[Dịch] Liệp Quốc

Chương 131 : Dế nhũi uy nghiêm nhân từ dũng cảm cao thượng !




Có thể tưởng tượng chính là, lần này thành công đem nỗi oan ức kia trút lên đầu của vương thành tứ tú, về sau tên Ni Guer nhất định sẽ vĩnh viễn sống trong phiền phức.

Hạ Á lấy làm hài lòng, trong lòng Tatara cũng đang mừng thầm, hắn cùng Bidaerduo hiềm khích sâu đậm, có thể nhân cơ hội lần này cấp cho đối phương chút phiền phức, cũng đã là rất mãn nguyện.

Đi được một hồi, Hạ Á bỗng nhiên ghìm dây cương, biến sắc, lộ ra vài phần nghi hoặc.

"Làm sao vậy, Hạ Á lão gia?"

Hạ Á lắc đầu, ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng có vài phần cảm giác không đúng. Mới vừa rồi cái tên võ sĩ đi theo bảo vệ Ni Guer, chắc chắn không phải là nhân vật tầm thường, tên gia hỏa kia có ánh mắt tạo ra áp lực lớn như thế, lấy cảm nhận của Hạ Á, chắc chắn có thể liệt vào ba người cao thủ mạnh nhất mà Hạ Á từng thấy qua.

Hơn nữa, nhớ tới lúc bản thân cùng Ni Guer động thủ, động tác tên gia hỏa kia biến hóa rất nhỏ, nguyên bản là đã chuẩn bị tiến lên ngăn cản, thế nhưng sau đó bỗng nhiên lui về phía sau, không hề nhúng tay vào, mặc cho bản thân cùng Ni Guer đánh nhau -- nghĩ tới đây trán của Hạ Á bỗng nhiên đổ đầy mồ hôi lạnh!

Cái tên gia hỏa kia, hắn chắc chắn đã nhìn thấu dụng ý của bản thân! Chí ít lúc bản thân thực sự động thủ, cái tên gia hỏa kia đã nhìn thấu bản thân mình không có xuất lực, chỉ có làm ra bộ dáng cùng chiêu số mà thôi!

Hơn nữa, cho dù là thế, hắn cũng không hề sợ bản thân mình bạo phát, làm bị thương đối tượng mà hắn đang bảo hộ ? Như vậy, giải thích cho việc này chỉ có 2 cách: thứ nhất, tên gia hỏa kia là một tên làm việc lỗ mãng ngu xuẩn-- thế nhưng từ ánh mắt tràn ngập uy thế áp bức cùng băng lãnh mà xem, hắn chắc chắn không phải là loại người ngu xuẩn không có đầu óc. Thế thì chỉ có cách giải thích thứ hai là hợp lý nhất: hắn căn bản là không có sợ hãi, cho dù bản thân mình có bạo phát làm bị thương Ni Guer, cái tên gia hỏa kia cũng đầy đủ tự tin có thể ngăn cản được bản thân mình ! !

Nghĩ tới đây, Hạ Á hung hăng đem mồ hôi trên mặt lau khô, lầm bầm một câu: "Mẹ nó, trong đế đô đúng là tàng long ngọa hổ, sau này ông đây làm việc phải cẩn thận một chút mới được."

Trong lòng nhắc nhở bản thân phải cẩn thận, thế nhưng rất nhanh Hạ Á liền thoải mái thanh thản, mặc kệ như thế nào, đem vũng bùn ập lên người kẻ khác, cuối cùng hắn cũng đã thoát khỏi những phiền toái trong mấy ngày nay.

Nhìn Tatara hình như còn có vài phần tâm sự, biết hắn còn vì chuyện thí luyện làm cho phiền não, Hạ Á bỗng nhiên vỗ đầu: "Di, đúng rồi! Cái thí luyện kia chẳng phải là chỉ bảo tìm ma vẫn hương dụ, thế nhưng lại không bảo chúng ta đích thân đi tìm. Chúng ta có thể ra chợ đen mà tìm, nói không chừng có thể mua được một ít đấy!"

Tatara cười khổ một tiếng, muốn nói nhưng lại thôi, trong lòng cũng không có chút hy vọng, nhưng mà suy nghĩ kỹ lại, dù cho có một phần vạn cơ hội, thì tại sao lại không đi xem thử một lần?

Hai người chuyển hướng, đi thẳng về phía tây thành, sau đó đi về hướng nam, hầu như là đánh một vòng lớn xung quanh thành, đi về vùng đất phồn hoa ở phía nam thành Aosiji Liya.

