Sau khi ra khỏi trướng bồng của Bạch Liên, Hoàng Đại Hải không Đỗ Manh Manh đi cùng, nhân vì nàng thương thế do bị khai bao chưa hoàn toàn bình phục, Đại Hải lo lắng nàng không những không giúp được gì mà còn làm vướng chân mọi người. Cuối cùng, Đỗ Manh Manh đành phải ở lại, Tiểu Nguyệt cũng ở lại để chăm sóc nàng.
Hoa Tiểu Ba vốn cũng không được phép đi, võ công của hắn quả thật rất kém cỏi, nhưng hắn kiên trì xin đi, nói rằng đánh không được thì hắn có thể chạy, hắn cũng nói rằng công phu chạy của hắn chính là bản lĩnh số một của hắn.
Chúng nhân chỉ biết cười, không nói được gì, đành đồng ý để hắn đi, không cản trở nữa, hắn tự nhiên đi cùng. Trong chuyện này, làm sao Hoa Tiểu Ba bỏ qua được chứ?
Bọn họ nhanh chóng gặp bọn cương thi, bọn cương thi đang quay lại sính hung.
Bọn cương thi do Pháp nan đại vu sư thu tập từ những xác người chết, vốn là những người trước khi chết còn tồn tại những thâm cừu oán hận với nhân thế, sử dụng vu thuật bí truyền chế tạo ra.
Bọn chúng mặt mũi cương ngạnh xanh ngoét, hai mắt sâu thẳm vô thần, có một số tay chân bị cụt, cũng có tên bị mất mũi, cụt tai, có cả nam cả nữ, có trẻ có già, bọn chúng đều dùng thân thể để cảm giác sự vật xung quanh.
Do linh hồn bọn chúng vẫn còn lưu trữ oán thán, đều là những kẻ chết chết oan, mang oán hận mà tồn tại trên nhân thế, sau khi kinh qua được Pháp nan đại vu sư ám bùa chú, thân thể bọn chúng hiện tại không thể bị hủy hoại.
Bọn chúng đối với sinh khí có cảm giác cực kỳ mẫn cảm và cũng đặc biệt cừu hận. Chỉ cần cảm thấy sinh khí bọn chúng liền phát cuồng hướng về phía có mùi vị mà hủy diệt, chỉ đến khi xung quanh toàn là tử khí, bọn chúng mới dừng công kích.
Sinh khí đối với bọn chúng chính là động lực để hành động.
Có một điểm mọi người còn không minh bạch, tại sao bọn chúng luôn tụ một chỗ, không phân tán ra? Kỳ thật nói trắng ra, tựu thị bất kể đúng sai thì cũng câu thành ngữ - vật dĩ loại tụ.
Bọn cương thi đang tấn công hai mỹ lệ thiếu nữ, hai nàng cao tầm như nhau, có thể đoán là chị em. Kiếm pháp của lưỡng nữ có thể coi là khả dĩ, chỉ vì khi đánh vào thân thể cương thi, không thể gây thương tích, lưỡng nữ bị bọn chúng dùng trảo cào trúng nhiều phát, dường như khăn buộc tóc và một chút quần áo đã bị hủy hoại.
Cương thi cảm thấy có nhiều cỗ sinh khí lớn vô cùng hòa cùng dương khí tiếp cận bọn chúng, liền ly khai lưỡng nữ hướng tới chúng nhân tấn công.
Tư thế đi đứng của bọn chúng không phải là nhảy giống mọi người vẫn nói, mà là đi bộ như người bình thường, có điều là đi không gập gối, giống như là máy móc vậy, mỗi bước đi đều nghe thấy tiếng âm thanh của xương cốt va đập vào nhau, làm cho lòng người vô cùng sợ hãi.
Bọn chúng đi cũng không thể nói là chậm, giống người ta bước nhanh vậy. Tuy nhiên nhiều người gặp bọn chúng không thể chạy được, đó là vì bị bọn chúng làm cho mất hết dũng khí, chân cẳng mềm ra tiểu ướt cả quần, tự nhiên là phải chết.
Hai thiếu nữ mỹ lệ tất nhiên không nằm trong tình huống đó, bọn họ vốn là xông vào tấn công cương thi. Bọn cương thi sát hại phụ mẫu của bọn họ khi họ ra ngoài, bọn họ lập thệ sẽ báo thù, kết quả cừu không báo, mà lại suýt phải xuống quỷ môn quan.
