Nhà ga phía tây thủ đô, Vương Học Bình và Nghiêm Minh Cao vừa mới đi ra.
- Học Bình, bên này.
Vương Học Bình nghe thấy tiếng gọi lớn của Trương Vân Thiên.
Vương Học Bình quay đầu nhìn, hắn phát hiện Trương Vân Thiên mặc một bộ quân phục đại tá vẫy tay với mình. Bên cạnh Trương Vân Thiên là Hồng Quân đang mặc trang phục bình thường, chính là phó đoàn trưởng khối cảnh vệ trung ương.
- Chú Nghiêm, công tử coi tiền như rác đã đến.
Vương Học Bình vừa phất tay với Trương Vân Thiên vừa cười nói lời vui đùa với Nghiêm Minh Cao.
Nghiêm Minh Cao thấy Trương Vân Thiên với gương mặt nở nụ cười cực kỳ dù côn, vì vậy mà không khỏi mỉm cười. Vương Học Bình cũng không giấu lão khi kết giao với Trương Vân Thiên, xem ra lúc này địa đầu xà ra sân ga đón người.
Vương Học Bình và Nghiêm Minh Cao đi về phía Trương Vân Thiên.
Khi đến gần thì Nghiêm Minh Cao và Vương Học Bình chợt phát hiện hai chiếc xe con "hồng kỳ*" dừng sau lưng Trương Vân Thiên và Hồng Quân.
(*: Xe của lãnh đạo cấp cao)
Nghiêm Minh Cao chỉ cần liếc mắt là biết hai chiếc xe này thuộc về quân ủy trung ương, vì vậy mà trong lòng chợt kinh hoàng. Lão vô thức đánh giá lại, đưa mắt nhìn Hồng Quân nãy giờ luôn đứng trầm mặt bên cạnh Trương Vân Thiên.
Có thể là phát hiện Vương Học Bình nhìn về phía mình, gương mặt đen nhẻm của Hồng Quân có hơi căng ra, sau đó khẽ gật đầu với Nghiêm Minh Cao, xem như bắt chuyện.
"Hảo tiểu tử, xem ra rất có khí thế, người đàn ông mặt đen này không phải kẻ đầu đường xó chợt, không thể xem thường!"
Nghiêm Minh Cao thầm có chuẩn bị, biểu hiện lại điềm nhiên như không, trên mặt là nụ cười ấm áp, lão chậm rãi đi về phía Trương Vân Thiên.
Trương Vân Thiên nhanh chóng tiến lên ôm vai Vương Học Bình, hắn dùng sức lay động một lúc rồi cười ha hả nói:
- Đoàn tàu tốc hành hôm nay đến muộn hơn một giờ, làm cho tôi và Hồng Hắc Tử chờ một chặp, lát nữa đến hội sở thủ đô, tất cả chi tiêu xem như cậu làm chủ.
Nghiêm Minh Cao đang ở bên cạnh, Vương Học Bình không muốn vì gặp mặt huynh đệ mà lạnh nhạt thủ trưởng cũ, hắn đẩy Trương Vân Thiên ra, sau đó kéo đối phương đến trước mặt Nghiêm Minh Cao cười nói:
- Tôi và anh là anh em, chú Nghiêm lại là chú tôi, cũng chính là chú của anh, dù sao thì anh cũng phải có chút biểu hiện chứ?
Trương Vân Thiên vỗ đầu một cái, hắn giống như chợt bừng tĩnh, vì vậy mà duỗi hai tay bắt chặt tay Nghiêm Minh Cao, lại nở nụ cười hàm hồ nói:
- Chú, cũng không ngờ cháu thấy mặt tiểu tử Học Bình kia thì quên mất, chú đừng để ý, hì hì... ....
- Văn Thiên, cũng thường nghe Học Bình nhắc về cậu, cậu đúng là bằng hữu tốt, rất nghĩa khí.
Nghiêm Minh Cao bày ra bộ mặt hớn hở, lão khẽ đong đưa tay Trương Vân Thiên, tỏ vẻ thân cận.
Nghiêm Minh Cao là người lăn lộn quan trường vài chục năm, bây giờ lại là thường ủy thị ủy, phó chủ tịch thường vụ thành phố Vân Châu, sao lão không hiểu rõ, thật sự loại người như Trương Vân Thiên không thèm quan tâm đến mình, hôm nay đối phương khách khí như vậy cũng vì nể mặt Vương Học Bình mà thôi.
Khi Trương Vân Thiên tỏ ra thân mật với Nghiêm Minh Cao, Vương Học Bình lại đi đến trước mặt Hồng Quân, hắn dùng giọng có ý nghĩ nói:
- Sự việc lần trước coi như làm phiền anh... ....
Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan có thể thuận lợi chạy ra khỏi sơn trang tất nhiên cũng vì Trương Vân Thiên và Hồng Quân bỏ ra nhiều sức lực, không thể không cảm ơn.
