[Dịch] Lãnh Đạo

Chương 401 : Ép cô ấy say. (1 + 2)




Trương Vân Thiên cười nói:

- Nếu muốn vui thì đến câu lạc bộ Tiên Mộng, rất an toàn và thoải mái, cấp bậc lại không thấp. Còn tôi và Vương Học Bình sẽ không tham dự những hoạt động kia.

Tiền Chính Hương chợt hiểu, Trương Vân Thiên đã có Lương Tố, cũng không cần phải đi mua vui.

Tuy Tiền Chính Hương không hiểu rõ sở thích của Vương Học Bình, nhưng chỉ cần nhìn vào ám hiệu của Trương Vân Thiên là biết, Vương Học Bình cũng không thích trò này.

Trương Vân Thiên chỉ điểm cho Tiền Chính Hương, Vương Học Bình cảm thấy khá thỏa mãn, nếu Tiền Chính Hương còn ở thủ đô, tùy tiện ăn chơi thế nào thì Vương Học Bình cũng không ý kiến.

Nhưng bây giờ đã khác, Tiền Chính Hương là một phó chủ nhiệm thường vụ phòng chính trị được Vương Học Bình đề bạt, như vậy cần chú ý ảnh hưởng cá nhân.

Trong quan trường đề bạt một lãnh đạo không dễ dàng, nhưng nếu muốn đẩy ngã một cán bộ thì cũng khó chồng khó, trừ khi đứng sai đội ngũ, làm sai việc dẫn đến sai lầm, nếu không thì lãnh đạo chỉ cần chú ý đến hai vấn đề: Một là vấn đề kinh tế, hai là vấn đề về phụ nữ.

Vương Học Bình cũng biết vài tình huống về Tiền Chính Hương, người này sau khi vợ mất thì không tái giá, là đàn ông độc thân tiêu chuẩn.

Nhưng tìm đối tượng để lên giường và tìm một phụ nữ đến quán bar là hai quan điểm khác biệt, tuyệt đối không thể so sánh.

Tiền Chính Hương cũng cực kỳ thông minh, hắn tranh thủ thời gian giải thích:

- Anh Trương, muốn chơi đùa thì tôi sẽ về thủ đô, còn ở Tiền Châu, cũng không thích hợp.

- Phục vụ, đưa món ăn.

Trương Vân Thiên thật sự rất đói bụng, hắn tranh thủ gọi nhân viên phục vụ, chuẩn bị gọi thức ăn thức uống.

- Các vị lãnh đạo, hôm nay muốn ăn món gì?

Vào cửa không phải là nhân viên phục vụ, chính là bà chủ khách sạn Việt Tương, là Trần Duyệt Linh.

Vương Học Bình đưa mắt nhìn, Trần Duyệt Linh đã thay một bộ sườn xám tím rất khéo léo, bùng lên một sức quyến rũ của phụ nữ trưởng thành, khí chất vừa cao quý vừa xinh đẹp.

Mỗi người phụ nữ bên cạnh Vương Học Bình đều là phần tử gây tai họa và trang tuyệt sắc, tuy tướng mạo của Trần Duyệt Linh rất xuất chúng nhưng thật sự không có gì làm cho hắn ngạc nhiên.

Nhưng khi ánh mắt Vương Học Bình xẹt qua cặp chân dài được bọc trong tất chân của Trần Duyệt Linh, mí mắt nàng không khỏi nhảy lên, trong lòng thầm nghi, cặp chân nghệ thuật của Lâm Lạc Thi thật sự không chỉ cao hơn Trần Duyệt Linh một bậc.

Vừa rồi ở bãi đậu xe Vương Học Bình thấy Trần Duyệt Linh mặc một bộ trang phục công sở, hình như cũng màu tím, cụ thể thì hắn nhớ không rõ.

- Ôi, hôm nay bà chủ đích thân đến, may mắn quá, ngồi xuống uống vài ly chứ?

Trương Vân Thiên mở miệng trêu chọc Trần Duyệt Linh.

Không ngờ Trần Duyệt Linh lại nghiêng người ngồi xuống bên cạnh Vương Học Bình, nàng thản nhiên nói:

- Nếu khách quý đã có lòng, tấ nhiên tiểu nữ không tòng mệnh sẽ là phụ lòng tốt.

