[Dịch]Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 14 : Cho nàng hơi ấm




Hy Bình và Lãnh Như Băng tiếp tục lên đường.

Xiêm áo Lãnh Như Băng mỗi ngày một dày thêm, cái lạnh cứ càng lúc càng khó chống đỡ. Mỗi đêm xuống, nàng cuộn mình vào mấy lớp chăn bông mà vẫn run lên cầm cập, còn Hy Bình lại cởi trần ra nằm ngủ ngon lành trên đất. Một gian phòng, hai khung cảnh trái ngược hoàn toàn.

Hy Bình đã nhận rõ hoàn cảnh hiện tại của Lãnh Như Băng nên chỉ chăm chú đánh xe, không ngủ gật cũng không lòng dạ nào mà hát nữa. Hắn biết rõ, nếu như không nhanh đến Trường Xuân Đường thì mỹ nhân chỉ có mỗi con đường chết. Hy Bình vừa thúc ngựa đi vừa lẩn thẩn nghĩ, hình như không chỉ trần gian mà địa ngục cũng thích người đẹp, Diêm La Vương đang vì bản thân và dân chúng cõi âm mà ra sức nhập khẩu càng đông mỹ nhân càng tốt.

Hy Bình lại một lần nữa cảm thấy mình quả là thiên tài, bởi hắn là người duy nhất trong thiên hạ hiểu rõ lý do làm sao hồng nhan lại hay bạc mệnh.

Thế nhưng, khi trở lại với thực tại thì có mấy chuyện thiên tài Hoàng Hy Bình lại nghĩ mãi không ra.

Hắn không hiểu giữa Lãnh Như Băng và Thi Trúc Sinh có ân oán gì, cớ sao Thi Trúc Sinh lại tìm trăm phương ngàn kế ngăn cản Lãnh Như Băng đến Trường Xuân Đường. Hắn cũng không thể lý giải nổi vì sao Lãnh Như Băng lại lâm vào tình cảnh như vậy.

Dẫu là nguyên cớ gì thì hắn cũng muốn bảo vệ người đẹp đến nơi an toàn. Ham muốn ấy theo thời gian đã dâng đến tột bậc, trong tim Hy Bình hừng hực chí khí, cả tâm lẫn trí đều ở vào trạng thái sẵn sàng chưa bao giờ có trong đời.

Hắn giờ đây không còn là vô lại, cũng không là cậu bé, thậm chí cũng không phải là anh hùng gì cả, mà chỉ là một trang nam nhi, một trang nam nhi kiên quyết bao bọc, bảo vệ một cô nương yếu đuối đến cùng. Cho dù đó là Lãnh Như Băng hay một nữ nhân không quen nào đó cũng như thế cả thôi. Nam nhi khi đã hứa, có chết cũng không lùi!

Thấm thoắt nửa tháng tiếp theo, họ đã đến được Cửu Long Sơn. Lãnh Như Băng biết, sở dĩ có tên Cửu Long bởi đường qua núi quá ư ngoằn ngoèo, xe ngựa phải mất một ngày một đêm mới tới chân đèo bên kia. Qua được ngọn núi này, đường về Trường Xuân Đường không còn trở ngại gì nữa .

Khi Hy Bình đánh xe vào núi, trăng đã lên cao giữa trời. Núi rừng yên tĩnh, chỉ có gió lay cây nhè nhẹ, vạn vật như đã chìm vào giấc ngủ.

Cho dù cả ngày vất vả nhưng Hy Bình không hề ngủ gật, vẫn ngồi trên xe cảnh giác nghe ngóng bốn xung quanh. Bỗng thấy chim muông nhốn nháo, hắn biết cuối cùng địch nhân cũng ra tay.

Lãnh Như Băng trong xe chợt run lên một cái.