Hồng Quân vươn tay bắt chặt tay Vương Học Bình, sau đó lại rút về, hơn nữa còn lạnh lùng nói:
- Chỉ vì nể mặt Văn Thiên mà thôi, cũng không thể có lần thứ hai.
Dù Vương Học Bình lòng dạ sâu sắc thì vẫn có chút xấu hổ vì biểu hiện không quan tâm nhân tình của Hồng Quân, cũng may năng lực biểu hiện của hắn là rất tốt, hắn dùng giọng chân thành nói:
- Dù sao thì phần nhân tình này Học Bình tôi vẫn nhớ kỹ, tương lai nếu có gì cần, tôi tuyệt đối nghiêm túc.
Hồng Quân nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình, sau đó quay đầu đi chỗ khác. Vương Học Bình nhìn sang và thấy một nửa gương mặt không có chút bận tâm của Hồng Quân, giống như thế giới này không có thứ gì làm hắn phải chú ý.
Khối cảnh vệ trung ương là thứ gì, Vương Học Bình là cục trưởng cục công an thành phố, tất nhiên hắn hiểu rất rõ. Hồng Quân thân là phó đoàn trưởng cấp phó quân, rõ ràng có tư thái để kiêu ngạo, không cần phải nói nhiều.
- Nếu hôm nay đã có duyên gặp lại, tối nay tôi xin mượn hoa hiến phật, Văn Thiên làm chủ, chúng ta không say không về.
Nếu Hồng Quân đã không muốn nhắc đến chuyện cũ, Vương Học Bình cũng không phải là người chỉ biết nịnh nọt, đơn giản chuyển chủ đề lên người Trương Vân Thiên.
Hồng Quân giống như không nghe thấy lời nói củae Vương Học Bình, hắn chắp tay sau lưng mà cười nhạt một tiếng. Đừng nhìn vào tướng mạo xấu xí của hắn mà xem thường, lúc này Vương Học Bình thấy trên người đối phương có một phần phong độ khó kiếm.
Có lẽ biết được tính tình của Hồng Quân, Trương Vân Thiên đến chào chỏi Nghiêm Minh Cao nhưng cũng không chủ động giới thiệu thân phận của Hồng Quân, chỉ hời hợt nói đó là một người bạn tốt, ngẫu nhiên gặp mặt trên đường... .....
Nghiêm Minh Cao là người khôn khéo, chỉ cần nhìn vào cách nói hời hợt của Trương Vân Thiên là có thể đoán được, Hồng Quân này không dễ tiếp xúc, nếu gắng gượng làm quen để rồi mất mặt, không bằng coi như không.
Sau khi cười nói một phen, Trương Vân Thiên đưa Nghiêm Minh Cao và Vương Học Bình lên chiếc xe thứ nhất, mà Hồng Quân thì chui vào chiếc xe còn lại mà không lên tiếng.
Tiếng còi cảnh sát vang lên chói tai, hai chiếc xe gào thét xông ra khỏi sân ga chật kín người.
Sau khi rời khỏi sân ga, Hồng Quân cũng không nói lời nào mà chạy về phía tây, lúc này coi như cùng Trương Vân Thiên mỗi người một ngã.
Trương Vân Thiên sờ lên đầu, hắn dùng giọng có chút ngại ngùng giải thích với Vương Học Bình:
- Gần đây anh Hồng có chuyện không vui, cậu cũng đừng chú ý.
Vương Học Bình còn chưa mở miệng thì Nghiêm Minh Cao đã cười nói:
- Ha ha, lãnh đạo quân ủy trung ương có thể đến sân ga đón người, điều này đã làm chúng tôi nở mặt nở mũi lắm rồi.
Trương Vân Thiên có chút kinh ngạc, lời nói của Nghiêm Minh Cao có vài phần nội dung, chỉ điểm ra chút thân phận của Hồng Quân, lại không làm cho bầu không khí trong xe quá xấu hổ, không hỗ danh là lão quan trường.
Vương Học Bình cũng không quá kinh ngạc vì lời nói của Nghiêm Minh Cao, nếu không có năng lực thì Nghiêm Minh Cao sao có thể được cáo già Kim Hữu Công tán thưởng?
- Ha ha, Văn Thiên, chỗ này không có người ngoài, nói đi, tính toán chiêu dãi chú Nghiêm và tôi thế nào đây?
Vương Học Bình và Trương Vân Thiên có rất nhiều liên hệ cảm tình và lợi ích, ngoài vài vấn đề phạm húy kiêng kỵ, căn bản hai người đã đạt đến trình độ nói cười không chút kiêng kỵ.
Trương Vân Thiên hít vào một hơi thuốc rồi dùng giọng thần bí nói:
- Tôi đã sắp xếp chỗ ở, đó là nhà tôi.
- Cái gì?
