Sau khi cải cách thuế thì số tiền thu được ngày càng cao, nhưng tất cả đều được bộ tài chính nắm trong tay. Thuế dần tăng, quyền lực của bộ tài chính ngày càng cao, nhưng ngược lại thì tài chính địa phương ngày càng bị co rút.
Vấn đề là những sự vụ ở địa phương lại không hề giảm, chi tiêu ngày càng lớn, nhưng các bộ và ủy ban trung ương nắm bắt vấn đề dự toán tài chính lại hoàn toàn không biết, vì vậy nên mỗi khi đến cuối năm đều có vấn đề lớn về chuyện dùng tiền.
Những năm nay hậu quả xấu ngày càng rõ ràng, phần lớn địa phương đều là thu không đủ chi, đây chính là vòng tuần hoàn ác tính, ngoài vấn đề chạy hạng mục và chạy tiền, căn bản không còn phương pháp nào khác.
Cứ đến sáu tháng cuối năm thì các tỉnh, thành phố trực thuộc trung ương, thành phố trực thuộc tỉnh, thậm chí cả các quận huyện cũng đều phái cán bộ lên khu thường trú, xuất hiện khắp các đường lớn lối nhỏ ở thủ đô như nấm mọc sau mưa.
Trong thủ đô, ngoài những ban ngành có quyền lực thì còn có những đơn vị trong tay có tiền có hạng mục, địa phương vì kéo chiến tích, kiếm hạng mục, thiếu tài chính mà liên tục chạy qua các bộ ban ngành.
Không có lợi ích sẽ chẳng ai đâm đầu vào, thủ đô và địa phương có quan hệ phối hợp, chạy hạng mục là một phong trào lớn, dù trung ương có hạ lệnh cấm thì hiệu quả cũng rất nhỏ, hầu như không thể nào ngăn cản.
Theo phong trào thành lập khu thường trú ở thủ đô, tất nhiên thành phố Tiền Châu và Vân Châu cũng đều lập khu thường trú, quy mô đầu tư cũng rất lớn.
Nhưng hai khu thường trú này vẫn khác nhau, Tiền Châu là thành phố cấp hai trung ương, năng lượng hoạt động rất mạnh, khu thường trú được quốc hội thông qua. Mà khu thường trú của thành phố Vân Châu cũng đã khai trương được ba năm, nhưng vấn đề phê duyệt thủ tục vẫn chưa xong, không biết năm nào tháng nào mới lấy được văn bản chính thức.
Là một cán bộ lãnh đạo cao cấp, Vương Học Bình và Nghiêm Minh Cao có tư cách ở trong khu thường trú trực thuộc thành phố của mình, nhưng lúc này hai người bọn họ về thủ đô làm việc tư, nếu đến ở trong khu thường trú thì có vẻ không thích hợp.
Dù sao thì bọn họ cũng chỉ ở thủ đô hai ngày mà thôi, vì vậy mà căn nhà của Trương Vân Thiên là nơi đặt chân tốt nhất với Vương Học Bình và Nghiêm Minh Cao.
Sau khi hai vị lãnh đạo được sắp xếp trong nhà của Trương Vân Thiên, Liễu Sướng và Diệp Kim Sơn biết mình không thể nào có tư cách ở lại nơi đây, vì thế cả hai cùng hẹn nhau ra ngoài, tìm một khách sạn không tệ ở gần đó.
Sau khi rửa mặt, vì còn sớm nên còn chưa dùng cơm, lấy Nghiêm Minh Cao làm trung tâm, Vương Học Bình và Trương Vân Thiên ngồi ở hai bên, ba người ngồi trên ghế sa lông vừa uống trà vừa nói chuyện, bầu không khí rất hòa hợp.
- Ha ha, tôi là người nắm được phúc của Vương Học Bình, vì vậy mới được sắp xếp tốt. Chú Nghiêm, không gạt chú, ngoài Học Bình và vài bị anh em tốt, chú là người đầu tiên giá lâm nơi đây.
Trương Vân Thiên cầm trà thơm, nói lời rất hay, làm cho Vương Học Bình ngồi ở bên cạnh rất có mặt mũi.
Nghiêm Minh Cao nhấm nháp trà, lão nghe vậy thì vui vẻ cười nói:
- Đã sớm nghe Học Bình nói Tiểu Văn Thiên là người trọng tình, đáng giá thâm giao, tôi cũng cho rằng như vậy.
Gương mặt Trương Vân Thiên có hơi đỏ, Vương Học Bình ngồi đối diện với Trương Vân Thiên, tất nhiên sẽ không thể bỏ qua biến hóa bên trong.
Nếu nói về gia thế, Nghiêm Minh Cao tất nhiên không thể nào bì kịp Trương Vân Thiên, nhưng nói về kinh nghiệm quan trường, có thể võ đoán, dù là hai Trương Vân Thiên cũng không bằng một chân của Nghiêm Minh Cao.
