[Dịch]Lãnh Nữ Thập Nhị Phu

Chương 78 : Ấm Áp 2




" Ta lên ngôi được ba năm, ngoại thích tranh quyền, Lăng Vương áp chế, trong tay ta nửa vạn binh mã cũng không có. Để hạ bệ Lăng Vương ta đành phải lập Kiều Mộng Lan làm Hậu, Kiều gia ỷ thế ngày càng ngạo mạn. Ta biết nước cờ này rất hung hiểm, nhưng ta không thể nhu nhược mãi được." Hắn chậm chạp nói, người ngoài nhìn vào chỉ thấy hắn là bậc chí tôn vô thượng mấy ai hiểu được những gì hắn phải chịu đựng.

Tư Nguyệt thở nhè nhẹ, rúc vào ngực hắn : "Sao ngươi không thử tin Lăng Vương ?"

Tề Duyệt Phong cười thê lương : "Trước khi phụ hoàng lâm chung từng dặn dò ta phải giữ vững cơ nghiệp trăm năm, ngàn vạn lần không được nghi kỵ Lăng Vương nhưng Lăng Vương uy vọng bốn phương, ta không thể trơ mắt ngồi nhìn."

Nàng im lặng, bệnh đa nghi vốn là bệnh của đế vương.

" Nguyệt Nhi..." Hắn nhẹ nhàng gọi.

"Ừ ?"

"Tại sao nàng lại trốn khỏi Vệ quốc ?"

Nàng ngước mắt nhìn hắn rồi mỉm cười : "Quan trọng sao ?"

Tề Duyệt Phong hôn nhẹ lên trán nàng, trầm tư thật lâu : "Nàng muốn Thụy Băng Tuyết Liên là vì Vệ Tử Minh ?" Hắn đã cho người điều tra về y, với thân phận như vậy lại có thể trở thành Thái tử, quyền hành trong triều cũng không thấp, hắn rất khâm phục. Bất quá chỉ là khâm phục, đáy mắt hắn lóe sáng.

Nàng nhàn nhạt cười, tựa như hoa trong gương, trăng trong nước, đẹp đẽ đến lạ lùng : "Phải thì sao ? Không phải thì sao ?"

Hắn trầm giọng : "Phải hay không phải, hắn đều phải chết." Đoạn dừng, hắn tiếp : "Hai thuộc hạ kia của nàng cũng không phải kẻ tầm thường, là người trong giang hồ ?" Mấy ngày trước Đô Long Thành tổ chức Đại Hội Võ Lâm động tĩnh không nhỏ, nghe nói sau đó có sự cố nên phải hoãn lại. Tuy triều đình với giang hồ nước sông không phạm nước giếng nhưng xảy ra ở Tề quốc hắn vẫn biết, lẽ nào nàng rời khỏi Vệ quốc đến đây là để tham dự Đại Hội Võ Lâm ? Hắn nhìn nàng rồi nhíu nhíu mày, rất có khả năng.

" Tò mò không tốt đâu." Nàng khẽ nhếch môi. " Ta mệt rồi." Nói xong nàng nhắm mắt như một chút chuột nhỏ nấp vào sau trong người Tề Duyệt Phong.

Lòng hắn như có dòng nước ấm chảy vào chỉ muốn xiết chặt hòa tan nàng vào người hắn, như vậy hắn mới có cảm giác nàng thực sự đang ở bên hắn.

"Ta lạnh." Giọng nàng như muỗi kêu, mang chút nũng nịu khiến Tề Duyệt Phong mềm nhũn.

Hắn kéo chăn đắp cho cả hai một tay ôm nàng vào lòng, tay kia xoa xoa bàn tay mảnh dẻ của nàng, từng chút vô cùng nhẹ nhàng.

Bên ngoài mưa vẫn rơi, từng hạt một nặng trĩu.

Người ta nói cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Tư Nguyệt không muốn tranh phong lại càng có nhiều mũi nhọn hướng về nàng. Đại thọ sáu mươi tuổi của Thái Hậu, bà ra lệnh buộc tất cả các phi tần từ thấp đến cao đều phải có mặt. Tề Duyệt Phong khó xử, đương lúc dầu sôi lửa bỏng hắn không thể trái ý Thái Hậu, Tư Nguyệt nể mặt hắn nên gật đầu đồng ý.

