Editor: Sec – chan
Sau khi xác nhận lại giao thể, ba ba trở về nhà. Mà ta bởi vì ngày nghỉ đã sớm kết thúc, cho nên trực tiếp trở về binh đoàn.
Tin tức đạn pháo giao thể thành công hẳn là rất nhanh liền truyền cho toàn bộ binh đoàn trinh sát biết. Tuy nhiên vẫn chỉ giữ bí mật trong binh đoàn trinh sát. Cho nên, tin tức ta cùng Hanji trong một đêm hợp tác nghiên cứu đạn pháo thành công truyền khắp toàn bộ binh đoàn, ta cũng bởi vậy nghênh đón đóa hoa đào đầu tiên trong cuộc đời.
Cũng là một đóa hoa đào kỳ quái.
“Học tỷ…… Ngươi thật sự thật là lợi hại! Có thể làm quen với ta chứ?” Một cô gái trắng nộn ngăn cản đường đi căn tin của ta.
“A?” Ta không phản ứng lại, chỉ ngây ngốc đứng.
“Cái kia…… Ta gọi Melinda.” Cô gái ngượng ngùng cúi đầu, ánh mắt khe khẽ liếc ta.
“……” Không phải chứ……
“Nghe nói học tỷ cùng phân đội trưởng cùng nhau nghiên cứu chế tạo ra loại đạn pháo rất lợi hại?” Màu hồng trên mặt cô gái tên là Melinda càng hồn hơn,“Có thể …… Hẹn Hò…… không?”
Gì gì gì gì gì! Ta tựa như bị thiên lôi bổ trúng, đầu váng mắt hoa, tay chân chết lặng, hoa cả mắt, đầu óc đường ngắn. Đợi chút a ta còn chưa có chuẩn bị tốt! Yêu đương cái gì có phải hay không quá sớm! Hơn nữa đối phương lại là một cô gái! Tại sao lại đột nhiên như vậy!
“Petra học tỷ, ngươi làm sao vậy?” Cô gái lo lắng vươn bàn tay nhỏ bé sờ sờ trán của nàng,“Sắc mặt tại sao tệ như vậy……”
“Phốc!” Ta duy trì không được, phun ra một ngụm máu, bi phẫn quơ quơ, đầu rơi xuống trên đất.
Trong lòng ta cái kia trăm mối ngổn ngang…… Ta gian nan ngẩng đầu:“Cái kia…… Ngươi vì sao không đi tìm Hanji……”
Chỉ thấy kia cô gái xấu hổ mà lại kiên định nói:“Bởi vì ta thích Petra học tỷ.”
Ta lại phun ra một ngụm máu. Nói đến cùng xuyên không sau phun máu cái gì đều không có, nhưng là lại cùng cô bé này tiếp tục nói phỏng chừng ta sẽ mất máu quá nhiều mà chết.
Một đôi giày đi đến trước mặt ta, sau đó dừng lại.
Ta giống như bắt đến phao cứu mạng:“Cứu ta……” Ngẩng đầu vừa thấy.
Má ơi, là Levi!
Chỉ thấyLevi một thân sát khí lạnh lùng nhìn quét cô bé kia, vì thế trên khuôn mặt trắng hồng cô lộ ra những làn sương
Levi chậm rãi mở miệng:“Không đi luyện tập cho tốt mà chạy đến đây tỏ tình sao….. Rác rưởi” ( A nói quá đáng quá)
Mặt cô gái đỏ rực lên, vội vàng nói một câu xin thứ lỗi liền bỏ chạy mất.
Levi nhìn bóng lưng cô gái biến mất, lại quay đầu tà nghễ ta liếc mắt một cái. Trái tim nhỏ của ta run lên, cho rằng hắn muốn giáo huấn ta, nhịn không được rụt lui đầu. Tuy nhiên hắn chính là nhìn nhìn ta quỳ rạp trên đất, khuôn mặt vốn bất động hơi chuyển, tỏ vẻ ta thật bẩn, người con trai khiết phích này ghét bỏ ta.