Ở gần chỗ bến tàu của phía nam thành Aosiji Liya, trước giờ vẫn là khu vực buôn bán phồn thịnh nhất, thân là một thành phố duyên hải, phía nam thành Aosiji Liya có một bên tàu rất to lớn, trước giờ đều là cảng phồn hoa nhất của đế quốc, vận tải mậu dịch trên biển đã cấp cho tòa thành này một cổ tràn ngập sức sống, ngay trên phía bắc bên tàu vài con phố, trải qua nhiều năm tiếp nhận buôn bán từ phía cảng biển, trải qua nhiều thời kì phát triển, đã sớm tạo thành một quảng trường thương nghiệp tràn ngập sinh cơ, nơi này hội tụ rất nhiều hàng hóa quý hiếm từ khắp nơi trên thế giới vận chuyển về đây, trong đó hiển nhiên cũng không ít hàng quốc cấm được giao dịch trong chợ đen.

Hạ Á xuất thân từ Dã Hỏa nguyên, trong chợ đen của Dã Hỏa trấn cũng đã từng lăn lộn nhiều lần, tuy rằng chưa lần nào đi tới khu vực quảng trường thương nghiệp của đế đô, thế nhưng các quy củ trong giao dịch của các chợ đen, đa số đều là tương đồng, hai người trộn lẫn trong đoàn người, Tatara liên tục dùng khẩu âm của Aosiji Liya để nói chuyện, còn Hạ Á thì tùy tiện túm lấy một tên đầu đường xó chợ, đưa ra một ngân tệ hỏi thăm tin tức, liền được dẫn vào bên trong một quán rượu nhỏ, cùng với chủ quán rượu dò xét vài câu, sau đó lại được dẫn ra phía sau quán rượu, ở đây có một cửa hàng ngầm chuyên bán các hàng quốc cấm.

Thế nhưng, sau khi hỏi thăm tin tức của 'ma vẫn hương dụ' ở trên thị trường chợ đen, dế nhũi cùng ma pháp sư đều thật sự thất vọng.

Ma vẫn hương dụ, thật ra là có bán trên thị trường chợ đen. Chỉ là... giá cả không phải là thứ để cho bọn họ có thể chạm tới được.

Một đóa 'ma vẫn hương dụ' ở trong thị trường chợ đen có giá tới một vạn kim tệ, nhưng phải là đặt hàng trước, không có hàng tồn kho. Cho dù có mà nói, cũng không nhất định sẽ sưu tập đủ mười đóa-- Nếu thực sự có đủ mười đóa, thì cũng cần phải có mười vạn kim tệ mới mua được.

Đối với dế nhũi hoặc là Tatara mà nói, mười vạn kim tệ, đúng là một con số đủ cho bọn họ khiếp sợ.

Dế nhũi tuy rằng hiện tại có chút giàu có, thế nhưng toàn bộ gia tài của hắn cũng chỉ có vài trăm kim tệ mà thôi.

Thực sự là không có khả năng mua ... lúc này chỉ có cách là chạy tới khu vực hỗn loạn ở phía đông, đi vào rừng rậm, đối mặt với tinh linh tộc rất căm ghét nhân loại... Ách, không thì đầu hàng bỏ quách cho xong.

Mang theo thất vọng đi ra khỏi cửa hàng, hai người trở về con đường lớn đầy phồn hoa, tâm tình của Tatara rõ ràng là rơi xuống rất nhiều, ma pháp sư luôn miệng thì thào tự nói, bộ dạng có chút thất thần, dắt ngựa đi bộ, thế nhưng bỗng nhiên từ trong đoàn người vọt ra một đứa nhỏ gầy yếu, đưa đầu tông thẳng vào trong ngực của ma pháp sư, kêu 'chao ôi' một tiếng, rất nhanh liền kêu la xin lỗi, sau đó lách người rời đi.

Tatara nguyên bản không có để ý, thế nhưng trái lại Hạ Á 'hừ' một tiếng, vươn tay chụp lấy cổ tay của đứa nhỏ kia, nhẹ nhàng lôi lại, liền đem đứa nhỏ kia quẳng ra đất, Hạ Á bước tới một bước giẫm lên chân của đối phương, từ trong tay của đối phương lấy ra một cái túi tiền nhỏ, chính thị là túi tiền của Tatara.

Đứa nhỏ kia vô cùng sợt sệt, run lẩy bẫy, ánh mắt chuyển vòng, nhưng lại không ngừng cầu xin tha thứ. Hạ Á đang muốn đem nó xách lên, thì bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một người phụ nữ lao tới, nhảy nhào tới ôm lấy chân của Hạ Á, ôm cả hai chân, mang theo khuôn mặt nức nỡ bắt đầu van xin. Người phụ nữ này xanh xao vàng vọt, nhìn tuổi đời trên dưới ba mươi, mặc một bộ đồ ngắn bằng vải bố, tràn đầy chấp vá rất thô lậu, hai mắt vô thần, gương mặt ốm đói hai má lõm sâu vào.

