[Dịch] Liệp Quốc

Chương 126 : Không phải ta làm !




Youliya nhìn túi tiền nặng trịch ở trên bàn, thế nhưng lắc đầu, khuôn mặt tiều tụy, thấp giọng nói: "Ta là một nữ nhân, đâu cần dùng nhiều tiền đến như thế?" Nàng ngẩng đầu nhìn nhìn Hạ Á, chậm rãi nói: "Tâm ý của ngươi ta xin nhận, ngươi là chiến hữu của Kevin, cũng không cần quá mức hổ thẹn trong lòng, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, hắn... chỉ là ... số mạng không được tốt mà thôi, điều này cũng là do ông trời sắp đặt trước."

Nói xong, hai mắt của Youliya lại chảy ra hai hàng nước mắt.

Lần này không đợi Hạ Á khuyên giải an ủi, chính bản thân nàng đã vươn tay lau khô, từ trên giường ngồi dậy, mang giầy vào, nhưng lại không nhìn túi kim tệ ở trên bàn, chỉ là thấp giọng nói: "Ta thay mặt Kevin đa tạ các ngươi. Các ngươi... Các ngươi không cần quá quan tâm đến ta, bản thân ta cũng có thể tự chiếu cố lấy mình..."

Hạ Á còn định muốn nói gì đó, thế nhưng Tatara bỗng nhiên bước tới phía sau Hạ Á, kéo Hạ Á một cái, sau đó ma pháp sư cư nhiên cả gan nói: "Nếu đã như vậy, Hạ Á lão gia, ngài đem tiền thu lại đi."

Hạ Á giận dữ, trừng mắt Tatara đang muốn mở miệng mắng, thế nhưng Tatara vội vàng dùng mắt ra hiệu cho Hạ Á, thấp giọng nói: "Lão gia, ngài nhất thời lấy ra nhiều tiền như vậy, hơn ba trăm kim tệ, cho dù là đối với một gia đình trung lưu, cũng là một số tiền lớn ! Ngài đem một số tiền lớn như vậy giao cho một mình phu nhân Youliya, nàng là cô nhi quả phụ cầm số tiền lớn trên người, ngài không lo nàng sẽ rước phải tai nạn bất ngờ sao ? Vạn nhất có kẻ để ý thèm thuồng, âm thầm hãm hại mà nói, trái lại là ngài gieo cho nàng một tai họa!"

Mấy câu nói của Tatara lập tức đề tỉnh Hạ Á, Hạ Á vỗ đầu: "A! Là ta không nghĩ tới!"

Một quả phụ không thân không thích như thế, nếu là tùy tiện cầm một số tiền lớn, chỉ sợ dẫn tới ác nhân mơ tưởng, trái lại còn làm hại nàng.

Hạ Á nghĩ tới đây, không khỏi liếc mắt nhìn Tatara : "Cái tên gia hỏa nhà ngươi, xem ra cũng có vài phần thông minh a, không tồi không tồi !" Nói xong, hắn dùng sức vỗ vai Tatara hai cái, Tatara bị bị vỗ cho sụm cả hai chân, suýt tý nữa là ngã xuống đất, miễn cưỡng cố gắng chịu đựng, khuôn mặt gặng ra một vẻ tươi cười.

Hạ Á cúi đầu suy nghĩ một chút, đứng dậy vung tay ra phía sau, khuôn mặt lộ ra một tia kiên định: "Souleaterr! Ngươi mang theo hai thị vệ, thu thập đồ đạc !"

"A?" Souleaterr sửng sốt một chút.

"Thu thập đồ đạc ! Không thể để một mình Youliya ở lại nơi này ! Nếu ta đã nói chiếu cố nàng, như vậy tất nhiên sẽ không thể để nàng tiếp tục ở lại nơi này ! Thu thập đồ đạc, mang nàng rời đi !"

Khuôn mặt mộc mạc của Souleaterr lộ ra một tia vui mừng, lập tức rời khỏi phòng đi ra ngoài sân triệu hoán thị vệ.

