Nhân viên phục vụ đẩy cửa phòng, Vương Học Bình đi vào trong "đại sảnh Hoa Hồng", hắn thấy Trương Vân Thiên đang ngồi trên ghế sa lông cười tà nhìn mình. Tiền Chính Hương và Tông Tự Cường ở bên cạnh đã phát hiện sự xuất hiện của Vương Học Bình, cả hai tranh thủ đưng lên ân cân chào hỏi:
- Chào cục trưởng Vương!
Vương Học Bình mặc kệ Trương Vân Thiên, hắn nhanh chóng bước sang duỗi hai tay bắt chặt tay hai người Tiền Chính Hương và Tông Tự Cường, hắn cười ha hả nói:
- Hai anh đến khá nhanh, chỗ này của tôi đang rất cần người.
Tiền Chính Hương và Tông Tự Cường đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều cười nói:
- Hai chúng tôi đều rảnh rỗi đến mức khó thể chịu được, sợ trong thủ đô không có việc gì, vì vậy mà hôm qua vừa nhận được điều lệnh thì hôm nay đã đến tìm miếng cơm của cục trưởng Vương.
- Ha ha, đến rất tốt, phía dưới còn làm chút cải cách, cần các anh em giúp đỡ đấu tranh anh dũng.
Vương Học Bình cười nói:
- Phòng chính trị đã xong, cũng đã bắt chuyện với phòng hình sự trinh sát, chậm nhất là ngày kia, hai ánh sẽ đến chức vụ mong muốn.
Tiền Chính Hương và Tông Tự Cường vốn vẫn còn có chúut nghi kỵ, nhưng lúc này bị sự thẳng thắn của Vương Học Bình làm cho rung động.
Hai người cười hì hì nói:
- Vậy sau này hai chúng tôi sẽ đi theo cục trưởng Vương kiếm sống, có gì cần phân phó cứ việc lên tiếng, hai chúng tôi nếu cau mày ủ dột sẽ không phải con của chính cha mẹ mình.
Tuy bọn họ nói lời thô tục nhưng lại biểu hiện đầy cõi lòng, coi như sau này sẽ làm trâu ngựa cho Vương Học Bình.
Trương Vân Thiên cũng dùng giọng quái dị nói:
- Này, tất cả đều là anh em mà ăn nói như vậy sao? Làm tôi cảm thấy ê răng, đúng là đáng chán.
Vương Học Bình ngồi xuống quát lên:
- Anh rõ ràng diễn kịch hay, thiếu chút nữa tôi đã bị anh ép chết.
Trương Vân Thiên duỗi lưng một cái rồi cười tủm tỉm nói:
- Trình diễn sinh động chứ? Rất tốt phải không?
Vương Học Bình khẽ dựa ra phía sau rồi cười thành tiếng:
- Coi như là rất hay, nhưng sao anh có thể nói được Hồng Quân? Tôi vẫn không suy xét cẩn thận vấn đề này, à, đúng rồi, lần sau nếu gặp mặt thì tôi sẽ phải cảm tạ anh ta một tiếng.
Trương Vân Thiên liếc xéo Vương Học Bình, hắn dùng giọng không đứng đắn nói:
- Cảm tạ hắn làm gì? Cần phải cảm tạ tôi thì hơn.
- Anh?
Vương Học Bình dùng thế sé đánh áp sát tai Trương Vân Thiên.
Trương Vân Thiên không tránh kịp, nhưng sau đó lại nghiêng đầu đi:
- Được rồi, cậu không cần cảm tạ anh ta, cậu cũng không phải không biết anh ta có tính cách bướng bỉnh, không vừa mắt người ta. Dù cậu tặng anh ấy một núi vàng, sợ rằng anh ấy cũng không nháy mắt. Trước đó tôi không nói chuyện trước đó cho cậu cũng vì cũng không chắc chắn anh ấy có ra mặt giúp đỡ hay không, nào ngờ tiểu tử kia cũng là kẻ trộm, cũng không đi đường thường, quyết định giúp đỡ theo một phương pháp hay như vậy.