"Tiên sinh, cầu xin ngài buông tha cho ta... Mẹ của ta thực sự là đói không thể chịu đựng được nữa ! Ta... Ta thật ra cũng là lần đầu tiên làm việc này..."

Lúc này ở bên cạnh cũng đã không ít người bắt đầu hiếu kỳ, Hạ Á 'hừ' một tiếng, sắc mặt bình tĩnh, đem đứa nhỏ kia nhấc lên, lạnh lùng nhìn vào hai mắt của đứa nhỏ, bỗng nhiên đem nó vứt xuống mặt đất một cái, cầm lấy vỏ kiếm bên hông, đánh vào mông của đứa nam hài này hơn mười cái, hắn cũng không có nhẹ tay, đứa nhỏ đau tới mức kêu to oa oa, cuối cùng khóc rống lên, vẻ mặt đầy nước mắt nước mũi.

Sau khi Hạ Á đánh xong, lại lần nữa xách nó dậy, lạnh lùng nói: "Ngươi không phải là lần đầu móc túi, động tác của ngươi rất thành thạo. Nói dối không phải là thói quen tốt, huống chi ngươi còn nhỏ như vậy ! Vừa nãy đánh ngươi hơn mười cái là nghiêm phạt cho hành vi móc túi ! Làm sai thì phải biết chịu phạt, nếu không ngươi sẽ không nhớ kỹ bài học này."

Nói xong, hắn đem đứa nhỏ thả xuống, sau đó từ trong túi tiền trong ngực lấy ra vài miếng kim tệ nhét vào trong tay người phụ nữ: "Mua một chút đồ ăn đi, sau đó dùng số tiền dư mà làm một nghề lương thiện... Ngươi có một đứa con rất hiếu thảo, hắn bởi vì ngươi mới ra đường làm kẻ trộm."

Nói xong những lời này, Hạ Á mang theo Tatara từ trong đoàn người đi thẳng ra ngoài.

Hai người rất nhanh ly khai khỏi quảng trường thương nghiệp, một đường hướng thẳng về phía bắc, người đi trên đường cũng dần vắng một ít, khi đi qua một con đường nhỏ, thì bỗng nhiên từ con hẽm bên cạnh truyền tới một tiếng kêu cứu đầy nhu mì, còn có tiếng cười nhẹ đầy tà ác của nam nhân.

Hạ Á lập tức dừng chân lại, nhìn xung quanh một chút, rất nhanh bước tới đầu con hẽm, một cước đá bay cái sọt rách đang chặn trước ngỏ hẽm, hét lớn một tiếng: "Người ở bên trong đang lén lút làm gì đấy !"

Vừa đi vào trong con hẽm nhỏ, thì thấy một cô gái tuổi còn trẻ đang bị mấy gã nam nhân sắc hèn mọn thần sắc rất khả nghi dồn ép vào góc tường, nhìn cách ăn mặc của những tên nam nhân này, cũng biết là các nhân vật đầu đường xó chợ. Mà nữ tử kia thì đầu tóc tán loạn, quần áo không còn chỉnh tề, hai gò má đỏ lên, một gương mặt trắng nõn, ngũ quan thanh tú, đôi mắt sáng sủa động lòng người, cư nhiên dung nhan cũng có chút mỹ lệ, chỉ là hai tay đang ôm lấy ngực, lui vào trong góc tường.

Mắt thấy Hạ Á một mình vọt vào, đám đầu đường xó chợ lập tức nhảy ra tiếp đón, trong số đó còn có kẻ rút ra một thanh chủy thủ chém qua chém lại: "Ê ! Đừng xen vào chuyện của người khác, nếu không thì..."

Hắn còn chưa nói hết, thì cảm giác được một nắm tay đã vung tới, sau đó trong nháy mắt, cả người hắn bay thẳng ra sau, té thẳng lên mặt đất cách nơi hắn đứng khá xa, máu mũi chảy dài, răng trong miệng cũng đã rớt hơn phân nửa.

Hạ Á 'hừ' một tiếng, cũng không để ý tới vẻ mặt kinh hãi của bọn vô lại này, bước tới một bước đá bay hai tên đang đứng trước mặt, cuối cùng còn một tên đứng phỗng ra nhìn Hạ Á, bỗng nhiên liền 'phác thông' một tiếng, quỳ gối xuống bắt đầu van xin tha thứ.