Nghiêm Minh Cao cũng không ngờ một ngày mình được tiến vào trong nhà của Trương lão, một trong Cửu lão, vì vậy mà dù lòng dạ có sâu sắc thế nào cũng không nhịn được phải kêu ra tiếng.
Vương Học Bình hiểu tính cách của Trương Vân Thiên, vì vậy mà đầu óc khẽ xoay chuyển, hắn cười giải thích với Nghiêm Minh Cao:
- Chú Nghiêm, Văn Thiên có một căn nhà rất tốt ở thủ đô, bốn gian hai sảnh, hoàn toàn không tệ, rất yên tĩnh.
Nghiêm Minh Cao khẽ thở ra, trong lòng thầm chế giễu chính mình, lão là một phó chủ tịch thường vụ cấp phó phòng, vào thành phố thì chẳng khác nào nông dân lên thành phố.
Vương Học Bình giải thích rất kịp thời, Nghiêm Minh Cao thầm cảm thấy vui vẻ, không ngờ mới không lâu mà Vương Học Bình đã có quan hệ tốt như vậy với con cháu Trương gia, thật sự có thêm được viện binh.
- Học Bình, cậu thật sự muốn đến làm khách nhà Phan Tể Dân sao?
Trương Vân Thiên đột nhiên đề cập đến Phan Tể Dân, điều này làm cho Vương Học Bình chợt sinh ra cảm giác khó thể đề phòng.
Vương Học Bình dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Trương Vân Thiên vài lần, sau đó hỏi:
- Anh biết cục trưởng Phan?
- Hì hì, tôi không quen sao? Chị dâu của tôi, vợ của anh Hồng không phải là em của vợ anh Phan sao? Hì hì, mối quan hệ này cũng đủ phức tạp, cậu phải hiểu chứ?
Nội dung lời nói của Trương Vân Thiên thật sự làm cho Vương Học Bình và Nghiêm Minh Cao cảm thấy rất kinh ngạc.
Vương Học Bình suy xét lại, hắn chợt hiểu ra và cười nói:
- Văn Thiên, hôm nay anh nhắc đến vấn đề này, lại đưa anh Hồng đến, không phải có mục đích gì đấy chứ?
- Hì hì, cục trưởng họ Phan kia cực kỳ khó chơi, núi sau lưng cũng rất cứng, nếu không thì cậu cho rằng vị trí trọng yếu như vậy sẽ đến lượt anh ta ngồi lên sao?
Trương Vân Thiên vừa giải thích vùa không quên mồi thuốc cho Nghiêm Minh Cao, coi như nể mặt Vương Học Bình.
Vương Học Bình thấy Trương Vân Thiên biết điều như vậy thì tâm tình thật sự có chút sảng khoái, hắn cười tủm tỉm nói:
- Anh xác định anh Hồng sẽ ra tay?
- Hì hì, tên kia bày ra bộ dạng lợn chết không sợ nước nóng, ôi, nói thật, điểm này tôi không được như anh ta.
Trương Vân Thiên nói:
- Nhớ năm xưa trong khu ký túc xá quân ủy trung ương, tôi và anh Hồng là những tiểu quỷ, anh Hồng rất tốt với tôi, cậu biết nguyên nhân gì sao?
- Nguyên nhân gì?
Vương Học Bình thật sự rất muốn biết.
- Hì hì, điều này tạm thời thật sự không đề cập đến, cậu chỉ cần biết một chút là được, anh Hồng không có ác ý với cậu.
Trương Vân Thiên thở dài nói:
- Tiểu tử kia từ nhỏ đã có giấc mộng trời xanh.
Vương Học Bình bừng tỉnh, xem ra hôm nay Hồng Quân xuất hiện và đã nể mặt nể mũi, can bản vì hắn nắm "viện nghiên cứu máy cày".
Vương Học Bình nghĩ đến đây mà thầm sinh ra cảnh giác, sự việc mà hắn cho là bí ẩn đã sớm bộc lộ rõ trong mắt Hồng Quân.
Nghiêm Minh Cao không biết rõ Vương Học Bình làm gì, thậm chí còn đã làm ra động cơ Qua Phiến Bát, vì vậy cũng không có cảnh giác với lời nói của Trương Vân Thiên. Lão chỉ cho rằng Trương Vân Thiên muốn giữ chặt Hồng Quân, âm thầm giúp Vương Học Bình, đây tất nhiên là chuyện tốt.
Khi thấy Vương Học Bình rơi vào trầm tư, Trương Vân Thiên cười cười nói:
- Học Bình, thiên hạ này đều là quạ đen, nhưng cũng có vài người tình nguyện làm vài việc.
Nghiêm Minh Cao có thể nghe ra chút vấn đề trong lời nói của Trương Vân Thiên, vô tình cũng không hiểu rõ. Dựa theo những gì lão hiểu, Tiểu Trương và Vương Học Bình đang làm một giao dịch bí hiểm gì đó.