Cừu hận là thứ mà giúp con người dễ quên đi sợ hãi nhất.
Độc Cô Minh vừa nhìn thấy hai mỹ nữ đeo tang bị cương thi dùng chưởng trảo tấn công, lập tức cấp thiết muốn hộ hoa, phi tới nghênh tiếp cương thi. Độc Cô Minh triển khai Tiên Hà kiếm pháp, phi thân đến bên cạnh lưỡng nữ, đứng trước mặt họ chiến đấu với 7 tên cương thi.
Lưỡng nữ nhìn thấy một nam tử anh tuấn đang giúp họ, trong lòng vui sướng, liền vô pháp chống cự được nữa, ngã xuống đất hôn mê. Khi họ hôn mê ngã xuống, bọn họ vẫn còn kịp ghi nhớ Độc Cô Minh.
Bạch Hùng nóng lòng báo cừu sát phụ, đại đao huy vũ, tuy nhiên có thể bức lùi được cương thi, tất nhiên vô pháp chặt đứt được bọn chúng.
Bạch Tư là nữ nhân duy nhất trong chúng nhân, đừng cho là ả nhỏ và tú mỹ thì khinh thường, kiếm pháp ả sử dụng so với Bạch Hùng xem ra có phần hơn, kiếm phong phát ra khí âm hàn, có cảm giác như lạnh như băng giống Lạc Hoa Vô Tình kiếm, tuy nhiên cương thi không sợ khí âm hàn, nhưng bị kiếm pháp lăng lệ của thị bức cho không tiến lên được, cũng chẳng tấn công được, chỉ tiếc là kiếm của Bạch Tư không thể chân chính đả thương bọn chúng.
Triệu Tử Uy sử dụng Nhật Nguyệt Luân Hồi đao, vốn cực kỳ hùng dũng, phát ra một đạo đao mang, đồng thời tấn công tới 4 cương thi, hiển hiên khả dĩ có thể khảm thương cương thi! Hiển nhiên hắn sở hữu cương đao cứng cáp, vốn là khắc tinh của cương thi, bọn chúng liền cảm nhận được đại địch đã đến.
Lôi Long sử dụng Du Long kiếm pháp phối hợp với Du Long bộ pháp, tấn công vào nhiều cương thi một lúc, dẫn dụ rất nhiều cương thi tấn công, tuy hắn không đả thương được cương thi nhưng cương thi cũng chẳng làm gì được hắn. Nhưng nếu đánh nhau tiếp, Lôi Long cuối cùng cũng sẽ bị kiệt lực, hậu quả thế nào ai cũng biết -- bởi vị bọn cương thi vốn chẳng biết mệt là gì.
Hoàng Đại Hải sử dụng Lưu Tinh kiếm pháp vốn không thể đả thương cương thi. Bất quá, Trường Sinh kiếm của chàng phát ra vầng sáng lục sắc chính là khắc tinh của cương thi - lục sắc kiếm mang này mang theo những cỗ sinh mệnh cường đại, có khả năng xuyên thấu thân thể đao thương bất phạm của cương thi.
Tứ Cẩu sử dụng bá vương thương cùng Oanh Vương chưởng vốn là chí dương chí cương võ công, đối với cương thi là chủng loại âm sâm cực kỳ hữu dụng, sở dĩ vậy nên Tứ Cẩu biểu thị uy phong bát diện, phong độ nổi bật, thương đâm chưởng đánh, làm cương thi không tiếp cận nổi.
Đồ đệ của của hắn là Hoa Tiểu Ba quả đáng thất vọng, từ đầu đến cuối đùn đẩy mọi người xử lý cục diện, bất quá, chính là như hắn nói, đánh không được thì chạy.
Tiểu tử này bản lĩnh tránh né đúng là nhất lưu, vô luận cương thi tấn công kiểu gì, hắn đều tránh được, tuyệt không để cương thi động đến thân thể quý giá của hắn. Vừa tránh phiền nhiễu từ đám cương thi, vừa xem sư phụ Tứ Cẩu uy mãnh chiến đấu, đúng là võ công truy sát của hắn thì kém nhưng ngón nghề né tránh thì đúng cao thủ.
