[Dịch]Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh

Chương 78 : Tình cảm sáng tỏ, trộm hẹn hò! (2)




Editor: trang bubble ^^

Trên bàn cơm, Văn Đình Tâm mong đợi nghe đối thoại lẻ tẻ của hai người, cho dù cũng không đầy đủ, nhưng cô cũng nghe được rất nhiều lời đáng nghe.

Lập tức, tâm trạng tốt lên không ít.

Gần đây, cô phát hiện ra cô thích Nam Thế Dương rồi. Nhưng cũng không cảm thấy Nam Thế Dương thích cô.

Trước sau bị anh từ chối ba lần, cho dù là cô ba mươi hai tuổi da mặt dày cũng cảm thấy mình không có mặt mũi suy nghĩ chuyện như vậy nữa.

Cũng may… cũng may, để cho cô đụng phải một đám tiểu đệ thích tán gẫu lo chuyện bao đồng, lại có thể sẵn sàng nói tất cả suy nghĩ hằng ngày của tên nhóc kia cho cô.

Đối với lần này, cô chỉ có thể bày tỏ đối với đám người kia, người tốt cả đời bình an ....!

"Nhị tẩu, nói tóm lại, cảm tình của nhị thiếu đối với chị là tuyệt đối đáng quý trọng, anh ấy coi trọng chị, nhất định chính là may mắn lớn nhất đời này của chị!"

Không biết là tiểu đệ nào nói một câu như vậy, mấy tên tiểu đệ xung quanh hoàn toàn phối hợp gật đầu.

Khác biệt với đời trước, bây giờ nghe những lời này, trong đầu Văn Đình Tâm hết sức đồng ý.

Có thể không phải may mắn của cô sao?

Mặc kệ là đời trước và hiện tại, cô lại có thể có vận may được anh thích như vậy, thật là may mắn đặc biệt!

Cứ như vậy, mang theo cảm nhận không nói ra được, Văn Đình Tâm vẫn chịu đựng đến tan lớp.

Đồng ý ông cụ đến nhà anh làm việc, cho nên sau khi tan học Văn Đình Tâm lập tức chạy tới nhà họ Nam, bỏ mấy trăm đồng ở trên người, Văn Đình Tâm cảm thấy nhất định sẽ dùng đến.

Lúc tới nhà họ Nam đã là khoảng năm giờ, hình như ông cụ cũng rất để ý đối với cô, cô vừa tới, bác giữ cửa kia trực tiếp dẫn cô tới một căn nhà khác.

"Lão gia đặc biệt dặn dò cô là học sinh, cho nên bình thường thời gian đi học có thể không cần đến, nhưng thời gian nghỉ ngơi nhất định phải làm đến đúng giờ rời đi, năm giờ chiều đến mười giờ, chủ nhật tám giờ đến mười giờ, không cho phép xin nghỉ, không có ngày lễ, nếu không khấu trừ tiền công."

Giọng nói ông lão kia rất ngạo mạn, Văn Đình Tâm nghe quen rồi ngược lại cũng cảm thấy không có gì.

Một mạch đi theo ông lão kia, mắt thấy đã rời đi căn nhà Nam Thế Dương ở kia, Văn Đình Tâm khó tránh khỏi mất mác.

Nhà họ Nam là một Gia Tộc lớn, nơi ở gia tộc chiếm diện tích rộng rãi ở khu vực vùng ngoại ô và trung tâm thành phố.

Ở nhà họ Nam, ông cụ phía dưới có sáu đứa con, nhà cửa chia làm sáu căn, chia ra xây dựng ở các phía, Văn Đình Tâm bị ông lão kia dẫn tới một căn nhà phía bắc nhất, nơi đó chính là con trai thứ sáu của ông cụ ở, cũng là nơi ở của cả nhà Nam Dư Kiêu.

"Được rồi, thiếu gia ở bên trong chờ cô đó. Ngài Lục và dì Lục đều xuất ngoại rồi, chỉ còn thiếu gia ở nhà, cô chỉ cần phục vụ thiếu gia tốt là được, có gì không hiểu đi hỏi thím Lương trong nhà, bà ấy sẽ nói cho cô biết có việc gì phải làm." Nói rõ ràng, ông lão nhét chìa khóa đến trong tay cô rồi bèn trở về.

Đợi ở dưới lầu căn nhà kia, Văn Đình Tâm ngẩng đầu ngó lên trên, bóp khít khao chìa khóa ở lòng bàn tay, trong đôi mắt lộ ra là đủ loại cảm xúc ngấm ngầm chịu đựng đè nén.

