Xe chạy nhanh lên đường núi, Nghiêm Minh Cao quay đầu lại nhìn, lão phát hiện chỉ có một chiếc xe duy nhất chạy lên.
Sau khi chạy hơn hai mươi phút đường núi, xe bị một trạm gác chặn lại. Trương Vân Thiên giẫm phanh rồi quay đầu giải thích:
- Xem ra hôm nay không tốt cho lắm, dưới tình huống bình thường thì chiếc xe hồng kỳ này của tôi sẽ được cho qua mà không chút ngăn cản.
Nghiêm Minh Cao chỉ cười cười, dù sao hắn cũng không quen Trương Vân Thiên, có vài lời cũng không thể mở miệng.
Vương Học Bình thì không có gì cố kỵ, hắn cười nói:
- Có phải là lại giống như trước, có nhân vật nào đó đến đây?
Trương Vân Thiên gật đầu rồi thở dài:
- Hy vọng không quá xui xẻo như vậy.
Có năm sĩ quan xách súng đứng ven đường, cầm đầu là một viên trung tá, người này nhanh chóng đi đến bên cạnh chiếc xe hồng kỳ.
Vị trung tá kia quan sát biển số xe, sau đó đi đến nhìn rõ tướng mạo và quân hàm của Trương Vân Thiên, hắn khép hai chân chào rồi dùng giọng không kiêu ngạo không xu nịnh nói:
- Chấp hành nhiệm vụ khẩn cấp, xin mời bày ra giấy chứng nhận.
Trương Vân Thiên cũng là quân nhân, cũng quyết quy củ ở Tây Sơn, hắn cũng không nói lời nào mà lấy giấy chứng nhận đưa đến tay viên trung tá.
Viên trung tá xem xét cẩn thận giấy chứng nhận của Trương Vân Thiên, sau khi thấy không có vấn đề gì thì trả lại rồi hỏi:
- Trong xe còn người nào không?
- Bên trong là hai vị khách quý mà thủ trưởng để tôi đưa đến, nghe kỹ đây, không nên hỏi thì đừng hỏi, không nên nói là đừng nói.
Trương Vân Thiên phát hiện có tên đưa đèn pin soi vào trong xe, trong lòng cảm thấy khó chịu, vì vậy nhắc ra thiết luật của khối cảnh vệ.
Viên trung tá giống như không nghe thấy, hắn lạnh lùng nói:
- Tôi cũng là chấp hành mệnh lệnh của thượng cấp.
- Được rồi, chúng tôi có thể đi được chưa?
Có lẽ vì thường liên hệ nhiều lần, Trương Vân Thiên cũng lười so đo, hắn lãnh đạm hỏi.
Lúc này viên trung tá lui sang một bên rồi phất tay cho đi.
Trương Vân Thiên lại khởi động xe, sau khi chạy được một khúc xa, sau đó hắn giảm tốc độ rồi quay đầu cười giải thích:
- Tiểu tử kia là tâm phúc của người nhà, tính cách hào sảng, tửu lượng kinh người, trước kia khi không trực ban cũng thường đến tụ hội.
Nghiêm Minh Cao dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Vân Thiên, thầm nghĩ tiểu tử này nhìn có vẻ rất hào sảng, thật ra cũng có không ít tâm cơ, là loại người giả heo ăn thịt hổ.
Vương Học Bình cũng có chút kinh hãi, tình huống vừa phát sinh vẫn còn rõ ràng trước mắt, nếu không phải Trương Vân Thiên nói toạc ra, dù là ai cũng không ngờ viên trung tá kia lại là bạn bè của hắn.
Tiểu tử này đúng là không phải đèn cạn dầu.
Vương Học Bình ngưng thần suy xét, thu hồi lòng khinh thường, lại đưa ra đánh giá cao hơn với Trương Vân Thiên.
Đám con cháu thế gia phần lớn là những kẻ ăn không ngồi rồi làm xằng làm bậy, nhưng cũng có những kẻ rất có năng lực, xem ra trước kia Vương Học Bình coi thường Trương Vân Thiên.
Trương Vân Thiên phát hiện biểu hiện khác lạ của Nghiêm Minh Cao và Vương Học Bình, vì vậy hắn cười nói:
- Nếu muốn sống tốt thì cũng không dễ dàng.
Vương Học Bình cũng cảm khái vì những ám hiệu của Trương Vân Thiên, năm xưa mìn là một thư ký, lăn lộn đến tận bây giờ, dễ dàng sao?
- Mọi người đều có nhiều tình huống khó khăn!
Nghiêm Minh Cao than khẽ, sau đó lại cảm khái.
bọn họ thầm nghĩ, đúng vậy, dừng nhìn vào gia thế hiển hách của Trương Vân Thiên mà mờ mắt, đối phương rõ ràng sâu không thấy đáy, bên trong cửa thì những chuyện dơ bẩn cũng không thiếu, nghĩ lại cũng làm người ta bị đè nén.