Youliya biến sắc nhìn Hạ Á, đang muốn mở miệng thì Hạ Á đã xua tay, bước tới phía trước dìu Youliya ngồi xuống, nghiêm mặt nói: "Youliya, ta biết ngươi là nữ nhân có tính tình kiên cường! là một người Luodeliya điển hình, ta biết ngươi không muốn cấp phiền phức cho bọn ta. Ta cũng biết tính cách mạnh mẽ của ngươi... Thế nhưng, xin mời ngươi suy nghĩ tỉ mỉ một chút, không nên vội vàng cự tuyệt ý tốt của ta."

Hắn dừng một chút, trên mặt dế nhũi hiện ra một dáng tươi cười thành khẩn: "Kevin là anh em tốt của ta, ngươi cũng nên suy nghĩ cho ta, nếu như hắn đã chết, ngươi lại không chịu tiếp nhận ý tốt của ta, chẳng phải ta đây mỗi ngày đều cảm thấy bất an? Lương tâm cắn rứt, khiến cho ta mỗi đêm đều khó ngủ! Coi như là để cho lòng ta cảm thấy thanh thản một chút, xin ngươi hãy tiếp nhận ý tốt của ta !"

Youliya do dự một chút, nàng lắc đầu nói: "Tiên sinh... A, Hạ Á tiên sinh..."

"Không, xin hãy gọi ta là Hạ Á ! Ta là anh em của Kevin, ngươi không cần khách khí với ta."

"Được rồi, Hạ Á." Youliya cười khổ một tiếng, thấp giọng nói: "Ta biết, Kevin mặc dù là người trong đội thân vệ, các huynh đệ trong đội thân vệ tuy rằng quân lương có cao một chút, thế nhưng cũng dù sao cũng là có hạn, nếu như ngươi còn chiếu cố cho ta mà nói, chỉ sợ ngươi gánh vác..."

Hạ Á cười ha ha, chỉ vào túi kim tệ ở trên bàn, cũng không nói lời nào.

Youliya lập tức hiểu ý: có một túi kim tệ lớn như vậy, cơm nước ăn xài trong mười năm cũng không cần lo, thì còn sợ gì? Chỉ là tính tình của nàng kiên cường, không muốn tiếp thu ý tốt của người khác, còn muốn cự tuyệt, chợt nghe thấy Hạ Á nghiêm mặt nói: "Ngươi hiện tại là phụ nữ có thai. Trong bụng đang mang cốt nhục duy nhất của Kevin ! Nếu như ta lưu ngươi sống tiếp ở nơi này, cuộc sống gian khổ, ta lo sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Có ta chiếu cố mà nói, chí ít ngươi có thể sống dễ dàng một tý, không cần phải gánh vác việc mưu sinh-- ngươi hiện tại không phải sống cho một mình ngươi, mà còn phải lo lắng cho đứa bé ở trong bụng. Ta biết ngươi có tay có chân, có thể tự nuôi sống bản thân, thế nhưng công tác sinh hoạt, lao động nặng nhọc mà nói, vạn nhất tổn thương đứa nhỏ ở trong bụng thì sao? Dù là ngươi có thể chống cự được, thế nhưng tương lai khi hài tử sinh ra, như vậy sẽ nhiều hơn một miệng ăn, con nít trẻ nhỏ, cơm áo cũng là một vấn đề, tương lai còn dài, muốn có tiền đồ, cũng phải có xuất thân cao cấp mới được. Ngươi..." Hạ Á do dự một chút, nói một câu thoáng nặng nề một chút: "Chẳng lẽ ngươi lại mong muốn, con của ngươi trong tương lai vẫn phải sống trong khu dân nghèo này sao? Có ta chiếu cố mà nói, ta còn có chút tiền tài, lần chiến tranh này cũng có chút công lao, cũng sẽ nhận được một quân chức không tồi, tương lai ta sẽ chiếu cố tốt cho đứa bé, chí ít có thể cho nó đi ăn học, gia nhập vào trường lớp, tương lai có thể sẽ trở thành người có chức quyền."