- Tốt, tốt, tôi thích tính cách hào sảng của bà chủ, lấy rượu, tôi muốn uống trước ba ly với bà chủ đây.

Trương Vân Thiên cũng là người có tính cách điên khùng, hắn đang lo một đám đàn ông uống rượu quá chán, đột nhiên lúc này lại có một người phụ nữ tham gia, sao lại mất vui cho được?

Căn cứ vào phán đoán trước đó, Vương Học Bình cho rằng Trần Duyệt Linh là tình nhân của Tạ Nam Quốc, tất nhiên sẽ khôn có hảo cảm với nàng.

Nhưng vì nể mặt Trương Vân Thiên, Vương Học Bình cũng chỉ cười cười không nói.

Tiền Chính Hương cũng là lão luyện quan trường, lúc đầu gặp Trần Duyệt Linh thì thấy ánh mắt có gì đó không đúng, thực tế cặp mắt đẹp phóng điện cứ vờn quanh người Vương Học Bình.

- Ha ha, tôi mới từ thủ đô đến đã quen biết một bà chủ tuyệt vời thế này, gặp mặt tức là có duyên, lát nữa ăn uống xong mời bà chủ đi hát, bà chủ cũng đừng nên không nể tình.

Nếu đã có hứa hẹn, Tiền Chính Hương cũng không đổi ý mà chỉ đổi phương án, muốn trêu chọc bà chủ xinh đẹp này.

- Nếu quý khách đã hào hứng như vậy, Duyệt Linh tôi hôm nay cũng liều mình cùng công tử, sẽ tận hứng.

Vẻ mặt Trần Duyệt Linh có chút vui vẻ, thật ra trong lòng thầm khổ sở, chỉ có trời mới biết vị lãnh đạo địa vị cao kia có phải cũng là cầm thú giống Tạ Nam Quốc hay không.

"Hừ, đúng là một quả táo chín, loại phụ nữ này nếu đặt lên giường thì, hì hì, cậu Học Bình chẳng phải sẽ sướng phát điên sao?"

Tiền Chính Hương đại khái đã tìm vấn đề của Trần Duyệt Linh, hắn khẽ cười xấu xa với Vương Học Bình.

Vương Học Bình cũng không chú ý đến tâm tư của Tiền Chính Hương, hắn còn tưởng Tạ Nam Quốc mượn tay của Trần Duyệt Linh để nịnh bợ các vị lãnh đạo trực tiếp ở trong này.

Theo tin tức Vương Học Bình biết, sau khi Tạ Nam Quốc bị hắn cho một gậy, tuy biểu hiện đã lấy được niềm tin của Lương Hồng Kỳ, nhưng thực chất quan hệ giữa hai bên đã bất hòa.

Dựa theo kế hoạch của Vương Học Bình, sau khi chỉnh hợp thành viên ban ngành, bước tiếp theo chính là điều chỉnh lãnh đạo phân cục, kẻ thuận thì sống, nghịch sẽ chết.

Hiện nay trong hệ thống, chỉ cần có một vị quan bán chức, không tra thì chẳng sao, nếu cố ý điều tra, sợ rằng sẽ có một mớ bị lôi ra.

Vương Học Bình thầm nghĩ, đám cựu thần của Lương Hồng Kỳ như Tạ Nam Quốc nếu hiểu chính trị thì tốt, nếu không thì nhà giam thành phố Tiền Châu có sẵn vị trí tốt cho bọn họ.

Đứng ở vị trí của Vương Học Bình hôm nay, dù hắn muốn vung tay quét sạch tham quan, nhưng sự thật lại chứng minh hắn không nên làm vậy.

Đừng tưởng các thành viên ban ngành đều thật lòng ghé người vào bên cạnh Vương Học Bình, thật ra nguyên nhân cũng vì sau lưng hắn có một Hà Thượng Thanh.

Nếu Vương Học Bình bị thất sủng hoặc bị đả kích quá rộng, đừng nói là các thành viên ban ngành sẽ làm phản, hắn rất có thể sẽ là Bồ Tát bùn sang sông, bản thân khó thể bảo toàn.