" Nương nương thật xinh đẹp. Cả Đại Tề chắc chắn không có ai đẹp hơn người." Cung nữ gọi là Tiểu Xảo lên tiếng, giọng nói đầy vẻ ngưỡng mộ.

Tư Nguyệt vận cung trang màu đỏ thêu hoa mẫu đơn ngũ sắc đính thêm đá quý lấp lánh. Đai lưng uyển chuyển thắt lại bằng gấm lụa thâm tông sắc chính giữa khảm ba viên hồng ngọc. Váy dài xòe nhẹ thướt tha, ẩn bên dưới là tầng lụa mỏng thêu ren. Nàng vấn phi vân kế, hai bên mang bốn thanh bích ngọc trâm rũ sáu viên tử lam ngọc, trâm bộ diêu bằng vàng có tua rua phủ dài một bên. Mắt phượng tinh xảo được tô thêm một tầng phấn hồng, đuôi mắt kẻ nhàn nhạt đầy sắc bén, tôn lên sự yêu nghiệt vốn có. Máy liễu như yên, môi thắm hồng đào khiến khuôn mặt nàng như bừng sáng, diễm lệ khôn tả. Giữa vầng trán trắng nõn như sứ, tỉ mỉ đóa hoa đào đính viên hồng ngọc nhỏ. Lấy hoa vì mạo, lấy tuyết vì dung, đẹp đến khuynh đảo thế nhân.

Nàng tao nhã nhấc tay, mỉm cười một cái.

Ỷ Lan Cung dường như im bặt, đừng nói là thái giám, cả cung nữ cũng phải mê mẩn không thốt nên lời.

"Còn bao lâu nữa yến tiệc bắt đầu ?" Nàng nhàm chán nói.

Một cung nữ hoàn hồn, đáp : "Bẩm nương nương, bây giờ đi là kịp."

Nàng gật đầu : " Không cần phô trương, đi vòng qua Thái Hồ rồi đến, tránh gặp yến oanh quấy nhiễu."

Từ Ỷ Lan Cung đến cung của Thái Hậu có một con đường dài vòng qua Thái Hồ, khá yên tĩnh. Bởi ăn mặc rườm rà nên nàng dùng kiệu, đi được một đoạn liền cảm thấy không ổn. Nàng hơi nhướn mày, nói : "Hạ kiệu." Nàng khẽ híp mắt, đưa tay xoa xoa lớp gấm lót liền thấy một lớp bụi phấn nhỏ, đúng là trò trẻ con.

" Bổn cung muốn đi bộ." Mặc dù nàng không sợ trúng độc nhưng mấy thứ này càng nhìn càng không vừa mắt.

Sắp đến gần Thái Hồ, vài tiếng vun vút xuất hiện. Tư Nguyệt xem như không biết tiếp tục bước. Chưa đến một giây, nàng xoay lưng lộn một vòng trên không rồi dừng bên bờ Thái Hồ. Hai cung nữ, hai thái giám theo sau nàng đã bị giết không một tiếng động. Nàng lạnh lùng : "Ai ?"

Ẩn trong bóng tối hơn hai mươi hắc y nhân mang thiết đao xuất hiện, sát khí dày đặc. Một gã đanh thép nói : "Thấy rồi thì phải chết."

Vừa định động thủ, phía sau lại vang lên thanh âm : "Không tồi, không tồi ! Tìm được đến tận đây."

Nghiêng dưới bóng trăng, nam nhân vận lam y thiết giáp, phía sau mang phi phong tung bay trong gió, dáng dấp vững chãi, bá khí kinh thiên. Chỉ thấy đôi mắt hồ ly hẹp dài đầy nguy hiểm, khuôn mặt từng nét tinh mỹ như tượng, mái tóc tùy tiện búi lại, phía sau ba nghìn sợi tung bay đẹp như một bức thủy mặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.