Hoa Tiểu Ba tự nhiên không biết rằng nếu hắn không dịch chuyển qua cương thi, thì bọn chúng sẽ không tìm hắn, hắn chạy qua chạy lại làm bọn cương thi chú ý, bọn chúng liền nhằm hắn mà truy đánh, hắn chỉ biết cười hi hi chạy đi.
Chúng nhân không liệu được là Hoa Tiểu Ba lại như vậy, cho dù không tiêu diệt được cương thi, nhưng cứ quấn lấy bọn chúng, mẹ nó, tuyệt thật!
Hoa Tiểu Ba vốn không tưởng nổi “Thiên tự thác loạn” bộ pháp tổ truyền này lại công hiệu như vậy, cẩm thấy cực kỳ vui vẻ.
Đương thời Thiên Tự lão nhân truyền cho tằng tổ của hắn là Hoa Thắng y thuật, bởi vì biết Hoa Thắng với y thuật quả thật có thiên phú, nhưng không liệu được là Hoa Thắng vốn chẳng có chút năng khiếu gì với võ công, Thiên Tự lão nhân sợ Hoa Thắng gặp địch bị giết, liền nghĩ ra Thiên Tự Thác Loạn bộ pháp truyền cho Hoa Thắng.
Hầy, phải nói rằng, Hoa Thắng và cháu mình đúng là cùng một ruộc, học võ công chính thống không thành, nhưng học công phu chạy trốn thì lập tức được ngay, chỉ đếm đến ba, đã có thể học xong công phu chạy trốn này.
Thiên Tự lão nhân thấy vậy vui mừng hớn hở, bởi lẽ, làm đại phu, học được công phu cứu người cao mình, hà tất nhất định phải học võ công giết người làm gì?
Như thế khác nào bọn đồ phu!
Người sống và người chết chiến đấu với nhau, có lẽ còn kịch liệt hơn là người sống đánh với nhau.
Người chết vốn đã chết rồi, căn bản không biết sợ chết, không phải đấu tranh để giữ lấy mạng sống - không có mạng sống, thì cần gì bảo vệ?
Người sống không chỉ chiến đấu để diệt kẻ chết mà còn để giữ lấy sinh mạng.
Nhân thế thường đánh nhau vì sợ hãi chứ không phải là vì sinh mệnh.
Bọn cương thi đã bị hạ 14 tên. Kỳ thật muốn hạ gục bọn chúng cực kỳ đơn giản, chỉ cần xuyên một lỗ trên trán bọn chúng, lúc đó oán hận chi khí được bảo lưu trong đó sẽ qua đó mà thoát đi.
Nhưng để xuyên được một cái lỗ trên đầu bọn chúng, quả là rất khó. Bởi bọn cương thi vốn đao thương bất nhập, hơn nữa dường như cảm nhận được điểm yếu trên đầu, bọn chúng luôn biết cách che chắn tử não, giống như nữ nhân trinh liệt giữ gìn trinh tiết nghiêm mật.
Hoa Tiểu Ba chẳng giết được tên nào, nhưng bị chém giết thì có thừa.
Lôi Long nội lực thâm hậu, Du Long kiếm pháp bay tới bay lui, giống như cá bơi trong nước không biết mệt mỏi.
Triệu Tử Uy uy phong bát diện, Nhật Nguyệt Luân Hồi đao nhằm đầu cương thi phóng tới, cương thi nhất nhất vỡ đầu nằm lăn ra đất.
Tứ Cẩu sử kim thương nhằm đầu cương thi đâm tới, lũ cương thi thấy cương thi của hắn bay tới, liền né sang hướng khác truy sát đệ tử của hắn là Hoa Tiểu Ba cho dễ.
Bạch Hùng cùng Bạch Tư có vẻ như không trụ nổi nữa, bị cương thi vây khốn đến mức thủ mang cước loạn.
Độc Cô Minh võ công lai tạp, đầu tiên thì sử dụng Tiên Hà kiếm pháp vô hiệu, liền sử ra Bàn Nhược thần chưởng, vốn là chưởng pháp chí dương của phật gia, khả dĩ có thể bức cương thi lùi ra, nhưng vẫn vô pháp làm cho bọn chúng nằm xuống mãi mãi.
