[Dịch]Lãnh Nữ Thập Nhị Phu

Chương 97 : Yến Tiệc




Đêm đó Phượng Lâm thiết đãi yến tiệc cho phép quan lại trên dưới trong triều mang theo thân nhân. Dĩ nhiên yến tiệc này một nửa để chúc mừng việc sắc phong Tư Nguyệt thành Tiêu Dao Vương, một nửa là để các quan lại trong triều đưa nhi tử của mình đến gặp Phượng Lâm hòng lấy chút ấn tượng tốt trước khi tuyển tú.

Để thuận lợi cho Tư Nguyệt thường xuyên tiến cung, Phượng Lâm đã ban phủ Tiêu Dao Vương ngay cạnh hoàng cung, tọa lạc tại một nơi sầm uất nhất trong hoàng thành. Vì thế Tư Nguyệt cùng ba người Mạc Thương, Hạ Trác, Tử Giai Âu Thần liền là người đến sớm nhất trong yến tiệc.

Tư Nguyệt tuổi trẻ tài cao, chiến công hiển hách lại được hoàng đế trọng dụng sớm đã khiến nam nhân trên dưới Thanh Loan quốc ngưỡng mộ, không ít đại thần còn ngỏ ý muốn gả nhi tử của họ cho nàng song nàng đều từ chối nên lúc này rất nhiều con mắt đảo quanh bốn người Tư Nguyệt, vừa nhìn tới Hạ Trác, Mạc Thương và Tử Giai Âu Thần bọn họ đều kinh ngạc rồi thở dài, ai bảo nhi tử nhà bọn họ đến một cái phu thị của nàng cũng không so sánh được, nói chi đến làm phi.

" Chúc mừng Tiêu Dao Vương ! Chúc mừng !" Người lên tiếng là Quốc sư Long Thành Cơ cũng là mẫu thân của Long Phi Vũ, mặc dù tuổi ngoài tứ tuần nhưng ánh mắt vẫn rất sáng, lông mày hơi cong và rậm tỏ rõ là một nữ nhân thập phần mạnh mẽ. Bà ta vừa cười vừa đánh già Tư Nguyệt, mắt như diều hâu.

Tư Nguyệt hơi nhếch môi : " Đa tạ Quốc sư !"

Long Thành Cơ vẫn nở nụ cười, mắt liếc sang Tử Giai Âu Thần tỏ vẻ ngạc nhiên : "Đây không phải là Tử Giai Trang chủ sao ?"

Tuy Tử Giai Son Trang là thế lực trong giang hồ song phần lớn tập trung về kinh thương, là một trong Tứ Đại Sơn Trang của ngũ quốc nên liên hệ chặt chẽ với triều đình, quan lại ở bất kỳ nước nào nghe đến tên đều phải bảy phần nhường nhịn, ba phần cung kính. Tử Giai Âu Thần không mấy ngạc nhiên, mỉm cười : " Tại hạ Tử Giai Âu Thần gặp qua Quốc sư !"

Long Thành Cơ kinh ngạc, cúi đầu nói : " Không dám ! Không dám ! Lần trước nạn đói ở Kinh Lương nhờ có Tử Giai Sơn Trang kịp thời mở kho lương mới cứu được bá tánh ở đó. Ta nhiều lần muốn đến Sơn Trang bái phỏng cảm tạ không ngờ nhanh như vậy đã gặp được. Nên là ta cảm tạ Trang chủ mới đúng."

Tử Giai Âu Thần thoáng cười : " Quốc sư đừng để bụng, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi."

Năm ngoái nắng nóng khô hạn, Kinh Lương mất mùa thất thu, nạn cướp lại tràn lan khiến cho bá tánh Kinh Lương lâm vào cùng cực, người chết nhiều như rơm rạ. Vốn triều đình đã phái người viện trợ không ngờ giữa đường gặp cướp nên không kịp đưa đến Kinh Lương, Tử Giai Âu Thần đúng lúc đang du ngoạn ở Thanh Loan quốc phất tay một cái liền bỏ ra không dưới nghìn tấn lương thực đồng thời còn phái người cải tạo ruộng hoang cho bá tánh Kinh Lương.

Long Thành Cơ không ngờ Tử Giai Âu Thần là người hào phóng như vậy, nở nụ cười tươi rồi khoát tay : " Phải rồi, Duyệt Nhi đây là Tử Giai Trang chủ. Tử Giai Trang chủ, đây là nữ nhi của ta Long Phi Duyệt."

Long Phi Duyệt hơi cúi đầu, có thể thấy gò má còn mang chút hồng hồng, giọng nói đầy anh khí : " Tại hạ gặp qua Tử Giai Trang chủ."

Tử Giai Âu Thần không để ý nói : " Gặp qua."