Tất nhiên chẳng ai hoàn mỹ, nhân vô thập toàn, khuyết điểm lớn nhất của Nghiêm Minh Cao chính là có quá nhiều do dự.
Nhớ năm xưa Nghiêm Minh Cao sở dĩ bị Lý Đại Giang ném vào trong nhà giam, ngoài quá gấp gáp không kịp đề phòng, nhưng Vương Học Bình thân là người đứng xem đã thấy rất rõ ràng, nếu tâm tính không hung ác và không độc địa, căn bản khó thể làm được gì.
Trước đó Nghiêm Minh Cao đã biết rõ mình và Lý Đại Giang là nước lửa khó dung, nhưng vẫn mang tâm lý may mắn, trong lòng tràn đầy niềm tin là Kim Hữu Công có thể xuất thủ tương trợ. Vì vậy mà bỏ lỡ cơ hội tốt, vì thế mới thất bại thảm hại, không còn cơ hội xoay người.
Vương Học Bình đốt thuốc, tâm tư không đặt trong nội dung câu chuyện, hắn luôn xem xét tin tức về Hồng Quân mà Trương Vân Thiên có vẻ cố tình hoặc là vô tình nói ra trước đó. Hồng Quân có giấc mơ trời xanh, mình có "viện nghiên cứu máy cày", hai thứ này có liên lạc gì không?
Nếu có liên quan, Hồng Quân biết được bao nhiêu tin tức?
Vô tình Vương Học Bình cũng không tìm ra được một đầu mối rõ ràng, nhưng hắn tin lời của Trương Vân Thiên, Hồng Quân ít nhất cũng không có ác ý với mình.
Nếu không thì trước đó Hồng Quân cũng không mạo hiểm mà đưa Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan xuống núi.
Dù sau này xem xé thì thấy Hồng Quân có thể làm được như vậy cũng vì Trương lão lên tiếng, nhưng nếu Hồng Quân không muốn gánh chịu trách nhiệm, đại khái có thể tìm lý do để tránh đi.
Khối cảnh vệ trung ương không phải là một cánh quân bình thường, dù là một binh sĩ bình thường cũng phải tra xét ba đời, chỉ cần có vấn đề về ngôn ngữ và hành vi cũng có thể bị xóa tên.
Biết đâu Hồng Quân cũng muốn tiếp cận lão tướng quân, Vương Học Bình thầm quyết định phải tìm hiểu cho rõ thái độ của đối phương, cố gắng tranh thủ sự trợ giúp.
Hễ là người từng xem qua sử sách hoặc đã xem nhiều vở kịch hay tuồng cổ, tất nhiên cũng sẽ rất chú ý đến một chức tránh năm xưa, thái giám.
Trong xã hội hiện đại, tuy chức nghiệp thái giám đã không còn, nhưng mức quan trọng của cảnh vệ, thư ký và lái xe bên cạnh lãnh đạo cũng không thua gì thái giám năm xưa.
Vương Học Bình cố gắng áp chế cảm xúc, hắn giương mắt nhìn, lúc này Nghiêm Minh Cao và Trương Vân Thiên đang bàn về "Tam Quốc Chí" và "Tam Quốc Diễn Nghĩa".
Nếu nói về lịch sử, Vương Học Bình tự thấy mình không thể nào đánh đồng với Nghiêm Minh Cao. Chưa nói đến những thứ gì khác, chiếc tù và sừng trâu năm xưa Nghiêm Minh Cao tặng cho Vương Học Bình, đây là bảo vật có giá trị, vì thế có thể thấy được công lực giám định và thưởng thức cổ vật của Nghiêm Minh Cao là thế nào.
Đến gần giờ cơm tối, điện thoại của Trương Vân Thiên vang lên không dứt. Người điện thoại đến chỉ hỏi về một chủ đề duy nhất, có ra ngoài hay không, mọi người đã đến đông đủ.
Đối mặt với ánh mắt hỏi thăm của Vương Học Bình, Trương Vân Thiên nở nụ cười thật thà, hắn giải thích:
- Nghe nói chú Nghiêm từ Vân Châu xa xôi đến đây, đám anh em của tôi đều hô hào muốn đãi khách. Hì hì, tôi đây cũng là người trong túi không tiền.
Ánh mắt Nghiêm Minh Cao chợt ngưng tụ, lời nói của Trương Vân Thiên mơ hồ lộ ra chút ý nghĩa, làm cho lão có mặt mũi. Có thể thấy những nhân vật xưng anh em với con cháu Trương gia cũng không phải tầm thường.
Vương Học Bình lại mơ hồ nghe Trương Vân Thiên từng đề cập qua, ngoài Hồng Quân, hắn còn có ba người bạn công tác trong quân đội.
