Hy Bình mở cửa đại phòng gọi lớn: “Các vị lão bà lười biếng, rời khỏi giường đi nào!”
Trong phòng ngũ nữ đều bị đánh thức bởi tiếng ồn của hắn. Phỉ Nhi bước ra mở cửa, giọng oán trách: “Gia hỏa, người đêm qua cùng Nguyệt nhi ồn chết đi được. Bọn thiếp phải khó khăn lắm mới ngủ được, giờ lại bị người làm cho tỉnh giấc.”
Hy Bình ôm nàng vào lòng cười nói: “Ta nghĩ khi ta ở trong nàng thì nàng không thể yên ổn được đâu. Ngay cả khi ta không ở trong nàng, nàng thậm chí cũng không thể ngủ được nữa. Nói vậy thôi, lúc ở trong người nàng, đích thực ta không thể không say mê ngắm nàng, thưởng thức hương thơm nồng nàn của nàng.”
Bạch Liên hờn dỗi nói: “Tướng công, nếu Băng Băng không đồng ý thì hẳn người không cho bọn ta đi theo. Ta đã sớm muốn đi theo tướng công rồi. Tất cả là nhờ có Băng Băng. Tướng công thật không công bằng, tại sao lại không cho phép những người kia đi theo.”
Hy Bình trèo lên giường, ôm nàng ta âu yếm: “Đã hoài thai rồi mà còn không chịu kiềm chế sao?”
Bạch Liên uỷ khuất nói: “Sớm biết như vậy thì thiếp đã chẳng vội sinh hài tử cho chàng nữa. Đều là tại chàng hại đó. Mỗi lần chàng ôm người ta hôn bừa, người ta chẳng biết làm thế nào cho hữu hiệu cả. Lòng không cam tâm tình nguyện sẻ phải mang cái bụng to tướng thế này cho chàng nữa.”
Hy Bình nói: “Băng Băng, vì sao không cho các nàng ấy nói những chuện quá khứ? “
Bạch Liên thấy Lãnh Băng Băng đỏ mặt liền nói: “Tỷ ấy nói chàng & Nguyệt nhi là huynh muội, bọn ta đi theo không tiện. Điều đó thực sự bất tiện, Nguyệt nhi không những coi thường đạo đức luân thường khi chúng ta cùng ngủ chung mà khi đó chàng còn chìm đắm với nàng ta trước mặt bọn thiếp.”
Hy Bình xoay gương mặt của nàng lại hỏi: “Nàng cảm thấy mối quan hệ giữa ta & Nguyệt nhi là không bình thường sao?”
“Thế nào là không bình thường?” Bạch Liên dấu khuôn mặt trong ngực Hy Bình, mê hoặc nói: “Chàng là một nam nhân đặc biệt, làm việc gì cũng khác thường”
Lãnh Băng Băng từ phia sau nắm lấy tay Hy Bình nói: “Chuyện của chàng & Nguyệt nhi hoàn toàn không được truyền ra ngoài. Tiểu Mạn cũng được thiếp giải thích rồi. Tối mai nàng ta sẽ nhường cho Nguyệt nhi ngủ ở đại phòng.”
Hy Bình nói: “Băng Băng, ta muốn để Nguyệt nhi & Lôi Lôi cùng ở một chỗ. Nếu ta muốn Nguyệt nhi, ta sẽ giao Lôi Lôi cho nàng. Nàng ta không hiểu chuyện giữa ta & Tiểu Nguyệt. Nàng ta cũng thanh khiết như Nguyệt nhi vậy, chỉ biết Nguyệt nhi vì bị ta đánh đau mà kêu khóc. Có lẽ cũng như người khác, nàng ta không thể tưởng tượng được. Ta thực sự có lỗi với Lôi Lôi mong nàng ta sẽ sớm ổn trở lại. Chờ nàng ta ổn định sẽ để cho nàng ta có thời gian xem xét lại. Như quả nàng ta tuyển chọn cha ta, ta sẽ thành toàn giúp nàng. Nàng ấy là một nữ nhân tốt, người tốt thì thường hay phải đau lòng. Kỳ thật, trước đây ta đã quá phi lễ với nàng ấy. Ta nói thật, ta thích vô lễ trước mặt nàng ấy, chẳng hiểu sao, ta lại thấy vui khi vô lễ với nàng ấy, ha ha!”