Long Thành Cơ thấy thái độ Tử Giai Âu Thần lạnh nhạt thì gấp gáp, lên tiếng : " Không biết lần này Tử Giai Trang chủ dự định ở lại mấy hôm ? Nếu không chê hay là ghé qua tệ phủ làm khách, xem như để ta cảm tạ đại ân của Trang chủ."

Tử Giai Âu Thần như có như không sít lại gần Tư Nguyệt : " Cái này phải hỏi qua vương gia rồi, ta không thể tự làm chủ." Lại thêm khuôn mặt ngượng ngùng khiến người ta không muốn nghĩ cũng phải nghĩ.

" Đây là..." Long Thành Cơ mở to mắt.

Tử Nguyệt vốn đứng một bên thưởng rượu nay đành phải lên tiếng : " Quốc sư, thật ngại, chàng ấy là phu thị của bổn vương. Nếu quốc sư muốn tạ ân thì hôm nào rãnh liền ghé qua vương phủ uống một hồi rượu đi."

Long Thành Cơ kinh ngạc, nửa giây sau mới phục hồi tinh thần, cười gượng : " Vương gia thứ tội, lão bà ta càng ngày càng già, thật không nhìn ra được. Vương gia cũng quá kín tiếng, không biết bao giờ ngài mới tổ chức lễ nạp phi đây ?" Tuy vậy vẫn thấy đáy mắt bà ta xẹt qua tia thất vọng.

Tư Nguyệt nhướn mày cười, chậm chạp nhấp rượu : " Không vội."

" Trầm Vương đến !!!"

Phượng Trầm vừa bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn. Phượng Trầm tuy là nam nhi nhưng được phong vương lại nắm trong tay một phần tư binh quyền cùng đất phong ở Thanh Loan quốc đủ khiến nữ nhi trên dưới Thanh Loan quốc thèm thuồng, còn có không ít công chúa, quân chúa các nước khác đánh chủ ý lên hắn. Phượng Trầm vận trường bào màu nguyệt nha, tóc búi cao bằng thanh bạch trâm khắc phượng, khuôn mặt từng nét tỉ mỉ, từng bước ung dung, nhàn nhã.

" Tiêu Vương, chúc mừng nàng !" Phượng Trầm đi tới trước mặt Tư Nguyệt, thoáng thấy ba bóng nam nhân phía sau nàng thì cúi đầu, thanh âm cũng nhỏ lại.

Tư Nguyệt mỉm cười nhàn nhạt : " Đa tạ Trầm Vương." Nhớ tới lời Phượng Lâm nói Tư Nguyệt nheo mắt đánh giá Phượng Trầm rồi cười nhẹ, nàng ta nói cũng không sai, ba cái phu thị nhà nàng đều không có uyển chuyển, dịu dàng như Phượng Trầm.

Thấy Tư Nguyệt nheo mắt đánh giá mình, Phượng Trầm mím môi, gò mà trắng tinh mỹ ửng hồng.

Long Thành Cơ vốn định chuyển tâm tư lên người Phượng Trầm thì thấy cảnh như vậy, không khỏi thở dài, quay sang Long Phi Duyệt, bà ta hiển nhiên hiểu rõ nữ nhi của bà chính là thua vị Tiêu Dao Vương này đến một vặn tám nghìn dặm, vẫn là cất tâm tư đi.

Tầm nửa khắc sau, Phượng Lâm đến, theo sau chỉ có Long Phi Vũ cùng hai cái Quý Tần làm bình hoa, xem ra Phượng Quân kia lại báo bệnh.

" Nào, A Thiên, trẫm mời ngươi một ly !" Phượng Lâm nở nụ cười hướng Tư Nguyệt.

Tư Nguyệt không khách khí nâng rượu lại quay sang đánh giá một lượt các nam nhân trẻ tuổi phía dưới, bởi Tư Nguyệt ngồi gần Phượng Lâm nhất nên nàng nói chỉ có ba người Mạc Thương cùng Phượng Trầm, Long Phi Vũ nghe thấy nên nàng cũng không câu nệ : " A Đậu, ngươi xem, ngươi có nên bảo bọn họ biểu diễn chút tài nghệ cho không khi vui vẻ hay không ?" Tuy Tư Nguyệt là người trên cao quen rồi song vẫn không chịu nổi mấy cái "liếc mắt đưa tính" của chúng mỹ nam bên dưới, tốt nhất là để bọn họ bận rộn một chút.

Lời vừa ban ra, chúng mỹ nam công tử bên dưới liền rối rít. Bất quá người mở đầu lại không phải nhắm đến hậu cung của Phượng Lâm.

" Vương gia văn võ song toàn là trợ thủ đắc lực của hoàng thượng, tại hạ nay cả gan muốn so tài với ba vị phu thị của vương gia, không biết ba vị có nể mặt ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.