Cô không đoán sai, ông cụ nhất định sẽ phái cô tới chăm sóc Nam Dư Kiêu.

Nhà họ Nam có sáu con trai, Nam Dư Kiêu là con trai của đứa con thứ sáu, nhưng lại không phải con đẻ, là đứa bé của vợ ngài Lục kết hôn lần hai dẫn vào. Mặc dù họ Nam, mặc dù cũng vào gia phả nhưng là cháu trai dư thừa nhất của cả nhà họ Nam.

Nhớ năm đó, Văn Đình Tâm mới vừa vào thành phố gì cũng không hiểu, ông cụ bảo cô đến chăm sóc Nam Dư Kiêu, cô là vô cùng nghe lời.

Mà Nam Dư Kiêu này tâm cơ quỷ quái đã mang bộ dáng dịu dàng đến đối xử với cô, dạy cô kiến thức xã hội thượng lưu, dạy cô tăm tối của nhà giàu có, dạy cô thấy rõ thân phận địa vị của nhà họ Nam, thuận tiện cũng dạy cô làm sao đối mặt Nam Thế Dương.

Lúc ấy, cô còn tưởng rằng Nam Dư Kiêu là một thiếu gia nhà giàu đáng thương, cho nên cũng chưa từng nghi ngờ anh ta, tin tưởng anh đạt tới 70%.

Thậm chí sau đó còn giúp kẻ ngoại lai như anh ta giành gia sản nhà họ Nam với Nam Thế Dương.

Nói thật, màn tố tụng kia là Văn Đình Tâm tiến hành áy náy nhất, một màn tố tụng thắng không vinh dự nhất.

Sau một búa quyết định tài sản thừa kế, trên tòa án, người của nhà họ Nam đã bắt đầu chửi rủa cô.

Nói cô là người tình của Nam Dư Kiêu, nói mắt Nam Thế Dương bị mù cưng chìu cô mười năm, nói rất nhiều rất nhiều lời hiện tại cô cảm thấy rất đúng.

Văn Đình Tâm thừa nhận, đời trước mình quá ngu, quá không tự trọng, quá ngu gấp bao nhiêu lần.

Cho nên ngày hôm qua lúc nghe ông cụ nói muốn cô đến trong nhà làm việc, cô đồng ý nhanh hơn bất cứ điều gì.

Thật ra thì cô luôn chờ đợi lúc này, chờ đi tới bên cạnh Nam Dư Kiêu, vơ vét chứng cớ cô cần, sau đó, xuống tay sớm một chút!

Cô phải loại trừ Nam Dư Kiêu, vào lúc thằng nhóc thằng nhóc lòng dạ hiểm độc này còn chưa trưởng thành!

Đứng ở dưới lầu ngây ngô thật lâu, trước khi đi vào, Văn Đình Tâm làm đủ chuẩn bị tâm lý.

Thằng nhóc lòng dạ hiểm độc này kém cô giả bộ 14 tuổi, bây giờ bắt đầu cô cũng phải chơi với anh ta một trận.

Văn Đình Tâm là đi vào từ cửa sau, vẫn giống với đời trước, cô tìm thím Lương báo cáo, ngay lập tức thím Lương dẫn cô tới trước mặt của Nam Dư Kiêu.

Đó là ở phòng sách của Nam Dư Kiêu, Văn Đình Tâm rất cung kính gọi anh "Thiếu gia", ai có thể biết, trong lòng cô đã nhiều lần không nhịn được muốn đi lên bóp chết anh ta!

"Văn Đình Tâm?" Người mặc áo ngủ, phía sau bàn đọc sách, Nam Dư Kiêu cầm một phần văn kiện trong tay nhếch mở khóe môi cười khẽ với cô, "Bạn của anh hai có đúng không?"

‘Anh hai’ trong miệng anh ta chính là Nam Thế Dương, về chuyện của Văn Đình Tâm và Nam Thế Dương cũng đã sớm truyền đến nhà họ Nam, ông cụ muốn phái Văn Đình Tâm tới đây, Nam Dư Kiêu lập tức liền hiểu ý của ông cụ.

"Phải." Gật đầu đồng ý, Văn Đình Tâm cố gắng bảo đảm giọng nói chuyện của mình là bình thường.

Nam Dư Kiêu cắt Đầu Cua (tóc rất ngắn), ngũ quan tiêu chuẩn vừa vặn làm cho anh thoạt nhìn cũng rất có bộ dáng con người, trị giá bộ mặt không tính là thấp, vì vậy người chịu tội dưới thân anh ta cũng thật đúng không tính là ít.