Lãnh Như Băng sẵng giọng: “Thật là nam nhân không biết lễ nghĩa. Vì sao chàng nói như vậy? Trông tuấn mỹ thế kia, thế mà không biết lễ nghĩa, chàng đúng là sắc lang mà!”
Hy Bình đột nhiên nói: “Nàng trông thật là bắt mắt!”
Bạch Chỉ giận nói: “Không giống, nhưng đích xác là như vậy.”
Hy Bình cười nói: “Tiểu Bạch Chỉ đừng quên, là chính nàng cố ý tiến lại để ta vô lễ đấy chứ.”
Bạch Chỉ sắc mặt ửng hồng: “Sau này thì không, lúc đó người ta có phản kháng mà”
Hy Bình nói: “Đây rõ rang gọi là thích mà vẫn chống cự, tưởng ta không biết hay sao?”
“Chàng!” Bạch Chỉ tiện tay cầm chiếc gối ném qua, giận dỗi hét: “Đại phôi đản!”
Hy Bình buông Bạch Liên ra, đưa tay chụp lấy chiếc gối, đưa lên mũi hít hà rồi nói: “Trên này có mùi hương Tiểu Bạch Chỉ của ta! À, trước tiên ta phải đi đã, sau khi hoàn tất chỉnh trang sẽ quay trở lại.” Hắn chuyển thân qua hôn Lãnh Như Băng, đoạn xuống giường phóng thật nhanh ra ngoài.
Bạch Chỉ nằm trên giường hét lên: “Đại phôi đản, nếu chàng không quay lại, Chỉ nhi sẽ giận, Chỉ nhi đêm nay sẽ cắn chết chàng!”
Hy Bình tiếp tục chạy đến Mộ Nhân cư, thấy phòng ngủ của Hoa Lôi không khóa bèn đẩy cửa vào, nghe thấy có tiếng ở trong phòng tắm nhưng khi mở cửa thì không mở được. Biết rằng Hoa Tiểu Mạn đang ở bên trong tắm cho Hoa Lôi, thầm nghĩ: “Hoa Lôi tiểu nữ nhân này, đi nghỉ cũng tắm, vừa thức dậy cũng tắm, thực là sạch sẽ thái quá mà.”
Tựa hồ như nàng có quên hết tất cả mọi chuyện thì vẫn nhớ phải tắm vào buổi sáng vậy?
Hắn lắc đầu cười khổ rồi trở lại phòng ngủ của Hoa Lôi, nằm trên giường của nàng. Trên giường như vẫn còn lưu lại hương thơm của xử nữ. Chợt nhớ lại cái nhục thể đầy mê hoặc của nàng, phía dưới hạ thể của hắn bất giác dựng đứng lên.
Đột nhiên nghe tiếng bọn họ đã rất gần, liền vận khí điều tức cho hạ thể lắng xuống, vờ như đang ngủ.
Tiếng của Hoa Lôi vang lên: “Tỷ tỷ, ca ca đến rồi, đang ngủ trên giường của Lôi Lôi.”
Hy Bình biết Hoa Lôi đang nằm trên người hắn, liền mở choàng cả hai mắt chuyển thân đè nàng ra giường rồi hôn nàng.
Hoa Tiểu Mạn ngồi bên cạnh giường nhìn nam nhân của mình & cô cô nồng nhiệt hôn nhau, trong ánh mắt lộ ra nụ cười có phần rụt rè e thẹn rất khó để nhận biết.
Hy Bình sau khi nhìn thấy đôi môi nhạy cảm của Hoa Lôi đột nhiên mím chặt nói: “Lôi Lôi có thích bộ dạng này của ca ca không?”