Hạ Á tìm được một cái nhược điểm rất chuẩn, hắn lấy đứa bé ra làm cớ, Youliya quả nhiên do dự một chút, dần dần có chút dao động, chỉ là nàng trời sinh tính khí kiên cường, không chịu nhận ân huệ của người khác, nhất là khi cấp phiền phức cho Hạ Á, suy cho cùng trong lòng rất là băn khoăn.

Hạ Á cũng không thèm để ý, mắt thấy Youliya dao động, liền dứt khoát thúc dục thủ hạ thu gom đồ đạc, những thị vệ mà Ruhr cho Hạ Á mượn đều là quân nhân, mắt thấy Hạ Á đối với thê tử của đồng liêu đã chết chiếu cố tốt như vậy, cũng đều sinh ra vài phần bội phục, lúc làm việc cũng nhanh hơn bình thường nhiều. Chờ đến lúc Youliya đã có quyết định, thì Souleaterr cũng đã đem đồ vật trong nhà tất cả thu dọn xong, còn ra đầu đường thuê một chiếc xe ngựa đem về.

"Được rồi." Youliya mắt thấy bản thân không cách nào cự tuyệt, liền thở dài, thấp giọng nói: "Nếu trong tương lai vẫn tiếp tục sống như thế này, sợ rằng Kevin nhất định cũng sẽ quở trách ta ..."

Chỉ là sau đó, khi Youliya thu thập đồ vật, nàng thật sự có chút quyến luyến, nơi này dù sao cũng là nhà của nàng và Kevin, sống chung nhiều năm như vậy, cũng để lại không ít hồi ức, có vài thứ nàng luyến tiếc không muốn bỏ, nhặt lên cái này lại cầm tiếp cái kia, khiến cho Hạ Á ở bên cạnh cũng có chút bất đắc dĩ.

"Cái này... Youliya, dù sao căn nhà này cũng không có bán, những đồ vật này cứ để đây, lúc ngươi rảnh rỗi có thể về thăm lại nơi này còn có thể ở chơi vài ngày. Đồ đạt cứ để yên trong nhà, chắc cũng không có sao đâu..."

Vội vàng liên tục vài giờ, mắt thấy sắc trời cũng sẽ nhanh tối, lúc này mới thu dọn xong, một cổ xe ngựa chất đầy đồ đạc, Youliya ngồi ở trên xe, dưới vòng vây bảo hộ của đám thị vệ cưỡi ngựa, theo sau Hạ Á ly khai khỏi căn nhà nhỏ.

Trên đường cưỡi ngựa trở về, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn về phía Youliya đang ngồi trên xe ngựa, Hạ Á liền cảm thấy trong lòng đã làm xong một việc đại sự, rốt cục thở phào nhẹ nhõm, âm thầm phát thệ, nhất định phải đem góa phụ của đầu bóng lưởng chiếu cố cho tốt, mới không phụ lòng của người anh em tốt của mình, còn có đứa bé trong bụng Youliya, tương lai bản thân coi như là liều mạng, cũng phải để nó vượt trội hơn người, suốt đời không lo âu.

Nghĩ tới đây, hắn liền hô hoán gọi Tatara tới, hiện tại bản lĩnh cưỡi ngựa của Tatara cũng đã thành thạo rất nhiều, giục ngựa đi tới bên cạnh Hạ Á, cùng hắn song song mà đi, Hạ Á cười nói: "Biểu hiện khi nãy của ngươi không tồi, đáng được thưởng ! Ngươi muốn được tưởng thưởng cái gì?"

Tatara cười hắc hắc, lập tức lộ ra một tia bối rối: "Cái này... Lão gia, ta có thể hay không xin ngài làm một việc?"

