[Dịch] Lãnh Đạo

Chương 392 : Nghịch ta thì chết. (1+2)




Nếu Hạ Tân đã chủ động đứng lên làm bia ngắm, Vương Học Bình tất nhiên sẽ không ngồi yên chẳng quan tâm, hắn đặt ly trà xuống bàn. Một tiếng bộp vang lên, lòng người kinh hoàng:

- Chủ nhiệm Hạ nói rất đúng.

Vương Học Bình há miệng khen ngợi Hạ Tân, nhưng lại nói:

- Nhưng tôi muốn hỏi các vị, có ai còn nhớ cục trưởng cũ không?

Vương Học Bình nói đến cục trưởng cũ, chính là vị cục trưởng trước thời của Lương Hồng Kỳ. Văn Tiên nhận chức cục trưởng cục công an thành phố từ sau năm 1978, giữ chức mười hai năm, tác phong chính phái, mạnh mẽ, được cảnh sát kính trọng.

Thời đại đó cục trưởng cục công an thành phố còn chưa được kiêm nhiệm chức vụ bí thư ủy ban tư pháp, vì vậy khi đến tuổi về hưu thì Văn Tiên được đề bạt nửa cấp, được điều đến hội đồng nhân dân thành phố nhận chức phó chủ tịch.

Hai năm trước tỉnh ủy, chính quyền tỉnh, hội đồng nhân dân tỉnh, mặt trận tổ quốc tỉnh bắt đầu nhiệm kỳ mới thì Văn Tiên về hưu.

Có thể vì không thích ứng với cuộc sống an nhàn trồng hoa nuôi cá hoặc bị thứ gì đó kích thích, Văn Tiên đột nhiên bị trúng gió, sau này nằm liệt giường không dậy nổi.

Nếu nói một cách nghiêm khắc, ngoài Lưu Bảo Quốc và Vương Học Bình là những cán bộ hàng không, dù là Cảnh Kiếm Phong, các ủy viên đảng ủy đều đã từng được nhận ân huệ của Văn Tiên.

Lý Bân chú ý một vấn đề, khi Vương Học Bình đề cập đến Văn Tiên thì vẻ mặt Hạ Tân vốn rất nghiêm túc chợt biến đổi, nhưng đó chỉ xảy ra trong nháy mắt, sau đó đã khôi phục lại như thường.

Người khác không biết rõ chuyện của Hạ Tân, nhưng Lý Bân lại hiểu rõ như trong lòng bàn tay. Vì hai người đã từng là cộng sự hơn mười năm, thời gian dài như vậy, giữa hai bên tất nhiên sẽ hiểu nhau.

Nói lời xấu hổ, nếu Hạ Tân vểnh mông lên thì Lý Bân biết đối phương sắp làm gì.

- Thế đạo này có vú em rồi bỏ mẹ là rất nhiều, có vài lãnh đạo qua cầu rút ván, kết hợp cùng với người ngoài chọc giận cục trưởng gần chết.

Lý Bân dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hạ Tân.

- Anh... ....

Hạ Tân tức đến mức mặt mũi trắng bệch, hắn chỉ vào mặt Lý Bân, mắt trợn trừng, một lúc lâu sau cũng không nói được câu nào.

Đám người trong phòng, kể cả Vương Học Bình đều biết Lý Bân đang nói về vấn đề gì.

Sau khi Văn Tiên lui ra làm phó chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố, Hạ Tân vì muốn tỏ ra trung tâm với Lương Hồng Kỳ mà nắm chặt một việc nhỏ chỉ vì mấy trăm đồng tiền thưởng, cố ý chuyện bé xé to, đuổi con trai độc nhất của Văn Tiên ra khỏi hệ thống công an.

Đây là chuyện quá ảnh hưởng âm đức, nhưng Hạ Tân không hiểu.

Cha của Hạ Tân và Văn Tiên là bạn bè vào sinh ra tử ở chiến trường năm xưa, khi Hạ Tân mười tuổi thì cha hắn hy sinh trong cuộc chiến chống Mỹ cứu Triều Tiên, hắn được Hạ Tân đưa về nhà, được nuôi nấng chăm sóc như con mình. Hơn nữa Văn Tiên còn từng bước đề bạt hắn lên làm phó cục trưởng.