Tay trái Hy Bình đặt trên Liệt dương chân đao, tai phải thúc ngựa chạy tiếp. Con ngựa vừa nhấc được hai chân trước bỗng đứng sững lại, quơ vó loạn trong không trung mấy cái mới đặt xuống đất, mồm mũi không ngừng thở phì phò.

Nguyên lai, bốn bề cỗ xe đuốc bỗng rực sáng, người Địa Ngục Môn tiến ra từ tứ phía. Không xa phía trước là Thi Trúc Sinh đang đứng mỉm cười. Mấy bó đuốc được ai đó ném lên trên mui, cỗ xe lập tức bốc cháy.

Lãnh Như Băng nhảy khỏi xe, Hy Bình cũng nhảy xuống, quay đao thúc vào mông ngựa, con ngựa hí vang chạy thẳng về phía trước. Nhân lúc Thi Trúc Sinh né tránh, Lãnh Như Băng rút kiếm công thẳng vào gã. Tam Kiệt phía sau Thi Trúc Sinh lập tức nhảy tới, cây côn trong tay Địa Kiệt vung lên chặn ngang khiến nàng phải lui về. Bình thường thì Địa Kiệt chẳng đáng địch thủ của Lãnh Như Băng nhưng giờ đây toàn thân nàng lạnh toát, động tác vừa yếu đuối vừa chập chạp, chỉ chạm nhẹ vào côn tay cầm kiếm đã run bắn, tim đập thình thịch, đành không thể không quay về cạnh Hy Bình.

Chưa kịp đứng vững, mắt Lãnh Như Băng bỗng hoa lên, hai chân nhũn lại chực quỵ xuống. Hy Bình đổi đao sang tay trái, giơ tay phải quàng chặt eo lưng nàng. Nhận ra Lãnh Như Băng đang run lên cầm cập, tim hắn chợt nhói lên đau đớn.

Lãnh Như Băng đã nửa tỉnh nửa mê, không giẫy nẩy lên như thường ngày mà theo bản năng nép sát vào Hy Bình. Một luồng nhiệt khí mơ hồ ấp áp truyền sang, nàng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Thấy người đẹp lạnh như băng tự nhiên lại có vẻ dựa dẫm vào hắn, lòng Hy Bình sôi lên rạo rực, cúi xuống hôn ngay lên trán nàng, nói nhỏ: “Lạnh lắm phải không? Đừng lo, ta sẽ đem nàng tới Trường Xuân Đường, đến được đó thì nàng sẽ không còn lo gì nữa!”

Lãnh Như Băng cứ chúi vào vai hắn im lặng. Thi Trúc Sinh ngược lại cười lên ha hả:

- Các người đi không nổi đâu, mà có đi thì tiện nhân kia cũng không sống quá hai ngày nữa! Phí quá phí quá, nếu biêt thân không động võ thì còn có thể sống được thêm ba tháng. Công lực của ả sắp cạn hết rồi, tốt nhất ngươi hãy trao ả cho ta để ta phát lạc, như vậy ả có mất đi võ công thì chí ít cũng giữ được mạng, không đến nỗi hồng nhan bạc mệnh.

Lãnh Như Băng ngẩng đầu, mở đôi mắt đẹp tuyệt trần nhìn lên Hy Bình, đoạn ghé sát môi vào tai hắn nhỏ nhẹ:

- Ta có chết cũng không thể để hắn chiếm đoạt, ngươi hiểu không?

Hy Bình trầm lắng ngắm nhìn khuôn mặt mỹ lệ của nàng, đoạn quay sang Thi Trúc Sinh bật cười khà khà. Điệu cười quái đản cùng bộ mặt xấu xí của hắn, dưới ánh sáng mông lung của đuốc thật chẳng khác nào ác quỷ hiện hình.

Thủ hạ Địa Ngục Môn chợt cảm thấy sống lưng lành lạnh, dường như tà ma đang từ đâu kéo đến vây bốn xung quanh. Hết thảy đều rùng mình kinh hãi, kinh hãi nhất lại chính là Địa Kiệt. Tại Quần Phương Lâu khi đối mặt với Hy Bình, hắn đã một lần nếm cái cảm giác này.