"Nói đi !" Tâm tình của Hạ Á hiện rất tốt, sảng khoái vung tay lên.

Tatara thấp giọng nói: "Lúc trước ta ở đế đô, bởi vì thiếu người ta một khoản nợ, mới phải bỏ trốn, gây cho ma pháp công hội một ít phiền phức, ngay cả thân phận ma pháp sư của ta cũng khó bảo toàn, ta muốn ngài cho ta một ít tiền, đi trả hết nợ, khôi phục danh tiếng, ta..."

Hạ Á cười cười: "Ngươi thực sự coi trọng thân phận ma pháp sư đến như vậy?"

Hai người bọn họ ở chung cũng đã một thời gian khá dài, Hạ Á cũng tin những lời nói của Tatara trước đây, cũng biết hắn đích xác là ma pháp sư, mà không phải một "nhà ảo thuật", chỉ là...

"Thân phận ma pháp sư cấp một, cũng không có gì đặc biệt gì hơn người. Ngươi hiện tại theo ta, tương lai ta sẽ cho ngươi vào lớp quân mưu, lúc này ngươi cũng có bản lĩnh chú thuật sinh mệnh, sau này cố gắng nổ lực, nói không chừng có thể kiếm được một chức sĩ quan..."

"Không!" Sắc mặt của Tatara run lên, lắc đầu kiên quyết nói: "Ta là ma pháp sư!"

Hạ Á nhìn thấy trong ánh mắt của tên tùy tùng hiện lên một tia kiên định, cùng với vẻ lười biếng nhát gan gian trá bình thường hoàn toàn khác nhau, không khỏi gật gật đầu, cũng không có nói thêm lời nào.

( có thể mỗi người, cho dù là ti tiện, trong lòng họ cũng đều có một phần kiên định của bản thân. )

※※※

Về tới nơi ở, đầu tiên là an bài Youliya ở chung biệt thự của Ruhr đã cho bản thân mượn, Hạ Á đem phòng của mình nhường cho Youliya, buổi tối bản thân hắn trải ra một cái giường ở ngay sát bên cạnh phòng của Tatara cùng Souleaterr, đêm nay do có hộ vệ của Ruhr lưu lại thủ hộ, cho nên bên ngoài cũng ít có người quấy rầy, Hạ Á mới có thể chiếm được sự thanh tĩnh, có lẽ phải tiếp tục sống như thế vài ngày, sau đó lấy được khen thưởng của quân bộ, được một chức mới, rồi chờ cho hoàng đế phong tước vị, như vậy là sẽ không sợ bị những người khác quấy rầy.

Đêm xuống, Hạ Á một mình ở trong phòng, rốt cục nhớ tới chiếc hộp gỗ ngày đó Kaweixier tặng hắn, hắn lấy ra viên đá nặng trĩu kia nhìn ngắm một hồi lâu, chỉ cảm thấy những đường rãnh của viên đá này nhìn rất là quen mắt, vừa nhìn vừa suy nghĩ nửa ngày, hắn rốt cục cũng nhớ tới một thứ.

Rất nhanh hắn nhảy xuống giường, cầm lấy thanh hỏa xoa đang đặt trên bàn.

Ở chóp đuôi của cán hỏa xoa, nguyên bản là một cái lỗ tròn trống rỗng, nhìn giống như là một cái lỗ được khoét ở trên cán.

Cái vòng tròn này cũng không hề có quy tắc, nguyên bản Hạ Á nhiều năm qua cũng không hề để ý, chỉ nghĩ rằng thanh hỏa xoa này quá thô sơ, lúc chế tạo chắc bị thợ rèn dùng kiềm kẹp mạnh ở cán nên mới tạo ra hình dáng như thế, mà tác dụng của vòng tròn, bất quá cũng giống như những thanh hỏa xoa khác, ở cán hỏa xoa xỏ qua một sợi dây, sau đó tùy ý có thể treo móc ở bất kỳ vị trí nào.