Hoa Lôi thản nhiên đáp: “Thích!”
Hy Bình nghĩ: “Hắc, sau khi tỉnh táo, không biết sẽ có chuyện gì xẩy ra? Bây giờ lão tử không chiếm chút tiện nghi thì phải coi lão tử ta là người như thế nào? Không nghĩ đứa bé ngày trước nàng ta ôm, quan tâm lúc ta là một tiểu hài nhi. Hôm nay lão tử mới biết ta một bụng chứa đầy mọi thứ! He he.”
Hoa Lôi thuần chất đáp: “Ca ca, Lôi Lôi thích được chàng chiếm tiện nghi. Chàng có thích chiếm tiện nghi của Lôi Lôi không?”
Hy Bình nói: “Đương nhiên là muốn rồi, Lôi Lôi đích thực rất thơm!”
Hoa Lôi nói: “Người ta vừa tắm xong mà! Ca ca, chàng không tắm à?”
Hy Bình cười: “Có người không tắm à?”
Hoa Lôi đáp: “Ca ca thật là hôi đó!”
Hy Bình kinh ngạc: “Có thật không?”
Hoa Tiểu Mạn đã kiểm tra trên thân Hy Bình đúng là đang có mùi mồ hôi & mùi nữ nhân. Nàng nói: “Đúng là có mùi của chàng & bọn họ. Chàng không đi tắm rửa đi lại còn ôm cô cô, rõ là xú ca ca.”
Hy Bình đáp: “Không có gì, đó chỉ là mùi hương của hạnh phúc thôi.”
Hoa Tiểu Mạn tròn mắt nhìn chàng.
Hy Bình liền quay sang Hoa Lôi nói: “Lôi Lôi, ca ca hát cho nàng nghe nhé.”
Hoa Lôi đáp: “Nhưng Lôi Lôi đang đói lắm, Lôi Lôi muốn ăn chút gì đã.”
Lại thế nữa! Hy Bình rất thất vọng, ngồi xuống giận dỗi nhìn Hoa Tiểu Mạn. Sau đó ôm nàng vào lòng hôn thắm thiết. Nụ hôn của Hoa Tiểu Mạn rất say người, nó thật ngọt ngào.
Môi hai người gắn chặt đến nỗi không biết sống chết, đôi môi không thể nào phân khai.
Hoa Tiểu Mạn giận dỗi nói: “Sau này không cho phép chàng hát cho cô cô nghe nữa. Cô cô của ta trước đây rất có khí chất nghệ thuật, không cho phép chàng bóp chết những phẩm chất nghệ thuật của cô cô.”
Hy Bình vừa định lên tiếng phản đối, chợt thấy Thi Nhu Vân đang tiến lại, liền chuyển sang giọng vui mừng: “Nàng đã đến rồi.”
Thi Nhu Vân nói: “Tiểu Mạn, Bạch tỷ tỷ bị bệnh rồi, muội hãy qua xem sao”
Hy Bình bật dậy khỏi giường, ôm chặt hai vai của Thi Nhu Vân hỏi: “Tư nhi bị bệnh à? Tiểu Mạn, chúng ta mau qua đó xem sao.” đoạn hắn cắp ngang người Thi Nhu Vân mang đi.
Thi Nhu Vân la lên: “Chàng mau đặt ta xuống. Ta có cả tay cả chân, không cần chàng ôm.”
Hy Bình đáp: “Ta thích ôm nàng. Ta cũng có cả tay cả chân, tại sao lại không để ta ôm nàng đi chứ?”
Hoa Tiểu Mạn nói với Hoa Lôi: “Cô cô, ở lại đây một lát, để ta đi cùng xem sao.”
“Ừ!” Hoa Lôi đáp: “Đại ca, tỷ tỷ, hai người hãy sớm quay lại nha.”
Hy Bình gật đầu với nàng, nhanh chóng rời khỏi phòng, lòng chàng vì Thi Nhu Vân mà tranh đấu. Chàng nói: “Thật là tiểu ách Bạch Tư, tự nhiên tự mình coi thường mình.”