Đôi tay đang cầm côn sắt bỗng nhiên rung lên lẩy bẩy. Hy Bình nhìn một lần nữa Lãnh Như Băng, đoạn cúi xuống đặt lên trên môi nàng một nụ hôn, ôn nhu nói:

- Đồ ngốc, có ta ở đây mà! Ta sẽ đưa nàng đến Trường Xuân Đường, lẽ nào mấy tên nhãi nhép này lại có thể làm ta sai lời? Nàng hãy tự đứng lên được không? Chỉ mấy phút thôi, hoặc là chỉ mấy giây cũng được!

Lãnh Như Băng nhắm mắt lại dưới nụ hôn của Hy Bình. Ánh mắt tà ma của hắn xem ra còn lạnh hơn băng giá, vậy mà nàng lại cảm thấy thật dịu dàng. Nàng dần bình tĩnh trở lại, khí lạnh cũng lui đi. Một cảm giác khác lạ chợt nhen nhóm trong lòng, có cái gì trong đáy mắt Hy Bình làm nàng không thể từ chối nụ hôn của hắn.

Hy Bình ngước lên, nhìn găm vào Thi Trúc Sinh, điềm đạm:

- Nhà ngươi đang muốn hoan lạc? Đi đi, hãy đi tìm cô nương khác. Lãnh Như Băng đã thuộc về ta, cô ta có hoan lạc thì chỉ với ta chứ không phải là với ngươi. Địa Kiệt, tay ngươi làm sao vậy?

Khuôn mặt Thi Trúc Sinh trầm xuống lạnh lùng: “Làm phách ghê nhỉ! Đây không phải Quần Phương Lầu, bất cứ thuộc hạ nào của ta cũng có thể thắng ngươi. Có muốn thử không?”

Lãnh Như Băng đã tách khỏi lòng Hy Bình. Liệt dương chân đao rời vỏ, khởi thế “Tuyệt đao tỏa hồn”, một luồng sát khí bao trùm cả màn đêm. Trong giây lát, lũ lâu la Địa Ngục Môn đều cảm nhận một sức mạnh ghê gớm đang ập tới, tưởng chừng cây đao trong tay Hy Bình đã hóa ra hàng chục đao, đang băm vằm từng kẻ một.

Tà khí trong mắt Hy Bình càng ngày càng đậm đặc, bầu không khí ma quái nhấn chìm cả màn đêm, Hy Bình lạnh lùng: “Ngươi thử đi một lần cho biết!”

Thi Trúc Sinh trừng mắt nhìn khuôn mặt xấu xí, chợt cảm thấy toàn thân ớn lạnh, gã cắn răng hô: “Tam Kiệt!”

Tam Kiệt nghe lệnh chủ nhân, bủa ra ba phía vây lấy Hy Bình và Lãnh Như Băng, Địa Kiệt ở phía sau lưng, Nhân Kiệt bên trái, Thiên Kiệt trước mặt.

Lãnh Như Băng chợt lên tiếng: “Bọn chúng định dùng tuyệt chiêu “Hợp thần nhất kích”...!

Nàng chưa dứt lời, Nhân Kiệt hô to một tiếng, bay vụt lên không. Đến giữa chừng hắn bất ngờ quay ngược thành thế đầu dưới chân trên, hai tay bổ thẳng vào thiên linh cái Hy Bình. Địa Kiệt và Thiên Kiệt không chậm trễ cùng ra tay, côn sắt của kẻ trước đánh vào sau lưng, kẻ sau vung kiếm bắn ra mười ba đóa hoa nhằm vào giữa ngực hắn.

