tầng, thân hình nhìn qua rất cao to, thế nhưng lại ốm tới kinh người, liền giống như một con sư tử lúc về già, bộ dáng hiện tại của hắn rất tiều tụy, tuy rằng khung xương y nhiên vẫn rộng lớn, thế nhưng bộ áo choàng tơ lụa màu đen dệt xen kẽ với vàng sợi đang mặc trên người hắn, trái lại phảng phất như là đang được treo trên một cây xào phơi đồ.

Kangtuosi cũng không hề để ý tới Hạ Á, tiếp tục kiên trì đem khối thịt bò vẫn còn máu tươi hoàn toàn cắt đứt, đưa một miếng nhỏ vào trong miệng, cảm thụ một chút mùi vị máu tươi ở trong miếng thịt bò, hoàng đế thích ý thở dài một cái.

Hắn luôn luôn thích ăn thịt còn hơi sống, thói quen này đã luyện thành từ lúc hắn còn liên tục chinh chiến ở phương bắc, tuy rằng các thái y trong cung đình đã nhiều lần đề nghị, thói quen như thế thật ra không có chỗ tốt nào đối với tình trạng sức khỏe của hoàng đế.

Dùng đầu lưỡi liếm lấy máu tươi còn dính trên môi, Kangtuosi đại đế mới rốt cục ngẩng đầu lên, nhìn người thanh niên đang ở trước mặt cách đấy không xa.

Vẻ mặt của kỵ thương đại đế liền lộ ra một tia tiếu ý, bởi vì hắn phát hiện được, Hạ Á cũng không có quỳ, mà là đứng yên một chỗ, thần sắc cũng không có chút nào sợ hãi hay căng thẳng. Trái lại... mọi tập trung chú ý của người thanh niên kia đều đang bị cái chân đèn làm bằng vàng ròng đặt trên bàn ăn hoàn toàn hấp dẫn.

"Thích không?" Hoàng đế mở miệng.

"Ách... Cái gì?" Hạ Á sửng sốt một chút.

"Cái chân đèn cắm nến, ngươi cứ một mực nhìn nó." Kangtuosi đại đế bỏ dao ăn xuống, lại cầm lên một cái ly bằng bạc, trong ly là rượu có màu đỏ tươi, hắn uống một ngụm, rượu lưu lại bên trên khóe miệng, liền giống như miệng hắn đang chảy máu.

Hạ Á có chút xấu hổ, hắn ngượng ngùng cười cười, không dám tiếp tục nhìn cái chân đèn, trong lòng nhịn không được thở dài: gặp quỷ, cái chân đèn cắm nến này thật là to a... Ít nhất cũng nặng vài cân, không biết có đúng hay không toàn bộ làm bằng vàng ròng...

"Khi ngươi rời khỏi nơi này, ngươi có thể mang nó theo, rốt cuộc xem như là phần thưởng ta ban cho ngươi." Hoàng đế bỏ ly rượu xuống, tháo bỏ khăn ăn trước ngực.

"Ách... A?" Hạ Á mừng rỡ, vẻ mặt tự nhiên lộ ra vài phần vui mừng: "Thực sự cho ta sao?"

Kangtuosi nở nụ cười, hắn bắt đầu thích tên tiểu tử thô lỗ này-- chí ít, người thanh niên trước mặt là khá đơn thuần, chắc là dễ dàng sai bảo đây.

Đơn thuần... Nếu như mập mạp Ruhr hoặc là Tatara nghe được những lời trong lòng của hoàng đế, nhất định nhịn không được sẽ lập tức khuyên can...

Hoàng đế cười cười một hồi, sắc mặt liền khôi phục lại vẻ nghiêm túc: "Ngươi chính là Hạ Á Lôi Minh ."

"Chính là ta!" Hạ Á ưỡn ngực.

"Ngươi nhìn thấy ta, cũng không hề có ý tứ quá mức cung kính." Ánh mắt của Kangtuosi có chút đùa cợt.

"Ách..." Dế nhũi suy nghĩ một chút, do dự một hồi, lại nói ra đáp án mà ngay cả bản thân hắn cũng chưa từng nghĩ tới-- Vốn hắn không nên đứng trước mặt hoàng đế nói như vậy, thế nhưng hình như, vị hoàng đế này cũng không phải là người hay gây khó dễ, trả lời của hắn chính là : "Ân, bởi vì, ta không phải người Byzantine."

Ý tứ trong câu trả lời của hắn chính là, ta không phải thần dân của ngươi, cho nên cũng không cần phải kính nể ngươi.

"..." Kangtuosi nghe xong những lời này, cũng sửng sốt một chút, sau đó nhịn không được cười to vài tiếng, cười một hồi, hắn lại nhìn Hạ Á gật đầu: "Không sai, ta đã xem qua tư liệu của ngươi, ngươi lớn lên ở Dã Hỏa nguyên, lần này chiến tranh nên mới gia nhập quân đội đế quốc. Ân... Bất quá từ giờ trở đi, ngươi đã là một người Byzantine."

Hạ Á không có nói gì, cứ như thế mà nhìn hoàng đế.

"Biểu hiện của ngươi ở trên chiến trường, ta đã nghe nói qua, tuy rằng ta xem chiến báo có chút khoa trương, bất quá biển hiện của ngươi cũng đáng được ca ngợi. Hơn nữa, ngươi đánh bị thương Heisiting."