Thi Nhu Vân nói: “Hiện tại không phải là cưỡi ngựa, chàng không được ôm người ta.”
Hy Bình bỗng cảm thấy hứng thú, liền trêu trọc nàng ta: “Nhất định cứ phải cưỡi ngựa mới được ôm sao?”
Thi Nhu Vân đáp lại hắn bằng cách im lặng của mình, hai mắt trừng lên nhìn hắn, hằn học không nói.
Hy Bình nói: “Đúng là tiểu nữ nhân. Nói không được hai câu với ta thì đã lờ đi. Với bộ dạng này, ta sẽ làm cho cái bụng nhỏ của nàng ngày càng to ra, như thế còn dám cừu hận ta không? Nhìn không giống bộ dạng nữ nhân chút nào. Nên nhớ lão ca của nàng không phải ta giết, đừng coi ta là cừu nhân. Lão ca của nàng không còn tiểu kê nên xấu hổ với liệt đại tổ tông, vì vậy phải tự sát, ta không kịp trở tay.”
Thi Nhu Vân giận dữ quát: “Chàng mới không có tiểu kê kê.”
Hy Bình long mày dựng ngước đáp: “Thật ư? Vậy tại sao mỗi lần cưỡi ngựa nàng đều oán trách ta xâm phjam cái mông nhỏ của nàng? Sao không thử kiểm tra xem tiểu kê kê của ta có còn kiện toàn không?”
Thi Nhu Vân cũng không nói, liền dùng cái miệng xinh xắn của nàng cắn vào tay Hy Bình, khiến Hy Bình phải đau đớn la lên: “Ái, Nhu Vân, dám cắn ta ư? Tiểu mỹ nhân này! Có miệng lại không dùng để nói mà lại để cắn người như thế à? Có bỏ miệng ra không? Được rồi, ta nhận thua, tax in, sau này sẽ không khi phụ nàng nữa”
Thi Nhu Vân cuối cùng cũng phải mở miệng, nhãn tình không hiểu sao lại ươn ướt, nói: “Chẳng phải chàng đã nói là sẽ không khi phụ Nhu Vân hay sao?”
Hy Bình nói: “Không khi phụ mà.”
Thi Nhu Vân lại trào nước mắt ra.
Hy Bình không dừng lại nhưng bất chợt lý giải: “Thường lúc khi phụ nàng, cũng bởi vì nàng không hay tỏ ra thông minh.”
“Ta biết ngươi không phải là người tốt.” Thi Nhu Vân như nổi cơn phẫn nộ, tuy nhiên lại sợ Hoa Tiểu Mạn khả ái bên cạnh có thể cảm thất được tâm trạng hoan hỷ ở trong của cô ta.
Hy Bình đột nhiên nói: “Yêu đại ca hay không yêu đại ca?”
Thi Nhu Vân vốn không định trả lời nhưng bị đẩy tới giới hạn của sự nhẫn, không thể chịu nổi đáp: “Đương nhiên là yêu, chàng…..”
Hy Bình mỉm cười & nói: “Điều này chứng tỏ rằng nàng đã yêu ta. Cũng bởi vì đại ca của nàng đích thực là một con người tốt & cũng như đã nói, ta cũng là người như vậy. Nhưng nàng lại nói rằng, nàng thích cái tính vô lại của đại ca nàng, người đã giải thích cho nàng tình yêu có thể có trong người đại phôi đản. Nàng thường gọi ta là tên vô lại, cũng nên nói là trong tim nàng xem ta là tên vô lại đó. Thương thay! Tiểu Nhu Vân đáng yêu, nàng đã yêu chính kẻ thù của nàng!”
Thi Nhu Vân không tưởng rằng, cái con người dở hơi này ở điểm này lại quá tự cao tự đại.
Nam nhân này hắn biết thế nào là tình yêu sao?
Ba người vừa bước vào phòng của Vưu Túy thì thấy Tuyết nhi khóc nói: “Cha, Bạch Tư a di bị bệnh rồi.”