Liệt dương chân đao trên tay Hy Bình đột nhiên toả sáng. Hắn lùi lại nhanh như chớp, quay người vung tay. Trong tiếng sấm ầm vang, cây đao trong tay Hy Bình bắn ra vô vàn đốm lửa tới trước mặt Địa Kiệt. Chưa dứt chiêu đao, hắn lại xoay người xông lên phía trước, đúng lúc Nhân Kiệt từ trên trời lao xuống.

Cây đao trong tay Hy Bình vạch một đường sáng lóe trong đêm, từ trên bổ xuống xé đôi Nhân Kiệt, dư lực còn đủ hất hai mảnh thi thể bắn sang hai bên, máu phun tung toé bốn bề.

Hy Bình lại nhanh như cắt dịch sang ngang đón lấy kiếm Thiên Kiệt, trở ngang đao lia liền ba nhát, đoạn lui về cạnh Lãnh Như Băng. Hồng quang tan biến, tiếng sấm cũng im bặt.

Người quan chiến còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Nhân Kiệt đã tách thành hai mảnh, Địa Kiệt như lần trước ngã gục trên mặt đất, Thiên Kiệt đứng ngây ra một chỗ, kiếm trong tay chỉ còn lại chuôi.

Những đoạn kiếm côn vụn nát vương vãi khắp nơi. Hy Bình quay sang Lãnh Như Băng, trầm giọng: “Hãy giúp ta lau sạch máu trên mặt! Ta không muốn giết nó, chỉ vì nó cứ lao đến trên đầu. Ta đã toan thu đao về, nhưng nếu thu đao về ta cầm chắc cái chết. Ta không muốn giết người nhưng cũng không muốn bị người giết!

Hy Bình nhấn mạnh câu cuối cùng. Đêm đen lại bao trùm tĩnh mịch.

Thi Trúc Sinh mặt tái mét, trân trân nhìn Hy Bình vẻ không thể tin nổi rồi đột nhiên lui lại khoát tay: “Rút!”

Cả lũ Địa Ngục Môn theo hướng ngựa chạy vừa nãy rút đi. Phút chốc con đường quanh co chỉ còn Hy Bình và lãnh Như Băng hai người.

Lãnh Như Băng bỗng nhiên khuỵu xuống. Hy Bình hốt hoảng đưa tay đỡ nàng dậy, giật mình vì cảm giác đang ôm một cục băng. Hai hàm răng của Lãnh Như Băng đánh vào nhau lập cập, giọng run lên: “Ta... ta lạnh... lạnh lắm!”

Hy Bình theo thói quen ôm ghì Lãnh Như Băng vào lòng, đôi tay nàng cũng bất giác ghì chặt cổ hắn. Cảm giác ấm áp khó tả lại bắt đầu truyền sang, Như Băng đã không thể cự tuyệt nữa.

Một tay Hy Bình vừa ôm vừa nâng Lãnh Như Băng, tay kia nắm chặt Liệt dương chân đao. Cho dù vất vả như vậy nhưng hắn không cảm thấy mảy may mỏi mệt, chỉ mong tìm một hang động nào đó lánh tạm, tới sáng lại đi.

Lò dò một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng tìm ra một hang động. Cửa động rộng chỉ chừng một thước, nhưng lại cao đến hơn ba thước. Vào trong mấy bước, lòng động mở ra rộng rãi, mặt đá bằng phẳng còn vương mấy mảnh vải, xem ra thường xuyên có người đến trú ngụ. Hy Bình vui mừng thầm nhủ “Ta gặp may rồi!”

Hắn đặt Lãnh Như Băng nằm xuống rồi nói: “Ngủ đi, ngày mai sẽ ổn!”

Lãnh Như Băng nghe lời nhắm nghiền hai mắt. Hy Bình tới cạnh cửa động ngồi xuống, tận tụy giữ tròn vai người bảo hộ.

Nhưng hắn ngồi chưa ấm chỗ, Lãnh Như Băng bên trong đã lại kêu lạnh. Tới gần hắn mới thấy nàng đã mê man rồi. Lúc này không thể tìm đâu ra lửa, cũng chẳng có chăn màn gì. Nghĩ đi nghĩ lại hắn chỉ nhớ ra phương pháp cổ xưa, dùng thân thể để sưởi ấm cho thân thể.