Chỉ có thể giữ lại những kẻ hữu dụng và tiếp tục bò lên cao, như vậy Vương Học Bình mới có hy vọng thực hiện mục đích của mình. Dù sao chỉ cần nhìn vào tình thế phát triển, thì ngoài Vương Học Bình có hy vọng, căn bản là không thể có kẻ nào dám ra tay đả kích hủ baij.

Kẻ muốn thành đại sự phải biết nguyên tắc, chú ý đại cục và không từ thủ đoạn để bò lên trên. Nhưng điều khó khăn gian khổ của Vương Học Bình lúc này chính là tính lịch sử.

Một thùng rượu Mao Đài nhanh chóng được đưa lên bàn ăn, Trương Vân Thiên nói nhân viên phục vụ đưa đến mười tám ly rượu nhỏ, sau đó mở rượu và đổ ra ly.

Một tổ ba ly, ba tổ chín ly, Trương Vân Thiên rót đầy thì nâng ly rượu lên cười nói:

- Bà chủ, tôi là người thô kệch, trước tiên xin kính một ly.

Trương Vân Thiên còn chưa dứt lời thì rượu đã xuống bụng.

Trần Duyệt Linh là bà chủ có kinh nghiệm quan hệ, cũng có chút tửu lượng, nàng mím môi cười nói:

- Nếu khách quý đã khách khí như vậy, tôi làm chủ nhân cũng không nên làm mất hứng, trước tiên xin đi một tổ.

Trương Vân Thiên đối mặt với sự hào sảng của Trần Duyệt Linh thì càng hào hứng, hắn cũng không ăn bao nhiêu, có rượu là quét sạch.

Trương Vân Thiên quệt vệt rượu trên khóe miệng, sau đó cười nói:

- Đã lâu không được sảng khoái như vậy.

Trương Vân Thiên vừa nói vừa nhân cơ hội lấy khăn tay để nháy mắt với Tiền Chính Hương.

Tiền Chính Hương hiểu ngay ra vấn đề, Trương Vân Thiên là bạn nối khố của hắn, cũng biết hôm nay Trần Duyệt Linh đến vì Vương Học Bình.

Nhớ năm xưa Trương Vân Thiên đưa Tiền Chính Hương đi khắp các tụ điểm ăn chơi ở thủ đô, bọn họ leo lên người phụ nữ, không phải tám trăm thì cũng là ba trăm.

Đặc biệt là Tiền Chính Hương, trời sinh có gương mặt tuấn tú, hắn đi ra ngoài chơi thậm chí không cần ném tiền cũng có em ngã vào lòng.

Có thể nói thế này, chỉ cần Tiền Chính Hương đối mặt với phụ nữ, những tâm tư của bọn họ khó thể che giấu được hắn.

Vương Học Bình vốn khôn khéo nhưng cũng cảm thấy rối tinh rối mù, hắn vẫn định vị Trần Duyệt Linh theo ý nghĩ như trước, nhưng hắn lại không thấy nàng có biểu hiện gì khác thường.

Là phụ nữ của người khác, Vương Học Bình thật sự khó thể nào có chút tâm tư.

Trương Vân Thiên vừa đặt ly rượu xuống thì Tiền Chính Hương đã đứng lên, hắn cười hì hì hỏi Trần Duyệt Linh:

- Chào nữ sĩ xinh đẹp, tôi họ Tiền, Tiền trong tiền tài, tên là Chính trong chính phái, Hương trong khí tức thôn quê. Hôm nay chúng ta gặp mặt là có duyên, coi như hai bên làm quen.

Trần Duyệt Linh thầm hiểu rõ, có thể cùng ngồi uống rượu với những nhân vật như Vương Học Bình, đám người này không ai là hạng tầm thường.

Nếu Tiền Chính Hương đã nói rõ tên họ, Trần Duyệt Linh cũng không dám thất lễ, nàng tranh thủ thời gian giới thiệu:

- Tiểu nữ họ Trần, tên là Duyệt Linh, có thêm bạn bè tất nhiên tiểu nữ rất vui, nếu như thật sự quan tâm đến Duyệt Linh, như vậy đêm nay nên để Duyệt Linh làm chủ.