Văn Tiên anh hùng một đời, có uy tín cực cao trong cục công an, lại không ngờ rằng mình nuôi ong tay áo, đến khi mình suy yếu nhất thì bị chính con nuôi cho một đao sau lưng.

Đám người ngồi đây đều biết rất rõ, khi tin tức con trai độc nhất vô nhị của Văn Tiên bị đá ra khỏi ngành công an, Văn Tiên đã tức giận chết ngất, được đưa vào bệnh viện.

Lý Bân nhắc lại chuyện xưa, khơi gợi trí nhớ của tập thể ban ngành. Lúc này ánh mắt mọi người nhìn về phía Hạ Tân đều mang theo chút khác thường, vô tình niềm cảm thương bầu bí thương nhau chợt bùng lên khắp hội trường.

Vương Học Bình thấy bầu không khí đã đúng như ý của mình, hắn khẽ ho khan một tiếng, thu hút tất cả lực chú ý.

Vương Học Bình lấy ra một phần thông báo trong cặp công văn, sau đó thuận tay đưa vào trong tay Cảnh Kiếm Phong, lại bình tĩnh nói:

- Anh Cảnh, đây là thông báo về xóa đói giảm nghèo của tổ công tác thành phố, anh đưa cho mọi người xem.

Cảnh Kiếm Phong tiếp nhận thông báo, mơ hồ nhìn qua, vẻ mặt chợt biến đổi. Lúc này Vương Học Bình ở sát bên chợt cảm thấy ngón tay của Cảnh Kiếm Phong có hơi run.

- Căn cứ vào quyết nghị của hội nghị thường ủy thị ủy, vốn là tất cả các bộ ban ngành phải điều tinh binh cường tướng xuống cơ sở tham gia công tác giúp đỡ người nghèo... ....

Cảnh Kiếm Phong cảm thấy mình như đứng trong đống lửa, như ngồi đống than, trên trán mơ hồ vã mồ hôi. Hắn cho rằng Vương Học Bình muốn khai đao với mình, vì vậy mà đọc thông báo hệt như hòa thượng niệm kinh.

Vương Học Bình vững vàng ngồi trên ghế chủ trì, với vị trí của hắn thì hoàn toàn có thể thu hết tình cảnh và động tĩnh trong phòng vào mắt.

Khi Vương Học Bình phát hiện vẻ mặt Hạ Tân đã trắng hơn giấy thì không khỏi cười lạnh, hắn thầm nghĩ, nếu không chuẩn bị cho chu toàn, ông chẳng phải sẽ để cho đám huyên thuyên làm loạn sao?

- Thông báo giúp đỡ người nghèo này được lãnh đạo trung ương đến lãnh đạo tỉnh và thâm chí là lãnh đạo thị ủy cực kỳ coi trọng. Theo tôi biết thì các đơn vị ban ngành trong thành phố đều có danh sách thành viên dẫn đội, đồng chí Kiếm Phong, anh là cán bộ lão thành tương đối quen thuộc tình huống của cục, bây giờ trong cục chúng ta ai là người nắm vị trí chỉ huy?

Vương Học Bình dùng giọng điệu bình tĩnh kéo Cảnh Kiếm Phong lên đầu sóng ngọn gió, để đối phương đâm lao phải theo lao.

"Vương Học Bình quá lợi hại!"

Cảnh Kiếm Phong thầm thở dài một hơi, hắn đã hiểu rõ ám hiệu của Vương Học Bình, nếu hắn đứng về phía Vương phái, như vậy nhân tuyển để làm thủ lĩnh giúp đỡ người nghèo chính là Hạ Tân mà không ai hơn. Nếu không thì hắn sẽ là một vị phó cục trưởng thường vụ một chân giẫm hai thuyền, tất nhiên sẽ trở thành cây khô, thành vật hi sinh trong đấu tranh quyền lực.