Lúc này một tay hắn cầm viên đá kia, một tay cầm hỏa xoa, hắn càng lúc càng cảm thấy được, đường rãnh của viên đá này, cùng với rãnh tròn trên đuôi hỏa xoa có chút khớp nhau, thoáng trầm tư một chút, trong lòng Hạ Á có chút thấp thỏm, đem viên đá này cẩn thận gáp vào trong vòng tròn ở cán hỏa xoa...

"Cách" một tiếng! Viên đá rơi vào trong vòng tròn, cư nhiên hoàn hảo vừa khớp, một khe nhỏ cũng không có ! Điều này làm cho tim của Hạ Á lập tức đập mạnh ! !

Liền sau đó trong lòng nổi lên một điểm nghi hoặc !

Hỏa xoa là bảo bối mà lão gia hỏa lưu lại cho ta, mà viên đá này cư nhiên khớp hoàn toàn với cán hỏa xoa, hiển nhiên nó là từ một cái hỏa xoa hoàn chỉnh bị tách ra ! Nhưng... Nhưng vì sao viên đá này lại ở trong tay Kaweixier ? !

Kaweixier chính là nhân vật trọng yếu ở trong đế đô, nghe nói còn là người tín nhiệm nhất của hoàng đế, như thế xem ra... Lẽ nào Kaweixier, cư nhiên cùng lão gia hỏa có quan hệ? !

Mang theo rất rất nhiều nhiều nghi vấn, Hạ Á cầm hỏa xoa chém trái chém phải vài cái, viên đá giống như là bị khảm vào cán hỏa xoa, cực kỳ kiên cố, mấy cái rãnh ở trên viên đá, cư nhiên vừa lúc siết chặt vào trong cán hỏa xoa, mặc cho hắn có vung vẫy hỏa xoa như thế nào, viên đá cũng sẽ không rớt ra.

Tùy ý cầm lấy hỏa xoa, chém nhẹ vào gốc bàn ở giữa căn phòng một cái, hỏa xoa sắc bén vô song, gốc bàn nhất thời vô thanh vô tức bị cắt đứng một khối, vết cắt bằng phẳng cực kỳ.

Thế nhưng... Sau khi đem viên đá này khảm vào, hỏa xoa dường như cũng không có biến hóa gì khác lạ...

Hạ Á cau mày suy nghĩ một chút, trong lòng khẽ động, nắm lấy hỏa xoa nhắm hai mắt lại, lúc hắn mở mắt ra, hai mắt đã hiện lên một tia màu đỏ tươi, phi hồng sát khí được thi triển ra, cầm chặt hỏa xoa trong tay, hai mắt nhìn chằm chằm cái bàn ở trước mặt...

Hạ Á hít một hơi thật sâu, cũng như mọi khi, đem từng tia từng tia phi hồng sát khí bao phủ lấy hỏa xoa... Trong nháy mắt, sự tình kỳ dị phát sinh!

Viên đá đính ở chuôi hỏa xoa, bỗng nhiên trong lúc đó liền giống như lóng lánh một chút ánh sáng màu đỏ, chỉ là ánh sáng màu đỏ này cực kỳ ảm đạm, nếu như bản thân hắn không nhìn kỹ mà nói, chỉ sợ căn bản không thể phát hiện.

Sau đó Hạ Á liền cảm giác được, từ trong lòng bàn tay đang cầm hỏa xoa, rõ ràng xuất hiện một cổ hấp lực vô cùng cường đại, dưới lực hút dẫn dụ, đem sát khí của bản thân đang tỏa ra điên cuồng hút vào! Lực hút này cực mạnh, Hạ Á chỉ kịp cả kinh trong lòng, thì toàn bộ phi hồng sát khí cũng đã bị hút sạch! ! Hắn chỉ cảm thấy hỏa xoa ở trong tay nháy mắt đã nặng hơn trước mấy lần, lấy khí lực của hắn, cũng phải cật lực mới có thể cầm hỏa xoa trong tay.