Trần Duyệt Linh ăn nói cũng không bình thường, Tiền Chính Hương thầm gật đầu, hắn cười nói:

- Nếu Duyệt Linh đã như vậy, chúng tôi cũng không khách khí, nhưng chút nữa đi hát, tất cả đều tính cho tôi.

Lời nói của Tiền Chính Hương coi như vây quanh Trần Duyệt Linh, làm nàng không thể nào từ chối hoạt động ca hát tối nay.

Vương Học Bình hôm nay đã hãnh diện trước mặt Uông Mãnh, trong lòng rất vui, hắn cũng không từ chối lời mời đi hát của Tiền Chính Hương.

Trương Vân Thiên và Tiền Chính Hương cùng đưa mắt nhìn nhau, hai bên tâm ý tương thông, bọn họ đều phát hiện trong mắt đối phương có chút nghi kỵ.

Tiền Chính Hương thì không cần nói, mà Trương Vân Thiên tuy không biết rõ của cải của Vương Học Bình, nhưng ít nhất cũng biết hắn có nhiều hơn bất kỳ ai ở đây.

Hôm nay Trần Duyệt Linh xuất hiện quá đột nhiên, quá quái dị, Trương Vân Thiên biểu hiện là người thô lỗ nhưng tâm tư rất mịn, hắn luôn xem xét một vấn đề, đó là Trần Duyệt Linh muốn gì?

Tiền Chính Hương thấy Trần Duyệt Linh có mưu đồ, nhưng hắn cũng có chỗ khó hiểu, hắn suy xét còn sâu hơn cả Trương Vân Thiên. Lúc này Trần Duyệt Linh xuất hiện, liệu có phải là mỹ nhân kế của kẻ thù chính trị của Vương Học Bình.

Tông Tự Cường cũng là người có xuất thân đại học cảnh sát chính quy, học hình sự trinh sát, thậm chí đã lấy bằng thạc sĩ, ánh mắt cũng thuộc loại nhìn thấu tất cả.

Lúc này Tông Tự Cường chú ý đến một hiện tương kỳ quái, cặp núi của Trần Duyệt Linh thật sự không nhỏ, dù vượt qua mức 34D nhưng vẫn chĩa thẳng ra.

Dựa theo nhân thể giải phẫu học và nguyên lý trọng lượng học, phụ nữ chỉ cần có bàn tay xoa bóp, hai ngọn núi sẽ xuất hiện hiện tượng mềm hóa.

Nói trắng ra thì phụ nữ có bộ ngực lớn như vậy, dù có sự chèo chống của phụ kiện, cũng có chút dấu hiệu rơi xuống.

Chẳng lẽ nói người phụ nữ xinh đẹp này còn "zin"? Tông Tự Cường chợt sinh ra ý nghĩ kinh người, vì vậy mà ánh mắt nghề nghiệp tái phát, hai mắt không rời khỏi Trần Duyệt Linh.

Trần Duyệt Linh cũng không ngờ, vì nàng mạo muội xuất hiện mà bốn người đàn ông trong phòng có những tâm tính hoàn toàn khác biệt.

Vương Học Bình rất tốt với Tiền Chính Hương, sắp xếp chức vụ rất thỏa mãn, vì vậy Tiền Chính Hương không muốn Vương Học Bình rơi vào trong bẫy rập của kẻ thù chính trị, vì thế hắn quyết định chuốc Trần Duyệt Linh say mèm, sau đó tranh thủ moi ra tình hình thực tế.

Vì thường xuyên nằm trên bụng phụ nữ, Tiền Chính Hương thầm tu luyện được một tuyệt kỹ uống rượu và lợi dụng uống rượu để moi chuyện. Với độ tuổi trẻ trung của Trần Duyệt Linh, Tiền Chính Hương có lý do để tin, chỉ cần ép nàng uống say, sẽ biết được chân tướng sau màn.

- Ha ha, Duyệt Linh, chúng ta nếu đã là bạn bè, cô cũng đừng nặng bên này nhẹ bên kia chứ?

Tiền Chính Hương có tâm tư, hắn cố ý mượn cơ hộ lần này ép Trần Duyệt Linh vài ly.