Tên đã được lắp vào cung, không bắn không được, đây là thời điểm quyết định vận mệnh.

Thời gian đã quá gấp, căn bản không kịp cho Cảnh Kiếm Phong lo trước nghĩ sau, hắn gian nan đưa ra lời đề nghị:

- Cục trưởng Vương, trong cục chúng ta thì đồng chí Hạ Tân là người có trình độ cao nhất, vì vậy tôi đề nghị để cho đồng chí Hạ Tân ký tên đầu tiên trong văn kiện, dẫn đội hình cục công an đi giúp người nghèo, mong các ủy viên đảng ủy thận trọng suy xét.

Đại nạn đến, khôn thì sống ngu thì chết, Cảnh Kiếm Phong cuối cùng cũng leo lên con thuyền lớn của Vương Học Bình.

Cảnh Kiếm Phong dù không thoải mái với phương án từng bước ép sát của Vương Học Bình, nhưng cũng không biết chuyện gì xảy ra, khi hắn ra quyết định đứng lên thuyền của Vương Học Bình thì tảng đá lớn trong lòng đã không cánh mà bay, toàn thân thoải mái.

Cảnh Kiếm Phong gần đây nổi danh yếu mềm chợt chém ra một đao trí mạng với Hạ Tân là tâm phúc của Lương Hồng Kỳ, điều này giống như một quả bom khinh khí nổ trong phòng họp, mọi người đều kinh hoàng, ngây ra như phỗng.

Lý Bân bàng quan không những chẳng có lo lắng, ngược lại còn mừng thầm. Trong hội nghị hôm nay, Vương Học Bình không dùng âm mưu mà sử dụng dương mưa, tất cả đều rõ ràng trước mặt mọi người, mà lại có thể ép Cảnh Kiếm Phong phải thuận theo.

Lý Bân không phải đứa ngốc, thủ đoạn của Vương Học Bình tàn nhẫn và cực kỳ chính xác, chỉ sau khoảnh khắc đã uy hiếp trực diện Cảnh Kiếm Phong, làm cho đối phương không dám chần chừ.

Cũng vì vậy mà Lý Bân mới cảm thấy may mắn, hắn không nhìn lầm, đã sớm đứng trong hàng ngũ của Vương Học Bình. Hắn thấy nếu Vương Học Bình là loại không biết gì, không quả quyết, hắn không chỉ không thể đi theo, ngược lại còn có thể giúp Lương Hồng Kỳ giẫm đạp Vương Học Bình.

Lúc này Vương Học Bình ngửa mặt lên dùng giọng nhàn nhạt hỏi:

- Các vị, mọi người thấy thế nào với lời đề nghị của cục trưởng Cảnh?

- Ánh mắt của cục trưởng Cảnh là rất độc đáo, công tác xuống nông thôn giúp dân nghèo là vô cùng quan trọng, ngoài đồng chí Hạ Tân, căn bản không ai phụ trách tốt.

Lý Bân nhanh chóng chen vào, coi như xát muối lên vết thương của Hạ Tân.

Sau đó các ủy viên đảng ủy lên tiếng, ai cũng tỏ thái độ giúp đỡ cho Cảnh Kiếm Phong.

Ngoài Lưu Bảo Quốc, mọi người đều tỏ thái độ rất rõ ràng: Đồng chí Hạ Tân không đi thì sẽ tạo nên tổn thất lớn trong công tác cứu giúp dân nghèo, một nhân tài toàn năng như vậy biết tìm đâu ra?

Biết rõ Vương Học Bình cố ý làm khó cho mình nhưng lại chụp mũ bằng công tác giúp đỡ người nghèo, Hạ Tân hoàn toàn không thể nào phản bác chính diện. Hắn chỉ dõi mắt nhìn Lưu Bảo Quốc, trông mong anh Lưu sẽ nói lời giúp mình.

Nhưng Lưu Bảo Quốc chỉ biết ngồi hút thuốc, căn bản không nhìn về phía Hạ Tân, trán vã mồ hôi nóng.

- Đồng chí Bảo Quốc, anh có ý kiến gì không?

