[Dịch] Liệp Quốc

Chương 109 : Chương 109




Đương lúc cửa hoàng cung mở ra, mấy tên người hầu mặc đồ vải lanh màu đen cung kính khoanh tay đứng ở hai bên trái phải, nhìn theo Kaweixier chậm rãi bước ra khỏi cửa hoàng cung, Kaweixier đột nhiên dừng lại ở nấc thang cách mặt đất còn hơn ba mươi bậc, lẳng lặng đứng đó gần hơn một phút.

Vị trí giả tuổi đời không còn trẻ này ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, trên bầu trời đang dần tụ tập một đám mây đen, thưa thớt rơi xuống những hạt mưa nhỏ, sắc trời ảm đạm phảng phất như mang theo một tia tử khí nặng nề. . .

"Rốt cục cũng đợi được ngày hôm nay, quyết tâm vừa rồi. . ." Lúc này trên mặt của Kaweixier không hề lạnh lùng bình thản như khi đối mặt với vị hoàng đế già kia, trong ánh mắt của hắn hàm chứa một tia thâm ý nhàn nhạt: "Chỉ là. . . Có hay không là hơi muộn một tý. Hừ!"

Trong cơn mưa lưa thưa, Kaweixier chậm rãi đi xuống bậc thang, phía dưới bậc thềm, một thân ảnh cao gầy lập tức tiến đến, đem một cái ô màu đen rộng thùng thình che phủ ở trên đỉnh đầu của Kaweixier.

Kaweixier chậm rãi tiếp tục đi phía trước, bước chân không hề dừng lại dù chỉ một bước, mà cái thân ảnh đi theo bên cạnh hắn, tay giơ ô che mưa cho hắn, yên lặng đi theo sau, mặc cho hạt mưa rơi vào bản thân mình, phảng phất như không hề phát giác bị mưa rơi trúng.

Cái thân ảnh đang cầm ô che mưa này, bước đi tập tễnh, lúc đi chân có chút khập khiễng, hình như là có chút dị tật, mà trên khuôn mặt lại mang một miếng sắt che nửa khuôn mặt, chỉ là nửa khuôn mặt lộ ra ngoài thì rất thanh lệ nhưng lạnh lùng tới cực điểm, một con ngươi màu tím rất quyến rũ, lặng lặng đi sau lưng của Kaweixier.

Nữ nhân này, tất nhiên chính là Weiya!

Mãi đến lúc ra khỏi cổng lớn của hoàng cung, một chiếc xe ngựa đang chờ ở trước cổng, xa phu bước tới mở cửa xe, Kaweixier tiến vào trong xe ngựa, lúc này mới quay đầu, phảng phất như tới tận lúc này, mới nhìn thấy được Weiya.

Cơn mưa dần dần trở nên nặng hạt, Kaweixier ngồi ở trong xe, còn Weiya vẫn đứng dưới mưa, hắn nhìn con ngươi màu tím cùng con mắt trong suốt nhưng lạnh lùng của Weiya, nước mưa dần dần làm ướt đẫm mái tóc màu tím của nàng, làm ướt quần áo ở hai vai nàng. Kaweixier mới rốt cục thở dài.

"Đã trở về?"

"Đã trở về."

"Mọi việc đều kết thúc?"

"Kết thúc. Nợ. . Ta cũng đã trả hết."

Kaweixier gật đầu: "Còn tên gia hỏa kia thì thế nào?"

Weiya nhếch nhếch miệng, sắc mặt vẫn băng lãnh như cũ: "Một tên tiểu tử còn rất yếu."

Kaweixier phảng phất như rất thoả mãn với đáp án này: "Ngày mai ngươi đi Odin một chuyến, ta có vài sự việc cần ngươi làm, mỗi một việc đều phải hoàn thành cho tốt."

Nói xong, Kaweixier dường như đã mấy đi hứng thú nói chuyện, hắn đóng cửa xe ngựa lại, sau đó bánh lăn lăn, xe ngựa ngay trước mắt của Weiya chậm rãi rời đi.