Mà lực hút cường đại của hỏa xoa vẫn còn tiếp tục, Hạ Á chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, phi hồng sát khí đã tiêu hao hầu như không còn, hô hấp của hắn không còn thuận, cư nhiên có một loại cảm giác vô lực giống như sau khi bạo phát "long thứ" ! Trong lòng hắn cả kinh, lập tức phát hiện nếu tiếp tục như thế sẽ không có kết quả tốt ! Trên thân hỏa xoa, phảng phất như có một cổ lực lượng cường đại muốn bạo phát ra ngoài, nếu như thật sự không được khuynh tiết ra, trong lòng Hạ Á mơ hồ cảm giác được nó sẽ nổ tung...

Rốt cục, hỏa xoa hướng về phía về cái bàn đâm thẳng một cái...

Oanh! ! ! !

Một tiếng nổ lớn dường như trực tiếp từ trong đầu của Hạ Á phát ra, hắn chỉ cảm giác được ý thức trong đầu hoàn toàn trắng xóa, bản thân bị chấn động cho choáng váng, 'phác thông' một tiếng, hắn té đặt mông xuống đất! Hỏa xoa trong tay rốt cục cũng rơi xuống mắt đất bên cạnh!

Hạ Á lắc lắc đầu một chút, mãi đến lúc hồi phục lại tinh thần mới nhìn lại phía trước mặt, bỗng nhiên dế nhũi ngây dại ! ! !

Cái bàn kia...

Cái bàn kia... biến mất ! ! !

Nguyên bản nếu như là trước đây, Hạ Á cho dù là thi triển ra phi hồng sát khí, một xoa đâm ra, tối đa chỉ có thể đem cái bàn đơn giản cắt thành hai nửa, hoặc là chấn cho nó vỡ thành nhiều mảnh, mà không hề bị ngăn trở.

Nhưng hiện tại, cái bàn ở trước mặt, cũng đã biến thành ...

Một đống bột phấn màu xám trắng rơi đầy trên đất ! !

Nát bấy ! Cái này không phải nát bấy theo cách nói bóng! Mà là chân chính nát bấy thành bột! !

Một cái bàn gỗ hoàn hảo rắn chắc, biến thành một đống bột phấn nằm trên đất ! !

Hắn nhịn không được đưa tay nắm lấy một bụm, đống phấn gỗ này li ti như là những hạt cát, lúc nắm lên, thì bột phấn theo kẽ tay chậm rãi chảy xuôi xuống!

Hạ Á hoàn toàn ngây dại!

"Gặp quỷ! Đây là lực lượng gì thế ? !"

Nhưng sau đó, một cổ cảm giác mệt mỏi đột nhiên ập tới, tinh lực toàn thân của hắn dường như bị một chiêu vừa rồi tiêu hao sạch, rốt cục, hai mắt Hạ Á tối sầm, sau đó ngã xuống, nhắm chặt hai mắt, mệt quá lăn ra ngủ...

Ngay khi dế nhũi hôn mê, hắn cũng không có tận mắt chứng kiến...

Phía sau cái bàn, theo phương hướng của hắn đâm ra hỏa xoa, bức tường của gian phòng phía sau cái bàn, bỗng nhiên xuất hiện một cái vết nứt nhỏ, vết nứt nọ vô thanh vô tức kéo dài ra, cuối cùng từng mảnh tường bong chóc ra, rơi trên mặt đất, cũng bị nát bấy thành bột giống như là những hạt cát !

Trên vách tường rất nhanh xuất hiện một cái lỗ hổng hình tròn! Một bức tường đá rất dày, trực tiếp bị xỏ xuyên qua! Một cái lỗ thủng hình tròn trong suốt xuất hiện ở trên vách tường! Mà những mảnh vỡ rớt ra, toàn bộ đều biến thành bột phấn! !