Vương Học Bình cũng không có ý buông tha cho Lưu Bảo Quốc, vì thế ép đối phương tỏ thái độ trước mặt mọi người.

Hạ Tân giống như có được hy vọng cuối cùng, hắn dùng ánh mắt chờ mong nhìn Lưu Bảo Quốc. Nếu chẳng phải nơi đây ai cung chú ý hình tượng thì hắn đã gào lên:

- Anh Lưu, tôi chỉ cần anh bắc một tấm ván là được, rất đơn giản.

Đáng tiếc là Lưu Bảo Quốc cũng không ngẩng đầu lên, hắn buồn bực nói:

- Tôi đồng ý với ý kiến của cục trưởng Cảnh.

Vô tình vẻ mặt Hạ Tân không còn chút máu, hắn như rơi vào hầm băng, toàn thân cứng ngắc, chân tay lạnh buốt.

Khi Hạ Tân phát hiện Lưu Bảo Quốc nở nụ cười về phía Vương Học Bình, hắn biết, nếu Lưu Bảo Quốc giúp Vương Học Bình, rõ ràng chuyện giúp đỡ người nghèo đã là của mình.

Đây rõ ràng là lấy ý kiến mọi người, ai cũng đề cử Hạ Tân, tất nhiên Lưu Bảo Quốc cũng không muốn làm ngoại lệ.

Lần này dẫn đội ngũ đi giúp đỡ người nghèo trong thời gian nửa năm, Hạ Tân dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng có thể hiểu, đến khi hắn quay về phòng chính trị thì nhân sự đã thay đổi hoàn toàn, dù hắn có ngồi lên vị trí chủ nhiệm phòng chính trị cũng nhất định sẽ mất đi tất cả quyền lực.

Vào lúc tất cả được quyết định, Hạ Tân đã suy xét tất cả, Vương Học Bình ơi là Vương Học Bình, tôi đúng là quá chủ quan, quá xem thường anh, trận thế của anh đâu phải là bình thường, rõ ràng là thập diện mai phục.

Vô tình tâm ý của Hạ Tân chợt chết lặng.

- Nếu tất cả đều cho rằng đồng chí Hạ Tân có năng lực đẩy mạnh công tác giúp đỡ người nghèo lên giai đoạn mới, nếu không có ý kiến bất đồng, cứ quyết định như vậy.

Dù nắm chắc thắng lợi trong tay nhưng Vương Học Bình vẫn vững như thái sơn, tất cả đều dựa theo trình tự của hội nghị ban ngành, bình tĩnh dứt khoát, hoàn thành một đòn cuối cùng tấn công Hạ Tân.

- Anh Hạ, công tác giúp đỡ dân nghèo của cục công an chúng ta có lấy được thành tích lớn hay không thì đều nhờ vào anh, hãy làm cho tốt. Lần sau trở lại nhớ mang theo chút đặc sản cho lão cục trưởng.

Vương Học Bình gần đây không thích những hành vi đánh rắn dập đầu, nhưng Lý Bân tùy ý phát tiết, với mối quan hệ giữa Vương Học Bình và Tư Hiểu Đông, Vương Học Bình cũng không nên nói gì.

Nếu Hạ Tân đã cứng đầu chống đối, như vậy phải thừa nhận tất cả hậu quả tâm lý tương quan.

Cuối cùng thời tiết cũng thay đổi.

Sau khi quyết đoán giải quyết vấn đề của Hạ Tân, Vương Học Bình phát hiện ánh mắt mọi người nhìn về phía mình có chút biến đổi, không ai dám nhìn thẳng.

- Nghe nói gần đây sức khỏe của lão cục trưởng không được tốt, thường xuyên đến bệnh viện điều trị, điều xe từ phòng cán bộ lão thành cũng không quá thuận tiện. Vì vậy tôi có đề nghị thế này mong đảng ủy suy xét, sắp xếp một chiếc Nissan chuyên dụng cho lão cục trưởng, mọi người thấy thế nào/

Vương Học Bình lấy được toàn thắng, vì vậy bắt đầu thảo luận.