Trong xe, Kaweixier rốt cục thở dài, trên mặt của hắn rốt cục cũng lộ ra vẻ mệt mỏi già yếu của một người có tuổi tác cao.

Hắn từ bên dưới ghế ngồi rút ra một cái chăn lông đấp lên đầu gối của mình, sau đó uể oải dựa vào thành ghế. . .

Vị trí giả này dường như thở dài.

"Ân. . . Một kẻ độc tài hùng mạnh, vì sao lại khó tìm đến như vậy. Kangtuosi. . . ta nguyên bản tưởng rằng hắn là một người tốt nhất để lựa chọn, đáng tiếc. . . đáng tiếc. . ." Kaweixier lắc đầu, yên lặng nói nhỏ:

"Đáng tiếc, hắn không phải !"

※※※

"Di, mập mạp, nói như vậy, hiện tại quân đội của đế quốc Byzantine các ngươi, thật ra là đang chia thành hai phe phái ?" Hạ Á ngồi trên lưng ngựa, rất ngạc nhiên kêu to một tiếng.

Trên đường lớn của bình nguyên, một nhóm kỵ binh đang chậm rãi đi về phía lãnh thổ của đế quốc.

Ruhr có chút bất đắc dĩ, nhìn thoáng qua cái tên dế nhũi này, may là bên cạnh đều là thân vệ thân tín của hắn, cho nên cũng không sợ những lời này bị truyền ra ngoài, hắn tức giận lớn tiếng nói: "Đừng luôn miệng 'các ngươi' 'các ngươi' ! Cái tên tiểu tử nhà ngươi, đừng quên hiện tại ngươi cũng là sĩ quan của đế quốc Byzantine !"

Hạ Á cười hắc hắc: "Không muốn cùng ngươi tranh luận vấn đề này, ngươi trước tiên nói rõ một chút, tướng quân Adelike của chúng ta là người thuộc về phe phái nào?"

Liền sau đó Hạ Á sờ sờ cằm suy nghĩ một chút: "Ân, ngươi nói tướng lĩnh quý tộc hóa, đều là người của phe phái quân phiệt, nghe như là bọn sâu mọt bại hoại của quốc gia, tướng quân Adelike là một nhân vật chính trực, tất nhiên không thể làm bạn với bọn người này! Hắn đương nhiên là người của phe quân nhân chân chính." Nói xong, dế nhũi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Ruhr: "Về phần ngươi . . . Ta xem ra, hơn phân nửa ngươi là người của phe phái sâu mọt."

Ruhr tức giận đến mức thật sự muốn bước tới tung chân đá chết cái tên dế nhũi này.

Sau đó hắn cố gắng nhẫn nại đè nén: "Đừng nói bậy! Ông đây cũng là quân nhân chân chính ! Hừ, đám sâu mọt này sớm đã không thể gọi là quân nhân. Trong quân đội rất nhiều chức vị thậm chí đều bị một ít gia tộc quý tộc hóa nắm giữ, tỷ như một ít chức vị tổng đốc của vài quân khu, cha truyền cho con, con truyền cho cháu, cái này con mẹ nó không đáng gọi là quân nhân! Về phần phe phái của bọn ta, là do hoàng đế sáng lập trong học viện quân sự vào 30 năm trước, ý nghĩa chân chính là cách ly hoàn toàn quân đội với các tập đoàn quyền quý, bắt đầu lại từ đầu, bồi dưỡng ra một nhóm quân đội mới chân chính trở thành máu sạch cho quốc gia. Mà sĩ quan xuất thân từ học viện quân sự của đế quốc, đều giống nhau đều được xưng là 'ưng hệ'. Bởi vì cờ hiệu của học viện cùng với ưng kỳ của quân đội đều phi thường giống nhau. Học viên có thể vào học viện quân sự, đều đơn thuần là chọn từ các tiểu quý tộc từng lớp trung lưu, thỉnh thoảng cũng xuất hiện các thường dân có thiên tài xuất chúng. Trong ba mươi năm đào tạo, từng nhóm từng nhóm học viên được phân công tới các binh đoàn thường quy, mới rốt cục hình thành một thế lực 'ưng hệ' trong quân đội, miễn cưỡng cùng đám sâu mọt quân phương hình thành một cái đối trọng! Hanh hanh ! Chỉ bất quá, các học viên có xuất thân từ quý tộc, sẽ dễ dàng thăng cấp hơn. Còn một ít học viên xuất thân từ bình dân, lên chức thì rất chậm, hơn nữa bọn sâu mọt cũng kiêng kỵ đối với người xuất thân từ học viện, luôn luôn tiến hành chèn ép, có vài người thậm chí 20 năm trời vẫn đứng yên một chức vị. Người có thể giống như ta và Adelike được thống lĩnh một cái binh đoàn độc lập, quả thật ra rất ít."