Trương Vân Thiên thấy Nghiêm Minh Cao có chút do dự, vì vậy hắn mỉm cười kéo tay Nghiêm Minh Cao rồi giải thích:
- Chú Nghiêm, dù thế nào thì bữa tiệc đón gió tẩy trần này sẽ không thể thiếu, xin chú cùng tham gia.
Nghiêm Minh Cao vốn rất mâu thuẫn, vừa muốn kéo quan hệ với đám con nhà quan này, nhưng cũng có chút bận tâm, sợ rằng bọn họ không nể mặt.
Lúc này Trương Vân Thiên đã nói như vậy, Nghiêm Minh Cao cũng không phản bác, vì vậy đành gật đầu đồng ý đi uống rượu giải sầu.
Trường hợp hôm nay nếu đem theo thư ký là không phù hợp, vì vậy Vương Học Bình nhấc điện thoại gọ cho Liễu Sướng, nói Liễu Sướng và Diệp Kim Sơn tự giải quyết vấn đề cơm tối.
Sau khi ra khỏi cửa, Trương Vân Thiên tự mình lái xe chở Vương Học Bình và Nghiêm Minh Cao chạy về phía tây thủ đô.
Lúc đầu Vương Học Bình còn không quá để ý, dần dần hắn phát hiện ra vấn đề, chiếc xe này chạy về phía Tây Sơn.
Nếu không phải đã từng vì việc tư mà lui tới thủ đô, Vân Châu và Tiền Châu, Vương Học Bình sẽ không thể nào biết được con đường này đi lên Tây Sơn.
Tây Sơn là một ngọn núi thuộc về Thái Hành Sơn, người cổ xưng là Thái Hành Chi Thủ, lại xưng là Tiểu Thanh Lương Sơn, dãy núi như một con giao long bảo vệ xung quanh thủ đô từ phương tây, vì thế người cổ gọi đây là "Cánh tay phải của thần".
Sau khi kiến quốc, những nhân vật quan trọng trong quân ngũ đều xây biệt thự trên dãy núi phía tây, năm xưa nguyên soái Diệp cũng từng xây biệt thự ở Tây Sơn.
- Này, anh cũng đừng làm quá mức long trọng được không, tôi là tiểu nhân cảm thấy rất sợ, sợ là không thể chịu đựng được.
Vương Học Bình cảm thấy mình và Nghiêm Minh Cao lần này lặng lẽ về thủ đô, vốn nên an phận, bớt làm việc lớn, nếu không sẽ mang đến những phiền toái không cần thiết.
- À, thế này nhé, Học Bình cậu đến thủ đô, tôi thật ra cũng không muốn quản. Nhưng chú Nghiêm đến, tôi dù sao cũng là vãn bối, cần phải tiếp đãi đúng cách chứ?
Trương Vân Thiên không rời mắt khỏi mặt đường, hai tay giữ chặt vô lăng, cũng không quay đầu mà giải thích:
- Với thân phận và địa vị của chú Nghiêm, có thứ tốt gì chưa được thử qua? Hôm nay tôi muốn làm mới lạ, vì thế mới quyết định bày tiệc ở khu đối ngoại của quân ủy là Tây Sơn Trúc Uyển.
Tây Sơn Trúc Uyển, bốn chữ này vừa được Trương Vân Thiên nói ra khỏi miệng thì Nghiêm Minh Cao không khỏi hít vào một hơi lạnh.
Người không biết hoặc tin tức không linh thông sẽ nghĩ rằng món ăn ở Quốc Tân Quán là tốt nhất, thật ra nếu bàn về vấn đề phong phú, tay nghề tinh xảo, Tây Sơn Trúc Uyển nằm trong sự quản lý của nhà khách quân ủy trung ương mới được xem là tốt nhất.
Trong thể chế chính trị hiện hành, rõ ràng là báng súng tạo ra chính quyền, những lão tướng trong quân ngũ, lão hồng quân, lão nguyên soái đã bỏ biết bao công sức, nhiệt huyết, sinh lực để giành lấy non sông. Lúc này bọn họ hưởng chút phúc về già, chẳng lẽ còn là vấn đề sao?
Nghiêm Minh Cao sở dĩ biết rõ Tây Sơn Trúc Uyển thần bí cũng là vì Kim Hữu Công từng có một lần quá chén và vô tình nói như vậy, người nói vô tâm nhưng người nghe hữu ý, vì vậy mà Nghiêm Minh Cao nghe xong thì luôn khắc ghi.
Vương Học Bình cũng là người biết chuyện, Trương Vân Thiên mở tiệc trong Tây Sơn Trúc Uyển cũng xem như có khổ tâm. Phải biết rằng với thể chế hiện hành, dù anh có tiền tỷ cũng chưa chắc vào đây được.