- Tôi đồng ý với ý kiến của cục trưởng.

- Tôi cũng đồng ý.

- Đồng ý.

Sau khi liên tục tỏ thái độ, những vị cục trưởng cục công an thành phố đều bắt đầu đồng lòng.

Vương Học Bình sắp xếp như vậy chẳng khác nào phát ra một tín hiệu tiên minh cho tất cả nhân mã của Văn phái trong cục công an, hắn là người cực kỳ tôn trọng lão cục trưởng, như vậy những phe phái trước nay luôn bị áp chế đã có cơ hội thấy được mặt trời.

Trong đám thành viên ban ngành, có vài ủy viên đảng ủy cảm thấy phấn chấn tinh thần, ai cũng dùng ánh mắt chăm chú nhìn Vương Học Bình, giống như thấy được đấng cứu thế.

Cảnh Kiếm Phong thầm hô một tiếng, cao, đúng là quá cao, không mất đi chút sức mà chặt đứt tay của Lương Hồng Kỳ, lại mượn cơ hội kéo nhân mã thuộc về lão cục trưởng Văn Tiên. Thủ đoạn này quá đẹp, thậm chí ngay cả Lương Hồng Kỳ cũng khó thể nào đánh đồng, cao thấp rõ ràng.

- Còn lại hai chiếc Nissan, vì cục công an tỉnh bên kia đã có sắp xếp một chiếc cho tôi, vì thế tôi cũng không chiếm danh sách. Anh Cảnh phụ trách công tác hằng ngày trong cục, sự vụ nặng nề, phải có một chiếc xe riêng phục vụ công tác. Anh Lý bên này cũng thường tham gia công tác tiếp đãi, đây là công tác không nhỏ... ....

Vương Học Bình đưa ra ám hiệu, dù là kẻ ngốc cũng hiểu, cục trưởng Vương muốn đưa ra kết luận, bây giờ ai dám phản đối?

Dù là Lý Bân hay Cảnh Kiếm Phong, cả hai đều có địa vị đứng đầu trong ban ngành, ai cũng cao hơn người khác một bậc, không được phối xe thì phối cho ai?

Sau khi đi ra khỏi hội trường, mọi người không hẹn mà cùng thở dài một hơi, trong lòng vừa vui vừa buồn.

Vương Học Bình công khai lợi dụng quy tắc trò chơi đẻ thoải mái chặt đứt tay trái của Lương Hồng Kỳ ở cục công an, ra tay thanh thoát, tàn nhẫn, điều này tạo nên ấn tượng rất sâu cho các thành viên ban ngành, không ai dám khinh thường.

Hơn nữa trong hội nghị hôm nay đã có nhiều nhân vật chủ chốt tỏ thái độ, dù là bị ép hay tự nguyện thì đều xé mặt với Lương Hồng Kỳ, tiến lên con đường khó thể quay đầu.

Hội nghị kết thúc, Cảnh Kiếm Phong cúi đầu buồn bực hút thuốc, hắn ngồi yên không muốn đứng lên.

Vương Học Bình sắp xếp xong mọi thứ, hắn đứng lên cười nói:

- Anh Cảnh, phòng tôi có vài loại trà ngon, còn chưa dùng thử, mời anh đến thưởng thức.

Cảnh Kiếm Phong chỉ chờ những lời này, vì vậy hắn vội vàng gật đầu tán thưởng, sau đó theo sát Vương Học Bình đi về phía phòng làm việc của cục trưởng.

Người ngoài không quan tâm, nhưng tình huống này lại khắc ghi trong lòng Lý Bân.

Vương Học Bình cũng đoán không sai, Lý Bân tạm thời không dám có tư tưởng với vị trí cục trưởng cục công an, nhưng hắn thật sự không quá kiêng kỵ với Cảnh Kiếm Phong trước nay luôn nổi tiếng mềm yếu, vẫn luôn mong chờ vị trí phó cục trưởng thường vụ.

Hai người một trước một sau đi vào phòng làm việc, Cảnh Kiếm Phong rất hiểu quy củ, chết sống cũng không chịu ngồi xuống trước Vương Học Bình.