Trần Duyệt Linh dù tửu lượng mạnh cũn không chống được nhiều người, nàng vừa ăn được vài món, miễn cưỡng chống được cảm giác say, nhưng không ngờ Tiền Chính Hương lại phóng lên, vì thế mà không khỏi có chút do dự.

- Chính Hương, để cho cô ấy ăn vài món, chúng ta chậm rãi uống.

Vương Học Bình cho rằng Tiền Chính Hương có tâm tư với Trần Duyệt Linh, vì vậy thầm nghĩ đụng vào một "hàng nát" cũng không có gì hay ho, nên đứng ra ngăn cản.

Tiền Chính Hương thầm nghĩ dù sao cũng còn nhiều cơ hội, vi vậy cũng không nên gấp, thôi thì thuận ý Vương Học Bình:

- Vậy ăn vài món, nghỉ ngơi một chút.

Đợi đến khi Tiền Chính Hương ngồi vững vàng thì phát hiện Trần Duyệt Linh đang dùng ánh mắt chăm chú nhìn vào mặt Vương Học Bình.

"Khụ, điều này thật sự là chó ngáp phải ruồi, nếu cô gái này không có ý gì xấu, có lẽ Vương Học Bình đã lấy được tâm hồn thiếu nữ của đối phương?"

Người khác không hiểu rõ nhưng một kẻ đa tình như Tiền Chính Hương lại biết, rất nhiều đồng bào nam cho rằng tặng lễ vật giá trị cao cho phụ nữ thì càng dễ đắc thủ, thật ra quan điểm này cũng có chút sai lầm.

Có những phụ nữ ham giàu, tốc độ tặng quà quý giá của đàn ông sẽ tương đương tối tốc độ cởi quần áo của nàng, cũng liên hệ trực tiếp đến vấn đề bên dưới có chào đón hay không.

Có những phụ nữ cũng không ần lễ vật cao quý, chỉ cần hiểu chú tâm tư là sẽ dễ dàng thành công.

Tiền Chính Hương cho rằng mình có chút kinh nghiệm, khi đó hắn vừa xuất môn trong tình trường chưa lâu, tính ra chỉ có chút danh tiếng mà thôi. Nhưng khi đó hắn vừa lòng một người đẹp băng lạnh, dù hắn ném hết tất cả thủ đoạn ra vẫn không đắc thủ.

Lần đó Tiền Chính Hương đứng đợi cô gái trước cổng đơn vị, đợi nàng tan tầm cùng đi về, khi hai người sóng vai qua đường, chợt có một chiếc xe phóng đến, hắn vô thức kéo nàng lại phía sau.

Kết quả là chó ngáp phải ruồi, cô gái cảm động đến mức rơi nước mắt, ôm Tiền Chính Hương khóc bù lu bù loa. Đêm đó cô bé kia bị Tiền Chính Hương ôm lên giường, phía dưới nở hoa, mãi đến nay cô gái kia vẫn gửi tiền cho hắn chi tiêu.

Sau đó Tiền Chính Hương lĩnh ngộ được thêm một tinh túy tán gái, đó chính là cũng không nên tặng lễ vật quý, chủ yếu là tìm cơ hội.

Tình yêu chính là con đường đi xuống những vị trí sung sướng.

Tiền Chính Hương thấy, thật ra cũng có một đạo lý khác: Chỉ cần lừa lòng phụ nữ, thân thể nàng như một tòa thành mở cửa, tha hồ mà tung hoành ngang dọc.

- Bà chủ Trần, ăn nhiều một chút, phụ nữ uống được rượu thường kinh doanh thành công.

Vương Học Bình nở nụ cười hòa ái nhìn Trần Duyệt Linh.

Thực tế Vương Học Bình chỉ ám chỉ các huynh đệ nơi đây, phụ nữ đã bị người ta chơi đùa, cần gì phải dây vào?

Trần Duyệt Linh không hiểu được tầng nghĩa thứ hai của Vương Học Bình, nàng lại cực kỳ xúc động, nàng thầm nghĩ, Tạ Nam Quốc kia luôn muốn tìm cách ép mình, đúng là quá khác biệt với Vương Học Bình đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.