Có một tình huống này chen vào, mọi người cũng mất đi hứng thú lên tiếng, đi đường không nói thêm lời nào.
Độ cao dần tăng, trạm gác trên đường ngày càng nhiều, cũng may chiếc xe hồng kỳ có biển số đặc thù, cực kỳ thông suốt, sau khi đi qua bảy tám khúc cua thì chạy vào một căn nhà tinh xảo.
- Chú Nghiêm, chú kiến thức rộng rãi, những thứ khác cháu cũng không nói đến làm gì, nhưng cá Hồng, bàn tay gấu, chậc chậc, đều là món ngon thủ đô, nơi khác khó thể có được.
Ba người xuống xe, Trương Vân Thiên bắt đầu dùng giọng dõng dạc thổi phồng thức ăn ở nơi đây.
Vương Học Bình thấy vẻ mặt đắc ý của Trương Vân Thiên thì cố ý trêu chọc:
- Có phải thật sự là vậy không? Tôi đã từng nếm qua bàn tay gấu bắc cực.
- Hì hì, bao cậu thỏa mãn, đi thôi, bọn họ cũng đã đi ra.
Trương Vân Thiên đưa tay chỉ về phía hành lang, Vương Học Bình nghiêng đầu nhìn, thấy một đám người mặc tây trang đi về phía bên này.
- Văn Thiên, vị này chính là chú Nghiêm sao?
Một người đàn ông cao gầy mặc một bộ tây phục Armani đi đến gần với vẻ mặt tươi cười hỏi Trương Vân Thiên.
- Chú Nghiêm, để cháu giới thiệu, tiểu tử này gọi là Lý Tranh, cùng cháu ngồi cùng bàn vài chục năm, bây giờ là một nhà giàu nổi tiếng ở thủ đô, chủ tịch tập đoàn kiến trúc Vinh Quang.
Trương Vân Thiên nhìn có vẻ như nói đùa nhưng Vương Học Bình lại có thể nhận ra những ý nghĩ ẩn giấu bên trong.
Chủ tịch tập đoàn kiến trúc Vinh Quang, à, khó trách mà đi tận phía trước, tám phần đã nhìn trúng vị trí phó chủ tịch thường vụ thành phố Tiền Châu của Nghiêm Minh Cao.
Sau vài năm phát triển nhanh chóng, lúc này nhờ vào sự tuyên truyền của quảng cáo mà tin tức và danh tiếng của khu phố cổ ở huyện Nam Vân càng được lan rộng.
Gần đây huyện Nam Vân lại càng cầu tiến, đang quy hoạch một gân golf lớn, không ít con cháu nhà phú quý như ngửi thấy mùi máu tanh, chen chúc tiến đến, hầu như đạp chân lên bậc thềm trước cửa nhà các vị lãnh đạo thành phố Vân Châu và huyện Nam Vân.
Lý Tranh không phải vì điều này mà đến đấy chứ? Vương Học Bình biểu hiện có vẻ rất hào sảng nhưng trong lòng thầm nghĩ về vấn đề này.
Là một miếng thịt lớn, cho ai hay không cho ai thì phải xem vào hiệu quả và lợi ích kinh tế, hơn nữa càng cần xem xét ảnh hưởng đến chính trị, phải cực kỳ cẩn thận.
Nghiêm Minh Cao phản ứng có hơi chậm, nhưng ngay sau đó cũng ý thức được vấn đề.
- Chào chú Nghiêm, chào mừng chú đến thủ đô làm khách.
Lý Tranh nhiệt tình nắm chặt bàn tay phải của Nghiêm Minh Cao:
- Văn Thiên là cháu của chú, cháu và Văn Thiên là anh em đáng tin, tất nhiên cũng là vãn bối của chú.
Lý Tranh nói lời rất hay, chỉ cần nghe qua đã biết đây là một người đầy kinh nghiệm, cực kỳ khéo léo.
Nghiêm Minh Cao là một người quen kêu gọi đầu tư, tất nhiên sẽ phản ứng rất tự nhiên với những tình huống thế này. Lão vừa cười khiêm tốn vừa nói:
- Nếu đã có duyên gặp gỡ thì cứ tự nhiên, đỡ phải phiền toái như vậy.
Sau khi giới thiệu, đám người xem như quen biết nhau, nhóm người trong tòa nhà đi ra, ngoài Lý Tranh còn có một người có độ nặng, đó chính là phó cục trưởng thường vụ cục trang bị tổng cục hậu cần, đại tá Vương Tường Minh.
Lúc này tiến kinh, Vương Học Bình ngoài muốn đến thăm hỏi cục trưởng Phan Tể Dân cục điều phối cán bộ của phòng tổ chức trung ương, đồng thời còn muốn bắt liên lạc với Vương Tường Minh.