“Tạ ân binh trưởng đã không giết……” Ta rơi lệ chân thành cảm thán.
“Shì.” Levi nhẹ nhàng lướt qua, chỉ để lại ta ghé vào tại chỗ lệ nóng rơi tròng chiêm ngưỡng bóng lưng 1m6 của hắn.
Gần nhất mọi việc không lành a.
Lúc ta nằm sấp hối hận thương xuân thu buồn, Nico vội vàng chạy tới, vừa thấy bộ dáng này của ta, nhất thời không phúc hậu cười ha ha:“Petra ngươi làm cái gì a! Thế nào lại bò xuống đường như con đỉa a!”
“Ai là đỉa a!” Ta lời lẽ chính nghĩa phản bác,“Ngươi tại sao tới khéo như vậy?”
Nico thật vất vả mới ngừng cười được:“Ta vừa mới nhìn thấy binh trưởng Levi, hắn bảo ta đến mang ngươi trở về, ta còn tưởng rằng ngươi ra chuyện gì đang bị phạt chạy bộ linh tinh đâu.”
Ta cả giận nói:“Ta là cái loại này người sao!” Nói xong liền buồn bực đứng lên:“Ngươi nói, ta đời này còn có hi vọng sao?”
“A?” Nico lau nước mắt, hoàn toàn không chú ý ta đang nói cái gì.
Ta thở dài:“Ai, quên đi.”
Nico một mặt mờ mịt:“Ngươi lại làm sao? Động kinh sao? Thần bí lẩm nhẩm .”
Từ ngày đó bắt đầu, đóa hoa đào kỳ quái của ta càng khai lại càng khai càng mỹ lệ, càng khai càng quyến rũ, đón làn sương ban mai của mùa xuân mà khỏe mạnh trưởng thành.
Mỗi ngày ba lần đi nhà ăn ta nhất định sẽ ở trên đường “Ngẫu ngộ” cô gái tên Melinda. Lúc huấn luyện luôn có thể thấy mặt nàng, ngay cả khóa văn hóa đều có thể nhìn thấy nàng ngồi ở cách ta không xa không gần, ngẫu nhiên cắn cán bút quay đầu nhìn xấu hổ cười.
Đại khái là sợ có người giống Levi đột nhiên chạy đến, Melinda không chủ động tìm ta, ngẫu nhiên ở trong khóa nhờ ta cho nàng mượn cái gì đó, mặt nàng đều lộ ra những tia ửng đỏ . Ta nhất định là chân tay luống cuống theo bản năng đem nàng muốn mượn gì đó đưa qua đi . Có mượn còn có trả, cứ như vậy lại một phen ép buộc, vì thế ta mỗi lần đều tri kỷ nhắc nhở nói:“Ngươi cứ mượn đi, không cần trả lại, ta nơi này còn nhiều.”
Xem Melinda phấn mặt hàm đất vụ xuân đang muốn chối từ, ta cố nén trụ hộc máu xúc động, vội vàng chặn đứng lời của nàng:“Thứ này nhà của ta có rất nhiều, ngươi cứ việc dùng.”
“Vậy…… Cám ơn .” Melinda đỏ mặt mang theo một trận làn gió thơm xoay người mà đi, lưu lại ta một người đứng ở tại chỗ sững sờ.
Ta thật nghi hoặc: Ta bộ dạng có đào hoa đến vậy sao?
Lấy ra gương, ta lần thứ một nghìn lẻ một tinh tế đánh giá mặt mình. Tuy rằng không thể nói rõ rất xinh đẹp, nhưng ít nhất rất thanh tú. Lông mi dài, mắt to, làn da trắng nõn, tóc ngắn màu vàng.