Hạ Á nhìn hắn một chút, lắc đầu nói: "Ta cũng không nhất định phải nghiêm phạt ngươi, chỉ bất quá, hành động của các ngươi thật sự làm cho ta buồn nôn ! Một cô gái như vậy mà các ngươi cũng dám hạ thủ phi lễ !?"

Nói xong, một cước đem tên gia hỏa kia đá cho hôn mê bất tỉnh.

Cô gái kia từ trong góc tường thất tha thất thểu đứng lên, phải phất như gặp được cứu tinh, nhào thẳng vào trong lòng của Hạ Á, thân thể mềm mại dán sát vào người Hạ Á, nguyên bản quần áo của nàng cũng đã tán loạn, trước ngực đã có chút lộ ra một vùng da trắng nõn đang ép sát vào ngực của Hạ Á, một đôi mắt mê người đã khóc đỏ ửng lên, pha thêm vài phần mê hoặc động lòng người.

Trái lại Hạ Á có chút khó chịu lạ kỳ, hắn bình tĩnh lạnh lùng đẩy cô gái kia ra, sau đó thản nhiên nói: "Được rồi, ngươi không cần cảm tạ ta, ta chỉ là đi ngang qua mà thôi, ngươi nhanh chóng rời khỏi nơi này đi."

Cô gái kia còn muốn nói lời cảm tạ, nhưng phát hiện vẻ mặt của Hạ Á rất lãnh đạm, muốn nói nhưng lại thôi, suy nghĩ một chút, từ trong túi lấy ra một cái khăn lụa trắng như tuyết đưa tới Hạ Á, nguyên bản là muốn dùng khăn lau vết máu trên tay Hạ Á, thế nhưng trái lại Hạ Á đã rút tay về né tránh, cô gái kia cũng chỉ có thể đặt khăn lụa vào lòng bàn tay của Hạ Á, ôn nhu nói: "Tiên sinh, cảm tạ ngươi đã cứu ta... Tên của ta gọi là Liana, nhà ở con phố phía trước, nếu như ngài rảnh rỗi mà nói, thỉnh ngài tới nhà của của ta, nhất định phải để ta có cơ hội biểu hiện một chút lòng biết ơn."

Nói xong, cô gái xinh đẹp này hạ thấp người chào một cái, tay che lấy ngực, một mạch chậm rãi ly khai khỏi nơi này.

Lúc cô gái chạy ra khỏi con hẽm, tư thái thước tha nọ khiến cho Tatara đều phải ngay người, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào ngực của cô gái một hồi lâu mới lưu luyến rút ánh mắt về.

Hai việc vừa rồi phảng phất như một hồi ngộ ngẫu nho nhỏ trên đường về nhà của bọn họ, lại tiếp tục đi qua vài con phố, người đi đường càng lúc càng vắng, Hạ Á đang chậm rãi cưỡi ngựa đi về phía trước, bỗng nhiên ghìm cương ngựa, biến sắc, nhìn Tatara đang ở bên cạnh: "Ngươi đi trước đi!"

Tatara sửng sốt, thế nhưng biểu tình của Hạ Á rất nghiêm túc: "Ngươi về nhà trước đi ! Mau cút xéo khỏi nơi này, ông đây có việc cần phải làm."

Tatara không dám hỏi nhiều, chỉ có thể vội vàng giục ngựa rời đi.

Chờ cho ma pháp sư chạy đi thật xa, Hạ Á thẳng thắn xoay người nhảy xuống ngựa, đứng ở giữa đường, một tay nắm lấy cán hỏa xoa, một tay chống nạnh, lạnh lùng nhìn đầu còn lại của con đường, nặng nề 'hừ' một tiếng, lớn tiếng nói: "Đã theo sau ta khá lâu ! Còn không mau ra đây ! !"

Hắn bỗng nhiên quát lớn một tiếng, nguyên bản trên đường còn hai ba người qua lại, đều dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía hắn, thấp giọng nghị luận, sau đó nhìn thấy tay Hạ Á đang chuẩn bị rút vũ khí, cũng không dám tiếp tục dừng lại, vội vàng chạy khỏi khu vực này.

Trên đường rất nhanh chỉ còn lại một mình Hạ Á, mà đúng lúc này, ở đầu kia của con đường, rốt cục xuất hiện một bóng người.

Vóc người trung bình, áo bào võ sĩ rộng thùng thình, tóc ngắn như đinh chỉa lên, khuôn mặt tràn ngập mùi vị bưu hãn. Người này từng bước từng bước chậm rãi tiến tới, lúc bước đi khí thế của hắn giống như là một con báo đang đi một mình trên cánh đồng hoang vu!

Hạ Á vừa nhìn thấy tên gia hỏa kia, ánh mắt nhất thời thay đổi. Người này rõ ràng là cao thủ võ sĩ thị vệ vừa rồi đã bảo vệ bên cạnh Ni Guer !