Sang năm sẽ đến công đoạn lắp ráp động cơ, cũng chính là giai đoạn quan trọng, sẽ có thể liên hệ với các lãnh đạo cục trang bị của tổng cục hậu cần.
Nếu sớm làm tốt quan hệ với Vương Tường Minh, đây chính là cơ sở cho sự phát triển hạng mục máy bay của Vương Học Bình, là một mối quan hệ cực kỳ có lợi.
Cũng giống như Trương Vân Thiên, Vương Tường Minh là con cháu thế gia, là con cháu họ hàng xa của Vương lão thượng tướng, thân phận và địa vị là không nhỏ.
Trương Vân Thiên lén giới thiệu, hắn và Vương Tường Minh cùng tuổi, từ nhỏ đã cùng nhau chơi đùa trong khu quân ủy trung ương.
Nhưng có lẽ vì tính cách của Vương Tường Minh rất hướng nội, hoặc là mối quan hệ vi diệu giữa hai nhà Trương Vương, vì thế mà mối quan hệ giữa Trương Vân Thiên và Vương Tường Minh lúc này là không xa không gần.
- Bạn học cũ, vị này chính là cục trưởng cục công an thành phố Tiền Châu, là huynh đệ đáng tin của tôi, Vương Học Bình.
Trương Vân Thiên kéo Vương Học Bình đến trước mặt Vương Tường Minh, sau đó long trọng giới thiệu.
Vương Học Bình bắt tay Vương Tường Minh rồi cười nói:
- Đã từng nghe Văn Thiên nhắc qua về anh, cục trưởng Vương là người năng lực siêu quần, rất được quân ủy trung ương tán thưởng. Khi nào có rảnh mời anh đến tỉnh Trung Hạ du ngoạn giải sầu, anh em chúng tôi sẽ tiếp đãi chu đáo.
Vương Tường Minh tỏ ra ung dung, hắn cười nhạt một tiếng nói:
- Nếu có cơ hội đến tỉnh Trung Hạ thì sẽ không thể không gây phiền toái cho phó cục trưởng Vương.
Vương Học Bình vừa rồi đã nghe nói rất rõ ràng, Trương Vân Thiên cũng không giới thiệu mình là phó cục trưởng cục công an tỉnh, bây giờ Vương Tường Minh nói rõ ra, sao không làm người ta kinh hoàng?
- Ha ha, tôi còn trẻ, lý lịch mỏng, ở phía cục công an tỉnh còn cần học tập nhiều hơn, chủ yếu chỉ công tác ở cục công an thành phố mà thôi.
Vương Học Bình kiềm chế cảm giác kinh ngạc, cố gắng giấu diếm thế lực của mình.
Thái độ khiêm tốn cẩn thận của Vương Học Bình chỉ có tác dụng để thử Vương Tường Minh, để xem đối phương phản ứng thế nào.
Vương Tường Minh nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình rồi cười nói:
- Cậu Học Bình, bây giờ cậu đã làm nên sự nghiệp, thật sự là khó khăn không nhỏ.
Lời này của Vương Tường Minh dù nghe thế nào cũng có chút hương vị không đúng, Vương Học Bình cũng khó thể cảm thụ được ý nghĩa bên trong, chỉ có thể cười ha hả rồi dùng giọng tự giễu nói:
- Tôi làm việc, chẳng qua chỉ là những việc nhỏ nhặt mà thôi, nhiều khi còn cần các anh em hỗ trợ.
Vương Tường Minh chỉ gật đầu, sau đó buông lỏng tay đứng bên cạnh Trương Vân Thiên với vẻ mặt không mấy biểu cảm.
Lúc này sắc trời đã tối, ánh đèn bừng lên, Nghiêm Minh Cao nhìn hoàn cảnh bốn phía mà không khỏi kinh hãi. Một chiếc đèn cung đình trước cửa phòng ăn, với năng lực giám định và thưởng thức cổ vật của hắn, ít nhất đây cũng là vật dụng thời Minh Thanh.
Đến khi đi vào đại sảnh thì Nghiêm Minh Cao càng thêm kinh ngạc, ở vị trí trung tâm đại sảnh là một chiếc bàn lớn, hai dãy ghế, đều làm từ gỗ lim, rất cổ.
Khoảnh khắc sau ánh mắt của Nghiêm Minh Cao đã xẹt qua một bình hoa trên bàn bát tiên, thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, sứ trắng xanh tinh xảo, chẳng lẽ là sứ nổi tiếng thời Tống?
Nghiêm Minh Cao nhớ rất rõ những cổ vật thời Tống thế này chỉ còn xuất hiện trong bảo tàng.
Nghiêm Minh Cao nghĩ đến đây mà trong lòng không khỏi đổ mồ hôi lạnh, không dám nghĩ thêm.