Hy Bình đặt Thi Nhu Vân xuống, bước đến trước giường của Bạch Tư quan tâm hỏi: “Có nghiêm trọng không?”
Bạch Tư đáp: “Chỉ hơi khó chịu một chút thôi, có cái gì đó như bị nghẽn vậy.”
Hoa Tiểu Mạn ngồi xuống bên cạnh Bạch Tư thăm mạch sau đó nói: “Không có vấn đề gì. Tất cả các triệu chứng y học đều rất tốt nhưng…..” Nàng ta đột nhiên hướng nhãn thần quái dị nhìn Bạch Tư muốn nói rồi lại thôi.
Hy Bình khẩn trương hỏi: “Tiểu Mạn sao thế?”
Hoa Tiểu Mạn không trả lời nhìn Hy Bình rồi quay sang Bạch Tư nói: “Tư tỷ, hãy nói xem đứa trẻ này có phải là của Lãng Vô Tâm không?”
Bạch Tư trợn tròn mắt, không hiểu sao Hoa Tiểu Mạn lại hỏi như vậy. Điều đó qủa thực như một tảng đá đè nặng trong tim nàng, thực không biết phải đề cập đến như thế nào, nàng đáp: “Đúng thế.”
Hoa Tiểu Mạn thần sắc cổ quái nói: “Nhưng….. để muội xem lại mạch. Dường như chuyện này có điều gì không bình thường.”
Bạch Tư thất kinh: “Sao muội lại nói thế?”
Hoa Tiểu Mạn nói: “Theo lý mà nói thì khi tỷ mang thai vẫn chưa gặp Lãng Vô Tâm mà, làm sao có con với hắn được? Đứa con này tuyệt đối không phải của hắn. Trước khi đến Trung Nguyên thì tỷ đã mang thai rồi mà!”
“Có thật không?” Câu hỏi này tuy là hỏi Hoa Tiểu Mạn nhưng ánh mắt nàng lại cứ nhìn chằm chằm vào Hy Bình rồi nói một cách nhỏ nhẹ với Hy Bình: “Đứa con trong bụng là của chàng à?”
Hy Bình mỉm cười: “Ta đã nói rất nhiều lần, chỉ cần nàng nói yêu ta thì ta sẽ cho nàng một điều ngạc nhiên. Thật sự ta biết đứa con trong bụng của nàng là của ta từ lâu rồi. Bất cứ người phụ nữ nào khi mang thai với ta, khi ta ôm họ thì đều có một cảm giác huyết nhục tương thong.”
Bạch Tư rơi nước mắt & cười một cách lạnh lung: “Chàng đã gạt ta bao lâu nay! Hèn gì lần nào ta nhắc đến đứa con trong bụng thì chàng cứ tỏ vẻ không quan tâm. Ta thật sự tưởng chàng rất rộng lượng thì ra chàng đã biết nó là đứa con của chàng. Tại sao phải gạt ta? Chàng cảm thấy vui khi gạt ta sao? Chàng không nghĩ đến tâm trạng của ta sao? Đúng là ta yêu chàng, chính vì yêu chàng nên ta mới cảm thấy có lỗi với chàng. Cứ nghĩ rằng mình đã mang thai với tên kia. Nhưng chàng không có lỗi với ta sao? Chàng sao có thể tổn thương ta lường gạt ta như vậy? Ta vốn đã rất đau long, nhưng tại sao chàng lại làm ta đau lòng thêm nữa?”
Hy Bình làm ra vẻ vô cùng lo lắng vội giải thích: “Tư nhi, làm sao khác được, ta thật sự không cố ý. Không tưởng nàng sau nàylại nói yêu ta, nàng đã tặng ta một món lễ vật, ta không muốn sự việc xẩy ra như thế này.”
Bạch Tư làm bộ cự tuyệt hắn: “Chàng đừng có ôm ta, ta hận chàng!”