Ta ra kết luộn chính mình thanh tú, vì thế liền bỏ gương xuống, yên tâm thoải mái tiếp tục mặt dày nhận ánh mắt của Melinda cùng lễ rửa tội.
Nhưng là ông trời ơi, ta thật sự không tính toán ở cùng một cô gái a!!
Bộ dạng này qua vài ngày, Melinda thấy hiệu quả không lớn, lại thay đổi chiêu mới. Hoa đào nở như cũ đón gió mà phấp phới.
Sự tình bắt đầu vào một buổi sáng sớm……
Binh lính cùng nhau rời giường sẽ lấy nước rửa mặt cùng nước uống một ngày. Vì thế ngày đó ta mơ mơ màng màng tỉnh lại, thay xong quần áo, mặc đồng phục chuẩn bị ra ngoài lấy nước sôi.
Vừa ra khỏi cửa, ta liền thấy ba cái phích nước đặt ngay ngắn chỉnh tề trước cửa, bên cạnh là Melinda đứng cười.
Áo khoác trong tay ta ” Xoẹt” một tiếng liền rơi trên mặt đất.
Ta nhu nhu ánh mắt, liếc mắt nhìn Melinda một cái, lại xoa xoa ánh mắt, lại liếc mắt nhìn Melinda một cái.
Nụ cười rạng rỡ của Melinda hơi có xu thế co rút, vì thế nàng liền đổi thành mỉm cười, mân miệng ôm môi, một cảm giác thật dè dặt.
“Petra học tỷ, ngươi không phải đang nằm mơ nga.”
Ta a một tiếng, như trước cẩn thận nhìn bốn phía. Thời gian rất sớm, trên hành lang không có người, xuyên thấu qua cửa sổ có thể vô tình mà thấy được nắng sớm.
Ta nghĩ nghĩ, rốt cục không xác định hỏi một câu:“Ngươi ở trong này làm chi?”
“Giúp ngươi lấy nước nha.” Melinda mặt đỏ lên, tựa hồ ở oán trách ta nhìn không thấy những phích nước bên chân nàng, vì thế cố ý mân mê cái miệng nhỏ nhắn chỉ chỉ tay về phía phích nước,“Nhạ, đều ở chỗ này đâu.”
Ta thật mờ mịt hỏi tiếp:“Ngươi vì sao phải giúp ta lấy nước?”
Melinda mây đỏ gợn lên:“Ngươi…… Ngươi rõ ràng biết đến……”
“Nga……” Ta giật mình một cái, đột nhiên phản ứng lại với quan hệ phiền toái giữa chúng ta, nhất thời tỉnh hơn phân nửa, trên mặt bật cười:“Cái kia…… Không cần đi, quá phiền toái …… Chính ngươi cầm lại mà dùng.”
Melinda vừa nghe, nhất thời hốc mắt đỏ lên:“Học tỷ, ngươi ghét bỏ ta?”
“Không phải a……” Ta vội vã phủ định, sau đó hoàn toàn không biết nên nói cái gì kế tiếp.
Một luồng ánh mặt trời đã xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào trên hai người. Phòng ngủ phía sau bắt đầu có động tĩnh, có người tỉnh.
Melinda tựa hồ có chút sợ hãi người khác thấy nàng tới tìm ta, ngượng ngùng cúi đầu:“Ta đi trước !” Sau đó không đợi ta phản ứng lại, trực tiếp chạy đến góc hành lang, sau đó quay người lại, biến mất.
Một trận gió nhẹ nhàng thổi qua, ta nhịn không được run lẩy bẩy.
Trên thực tế hành vi của Melinda khiến ta dưỡng thành mỗi đêm trước khi ngủ lấy trước nước của ngày hôm sau. Tuy rằng không thể uống đến nước sôi, nhưng là so với việc để Melinda lấy nước thì ta thà uống nước lạnh còn hơn.