Không cần nhiều lời, Vương Học Bình hiểu rõ, Trương Vân Thiên nhất định phải trả giả rất lớn mới có thể làm cho Hồng Quân đồng ý làm như vậy.
Vương Học Bình thấu hiểu vấn đề, vì vậy mà trong lòng có chút cảm động, tuy không có biểu hiện nhưng trong lòng lại bùng lên nhưng con sóng lớn.
Hai người như nhìn nhau như vậy, sau đó phát hiện ra chân tình của đối phương, Vương Học Bình dùng sức ôm nhẹ bờ vai của Trương Vân Thiên, sau đó khẽ vỗ vỗ lên vai.
Lần này thật sự không có tiếng động.
Ngay cả Tiền Chính Hương và Tông Tự Cường ở bên cạnh cũng cảm thấy khóe mắt hơi nóng lên, lại quay lưng đi.
Một lúc sau bốn người trong phòng mới khôi phục lại như thường, cùng nhau đi xuống bàn ăn.
- Hoạt động tối nay là tôi đến sắp xếp, cũng khôn cho ai được phép cướp đoạt.
Vương Học Bình tiến lên mở miệng, nhưng Trương Vân Thiên lại nhếch miệng lên tiếng:
- Chị cậu mỗi tháng cho một vài triệu tiền tiêu vặt, không thịt cậu thì thịt ai.
Tiền Chính Hương chợt ngây người, vì vậy mà đưa mắt nhìn Vương Học Bình, vẻ mặt khó tin.
Nửa phút sau, Tiền Chính Hương vẫn còn ở trong rung động rất lớn, hắn thầm nghĩ:
"Chị của Vương Học Bình kinh doanh thứ gì mà mỗi tháng cho em cả triệu tiền tiêu vặt? Như vậy chẳng phải là tỷ phú sao? Nếu thật sự là như vậy thì thật sự không quá bất ngờ.
Trước đây tiền lương mỗi tháng của Tiền Chính Hương tính cả tiền thưởng chỉ hơn bảy trăm mà thôi, rõ ràng người và người khó thể so sánh được.
Vương Học Bình mỉm cười nói:
- Nào có chuyện khoa trương như vậy? Chị hiểu rõ đứa em như tôi ở trong nước, sợ tôi chịu khổ, vì thế mà định kỳ gửi chút tiền về cho em tiêu vặt.
Đây cũng chỉ là lời nói khiêm tốn, Tiền Chính Hương cũng nghe và hiểu, Trương Vân Thiên chắc chắn không nói giỡn, nước ngoài không có nhân dân tệ, tất nhiên phải gửi đô la về rồi.
"Ôi, sao mình không có một người chị giàu có như vậy nhỉ?"
Tông Tự Cường thầm oán trách mình không tốt.
- Lương Tố đâu?
Vương Học Bình dùng giọng kỳ quái hỏi Trương Vân Thiên.
Trương Vân Thiên ngâm một điếu thuốc, hắn dùng giọng hàm hồ nói:
- Cô ấy về nhà mẹ đẻ, không có ở Tiền Châu.
Vương Học Bình biết rõ Lương Tố sinh trưởng trong một vùng núi, trước kia là nữ sinh viên, quê nhà rất nghèo, rất khốn khó.
Vương Học Bình vốn muốn hỏi Trương Vân Thiên là con trai có đi theo Lương Tố hay không, nhưng nghĩ lại mà không khỏi tức cười, Lương Tố vẫn là người chưa lập gia đình, sao có thể đưa con về nhà mẹ đẻ?
Trương Vân Thiên móc thuốc Trung Hoa ra đưa cho mỗi người một điếu, hắn đốt thuốc rồi hỏi Vương Học Bình:
- Vị cục trưởng của các người cả ngày đứng đắn sĩ diện, có lẽ đã gặp phải tình huống đẹp mặt rồi chứ?