Thành ra, hắn không dùng Thúy khí kiếm nữa, chuyển sang dùng Bàn Nhược chưởng hai tay cùng đánh ra, cương thi phi đến một tên thì tung ra một chưởng, đang bị cương thi vây xung quanh. Hiện trạng của hắn cũng đang từ từ xấu đi, mồ hôi túa ra, chỉ sợ trong lúc sơ hốt, bị cương thi kích trúng trúng một chưởng thì chỉ còn biết giơ tay bái bai thế gian.
Hắn chỉ cảm thấy xung quanh thân thể âm phong trận trận, song chưởng đẩy ra, đẩy 3 cương thi trước mắt bay ra, đột nhiên thấy lưng đau đớn vô cùng, âm hàn chi khí thấu nhập vào thân thể, hắn bị cương thi chưởng chấn bay ra xa người liền cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Sau khi lảo đảo đứng dậy, chuyển thân lại, chỉ thấy 4 cỗ cương thi phi trảo đến trước mặt.
Hắn chẳng kịp nói gì nhiều, chỉ kêu to lên một tiếng, sắc mặt đột nhiên biến thành đỏ hồng, mười đầu ngón tay xuất ra những tia mầu máu hồng, nhằm tới trảo thủ đang phi tới của 4 cỗ cương thi, tức thì huyết quang đại thịnh, tay của cương thi lập tức bị trảo của hắn làm cho đứt. Sau đó, hắn nhanh như điện phóng trảo xuống, nhăm não đại cương thi phóng tới, mười ngón tay phi vào đầu cường thi, chiếc đầu cứng rất vô cùng của cương thi lập tức bị tách ra, vô cùng khủng bố.
Trong lúc chúng nhân còn đang ngạc nhiên, Độc Cô Minh đằng không bay tới, song cước cũng xuất hiện màu máu hồng, dũng mạnh nhằm đầu cương thi phóng tới, đầu của bọn chúng lập tức biến thành phấn.
Chúng nhân thực sự không hiểu hắn sử dụng võ công gì, quả thật là rất kinh nhân, trông hắn lúc này trông giống như bị ma nhập, toàn thân một màu máu hổng tỏa sáng rực rỡ.
Lòng tin của chúng nhân đại tăng, khí thế như chẻ tre.
Đương nhiên, đám cương thi thay nhau đi chầu ông vải.
Tinh thần chiến đấu tăng cao.
Cương thi bị hạ không ít.
Bạch Tư bị 3 cỗ cương thi vây công, nếu là ban đầu thì thị có thể ứng phó, nhưng hiện tại đã đến lúc sức cùng lực kiệt, ứng phó quả là rất gian nan, người khác cũng khó ứng cứu. Tốc độ kiếm pháp của thị càng lúc càng chậm, rất dễ bị cương thi kích trúng.
Thị nhận ra điều đó, lập tức chấn chỉnh kiếm pháp, mau chóng bức thối cương thi, nhưng khi kiếm xuất ra được một nửa, liền cảm thấy lực bất tòng tâm, bị cương thi kích một chưởng trúng giữa ngực, lùi lại đến 8 bước, ngã ngồi xuống đất. Cương thi chẳng buông tha, xông tới truy sát.
Độc Cô Minh và Tứ Cẩu nhìn thấy tình thế bất diệu, không đánh nhau nữa, phóng tới truy kích những cương thi đang xông vào Bạch Tư.
Tứ Cẩu lăng không tới thương xuyên qua não đại một cương thi, Độc Cô Minh hai tay xuyên qua hai đầu cương thi còn lại, hiển nhiên lúc đó, hai người bọn họ phía sau bị cương thi truy kích đến.
Đằng sau bọn họ có 5 cương thi, 4 cương thi truy kích 2 người họ, một nhằm tới Bạch Tư đang nằm trên đất hạ độc thủ.
Những người khác không tới cứu kịp.
Đột nhiên, một âm thanh cuồng hảm vừa như rồng ngâm vừa như hổ khiếu lại giống sư tử hống.
Cương thi nghe xong âm thanh, lập tức lùi lại, xếp thành một hàng.
Có tất cả 15 cương thi, xếp thành một hàng dài.
Bọn chúng cảm thấy một cỗ thiên dương chi khí vô hạn đang nhắm thẳng tới bọn chúng.
Chúng nhân lóe lên tia hy vọng, đều nhìn vế phía đối diện cương thi.
Một nam và năm nữ đang hướng tới bọn họ phóng tới.