Nhưng là Melinda hiển nhiên không có buông tha cho. Sau sự kiện lấy nước, ta phát hiện lúc đi cưỡi ngựa Melinda sẽ trước tiên giúp ta chuẩn bị tốt yên ngựa, đi học văn hóa nàng sẽ giúp ta tìm sẵn những cuốn sách cần dùng, lúc ăn cơm nàng giúp ta chiếm chỗ……
Hơn nữa ở trên yên ngựa, trên sách giáo khoa, thường xuyên có thể nhìn đến tin nhắn tình yêu nàng lưu lại.
Trên sân huấn luyện có thể ngẫu nhiên nhìn thấy ánh mắt Levi lạnh như băng ( a ý gato), ánh mặt ngạc nhiên của Hanji, ánh mắt bình tĩnh của đội trưởng, nhưng những ánh mắt này chút đều bị Melinda trực tiếp bỏ qua không nhìn……
Vì thế ta lại dưỡng thành thói quen chuẩn bị đồ trước 15 phút. Phải làm trước Melinda a.
Trên lớp học văn hóa, Nico nâng mặt nói với ta:“Ngươi chính là rất ôn nhu rất mềm lòng, trực tiếp từ chối liền không có việc gì .”
Ta bi thương gật gật đầu:“Ngươi nói rất đúng, mà ta lại hạ không được quyết tâm đến. Nhiều năm như vậy a, khó được có ai theo đuổi ta như vậy, tóm lại có chút cảm động. Huống hồ người ta nếu thật tâm thích ta, ta đây nói ta một chút cũng không thích nàng, thật đả thương người a.”
Nico nhìn chằm chằm ta, nửa ngày, phun ra một câu:“Trang điểm.”
Ta đang muốn trả lời, mắt thoáng nhìn thấy Melinda ngồi phía trước quay đầu lại, xấu hổ cùng giận dữ liếc mắt nhìn ta một cái, lại nhanh chóng quay đầu lại đi.
Lời định nói ra bỗng chốc đảo ngược lại xuống bụng..
Tan học, ta cùng Nico đi ra phòng học, nhìn thấy Hanji đi tới. Nàng một tay lại một tay ôm lấy bả vai chúng ta, ánh mắt lại nhìn Melinda cách đó không xa, khóe mắt loan loan che giấu không được ý cười:“Thế nào? Cô bé kia vẫn đang theo đuổi ngươi?”
“Ai, đừng nói nữa……” Ta có chút buồn bực. Nico ở bên cạnh vui sướng khi người gặp họa cười trộm.
Hanji nhất thời có chút cảm thán:“Thực sự có nghị lực a……” Quay đầu, nàng cười hì hì nói với ta:“Mô hình đạn pháo đã làm tốt lắm, ngươi khi nào đến phòng thí nghiệm nhìn xem?”
Ta đành tạm biệt Nico, đi theo Hanji đến phòng thí nghiệm.
Một bước tiến vào phòng thí nghiệm, ta liền nhìn đến đạn pháo được đặt ở trung tâm, nhất thời hai mắt đăm đăm.
Đạn pháo hình trụ, đầu đạn phía trên là hình nón, mặt ngoài bị mài bóng loáng. Hanji hưng phấn mà xao xao đạn pháo:“Làm tốt giao thể về sau liền trực tiếp chân không gửi ở trong đạn pháo, đến lúc đó dù một tá titan đến, đạn pháo xác thể nổ tung, giao thể liền quấn quanh thâm chúng!”
“Thật sự tốt lắm ôi……” Ta cũng thật hưng phấn, trong lòng còn có một chút chờ mong, muốn nhìn một chút loại này đạn pháo trong lúc thực chiến có phát huy được tác dụng hay không.
“Cho nên hiện tại nghiên cứu chế tạo tốt lắm, ta quyết định vẫn là kêu nó ‘ Hồ dính nước mũi tinh tinh bitch-online.no397’.” Hanji hăng hái tuyên bố,“Bởi vì là thí nghiệm thứ 397 thành công !”