"Tuy rằng ông nội cho cô đi đến làm người giúp việc cho tôi, nhưng mà tôi lại biết cô là bạn của anh hai, cho nên tôi sẽ không làm khó cô." Trong tay lật tài liệu, Nam Dư Kiêu đi ra từ sau bàn đọc sách, bước từng bước từng bước đến trước mặt cô, dừng lại.

Khóe môi nhếch lên đường cong vừa khéo, khiến gương mặt này thoạt nhìn vô cùng dịu dàng, nhưng Văn Đình Tâm cũng không mua khoản nợ.

"Thiếu gia, nếu anh nói không làm khó tôi," Dưới chân lui lại một bước, Văn Đình Tâm vẫn thật là không khách sáo với anh ta, "Vậy bây giờ tôi có thể đi tìm nhị thiếu không?"

Mặt mày xoắn một chút, vẻ mặt Nam Dư Kiêu hơi đổi một chút, ngay sau đó mở miệng, "Cô chắc chắn chứ?"

Vốn là anh ta chỉ muốn cho con bé kia một viên kẹo ăn, tiện thể làm ấn tượng của cô đối với mình khá hơn một chút, không ngờ, con bé này một chút cũng không khách sáo.

Bước đầu xem ra, cô đúng là một người có mục đích đến gần Nam Thế Dương.

"Thiếu gia có biện pháp nào để cho tôi gặp được nhị thiếu hay không? Nếu như có, không biết thiếu gia có bằng lòng giúp đỡ hay không?"

"Vậy cô chờ một chút, tôi gọi điện thoại tới trong nhà anh hai," Lên tiếng đồng ý, Nam Dư Kiêu xoay người bước đi tới bàn bên cạnh.

Lúc quay người về phía Văn Đình Tâm, d!^Nd+n(#Q%*d@n trong lòng này là hết sức không thoải mái.

Ai muốn quan tâm xem bọn họ làm loại chuyện hư hỏng khỉ gió gì! Nếu không phải là bởi vì sáng sớm nhận được điện thoại đe dọa của Nam Thế Dương, anh mới không chịu ưỡn sắc mặt diễn xuất với loại nhóc con quê mùa này đấy.

"Cám ơn thiếu gia, có điều, thiếu gia có thể để cho tôi gọi nói với nhị thiếu một chút không?" Đuổi tới từ sau lưng Nam Dư Kiêu, Văn Đình Tâm là yêu cầu không ngừng, dù sao cô biết Nam Dư Kiêu không thể nào từ chối cô.

Bởi vì cô là người Nam Thế Dương bảo bọc, nếu Nam Dư Kiêu muốn đụng vào cô, vậy thật đúng là không có tư cách gì.

"Văn Đình Tâm, yêu cầu của cô cũng," Không nhịn được, Nam Dư Kiêu thật sự muốn nói cô đôi câu, nhưng lời đến khóe miệng vẫn là đành phải nhịn, "Biết rồi, chờ một chút cho cô nhận."

Đây chính là địa vị phân tầng của nhà họ Nam.

Nói đến thật ra thì cũng rất buồn cười, giống như quy tắc ngầm ở hậu cung vậy, địa vị của ai cao, người đó chính là thủ lĩnh, chính là một con chó bên cạnh cũng đáng giá hơn so với người phía dưới.

Ở nhà họ Nam, ông cụ nhìn trúng Nam Thế Dương, cho nên người Nam Thế Dương quan tâm có thể được hưởng rất nhiều quyền lực.

Cũng như là hiện tại, Nam Dư Kiêu ngay cả năng lực ngăn cản Văn Đình Tâm cũng không có.

Bấm điện thoại trong phòng của Nam Thế Dương, Nam Dư Kiêu còn chưa kịp mở miệng đã nghe được bên đầu kia điện thoại truyền đến tiếng Nam Thế Dương mừng rỡ, "Có phải Văn Đình Tâm tới rồi hay không? Lập tức để cô ấy nghe điện thoại, ngay!"

"Cho cô," Tầm mắt rơi vào trên người Văn Đình Tâm, Nam Dư Kiêu đưa điện thoại lên, phía sau nụ cười không nóng không lạnh là tức giận ẩn nhẫn.

Thật là buồn cười, cùng một thế hệ, giống nhau đều là cháu trai nhà họ Nam, anh lại phải làm nhân viên truyền lời cho Nam Thế Dương?!

"Nhận điện thoại xong thì ra ngoài đi, tôi muốn ngủ một lát." Dặn dò một tiếng, Nam Dư Kiêu bèn trở về trong phòng khóa cửa lại.