Vừa nhắc tới cái tên "Heisiting", hai mắt của hoàng đế bệ hạ, con ngươi rõ ràng có chút co rút lại, giọng nói còn mang theo một tia căm giận.

"Ta chỉ là đánh lén trúng được một chiêu." Hạ Á dứt khoát nói ra sự thật, trong lòng hắn có một loại cảm giác, đứng trước mặt hoàng đế, nên nói sự thật, nói không chừng còn được ban thưởng vài thứ ngoài ý muốn, "Heisiting so với ta hùng mạnh hơn nhiều lắm, ta căn bản đánh không lại hắn. Nếu như chính diện giao thủ, hắn có thể đơn giản liền giết chết ta. Lần này đánh hắn bị thương, cũng là bởi vì hắn không có phòng bị, hơn nữa... thương thế của hắn cũng không hề nặng."

Sau đó, dưới yêu cầu của hoàng đế, Hạ Á đem chuyện tình giả mạo Bangfuleite khiêu chiến ra sao, làm thế nào mạnh mẽ ép buộc Bangfuleite đi ra chiến trường, như thế nào để Bangfuleite hấp dẫn lực chú ý của Heisiting, sau đó bản thân đứng bên cạnh thầm lặng đánh lén một chiêu.

Giảng thuật lại toàn bộ quá trình, Hạ Á cố ý biểu hiện ra vẻ dốt học thô bỉ của bản thân, miệng hắn không hề ước thúc, lời nói rất phấn khích, còn thốt ra một số lời thô tục, không hề có chút lễ nghi. Nào là "thỏ bán mông" "thỏ mặt trắng sợ chết" "tên khốn có mẹ là kỹ nữ" vân vân các loại ngôn từ, liên tục xuất hiện trong lời nói của hắn.

Hạ Á thật sự không phải tên ngu, hắn cố ý làm ra bộ dáng như thế!

Tuy rằng tâm cơ của hắn không có lớn, thế nhưng theo bản năng, Hạ Á cảm giác được thái độ của hoàng đế xảy ra biến hóa! Lúc hắn vừa nói ra câu nói thô tục đầu tiên, hoàng đế liền nhíu mày, thế nhưng tiếu ý trong ánh mắt lại tăng thêm vài phần.

Mà sau đó, đương lúc Hạ Á nói ra "Bangfuleite cái tên thỏ mặt trắng có mẹ là kỹ nữ", biểu tình của hoàng đế bệ hạ cư nhiên lộ ra một vẻ rất khoái ý...

... Kể từ đó, Hạ Á làm sao lại không bắt được tâm tư của hoàng đế?

Hắn cố ý miêu tả quá trình làm sao sửa trị Bangfuleite rất là chi tiết cùng vài phần khoa trương, hơn nữa đến đoạn làm thế nào để đánh bị thương Heisiting, thì hắn vô cùng sơ sài nói qua loa.

Rốt cục chờ đến lúc Hạ Á nói xong, trong ánh mắt của Kangtuosi đại đế rõ ràng đã mang đầy tiếu ý.

Tốt!

Rất tốt!

Cực kỳ tốt!

Nếu như lúc đầu gặp tên tiểu tử này, kỵ thương đại đế chỉ có vài phần hảo cảm đối với hắn, thế thì hiện tại, hoàng đế nghĩ rằng bản thận đã có chút thích tên tiểu tử này.

Khi dễ Bangfuleite là "thỏ mặt trắng có mẹ là kỹ nữ", khiến cho hoàng đế rất khoái ý. Mà nói đến đoạn làm thế nào để đánh bị thương Heisiting thì lại hời hợt, trái lại khiến cho hoàng đế suy nghĩ sâu xa, tên tiểu tử này con mẹ nó là một người rất thành thật.

Vì vậy, từ đánh giá là "đơn thuần", hoàng đế đã nâng cấp dế nhũi thành: trung hậu thành thật.

( dế nhũi mà trung hậu thành thật ? ... Đám người Tatara cùng Ruhr liên tục phản đối... )

Vũ dũng, đơn thuần, trung hậu thành thật... Thử hỏi, một võ tướng như vậy, nơi nào lại khiến cho hoàng đế không thích? ?

Tâm tình của Kangtuosi đại đế rõ ràng là rất tốt, Hạ Á nói xong quá trình đánh lén Heisiting, hoàng đế cư nhiên hỏi hắn vài vấn đề về gia thế cá nhân, nhất là hỏi kinh nghiệm làm thợ săn của Hạ Á trên Dã Hỏa nguyên, săn thú ở trên dã ngoại như thế nào, làm thế nào để giết chết các ma thú, vân vân các việc vặt, Hạ Á đã nhìn thấu tâm ý của vị hoàng đế này, cố ý làm ra một vẻ mặt trung thực không hề che giấu, nói ra các kinh nghiệm sinh tồn ngoài dã ngoại, còn cố ý nói thêm vài việc lăn lộn kiếm cơm của hắn, nào là lúc gặp nguy hiểm làm sao để vượt qua, các hoàn cảnh quyết định phải liều mạng...

Bản thân Kangtuosi cũng không có phát hiện, trong bữa cơm trưa này, số lần hắn cười so với mười ngày trước đây cộng lại còn nhiều hơn vài lần.

Cùng lúc, kỵ thương đại đế ở trong mắt của dế nhũi, cũng ngày càng trở nên thuận mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.