"Là ngươi ! Hừ, ngươi len lén theo dõi phía sau, ngươi cho rằng ông đây không phát hiện sao!" Tay của Hạ Á đang để trên cán hỏa xoa không tự chủ được liền nắm chặt, hắn rõ ràng cảm giác được, theo từng bước tiến của tên võ sĩ kia, cả một con đường lớn như thế, phảng phất như lấy thân ảnh của đối phương làm trung tâm, một cổ áp lực cường đại vô hình đang hướng về phía bản thân ! Mỗi bước tiến của người kia, áp lực đè nén lên bản thân lại tăng thêm một phần!

"Ta cũng không muốn che dấu hành tung, nếu như ta muốn ẩn dấu, ngươi cũng không có khả năng phát hiện được."

Tên võ sĩ này rốt cục cũng mở miệng nói chuyện, khiến cho Hạ Á ngoài ý muốn chính là, tên gia hỏa này tuy bề ngoài lãnh khốc, thế nhưng giọng nói rất ôn hòa dễ nghe, cùng tướng mạo bưu hãn của hắn, hình thành một thế đối lập hoàn toàn.

Đối phương đi tới cách Hạ Á chỉ còn khoảng mười bước thì dừng lại, Hạ Á cảm giác được không khí xung quanh bản thân dường như đặc kẹo lại, áp lực vô hình từ bốn phương tám hướng bao trùm hoàn toàn bản thân, hắn liều mạng cổ vũ bản thân lấy lại khí thế kháng cự lại áp lực vô hình này, không tự chủ được toàn thân liền căng thẳng, mu bàn tay đang nắm hỏa xoa nổi hết gân xanh lên, hai mắt nhìn chằm chằm đối phương.

Mà tên võ sĩ tóc ngắn kia, dường như chỉ tùy tùy tiện tiện đứng yên một chỗ, sắc mặt tuy rằng lãnh khốc, thế nhưng ánh mắt lại rất nhẹ nhàng, thậm chí lúc quan sát Hạ Á, khóe miệng phảng phất như dần dần hiện lên một nụ cười cổ quái.

"Ngươi rất giảo hoạt." Dáng vẻ tươi cười của tên võ sĩ rất phức tạp: "Ngươi khiến cho Ni Guer ăn không ít đau khổ, hắn rất nhanh sẽ nhận ra dụng ý của ngươi."

"... Hừ." Hạ Á cắn răng: "Ngươi làm sao có thể khẳng định rằng ta không thua hắn."

"Ta là thị vệ của Ni Guer, hắn có bao nhiêu bản lĩnh, ta so với ngươi càng rõ ràng hơn." Tên võ sĩ này mang theo nụ cười lạnh lùng: "Trái lại, ngươi khiến cho ta rất hứng thú... ngươi chính là tên gia hỏa đã đánh bại Heisiting ở trên chiến trường sao? Hừ, thú vị a..."

Hạ Á lập tức căng thẳng hẳn lên.

"Tên gia hỏa đã đánh bại Heisiting ở trên chiến trường..." Những lời này mấy ngày nay hắn đã nghe thấy không biết bao nhiêu lần, mỗi lần có người nói lời này, liền sau đó sẽ là khiêu chiến. Hắn lập tức lui về phía sau một bước, trong lòng do dự có hay không nên rút hỏa xoa ra tấn công, tiên hạ thủ vi cường...

"Ngươi không cần lo lắng, ta không phải tới đây tìm ngươi khiêu chiến." Tên võ sĩ kia nhìn thấy động tác của Hạ Á, khóe miệng càng hiện rõ vẻ tươi cười có chút giễu cợt, hắn thản nhiên nói: "Ngươi thật sự sẽ không cho rằng, ta sẽ tin tưởng Heisiting thua ở trong tay một tên tiểu tử như ngươi chứ !? Hừ... Việc này chỉ là một chuyện khôi hài mà thôi, một chuyện khôi hài do quân bộ tạo ra."

Tên võ sĩ nhìn vào hai mắt của Hạ Á: "Thực lực của ngươi coi như là không tồi, bất quá muốn đánh bại Heisiting, thì quả thực là quá buồn cười. Ta biết mấy ngày nay ngươi gặp không ít phiền phức, bất quá ngươi hẳn là rất may mắn, chí ít đám cao thủ chân chính trong đế đô không phải là bọn ngốc, sẽ không tin những tin đồn giả dối do quân bộ đưa ra. Nếu không, chạy tới tìm ngươi khiêu chiến chắc chắn không chỉ có bọn vô lại bình thường."

Hạ Á im lặng. Hắn thừa nhận lời nói của tên gia hỏa này rất có đạo lý.