Quỷ dị nhất chính là, chổ vết cắt của lỗ hổng bị "đào" ở trên bức tường lại vô cùng bằng phẳng, bằng phẳng tới mức nhẵn bóng, nhìn giống như là một cái gương không hề có tì vết ! Càng giống như là được công tượng tỉ mỉ điêu khắc thành! !

Mà lực lượng như vậy, lại là vô thanh vô tức phát ra ! Tường đá rất dày bị đánh xuyên qua, đánh thành bột vụn, nhưng ngay cả một tiếng động nhỏ cũng chưa hề phát sinh!

※※※

Sắc trời vừa sáng, Hạ Á cựa mình thức dậy, hắn nằm trên mặt đất cả đêm, lúc tỉnh lại tay chân có chút lạnh lẽo, hung hăng hắt xì một cái, động đậy tay chân đang bị tê dại, lắc lắc cái đầu, mới nhớ tới sự tình tối hôm qua, liếc mắt nhìn thấy một cái lỗ hổng to bằng cái chậu rửa mặt xuất hiện ở trên tường, dế nhũi há to miệng, sửng sốt một hồi lâu.

Nhìn một chút, phát hiện cái lỗ hổng nọ nằm trên đường thẳng của hắn và cái bằng kéo dài, chỉ trong nháy mắt dế nhũi liền biết điều gì đã xảy ra.

Hắn vươn tay cầm lấy hỏa xoa ở trên mặt đất, trong lòng vừa chấn động vừa mừng như điên!

Đồ tốt! Đồ tốt a! !

Hạ Á trong lòng đại hỉ, muốn nhảy dựng lên, vừa mới khẽ động thân thể, nhất thời hai mắt liền tối sầm, chỉ cảm thấy tay chân bủn rủn, thân thể không còn chút sức lực nào, tuy rằng mừng rỡ, thế nhưng y nhiên một trận uể oải lại ập tới, liền giống như mấy ngày mấy đêm không có chợp mắt, tinh thần cũng là phi thường mệt mỏi.

Di? Bản thân mình không phải là vừa mới ngủ dậy sao?

Hắn miễn cưỡng bò dậy, lắc lư vài cái, mò tới giường ngồi xuống, chỉ bất quá vài đông tác đơn giản, cũng làm cho hắn mệt tới thở dốc ra.

Dế nhũi tập trung tinh thần, trong lòng hoảng sợ, nhìn hỏa xoa trong tay.

Lực... Lực lượng này quá lợi hại ! Thế nhưng... Tiêu hao cũng quá con mẹ nó kinh người đây !?

Hắn sửng sốt một hồi, lập tức liền thấp giọng nói: "Ê ! Dora, Dora! Ngươi mau trả lời a! Đây là chuyện gì đã xảy ra? !"

Thế nhưng trong đầu rất lâu cũng không có âm thành trả lời của Dora, Hạ Á lại hét to vài câu, vẫn như cũ không nghe thấy âm thanh của Dora.

Hạ Á cau mày, đang định gọi tiếp, thì đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới âm thanh của Tatara.

"Lão gia, người dậy rồi sao? Ta đem nước đến cho người rửa mặt đây."

Nói xong, ma pháp sư mang theo bộ dáng tươi cười cung kính đẩy cửa phòng vào, thế nhưng liếc mắt nhìn thấy cái lỗ hổng trên tường, không khỏi ngây ngẩn cả người.

"Di?"

"Có gì mà ngạc nhiên !" Hạ Á trừng mắt: "Tối qua ông đây ngủ không được, nên đánh thủng một lỗ trên tường, không được sao?"

Tatara lập tức liền run rẩy, vội vàng thu hồi ánh mắt, bưng một chậu nước bằng gỗ bước tới đặt ở trước mặt Hạ Á.

Hạ Á thở vài ngụm khẩu khí: "Lát nữa ngươi đi kiếm một công tượng tới đây, đem cái lỗ thủng trên tường kia trám lại cho ta..."