Hy Bình nói: ‘Đừng bướng bỉnh như thế, nếu tính những chuyện ta đã gạt nàng thì đây cũng chỉ là chuyện vụn vặt mà thôi.”
Bạch Tư nghiến răng: “Đối với ta mà nói thì đây lại là chuyện rất quan trọng.”
Hy Bình không biết nói gì hơn, chỉ ôm nàng không buông.
Bạch Tư buồn bã nói: “Ta không thể bỏ qua cho chàng. Ngày mai ta sẽ rời khỏi Trường Xuân đường tới Tiên Duyên cốc gặp sư phụ & sư nương.”
Hy Bình năn nỉ: ‘Đừng đi mà.”
Bạch Tư kiên quyết nói: “Ta phải đi!”
Hy Bình thở dài nói: “Rồi nàng sẽ trở lại chứ?”
Bạch Tư nhìn Hy Bình nói: “Với ta, đứa con này cũng chỉ như một giấc mộng. Cũng như ta chỉ yêu một nam nhân duy nhất đó là chàng! Nhưng chàng lại luôn lừa dối ta, làm tổn thương ta. Nếu một ngày ta có thể bỏ qua cho chàng ta sẽ quay trở lại. Nếu như không có cách nào tha thứ cho chàng, ta cả đời này cũng sẽ không trở lại bên chàng nữa.”
Hy Bình thống khổ nói: “Thực sự nàng hận ta đến thế sao?”
Bạch Tư nói: “Cũng bởi vì ta yêu nên mới phải ra đi.”
“Khi nào?” Hy Bình biết rằng không có cách nào có thể thay đổi được quyết định của nàng.
Bạch Tư nghĩ một hồi rồi lên tiếng: “Bây giờ.”
“Tiểu thư, có thể để Chỉ nhi đi cùng được không?” tiếng của Bạch Chỉ cùng lúc cất lên sau lưng Hy Bình.
Lãnh Như Băng chúng nữ đã đến đây được một lúc, chỉ có điều các nàng im lặng không lên tiếng mà thôi.
Hoa Tiểu Mạn hướng đến Hy Bình nói: “Thật xin lỗi chàng.”
Hy Bình đáp: “Thật kỳ lạ, không thể hiểu được. Ta sớm muộn gì cũng pảhi tìm hiểu bằng được.”
Bạch Liên liếc mắt qua nói: “Bạch Tư, sao cô có thái độ như thế? Lão công chúng tôi đâu cố ý lừa dối. Cô lại luôn lừa gạt chàng, hay là cô quá cao hứng nên mới tỏ ra như thế!”
Bạch Tư nhạt giọng nói: “Bạch Liên công chúa, bị làm phiền chính là muội, muội đương nhiên cao hứng.”
Bạch Liên tức khí chứa đầy bụng, chuyển thân bỏ đi nói: “Phỉ nhi, Ngẫu nhi, chúng ta đi. Lúc còn ở Bạch Dương tộc, nàng ta đã luôn đố kỵ, bây giờ cũng không có hảo ý khiến ta lại càng thêm chán ghét nàng ta. Mọi chuyện đều do nàng ta gây ra, nàng ta lại luôn gây khó dễ.”
Hy Bình nói: “Ta sẽ đi nhưng nàng phải đáp ứng ta một điều kiện. Nếu không ta sẽ không rời khỏi nàng”
Bạch Tư nói: “Nói đi.”
Hy Bình nói: “Chỉ nhi muốn đi theo nàng, nàng hãy đáp ứng nàng ta. Bất quá cả 2 người đều hoài thai, phải có người chiếu cố. Ta để Phỉ nhi theo nàng đến Tiên Duyên cốc.”
Bạch Tư trầm tư một lúc rồi nói: “Được thôi!”
“Vậy được.” Hy Bình nói tiếp: “Vậy nàng ngày mai hãy đi, tối nay ta bồi tiếp 3 nàng.”
Bạch Tư nói nhanh: “Vì sao ta lại nhất định phải bồi tiếp chàng?”