"Thế nhưng... Ngươi làm thế nào để xác định, ta có phải hay không là đối thủ của Heisiting." Hạ Á 'hừ' một tiếng, hắn thuần túy chỉ là do khí thế của đối phương áp bức nên có chút khó chịu.

"Vì sao?" Tên võ sĩ này lắc đầu: "Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ta cũng đã từng tỷ thí với Heisiting, ta biết chỗ đáng sợ của hắn... Mà ngươi, thì kém quá xa." Vừa nói, tên võ sĩ này vừa lắc đầu, bộ dáng phảng phất như có chút buồn tẻ.

Nói xong, hắn bỗng nhiên lại bước tới thêm vài bước, sau đó tự nhiên đi thẳng tới người Hạ Á, rất nhẹ nhàng lướt qua bên người Hạ Á, trong nháy mắt thân mình của hai ngươi chạm nhẹ nhau, Hạ Á liền cảm giác được toàn bộ tóc gáy của mình dựng thẳng cả lên, phảng phất như kẻ mới vừa chạm vào người mình căn bản không phải là loài người, mà là một con mãnh thú tùy thời đều có thể nuốt gọn hắn ! Đã nhiều lần hắn bị loại áp bách điên cuồng này làm cho không chịu nổi, thầm nghĩ muốn rút hỏa xoa ra chém tới. Thế nhưng lúc xúc động này lên tới cao trào, trái lại xuất hiện một cảm giác quái dị khiến cho hắn phải nhẫn nhịn xuống !

Loại cảm giác quái dị này chính là... Sợ hãi!

Không sai, là sợ hãi ! Hoàn toàn sợ hãi ! ! Trong lòng Hạ Á có một loại cảm giác khó hiểu, hắn dường như rất rõ ràng, chỉ cần bản thân dám ra tay, như vậy một khi động thủ, bản thân hắn sẽ cầm chắc cái chết ! Tên gia hỏa kia, chắc chắn không phải là loại người mà bản thân có thể chống lại ! !

Rốt cục, võ sĩ này đi ngang qua Hạ Á, lưng hắn hướng về lưng của Hạ Á, dừng chân lại.

Ngay trong nháy mắt này, Hạ Á bỗng nhiên cảm giác được thân thể trở nên thoải mái, cái áp lực vô hình kia dường như đã biến mất trong không khí.

Âm thanh của tên gia hỏa kia tăng thêm vài phần ấm áp: "Ta không phải tới tìm ngươi gây chuyện phiền phức. Chỉ là, ta tuy rằng không tin ngươi có thể đánh bại Heisiting, thế nhưng ta nghe nói Heisiting thật sự là bị ngươi đả thương, ta nhất thời hiếu kỳ, mới đi theo xem rõ ngươi một chút... Vừa rồi ngươi đối xử với hai mẹ con nghèo khó nọ, còn có cứu thoát cô gái bị ức hiếp trong hẽm, ta đều nhìn thấy. Ân, ngươi đúng là một tên tiểu tử thú vị."

Hắn bỗng nhiên gật gật đầu, thoáng xoay nửa đầu về phía sau, nửa khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười: "Cho nên... Tiểu tử thú vị, ta hy vọng ngươi có thể sống sót cho tốt. Thực lực hiện tại của ngươi tuy rằng không mạnh, thế nhưng so với tuổi của ngươi quả thực là bản lĩnh không tồi. Có thể kháng cự lại khí thế của ta, ngươi cũng chính là người trẻ tuổi nhất. Phải sống sót, cố gắng sống sót... Sống đến lúc thực lực của ngươi cường đại... đáng để ta xuất thủ mới thôi."

Những lời này nói xong, thanh âm lập tức biến mất. Hạ Á đứng yên một chỗ, chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc, rốt cục mới từng chút từng chút xoay người lại... Nhìn về phía sau lưng, thế nhưng ở phía sau, trên đường lớn là một khoảng vắng vẻ, không còn bóng người nào !?

Một trận gió thổi qua, Hạ Á liền cảm giác được toàn thân run run, lúc này hắn mới phát hiện, áo lót bên trong người của hắn, đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm ! !

※※※

"Nga, sự tình là như vậy sao !?"

Một âm thanh nhàn nhạt thoáng có chút mệt mỏi vang lên.

Trong một căn phòng nhỏ sáng sủa, Kaweixier lười nhác ngồi tựa vào một cái ghế bành, thân thể của hắn cuộn tròn trong một tấm chăn lông cừu mềm mại, phảng phất như khí hậu lạnh giá của mùa đông, đối với người già như hắn là một loại hành hạ. Bên cạnh ghế bành, là một cô gái tuổi còn trẻ mặt có chút tàng nhang đang đứng yên một bên, tay đang bưng một chậu nước ấm, thử nhiệt độ một chút, sau đó nhét vào trong tay Kaweixier.