Tatara không dám hỏi nhiều, bước tới trước, muốn nhìn kỹ cái lỗ ở trên tường, thế nhưng vừa mới đưa tay sờ thử...

Bỗng nhiên nghe thấy một trận âm thanh 'ca ca' rất nhỏ, ma pháp sư trong lòng cả kinh, vừa mới kêu lên một tiếng "nguy rồi" .

Chợt nghe "oanh" một tiếng! ! !

Ở trên tường, dọc theo miệng vết cắt, tại nơi ma pháp sư tùy tiện đụng vào, trong nháy mắt đã xuất hiện vô số vết nứt, điên cuồng kéo dài ra, liền sau đó trải rộng ra khắp bức tường, 'oanh' một tiếng, bức tường nọ ầm ầm sụp đổ ! ! !

Một bức tường bỗng nhiên hoàn toàn nát bấy, lập tức phòng ốc liền phát ra một trận rung động, thanh âm 'ầm ầm' không dứt vang lên, bức tường hai bên cùng phía sau cũng sụp đổ, nốc nhà cũng sập về một phía...

Đá vụn cùng bụi bay tán loạn, nhất thời đem hai người trong phòng hoàn toàn bao phủ, Hạ Á cùng Tatara hai người liền giống như là hai thổ dân, toàn thân một mảnh xám trắng, người đầy bụi đất.

Mà trong phòng, bàn ghế giường tủ mọi đồ dùng bên trong đều hoàn hảo không hư hao, khư khư một cái phòng hoàn toàn sụp đổ, nhất thời hai người liền bại lộ ra giữa trời.

Lúc này do động tĩnh quá lớn, những người khác trong biệt thự cũng đã vội vàng chạy tới đây, thì thấy phòng của Hạ Á đại gia đã biến mất, trong một đống đá vụn, Hạ Á ngồi trơ trọi trên một cái giường giữa đống đổ nát, mà Tatara ở bên cạnh cũng chết lặng cả người, tay vẫn còn duy trì động tác sờ vào bức tường...

Tất cả mọi người đều sợ ngây người!

Rốt cục, khuôn mặt của Tatara méo mó, lớn tiếng kêu lên: "Lão gia! Hạ Á lão gia... việc, việc này không liên quan tới ta a! Ta, ta chỉ là sờ vào một chút mà thôi..."

Hạ Á ngồi yên ở trên giường, chết lặng cả người, mắt mở trừng trừng nhìn căn phòng của bản thân hoàn toàn đổ sụp, mà một mặt của bức tường có lỗ hổng cũng đã hoàn toàn trở thành bụi phấn ! Như thế nào nát bấy, như thế nào đổ sập, đều rơi vào trong mắt của dế nhũi một cách rõ ràng !

Trong lòng hắn chấn động, nhất thời mừng như điên !

Miễn cưỡng đứng lên, đứng ở trong đống đổ nát, nhìn bốn phía, trong lòng kích động cùng hưng phấn, nhịn không được lớn tiếng bật cười.

"Ha ha ha ha ha ha! Sập rồi ! Sập rồi ! Sập tốt lắm ! Sập tốt lắm a ! ! Ha ha ha ha ha! !"

Vừa cười được vài tiếng, rốt cục khí lực của hắn cũng không chống đỡ nổi, 'phác thông' một tiếng, Hạ Á ngã ra cái giường phía sau lưng, sau đó bất tỉnh nhân sự !

Bên cạnh rất nhiều hộ vệ đều ngây dại!

Vị lão gia này cuối cùng là bị thần kinh à ? Phòng ốc sập xuống, trái lại hắn còn giống như bị điên cười to trầm trồ khen ngợi?

Nhưng mắt thấy Hạ Á té xỉu, mọi người mới vội vàng chạy tới, ba chân bốn cẳng đem Hạ Á nâng ra ngoài, chỉ có cái tên Tatara, vẻ mặt cầu xin, kiên quyết phủ nhận: "Không phải ta làm, thật sự không phải ta làm a..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.