Mãi đến khi Vương Học Bình lắc đầu ngồi xuống ghế sa lông, Cảnh Kiếm Phong mới khép hai chân ngồi xuống đối diện.

Liễu Sướng trước đó làm thư ký hội nghị, bây giờ trong lòng tràn đầy sùng kính và kính phục Vương Học Bình.

Chỉ cần Vương Học Bình vung tay nhấc chân cũng lấy được đại thắng như kỳ tích, đi theo lãnh đạo như thế này mới thật sự có tương lai.

Sau khi dâng trà đưa thuốc, Liễu Sướng lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc của Vương Học Bình, lúc ra khỏi cửa còn khóa lại.

Liễu Sướng có ngộ tính khá cao, dần dần có thể đuổi kịp nhịp tiến của Vương Học Bình. Tất nhiên Vương Học Bình cũng rất hài lòng với điều này.

Bảo kiếm cũng cần phải mài cho sấc, ngọc không mài giũa thì không đẹp.

- Anh Cảnh, tôi còn trẻ, dễ xúc động, thường xuyên phạm sai lầm, hôm nay thật sự xin lỗi anh. Tôi dùng trà thay rượu, trước tiên biểu đạt lòng hối lỗi.

Cảnh Kiếm Phong nằm mơ cũng không ngờ Vương Học Bình chủ động xin lỗi trước mặt mình, hắn vốn có chút tâm tư bất an, khoảnh khắc này trong lòng càng rối loạn, hắn cuống quýt đứng lên, chân tay luống cuống, hắn lắp bắp nói:

- Cục....Cục trưởng Vương....Sao có thể làm như vậy...Không được... ....

Vương Học Bình bắt tay Cảnh Kiếm Phong, hắn cười nói:

- Anh Cảnh, người không thể nào đạp chân hai thuyền. Thật ra hôm nay tôi ép chính là giúp anh, anh là lão lãnh đạo trong cục công an, có lẽ thấy rõ ràng hàng vi của vài người. Nói thật, hoặc là không có vấn đề, nếu có vấn đề thì nhất định cục diện sẽ vỡ... ....

Cảnh Kiếm Phong tái mặt, hắn liên tục gật đầu phụ họa:

- Đúng vậy, đúng vậy, tôi là người gan nhỏ, không dám động vào những chuyện hư hỏng kia, chỉ có thể làm như không thấy.

Vương Học Bình mỉm cười đứng lên đi đến bên cạnh bàn làm việc, hắn lấy ra một phong thư đưa đến trước mặt Cảnh Kiếm Phong.

Cảnh Kiếm Phong không biết rõ ý nghĩ của Vương Học Bình, nhưng hắn chỉ nhìn vào tiêu đề thì đã ngồi không yên, sau khi lật qua vài trang thì mồ hôi lạnh bùng ra.

Đây là một tờ đơn tố cáo làm cho người ta cảm thấy kinh hoàng, người bị tố cáo không phải là ai khác, chính là con của Cảnh Kiếm Phong, Cảnh Hiểu Cương.

Dù không tìm con để hỏi cho ra lẽ nhưng Cảnh Kiếm Phong vững tin, với thân phận của Vương Học Bình, với nghệ thuật chính trị cao siêu, không thể nào làm giả một tờ đơn tố cáo đưa cho mình.

Cảnh Kiếm Phong nằm mơ cũng không ngờ đội trưởng đội cảnh sát giao thông Cảnh Hiểu Cương lại to gan lớn mật, lại cùng đám buôn lậu xe cấu kết với nhau, kiếm được món lợi không nhỏ.

- Cục...Cục trưởng Vương, vụ án có liên quan đến tôi, tôi sẽ lảng tránh, đồng thời tôi thỉnh cầu đảng ủy cục phái người thẩm tra... ....

Cảnh Kiếm Phong nói ra những lời này có vẻ rất chú ý.

Dựa theo nguyên tắc tố cáo, Vương Học Bình vốn không nên đưa tờ đơn này cho Cảnh Kiếm Phong. Mà nếu Vương Học Bình đã nói rõ với Cảnh Kiếm Phong, hơn phân nửa sẽ không theo đuổi vụ này.