Ở trước mặt Kaweixier, trên mặt đất của căn phòng, đang có ba người đang quỳ ở đó.

Nếu như Hạ Á ở chỗ này, hắn nhất định sẽ giật mình hét lớn lên.

Ba người này, hai người chính là hai mẹ con nghèo đói mà Hạ Á đã gặp ở quảng trường thương nghiệp, còn có một người, chính là cô gái xinh đẹp được Hạ Á cứu thoát khỏi tay bọn du côn đầu đường xó chợ trong con hẽm nọ.

Lúc này ba người đang cung kính quỳ dưới đất, mặt hướng về lão già đang ngồi trên ghế bành, ba người yên lặng như ve sầu mùa đông, cho dù hai mắt nhìn xuống nền nhà, thế nhưng khuôn mặt vẫn tràn đầy kính nể.

"Các ngươi lui xuống đi." Thanh âm ôn hòa của Kaweixier truyền đến, ba người không dám nói nhiều, vội vàng đứng dậy khom lưng lui ra khỏi phòng.

Vị trí giả lớn tuổi ngồi yên một chỗ, hai tay ôm lấy gối, suy tư một hồi lâu, khuôn mặt của hắn hiện lên một tia tiếu ý nghiền ngẫm.

"Ân, một tên tiểu tử thú vị đây... Xem ra lão bạn già của ta, người ngươi chọn làm truyền nhân, cuối cùng cũng không làm cho ta thất vọng a." Vị trí giả thần bí này bỗng nhiên nhìn sang cô gái có dung mạo cực kỳ bình thường: "Tiểu tước nhi, nói một chút đánh giá của ngươi xem nào?" (DG : Tước ở đây có nghĩa là tàn nhang, tiểu tước nhi là tên gọi thân mật của cô gái có tàn nhang trên mặt)

Thần sắc của cô gái được gọi là "tiểu tước nhi" vô cùng cung kính: "Vâng, sư phụ." Sau đó cô gái nọ liền cúi đầu suy tư một chút, thấp giọng nói: "Ân, nghiêm phạt trẻ nhỏ trộm cắp, là biểu hiện của uy nghiêm. Bố thí người mẹ nghèo đói, là biểu hiện của nhân từ. Cứu vớt cô gái bị ức hiếp, là biểu hiện của dũng cảm. Mà cự tuyệt mị hoặc của mỹ nữ, là biểu hiện của cao thượng..."

"Ân, uy nghiêm, nhân từ, dũng cảm, cao thượng..." bộ dáng tươi cười trên mặt Kaweixier trở nên vui vẻ hẳn lên, khuôn mặt già nua của hắn, lúc này cư nhiên cười tươi như một đứa nhỏ: "Ha ha, quá thú vị. Ngươi nói xem, một người có đầy đủ phẩm chất cao quý như thế, nếu như phối hợp với thực lực của chúng ta, như vậy... như vậy xem ra, hắn muốn không được nổi tiếng cũng rất là khó đây."

Cô gái gọi là tiểu tước nhi có chút nghi hoặc: "Sư phụ... Ý của người, lẽ nào cái tên gia hỏa gọi là Hạ Á, cư nhiên chiếm được ánh mắt của người... Thế nhưng, ngày đó ta tận mắt xem qua hắn, cái tên gia hỏa kia hình như không hề có chút bản lĩnh..."

"Ngươi không hiểu rồi." Kaweixier cười cười nhàn nhạt, lắc đầu nói: "Bản lĩnh thì có thể học, thế nhưng bồi dưỡng phẩm chất, mới là tiêu hao nhiều tâm huyết nhất. Tính cách quyết định số phận, tính cách của tiểu tử này, thật sự rất là thú vị." (DG : xem ra Kaweixier thua lão gia hỏa, cũng là bạn già của hắn rồi, lão gia hỏa chơi trên tay, giáo dục Hạ Á đúng là cao thủ, bái phục bái phục @-@)

Tiểu tước nhi có chút giật mình nhìn sư phụ một chút, trong lòng chấn động mãnh liệt không gì sánh được !

Rất là thú vị? Đây là đánh giá của sư phụ đối với tên gia hỏa kia sao?

Phải biết rằng, vài lời này tuy rằng đơn giản, thế nhưng... Lấy thân phận của sư phụ, làm ra một cái đánh giá như vậy đối với một người, cũng là một thừa nhận rất là hiếm thấy!