Văn Đình Tâm cũng không có lòng dạ chú ý anh ta nữa, thật vất vả có cơ hội nói lên đôi câu với Nam Thế Dương, cả ngày nhớ nhung đều xông lên đầu, "Thế Dương, Thế Dương anh không có chuyện gì chứ? Bây giờ khỏe không? Đang ở đâu?"

"Văn Đình Tâm, em không sao chớ? Tối ngày hôm qua không có đợi anh đến rất trễ chứ? Không phải, còn có tên nhóc Nam Dư Kiêu kia không có làm khó em chứ? Nếu cậu ta dám để cho em làm việc nhà gì đó, em nói với anh, anh lập tức đi qua đánh cậu ta!" Như nhau, bên đầu kia điện thoại Nam Thế Dương cũng là khó che giấu xúc động.

Nghe được giọng của cô, cả người đều vô cùng hưng phấn.

Ở nhà buồn bực một ngày, cuối cùng Nam Thế Dương vẫn là ngoan ngoãn, vào nửa giờ trước, ông cụ đã bỏ đi vệ sĩ ở cửa. Nhưng mà Nam Thế Dương không dám đi ra ngoài, vẫn luôn chờ đợi điện thoại trong phòng reo.

Thật ra thì anh không ngừng gọi điện thoại cho Nam Dư Kiêu, anh cũng gọi điện thoại người mấy nhà còn lại, lại đe dọa từng người.

Nếu mà ai dám bắt nạt Văn Đình Tâm, sau này sẽ là kẻ thù của Nam Thế Dương anh, chờ anh đi ra ngoài, nhất định sẽ không bỏ qua cho người nhà kia.

Sau đó, cũng cẩn thận dặn dò nếu như Văn Đình Tâm đến chôc nhà ai, nhất định phải điện thoại lại cho anh.

Không sai, hiện tại, anh nhận được điện thoại của Nam Dư Kiêu.

Nói thật ra, nếu như không phải là lục lọi tra điện thoại gia phả, Nam Thế Dương vốn không ý thức được trong nhà có người như vậy. . .

"Văn Đình Tâm, em biết vị trí bây giờ em ở không? Nói với anh một chút, hiện tại anh sẽ đi qua tìm em." Lấy ra cái áo khoác từ trong tủ quần áo, Nam Thế Dương kẹp điện thoại đang gọi ở bả vai, một tay khác sốt ruột mặc quần áo vào, "Đợi lát nữa em ra ngoài chờ anh ở cửa ra vào, chỉ cần mười phút, anh rất mau là có thể đến."

"Em ở chỗ căn nhà phía cực bắc, có chút hẻo lánh, không biết anh có thể tìm được hay không? Nếu không em đi tới đường giao chờ anh nhé, em mang theo điện thoại di động của anh, anh đến có thể gọi điện thoại cho em." Lúc Văn Đình Tâm đáp lời, cũng là vô cùng tích cực.

Đây vẫn là lần đầu tiên, bọn họ lấy hình thức điện thoại hẹn gặp, từ một góc độ xem ra, thật ra thì rất có mùi vị hẹn hò.

"Được, vậy anh cúp trước, em chờ anh ha, tuyệt đối không được đi ra, chờ anh." Sau khi liên tục dặn dò, Nam Thế Dương mới yên tâm cúp điện thoại.

Sau đó, tâm tình kia là tốt từng hồi!

Mặc áo khoác vào, ra đến trước cửa phòng, suy nghĩ một chút không hợp lại chui vào toilet, ở trước mặt kính sửa sang tất cả cổ áo quần áo một chút, còn dùng lược dính nước chải đầu Lưu Hải (tóc mái ngang) sau này, nho nhỏ lăn qua lăn lại một hồi mới chạy ra ngoài.

Ra khỏi nhà, tiện tay kéo một người phục vụ để cho anh ta dẫn đến căn nhà của Nam Dư Kiêu, dọc trên đường đi, Nam Thế Dương là thúc giục cuống cuồng, "Đi gì đấy, chạy đi! Cô chưa ăn cơm sao, cô!"

Tiện tay kéo này còn là một nữ phục vụ, mặc một bộ váy nữ hầu hiện đại, vốn là chạy không nhanh.

Nam Thế Dương cũng không có lòng dạ thương hương tiếc ngọc gì đó, anh chỉ một lòng muốn nhanh chóng đi tìm Văn Đình Tâm, thúc giục người phục vụ kia, thúc giục đến anh cũng gấp gáp, "Sao thể năng cô kém như vậy chứ, cũng không chạy hai bước thế, lại đi rồi!"

"Nhị, nhị thiếu, tôi hơi mệt chút,"

Cái quái gì vậy, nếu không phải là anh không biết đường, cần chịu loại tội này sao?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.