Dừng một chút, Ruhr rất đắc ý cười nói: "Trước đây đảm nhiệm chức vụ viện trưởng của học viện quân sự là công tước Minasi, công tước đại nhân có uy danh rất lớn ở trong quân đội đế quốc, hắn cả đời chiến đấu trên lưng ngựa, ngay cả bọn người trong phe phái sâu mọt, đều không ít người từng là thủ hạ của công tước, ít nhìn cũng phải cấp cho đại nhân một ít mặt mũi. Mà đại nhân đối với hoàng thất cũng vô cùng trung thành, khiến cho hắn được chọn ngay vào chức vĩ lãnh đạo phe phái 'ưng hệ' lúc vừa mới thành lập. Hừ, những quan quân xuất thân từ học viện như bọn ta, đều có thể nói toàn bộ đều là đệ tử của công tước đại nhân. Còn ông đây thì là một trường hợp đặc biệt, ta lúc đầu làm đầu bếp cho công tước 6 năm, sau đó bởi vì đại nhân phát hiện ra ta có thiên phú không tồi, liền đem ta vào học viện để đào tạo, ông đây ở trong học viện học liền 6 năm, cộng thêm những năm đi theo bên cạnh công tước đại nhân, là tròn 12 năm học tập từ kinh nghiệm từ công tước Minasi ! Hanh hanh, mấy người khác làm sao có được phúc khí như ông đây."

Hạ Á đối với việc tự sướng của Ruhr không hề hứng thú, thế nhưng đối với chuyện của Adelike thì rất quan tâm: "Như vậy theo những gì ngươi nó, tướng quân của bọn ta cũng xem như là một nhân vật có địa vị cao trong phe phái?"

Sắc mặt của Ruhr có chút cổ quái, hắn lắc đầu: "Điều đó cũng không chính xác. . . Nhắc đến việc này thật làm cho người ta nhụt chí, những người được học viện quân sự đào tạo ra, hơn phân nửa đều là bọn có đầu óc bảo thủ, người thông minh hiểu biết sự đời như ông đây quả thật là rất ít. Có vài tên thuần phục hoàng thất, có vài tên trung thành với tín ngưỡng của bản thân, cho rằng quân nhân chỉ bảo vệ cho tổ quốc, mà không nên phục thuộc vào phe phái nào đó hoặc là thế lực của chính bản thân mình. . . Tỷ như tướng quân Adelike của các ngươi, rõ ràng là người của ưng hệ chúng ta, thế nhưng đại khái là chắc là do đọc sách nhiều quá nên mới bị ngu ra, cư nhiên qua lại cùng bọn người bên trong nguyên lão viện, nghe nói nguyên lão viện đang có ý định mời hắn trở thành thành viên của hạ viện."

"Nguyên lão viện là cái quái gì thế?" Hạ Á có chút hiếu kỳ.