Hy Bình ôm Bạch Liên trong lòng, một tay cầm Liệt Dương Chân đao, giống như đang ôm Lãnh Như Băng hồi trước, nhưng tư thế thuận mắt hơn nhiều. Phỉ nhi, Ngẫu nhi, Đỗ Manh Manh cùng Tiểu Nguyệt đi sau chàng.
Tứ Cẩu ngồi trên mắt đất, vô lực nói: “Ngươi đến muộn một chút, Tứ Cẩu ta chắc cũng sẽ biến thành cương thi.”
Độc Cô Minh cười nói: “Xem ra bọn quỷ đó sợ ngươi, ngươi mau cho bọn chúng quay lại địa phủ, sau đó quay về với lão bà của ngươi!”
Hoa Tiểu Ba cản hắn lại, nói: “Tỷ phu, để ta giúp huynh ôm Liên nhi.”
Bạch Liên mắng: “Ai cần ngươi ôm chứ? Ta vốn không quen ngươi. Phỉ nhi, Ngẫu nhi, hai ngươi qua đỡ ta, không được để tên sắc lang này chiếm tiện nghi.”
Hoa Tiểu Ba mặt không một điểm hồng, nhìn Hy Bình giải thích: “Tỷ phu, ta là không có ý đó.”
Hy Bình nhìn Lôi Long và bọn người Bạch Hùng nói: “Đã làm các người phải chịu khổ.”
Bạch Hùng thở gằn nói: “Ngươi không được khinh thị nhé! Muội muội ta đã khó đối phó nhưng cương thi càng khó đối phó hơn.”
Hy Bình vẫn cười nói: “Tại sao ngươi biết?”
Bạch Liên gào to lên: “Hoàng Hy Bình, tối nay ta sẽ cho ngươi thấy tốt hơn.”
Hy Bình quay sang thị làm mặt quỷ một cái, nói: “Đừng quên, ta chỉ cần nhúc nhích một ngón tay, nàng đã bị không di chuyển được rồi đó. “
Hy Bình nói xong, quay sang phía 15 cương thi, tiến tới.
15 cương thi không hẹn mà cùng lùi lại 3 bước, sau cùng dừng lại, xem ra muốn cùng Hy Bình chiến đấu.
Hy Bình cũng dừng lại, sắc mặt anh tuấn, nhìn lũ 15 cương thi một cái, đột nhiên, mắt chàng lóe lên một sắc lạ tựa như cười, thực sự rất quỷ quái.
Đao xuất ra hồn!
Thân đao bùng lên như lửa!
15 cương thi cảm thấy cỗ thiên dương chi khí cường đại của chàng phóng tới, cùng kêu lên những tiếng cười quái dị, nhằm Hy Bình xông tới.
Hy Bình nhanh như điện phi thân xông vào đám cương thi, đao quang rực lửa, lôi quang dồn dập.
Đao lên đao xuống, ánh hồng sáng một góc trời.
Ngay lập tức, ánh hồng tan biến, lôi quang tắt lịm, đao đã cho vào bao.
Chúng nhân kinh hãi nhìn vào đám cương thi, bọn chúng chẳng còn tên nào hoàn chỉnh, toàn bộ đã bị chém làm đôi.
Bọn họ hiểu bảo đao của Hy Bình là chí dương bảo đao cộng thêm chí dương đao khí, đúng là khắc tinh cảu cương thi, nhưng không ngờ được chỉ một lần nhấc tay đã cắt toàn bộ đám cương thi làm hai, kinh hãi vô cùng, không thể không bội phục chàng.
Bạch Liên nhìn vào xác cương thi ở dưới đất, hưng phấn kêu lên: “Chồng yêu, mau đến đây ôm Liên nhi!”
Hy Bình nhìn Bạch Hùng nói: “Huynh phân phối mọi người thiêu xác bọn chúng.” Rồi đưa đao cho Hoa Tiểu Ba giữ, quay lại ôm Bạch Liên, nói: “Quay lại trướng nội tiếp tục kêu la rên rỉ nha!”
Bạch Liên yêu kiều trừng mắt nhìn chàng một cái.
Hoa Tiểu Ba kêu lớn: “Tỷ phu, huynh đưa cái đao nặng này cho ta, ta làm sao còn sức để ôm mỹ nữ trên đất kia?!”