Ta nhất thời có chút choáng váng, đỡ đỡ lấy cái bàn bên cạnh. Hanji quả nhiên rất chung tình với cái chuyện đặt tên này.”
Giờ phút này, cửa bị đẩy ra, đội trưởng mang theo một đám người tiến vào:” Mô hình đạn pháo hoàn thành ? Ta vừa họp xong liền chạy tới .”
Ta liền phát hoảng, theo bản năng xê dịch về phía sau.
Tựa hồ không có người phát hiện ta này động tác nhỏ. Hanji thật tự nhiên trả lời:“Đúng rồi, vừa mới hoàn thành đâu, ta hiện tại liền đem kết cấu đạn pháo giới thiệu cho các ngươi một chút đi.”
Đội trưởng không hề dị nghị. Vì thế Hanji hưng phấn mà bắt đầu giới thiệu:“Các ngươi xem bề ngoài đạn pháo cùng bề ngoại của đạn pháo phổ thông không khác biệt lắm, giao thể gửi ở xác thể chỗ này……” Hanji tay chân cùng lúc sử dụng, lúc nói mặt đầy ánh hồng quang, tim đập gia tốc.
Ta đứng ở bên cạnh yên lặng nhìn.
Hanji thao thao bất tuyệt nói, chân ta bắt đầu có chút mỏi, tính toán đổi dáng đứng, kết quả chân mềm nhũn, cả người liền đổ về phía sau, nhân tiện liền đụng vào người ở phía sau ta.
“Thực xin lỗi!” Ta còn chưa có đứng lên liền xin lỗi trước, ngẩng đầu đã thấy đến tất cả mọi người đang kinh sợ nhìn ta.
Không phải chứ……
Ta có chút cứng ngắc nhìn lại, người bị ta đụng vào là Levi……
Bỗng nhiên trong đầu ta xuất hiện hình ảnh:
“Trên thực tế trong cái phòng này nhỏ hơn Levi chỉ có ta thôi, cho nên Levi nếu muốn nhìn đến thí nghiệm thì phải đứng sau ta…… Đứng sau người khác thì cái gì đều không nhìn thấy…… Ta tại sao không sớm nghĩ đến điểm này! Chờ một chút phải ghi vào sổ để nhớ kỹ!”
Đây là kinh nghiệm đúc kết từ lần trước làm thí nghiệm cùng Hanji đi ! Hỏng bét! Lúc đó quên ghi vào sổ!
Hơi thở tử vong này! Ta lặng lẽ ngắm áo khoác Levi bị dính đầy tro bụi, khóc không ra nước mắt.
“…… Ngươi lưu lại sau khi xong.” Levi trầm ngâm một hồi, rốt cục quyết định lần này sẽ không bỏ qua ta.
Ta rơi vào khủng hoảng, khuôn mặt chết lặng.
Thực ra Hanji vừa hưng phấn liền có thể nói thật lâu. Mãi cho đến thời gian cơm chiều nàng mới tạm dừng một chút để mọi người đi ăn cơm chiều.
Vì thế mọi người đi qua ta đều dùng vẻ mặt thương hại cùng lực bất tòng tâm nhìn ta.
Ta tỏ vẻ thật hoảng sợ.
Mọi người đều rời khỏi, chỉ còn ta cùng Levi.
Ta cúi đầu đứng, không có phân phó của Levi không dám vọng động.
Qua thật lâu, Levi mới nói:“Đi ăn cơm trước đi.”
Vì thế ta liền lí nhí đi theo Levi đến căn tin. Ở căn tin, ta không hề ngoài ý muốn gặp được Melinda. Nàng vẫn như cũ ở giúp ta chiếm vị trí, xem ra là sốt ruột chờ . Thấy ta cúi đầu đi theo Levi đi vào căn tin, Melinda lắp bắp kinh hãi, trong mắt có một chút kỳ quái, nhưng là không dám lên tiến lên bắt chuyện.