"Ách. . . Nguyên lão viện ư. . ." Ruhr giải thích đại khái một lần, dế nhũi nghe xong, mở to hai mắt đờ người ra không biết là đang suy nghĩ cái gì, qua một hồi, dế nhũi bỗng nhiên nhếch miệng cười ha hả, bộ dạng tươi cười rất là vui sướng, khiến cho mập mạp có vài phần khó hiểu.

"Ngươi cười cái gì, tiểu tử? !"

Hạ Á kinh thường nói: "Ta cười người Byzantine các ngươi tự mình làm mọi chuyện rối tung rối mù cả lên, đường đường là một cái quốc gia, lại phải đối mặt với nhiều cái nội vụ đến như vậy, quả thực là tốn tinh lực cho những việc cởi quần ra rồi đánh rắm."

". . ." Mập mạp ngơ ngác mở to hai mắt.

"Không phải như thế sao?" Hạ Á cười lạnh nói: "Tên hoàng đế của các ngươi, nhìn qua thì địa vị thật sự rất lớn, nói rằng có thể làm chủ mọi thứ, thế nhưng vừa gặp phải một đám quân phương, liền phải thoái nhượng. Mà đám quân phương này, tình hình hiện tại là do cấp cho hoàng đế mặt mũi nên bọn họ mới không mở miệng, nếu bọn họ thật sự mở miệng, thì nhất định sẽ có thể làm chủ. Về phần đám người trong nguyên lão viện, đem một đám phế nhân tập trung lại một chổ, suốt ngày chỉ biết kêu la, nói nhiều như vậy, nhưng có làm chủ được cái gì đâu."

Mập mạp cười nhạt: "Ta không rõ những thứ này có gì để đáng cười cơ chứ?"

Hạ Á lắc đầu: "Đương nhiên buồn cười ! Thật ra chỉ cần một cái biện pháp đơn giản liền giải quyết mọi chuyện : trên hạ lệnh, dưới thi hành ! Một người phát ra mệnh lệnh, người này phải uy quyền tột đỉnh, một khi mệnh lệnh truyền xuống, mặc kệ là ai, toàn thể trên dưới đều phải nhất trí phục tòng ! Cái gì mà ngươi nói ta nói, ai cũng nói thì người nào nghe, một hồi ngươi làm chủ, một hồi ta làm chủ. . . thật sự là quá mệt a!"

Mập mạp vừa nghe xong, trong lòng suy xét một chút ( Một người phát ra mệnh lệnh, người này phải uy quyền tột đỉnh, một khi mệnh lệnh truyền xuống, mặc kệ là ai, toàn thể trên dưới đều phải nhất trí phục tòng . . . )

Sắc mặt của hắn khẽ động, cười nói: "Lời ngươi nói chắc chắn là độc tài. Đế quốc Byzantine của chúng ta tuy rằng là đế chế, thế nhưng tinh thần từ lúc lập quốc tới nay không có ủng hộ chế độ độc tài này."

Hạ Á cười hanh hanh một tiếng, nét mặt có chút đăm chiêu nói: "Thế nhưng ta lại nghĩ khác, độc tài. . . nghe ra hình như cũng không tồi a. . ."

(1) điển tích kê lặc (gân gà) trong tam quốc, bỏ thì uổng ăn thì không ngon. Tào Tháo dùng kê lặc để miêu tả ý định đánh Mã Siêu, đánh Mã Siêu thì tạo cơ hội cho Tôn Quyền xuất binh, còn không đánh thì Mã Siêu cứ quậy mãi. Lúc nói 'kê lặc' là khẩu hiệu canh gác tối hôm đó, thì Dương Tu liền đoán ra ý của Tào Tháo, Dương Tu vì ỷ quá thông minh mà đoán trước ý định rút quân của Tào Tháo, thế là chọc cho ông đa nghi này giận, chém bay đầu Dương Tu, trở thành điển thích chết vì quá thông minh =)) (dù sao Dương Tu cũng là một trong những nhân vật yêu thích của ta trong tam quốc, nếu còn Dương Tu thì Tư Mã Ý khó mà có cơ hội lộng hành)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.