“Ta sẽ chỉ bồi tiếp nàng nếu nàng không có toan tính! Đó là nảng tự lưu lại một đứa con sau khi bồi tiếp ta.” Nói xong Hy Bình mang Tuyết nhi rời khỏi phòng, Hoa Tiểu Mạn &Lãnh Như Băng đi theo hắn.
Bạch Chỉ đang ngồi bên mép giường nói: “Tiểu thư vì chuyện gì mà lại ly khai đại phôi đản?”
Bạch Tư cảm thán nói: “Ta chỉ tạm thời ly khai, sau này sẽ trở về bên chàng.”
Vưu Túy nói: “Hà tất phải như vậy? Dù đi đến đâu, cuối cùng thì cũng phải trở về. Sau khi mang hài tử này của chàng, nàng sẽ rất hoan hỉ. Có thể vì nam nhân mình thương yêu mà sinh hài tử thì nhất định mọi chuyện đều có thể bỏ qua được.”
Bạch Tư giải thích: “Muội căn bản là vì nghĩ đến Tiên Duyên cốc. Hơn nữa giờ lại đang hoài thai, không nên vì một lần bồi tiếp chàng mà trở thành điên đảo. Giờ tìm một nơi nào đó yên tĩnh để đi, vì chàng mà sinh hài tử. Nhưng muội cũng biết, chàng không hề muốn ly khai muội. Sở dĩ muội sắp đặt như thế vì không muốn gây đổ vỡ. Chàng có thất vọng cũng không quan trọng chủ yếu là chàng có yêu muội không?”
Bạch Chỉ liền nói: “Đại phôi đản rất yêu tiểu thư.”
Bạch Tư cười nói: “Ta biết, sở dĩ ta cảm thấy hạnh phúc nhất là được ở bên sư phụ, sư nương.”
Vưu Túy đột nhiên nói: “Vì vậy, điều khiến muội thất vọng nhất tới giờ vẫn là tiểu ni tử!”
Bạch Tư nói: “Nữ nhân rất thích bị nam nhân lừa gạt tình cảm nhưng ta lại lừa chàng.”
Vưu Túy sửng sốt: “Muội lừa chàng chuyện gì?”
Bạch Tư nói: “Muội yêu chàng đến tận xương tủy nhưng lại nói là không yêu chàng. Chỉ muốn sinh với chàng một đứa con. Trước khi gặp chàng, muội thực sự chưa gặp qua một nam nhân nào. Không cần biết lời nói từ thân thể hay con tim, đối với muội chàng là đệ nhất nam nhân. Muội không thể rửa hận, Nhu Vân cũng e ngại rửa hận.”
Thi Nhu Vân kháng nghị nói: “Bạch tỷ tỷ, đừng lôi kéo muội vào chuyện này! Tỷ không thể xúc phạm muội.”
Bạch Tư hối lỗi nói: “Xin lỗi Nhu Vân, tỷ tỷ chỉ nói lời con tim thôi.”
Bạch Chỉ nói: “Lãnh tỷ tỷ nói không sai, tất cả chúng tôi đều là nữ nhân của đại phôi đản.”
Thi Nhu Vân nói: “Ai là nữ nhân của hắn ta? Hắn ta đối vố tỷ là đại cừu nhân.”
Vưu Túy nói: “Chỉ nhi, tỷ cũng là gái đã có chồng, không còn là con gái. Hơn nữa nữ nhân bên chàng cũng quá nhiều không cần phải có thêm Vưu Túy, tỷ hà tất phải làm nữ nhân của chàng?”
Bạch Tư mỉm cười nói: “Tuý tỷ, nói vậy nhưng có thực sự tỷ được thanh thản không? Có muốn muội kêu Chỉ nhi gọi chàng đến kêu một tiếng Thi phu nhân không?”
Vưu Túy hét lên: “Hăn dám à?”