Nhưng vì Vương Học Bình không tỏ thái độ, Cảnh Kiếm Phong còn có nghi kỵ, vì thế mới có hành động lúc này.

Vương Học Bình khoát tay với Cảnh Kiếm Phong, hắn tỏ ý không nên suy nghĩ nhiều rồi cười nói:

- Chúng ta đều là cán bộ lãnh đạo đảng, sao có thể làm những công tác tự lấy đá đập chân mình? Dù là tôi, chưa ai chưa từng bị tố cáo, mục tiêu là chính xác nhưng con đường thường quanh co khúc chiết. Người không phải là thánh hiền, ai có thể không đi? Anh Cảnh, bây giờ nếu chỉ vì một tờ đơn tố cáo thế này mà để cho người của ủy ban kỷ luật xuống bắt người đi điều tra nửa năm, như vậy thì còn ai dám làm công bộc cho dân?

Cảnh Kiếm Phong nghe rõ những lời ám hiệu của Vương Học Bình, vì vậy mà dần bình tĩnh trở lại.

Lúc này trong lòng Cảnh Kiếm Phong đã trong sáng, nếu vừa rồi hắn không chủ động đứng về phía Vương Học Bình, như vậy tờ đơn tố cáo này sẽ tạo nên một tình huống mới.

Cảnh Kiếm Phong nghĩ lại mà sợ, khá lắm, Vương Học Bình tâm cơ thâm trầm, quá đáng sợ.

Hôm nay tờ đơn có thể rơi vào trong tay Cảnh Kiếm Phong, xem như tất cả đã được định luận.

Cảnh Kiếm Phong thầm cười khổ không thôi, Vương Học Bình bày ra tư thái này cho thấy, hắn là kẻ thưởng phạt phân minh.

Thuận thì sống, nghịch thì chết.

Kẻ không thuần phục giống như Hạ Tân sẽ chỉ có thể bị đẩy đi mà thôi.

Kẻ nguyện ý đi theo, ví dụ như Cảnh Hiểu Cương, dù có chút vấn đề cũng được bảo vệ.

Cho đến lúc này thì Cảnh Kiếm Phong còn có thể nói gì? Con trai đã rơi vào tay Vương Học Bình, sau này hắn ngoài cúi đầu cong lưng với Vương Học Bình, còn dám có dị tâm sao?

Cảnh Kiếm Phong thật ra là người biết chuyện, vì trước nay không ôm quyền, luôn khiêm nhượng Lương Hồng Kỳ nên mới vững vàng ngồi ở vị trí số hai trong cục công an.

Có lẽ vì bị Lương Hồng Kỳ áp chế quá lâu, vì thế mà Cảnh Kiếm Phong có thói quen sống an nhàn, mất lòng cầu tiến, vì vậy mới tỏ ra mềm yếu.

Người khác thấy không rõ không nghĩa là Vương Học Bình không rõ, anh Cảnh vì giúp người khác mà thường xuyên cúi người.

Vì thế mà danh tiếng của Cảnh Kiếm Phong dần phát triển, bên người cũng có một đám cán bộ trung thành.

Quan hệ tiếp xúc quan hệ, Vương Học Bình hôm nay ép Cảnh Kiếm Phong đi về phía mình, coi như mơ hồ tiếp nhận các thế lực của Cảnh Kiếm Phong.

Tốc độ lên cấp của Vương Học Bình là quá nhanh, hắn rõ ràng cảm thấy tâm phúc của mình thường có vấn đề về lý lịch và năng lực, tạm thời còn chưa có ai có tác dụng quá lớn.

Dưới tình huống này thì đoàn kết tất cả lực lượng, vặn mọi người trên một sợi dây thừng, toàn lực ứng phó tàn dư của Lương Hồng Kỳ, tất cả là việc cấp bách của Vương Học Bình.

Bây giờ Vương Học Bình đã đuổi Hạ Tân, cần phải có những hoạt động khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.