Ngay cả con của nguyên lão công tước Minasi, Minasi nhỏ, kinh tài tuyệt diễm, văn võ song toàn, là ngôi sao hy vọng trẻ tuổi kiệt xuất nhất trong thời gian tới của đế quốc, thế nhưng đối với đánh giá từ trong miệng của sư phụ Kaweixier, cũng bất quá chính là một câu nói đơn giản "cũng không tệ lắm" mà thôi ! !

Nếu như câu nói này của sư phụ truyền ra được bên ngoài-- chỉ bằng một câu nói này của sư phụ Kaweixier, tên tiểu tử kia lập tức sẽ danh chấn toàn đế đô!

※※※

Hạ Á đương nhiên là không biết, đệ nhất trí giả của đế đô, đối với bản thân hắn có đánh giá là "uy nghiêm, nhân từ, dũng cảm, cao thượng" -- Nếu như những lời này để cho bọn Tatara hay vương thành tứ tú hoặc Heisiting hay là thỏ tướng quân nghe được, có thể hay không sẽ cười tới rụng cả răng?

Được rồi, suy nghĩ kỹ một chút xem nào, dế nhũi của chúng ta ... Nói hắn có uy nghiêm thì có lẽ đúng, nhân từ cùng dũng cảm thì thật sự có tồn tại. Thế nhưng cao thượng không bị sắc đẹp mê hoặc...

Theo lương tâm mà nói, lúc đó hắn dùng thái độ lạnh lùng bình tĩnh đẩy cô gái xinh đẹp kia ra, hoàn toàn là bởi vì ... hắc hắc... ( lão gia hỏa lại lần nữa mỉm cười nơi chín suối... )

Chạy về tới nơi ở, Hạ Á bước vào trong cửa, lúc này mới cảm thấy dần dần định thần. Áo lót trong người của hắn ướt sũng mồ hôi, tên võ sĩ thần bí kia cấp cho Hạ Á cảm giác áp bách khủng hoảng, khiến cho hắn nhớ lại cảm giác lần đầu khi hắn đối mặt với Heisiting.

"Cái tên võ sĩ kia..."

Chật vật về tới nơi ở, Hạ Á lập tức gọi Tatara tới: "Cái tên Ni Guer kia, rốt cuộc là có gia thế như thế nào?"

Tatara quả nhiên là biết nội tình của vương thành tứ tú : "Tên Ni Guer kia, hình như là cháu trai của tướng quân chỉ huy vệ binh binh đoàn trung ương Aosiji Liya, nghe nói vị tướng quân kia không có con trai, chỉ có một người con gái, cho nên tương lai Ni Guer rất có thể sẽ trở thành người duy nhất kế thừa gia tộc."

Cháu trai của tướng quân chỉ huy vệ binh binh đoàn? Địa vị này thật sự là không hề nhỏ!

Có thể làm tướng lĩnh phụ trách bảo vệ đế đô, nhất định phải là người tâm phúc do hoàng đế lựa chọn ra, bối cảnh phía sau của tên Ni Guer này thật sự là không có tầm thường a.

"Như vậy... Khi nãy cái tên đứng bên cạnh hắn, tên gia hỏa có đầu như con nhím ấy... Ân, ngươi có nhận ra hắn không?"

Tatara sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu: "Không nhận biết... Đội thân vệ của tướng quân là từ trong quân đội chọn ra, dưới trướng cũng có không ý cao thủ trong quân đội, những cao thủ này rất ít khi cùng võ sĩ thế tục lui tới, cho nên trong đó có rất nhiều người, tuy rằng thực lực rất cường hãn, thế nhưng danh khí lại không lớn."

Hạ Á cau mày, suy nghĩ một chút...

Cái tên gia hỏa kia, hình như hắn còn nói một câu, nói cái gì nhỉ...

A, đúng rồi!

Hắn đã cùng so tài với Heisiting ! ! Tên gia hỏa kia, cư nhiên đã cùng đánh nhau với Heisiting, hơn nữa lại còn sống nhăn không chết, như thế cũng đủ chứng minh bản lĩnh của hắn bất phàm.

Cao thủ trong quân đội... Đã từng đánh nhau với Heisiting...

Không biết vì sao, loại ý nghĩ lạnh thấu xương này khiến cho Hạ Á có chút khó chịu. Hơn nữa, cái tên gia hỏa kia đã nói rằng hôm nay không phải là lúc để động thủ với bản thân, khiến cho trong lòng Hạ Á xuất hiện một loại cảm giác: người này, rất là nguy hiểm! Đối với bản thân mà nói, là một cái tồn tại vô cùng nguy hiểm! !

"Mà thôi, ngày mai kiếm cơ hội hỏi Ruhr một chút." Hạ Á thở dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.