Bạch Tư mỉm cười: “Tỷ không cần khẩn trương. Muội đã biết chuyện này từ lâu. Chàng từ lâu đã gọi Túy tỷ rồi, đã tỏ rõ tình ý rồi. Chàng gọi Thi phu nhân, với tài mạo xuất chúng của tỷ chàng đã âm thầm công nhận tỷ là vợ chàng. Muội đánh cuộc rằng, trong mộng tỷ đã đáp ứng chàng. Nói rằng gái đã có chồng nhưng phu quân lại là Hoàng Hy Bình chứ không phải ai khác. “
Thi Nhu Vân nói: “Đại tẩu của muội không phải người Hoàng gia, tỷ ấy là vợ của đại ca ta.”
Bạch Tư nói: “Vậy ngươi là người của Hoàng gia à?”
Thi Nhu Vân tức giận hét lớn: “Muội không phải!”
Vưu Túy cảm thán. Nàng biết Bạch Tư nói điều đó không phải là sự thật nhưng cũng không khác sự thật mấy.
Bạch Tư mỉm cười nói: “Cũng được, cứ cho tỷ tỷ nói sai, Nhu Vân không phải là người của Hoàng gia. Nhu Vân sau này sẽ trở thành phu nhân của người khác. Làm gì có chuyện lấy cừu nhân Hoàng Hy Bình phải không Nhu Vân? Chàng nói sẽ giúp muội tìm một nam nhân, muội hãy xuất giá nhanh lên, tỷ thật hoan hỉ đó!”
Thi Nhu Vân phát cuồng hét lớn: “Muội không lấy chồng, muội không lấy chồng. Tất cả là kẻ khinh người. Nhu Vân không cần.”
Bạch Tư không còn lời gì để nói với Nhu Vân, nàng nghĩ: “Trong mộng tiểu ni tử này luôn hét lớn danh tự đại công cẩu, nhưng cũng….. uhm, muội ấy thật thô lỗ!”
Nàng nói: “Nhu Vân, ngày mai muội có cùng ta đi Tiên Duyên cốc không?”
Nhu Vân cương quyết nói: “Muội không đi.”
Bạch Tư cố ý nói: “Tại sao vậy?”
“Muội phải lưu lại bên hắn, muội phải báo thù cho đại ca.” Thi Nhu Vân vẫn cố chấp đưa ra lý do. Trừ lý do đó ra, nàng ta không thể đưa ra bất cứ lý do thuyết phục nào khác để không rời xa Hy Bình.
Vưu Túy cảm thán nói: “Nhu Vân, muội không thể báo thù.”
Thi Nhu Vân kiên định nói: “Không thể báo thù thì phải ở bên cạnh hắn.”
Đây là ý gì? Không thể tửng tượng nổi cô ta muốn trói buộc Hy Bình bằng đứa con? Nếu không thể giết chết Hy Bình thì cũng gây phiền hà cho hắn tới chết chắc?
Kỳ thực Bạch Chỉ nữ nhân kia nghĩ đến nàng ta mà e ngại. Đã là nữ nhân thì đều có bản lĩnh cực cao đó. Không dùng nước mắt, không hy sinh sắc tướng, cũng không cần phải dùng cách đe doạ tìm cái chết mà phải làm cho nam nhân phiền đến chết. Đó là cách cuối cùng mà nữ nhân đối phó nam nhân. Hầu hết tất cả đều ngại nhất chiêu thức này.
Nàng ta quả nhiên không hổ là muội muội của Thi Trúc Sinh, thật là lợi hại.
Bạch Tư nói: “Cách thức của muội, tỷ không thể dùng, vì thế tỷ chọn cách rời chàng. Tỷ nhớ đã từng nói, một khi tỷ trở về với chàng thì tỷ khẳng định là nữ nhân của chàng. Tỷ đối với chàng một lòng luôn tin tưởng. Tỷ tuyệt đối tin tưởng về hành vi của chàng, thời khắc nào cũng có thể động tình mạnh mẽ như công cẩu lên cơn? Chỉ nhi có thể chứng minh!”
Bạch Chỉ chỉ biết nói: “Tuyệt đối không thể.”