Nghĩ sao làm vậy, Hy Bình lập tức cởi tấm áo lạnh cóng trên mình Lãnh Như Băng. Khi bộ ngực trắng muốt đầy đặn lộ ra, hắn chút nữa không còn giữ được tự chủ. Hy Bình nuốt nước bọt ừng ực, cắn răng trấn áp dục hỏa, đoạn nằm xuống ôm chặt nàng vào lòng.

Hai tấm thân dính chặt lấy nhau như nam châm. Thiên dương chi khí của Hy Bình tự nhiên sôi lên, qua ngực Hy Bình truyền sang ngực Như Băng, ào ạt đổ vào cơ thể nàng. Không biết bao lâu, Lãnh Như Băng chợt tỉnh lại.

Đầu tiên nàng cho Hy Bình một bạt tai, đoạn nắm tay đấm thình thịch vào ngực hắn, tiếp đó giãy giụa hét lên: “Đồ thối tha! Ban nãy còn tốt như thế, bây giờ lại giở trò bỉ ổi!”

Lòng Hy Bình chợt chua chát vì cảm giác oan ức, chỉ nhếch mép cười: “Đừng động đậy có được không? Cô cứ cử động như vậy, khéo ta không kìm được lại bỉ ổi thật đấy!”

Lúc này Lãnh Như Băng mới nhận ra cái “của nợ” giữa hai chân hắn cứng như sắt đang thúc vào đùi. Nàng sợ đến rúm người, chỉ giương cặp mắt nhìn hắn giận dữ. Hy Bình chợt khẽ vuốt ve tóc nàng, nhẹ giọng: “Ta xả thân vì nàng, còn dùng cả ngực sưởi ấm cho nàng, thế mà nàng lại bạt tai ta, còn wánh ta tối tăm mặt mũi. Nàng xem, nàng có vong ân bội nghĩa không?”

Lãnh Như Băng nức nở: “Ngươi nhân lúc người ta mê man lột hết xiêm áo, còn hèn hạ chiếm đoạt ta, lại còn... lại còn...”

Hy Bình cười: “Ta đâu có chiếm đoạt nàng, chính nàng đã chiếm đoạt ta đó! Bộ ngực này của ta chỉ Phượng Nhi có quyền chiếm hữu, bây giờ nàng đã được hưởng trọn vẹn. Lẽ nào nàng chưa thoả mãn, hay là nàng còn đòi hỏi gì hơn?”

Lãnh Như Băng như chợt quên tình cảnh hiện tại, nhìn găm vào Hy Bình: “Ngươi cứ suốt ngày Phượng nhi Phượng nhi, rốt cuộc cô ta là ai?”

Hy Bình ngạc nhiên: “Hôm trước nàng nghe mà không thèm hỏi, sao bây giờ lại hỏi vậy?”

Lãnh Như Băng nổi xung: “Trả lời ta mau!”

Hy Bình đắc ý: “Nàng là con gái Lôi tổng tiêu đầu, là vợ cả của ta. Nếu nàng đồng ý thì có thể làm vợ hai!”

Lãnh Như Băng lập tức đẩy mạnh vào ngực Hy Bình, lạnh lùng: “Ai thèm làm vợ đồ thối tha nhà ngươi? Buông ra!”

Hy Bình không ngờ nàng nói trở mặt là trở mặt ngay, tức giận gào lên: “Cấm không động đậy, nếu còn động đậy là ta chiếm đoạt luôn đấy!”

Lãnh Như Băng bỗng nằm yên chúi đầu vào ngực Hy Bình, nước mắt tuôn rơi lã chã, không lâu sau nàng đã ngủ say.

Mí mắt Hy Bình cũng dần dần nặng trịch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.