Vương Học Bình cười khanh khách nói:
- Anh Hồng Quân ra tay quá ác liệt, anh Uông coi như mất tất cả thể diện, rất đẹp mắt.
Trương Vân Thiên cười xấu xa:
- Lão già này ỷ mình là người của bí thư Ngô Trọng, ngày thường cũng không xem cục trưởng Vương của chúng ta ra gì, đáng đời.
Người đang ngồi đây ngoài Vương Học Bình và Tông Tự Cường thì ngay cả Tiền Chính Hương cũng coi như là một thành viên của phái con nhà quan. Ngày thường tiểu tử này cũng làm không ít những trò vụng trộm, xảo trá vơ vét tài sản, ý nghĩ tuyệt đối không kém hơn Trương Vân Thiên.
Sau khi nghe Trương Vân Thiên nói như vậy thì Tiền Chính Hương nheo một mắt, dùng giọng ngoài cười trong không nói:
- Văn Thiên, cậu vẫn tương đối lương thiện rồi đấy, nếu theo tôi thì chiều nay sẽ không làm như vậy. Hì hì, với thân phận cận vệ bên cạnh thiên tử của anh Hồng, đợi thủ trưởng xuống thì kích thích một chút, nếu không ép chết tên kia thì tôi mang họ của hắn.
Tiền Chính Hương nói ra ý nghĩ xấu mà trên mặt vẫn mang theo nụ cười, rõ ràng là bộ dạng ngoài cười trong không.
Vương Học Bình cũng không phải là người tốt, hắn nghe xong phương pháp hại người kia thì cũng không khỏi cảm thấy lạnh người. Hắn thầm nghĩ, những người như Tiền Chính Hương không chỉ có biện pháp giúp người, thậm chí có những biện pháp hại người vô hình.
- Hừ, đói bụng hết rồi, nên gọi thức ăn thôi.
Trương Vân Thiên nói lỏng dây lưng, giả vờ dùng ánh mắt bất mãn nhìn Vương Học Bình.
Vương Học Bình cười cười hỏi:
- Anh Tiền và anh Tông hôm nay coi như là khách, hai chúng tôi là chủ nhà, hôm nay ăn gì do hai người bọn họ làm chủ.
Tiền Chính Hương thầm cảm khái, Trương Vân Thiên hôm nay giúp Vương Học Bình một ân lớn lại bị ném ra phía sau, hai người bọn họ là thủ hạ nhưng lại được ném lên phía trước, thật sự không phải chỉ là biết làm người bình thường.
Mặt khác việc này lại chứng minh quan hệ giữa Vương Học Bình và Trương Vân Thiên không phải chỉ là sơ sài.
- Ha ha, hôm nay làm gì có khách? Tôi và Tự Cường là người ngoài sao?
Tiền Chính Hương cực kỳ hâm mộ mối quan hệ giữa Vương Học Bình và Trương Vân Thiên, vì vậy mới dùng giọng trêu đùa hỏi ngược lại Trương Vân Thiên.
Trương Vân Thiên sao không hiểu rõ tâm tư của bạn mình, hắn cười ha hả nói:
- Hôm nay "chân giò hun khói", đều là anh em, không ai không phải là khách làng chơi.
"Chân giò hun khói" là cách xưng hô của anh em có quan hệ thân thiết của đám con nhà quan ở thủ đô.
- Ha ha, đều là anh em, hôm nay ông sẽ uống hết mình, ôm một em ca hát, coi như làm ông chủ.
Tiền Chính Hương chợt vui vẻ mà nói ra những "tăng" sau khi ăn xong ở thủ đô.
Vương Học Bình khong quá nhiểu rõ Tiền Chính Hương, nhưng Trương Vân Thiên lại hiểu rất rõ, tuy Tiền gia bây giờ suy tàn nhưng lạc đà chết gầy vẫn lớn hơn ngựa, dù là thuyền rách cũng có ba cân vàng.