Ta thấy cô nương nhà người ta lo lắng, còn lặng lẽ chớp chớp mắt với nàng, tỏ vẻ ta không sao.
Levi phát hiện động tác nhỏ của ta, cũng nhìn về phía Melinda. Melinda nhất thời có chút sợ hãi, cúi đầu, mặt bởi vì quẫn bách mà đỏ lên.
Kế tiếp, ta mất hồn ăn bữa tối cùng Levi.
Nói đến cùng, nếu không phải ta ở loại tình cảnh này, nhìn Levi ăn cũng là loại hưởng thụ. Hắn động tác thập phần tao nhã, lại ngắn gọn lưu loát. Không giống quý tốc như vậy quá đáng già mồm cãi láo. Ta cùng Hanji, Nico ăn cơm thời điểm, xa xa nhìn Levi, thường xuyên sẽ nhịn không được mà tán thưởng.
Nhưng là hiện tại…… Ta ngay cả giương mắt nhìn hắn cũng không dám a!
Cứ như vậy hoảng sợ miễn cưỡng ăn xong cơm chiều, Levi thật khí phách đứng lên cất bước rời đi, ta vội vã nhắm mắt đuổi theo phía sau, trong lòng hơi nghi hoặc: Ta còn tưởng rằng là phạt chạy bộ cái gì, kết quả Levi ngược lại mang ta đi ăn tối. Hắn đến cùng muốn làm gì a..
Ta đi theo Levi, trong lòng miên man suy nghĩ , ngay cả hắn dừng lại bước chân đều không biết, vẫn như cũ đi về phía trước, lại một lần nữa đụng vào hắn.
“Thực xin lỗi……” Ta bận xin lỗi, nghĩ rằng hôm nay ta thật sự phải đi về mộ rồi.
Nhìn quanh bốn phía, ta phát hiện chúng ta đang đứng ở quảng trường trung ương của binh đoàn trinh sát. Quảng trường này bình thường là dùng cho đội trưởng tuyên bố công việc trọng yếu cùng với việc tụ họp, mấy ngày luôn luôn không sử dụng, hiện tại trên đất có một tầng lá rụng thật dày. Ta mạc danh kỳ diệu, không biết Levi vì sao muốn đem ta đưa nơi này.
Chỉ thấy Levi lấy từ góc quảng trường một cái túi to, lại từ trong túi lấy ra hai bộ quần áo.
Đây rõ ràng là áo khoác dùng dọn dẹp vệ sinh a.
Ta ngốc lăng xem hắn.
Levi đem áo khoác bỏ ra, thân hình 1m6 rắn chắc. Hắn nhanh chóng khoác lên người bộ áo khoác dọn dẹp vệ sinh, mang khẩu trang lên, sau đó lấy qua một cái chổi. Toàn bộ quá trình không vượt qua 1 phút, ta xem mà ngây cả người, phản ứng lại liền liên tiếp vỗ tay.
Lúc này, Levi lạnh lùng tà nghễ ta liếc mắt một cái:“Còn đứng ở nơi đó làm gì?” Hắn cầm lấy một bộ áo khác ném về phía ta. Ta mờ mịt mà bắt lấy, suy nghĩ nửa ngày, mới mở miệng hỏi:“Binh trưởng…… Ngươi đây là muốn ta mặc?”
Levi có chút không kiên nhẫn:“Vô nghĩa. Ngươi tối hôm nay muốn cùng ta dọn sạch sẽ quảng trưởng này.” Hắn nói xong, liền nâng chổi dọn dẹp.
Ta đút một tay vào áo, vọng nhìn lên trời, lại khoác nốt tay áo còn lại, lại nhìn trời một chút.
Hôm nay bầu trời đêm thật vắng lặng, ngôi sao trên trời phi thường sáng chói. Rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến người ta khó thở.
Càng khiến lòng ta càng thêm rối rắm.