[Dịch] Lãnh Đạo

Chương 381 : Cái gì gọi là chênh lệch.




Nghiêm Minh Cao đã nói rất rõ, chỉ cần quyền sử dụng, không cần quyền tài sản, coi như tiếp nhận tâm ý của Vương Học Bình, cũng không làm xấu đi tình cảm giữa hai người, có thể nói là nhất tiễn song điêu.

Vương Học Bình tất nhiên sẽ thầm hiểu điều này, hắn vốn cũng không có ý muốn đưa bất động sản cho Nghiêm Minh Cao, vì Nghiêm Minh Cao năm nay mới hơn năm mươi, ít nhất còn nhiều năm làm lãnh đạo. Với sự phát triển không ngừng về quyền thế và địa vị, bên ngoài còn nhiều kẻ muốn được vuốt mông ngựa, bất động sản là thứ gì mà không thể có?

- Chú Nghiêm, có một câu nói, uống nước không nên quên người đào giếng... ....

Vương Học Bình mở miệng đã bị Nghiêm Minh Cao cắt ngang, lão trừng mắt:

- Năm xưa khi tôi gặp rủi ro, ngay cả lão lãnh đạo cũng không thể ra tay, nếu không phải cậu...Ôi...Tôi đây vẫn nhớ rất rõ.... ....

Nghiêm Minh Cao vỗ mạnh lên vai Vương Học Bình, sau đó dùng giọng sầu não nói:

- Được rồi, chú cháu chúng ta cũng nhiều ngày mới gặp lại, đừng nói đến những thứ này, nói đến những chuyện vui vẻ hơn là được.

Vương Học Bình gật đầu:

- Chú Nghiêm, mời uống trà.

Vương Học Bình tự tay rót một ly trà đưa đến trước mặt Nghiêm Minh Cao.

Nghiêm Minh Cao khẽ gật đầu, tiếp nhận ly trà, uống từng ngụm nhỏ. Lúc đầu có hơi đắng, sau đó là hương vị đậm đà ngọt ngào.

Dựa theo tính toán của Nghiêm Minh Cao, sau khi lão lên làm phó chủ tịch thì trạng thái lý tưởng nhất chính là Vương Học Bình sẽ làm bí thư huyện ủy Nam Vân.

Không ngờ thần xui quỷ khiến lại cho Vương Học Bình nhảy lên làm cục trưởng cục công an thành phố Tiền Châu, vượt qua chức vụ lãnh đạo huyện ủy, bước vào hàng ngũ những cán bộ cấp bậc phó phòng, vận làm quan không chỉ là thông thoáng như bình thường.

Phải biết rằng cán bộ bình thường trong huyện rất khó được đề bạt, phải là cựu chiến binh công tác nhiều chục năm, sắp về hưu mới phát triển lên đến cấp chính khoa mà thôi, đúng là một dị số.

Đã nhiều ngày không gặp, Nghiêm Minh Cao thầm quan sát, lão thấy Vương Học Bình vẫn rất cung kính, vì vậy mà trong lòng không khỏi vui vẻ, thầm nghĩ Vương Học Bình này vẫn khá tốt, vẫn chưa thay đổi.

Phó chủ tịch thường vụ thành phố Vân Châu coi như là hạng người quyền cao chức trọng, nhưng đâu có thể đánh đồng với một vị cục trưởng cục công an tỉnh thành?

Tất cả cơ quan ban ngành của tỉnh đều tập trung ở tỉnh thành, hệ thống công an lại có đặc quyền lớn, rõ ràng là ngẩng đầu không thấy nhưng cúi đầu sẽ gặp. Địa vị của Vương Học Bình hôm nay không tính là cao nhưng lực ảnh hưởng là tuyệt đối không thể xem thường.

- Học Bình, hôm nay có chủ tịch Hà làm chỗ dựa cho cậu, cậu cần phải chú ý mới được.

Nghiêm Minh Cao đặt ly trà xuống rồi hảo tâm nhắc nhở Vương Học Bình.

Vương Học Bình cảm thấy trong lòng ấm áp, hắn cười nói:

- Trong nhà có một người chú đúng là rất tốt, bây giờ bên cạnh cháu kẻ vuốt mông ngựa quá nhiều, nhưng nói những lời bảo vệ cháu như chú đúng là quá ít.

- Ha ha, cậu không chê những ông lão như tôi quá dông dài là được.

Nghiêm Minh Cao vui vẻ từ tận đáy lòng với Vương Học Bình, quan trường hiểm ác, thay đổi bất thường khó ngờ, nếu không giữ lòng bình thường, rất khó nói tương lai không té ngã.

- Sao có thể như vậy, chúng ta là gì chứ?

Vương Học Bình thổi một hơi rồi nhấp một ngụm trà thơm lừng vào miệng.

- Học Bình, lúc này tôi đưa cậu đến gặp mặt cục trưởng Phan, những công tác kế tiếp thì phải xem vào chính cậu.

Nghiêm Minh Cao tự biết con đường làm quan của mình cùng lắm chỉ đến cấp chủ tịch thành phố mà thôi, nếu may mắn hơn sẽ làm bí thư thị ủy vài năm, coi như đã có thành tích lớn.

Mà Vương Học Bình còn trẻ đã là cán bộ cấp phó phòng, tương lai rõ ràng là khó thể dự đoán, Nghiêm Minh Cao cảm thấy vui vẻ dùm cho Vương Học Bình, đồng thời cũng lo lắng hắn không điều tiết được tâm tính, vì vậy mới nhân cơ hội sinh nhật cục trưởng Phan để đề cử Vương Học Bình, xem như làm tốt đường lui.

Nghiêm Minh Cao luôn đi theo bên cạnh Kim Hữu Công, mưa dầm thấm đất, không nếm qua thịt heo nhưng chẳng lẽ chưa thấy heo chạy? Thượng tầng đấu tranh rất phức tạp, ai cũng thấy rất rõ ràng, chỉ cần không cẩn thận là biết đâu trước mặt là vực sâu vạn trượng?

Vương Học Bình thầm hiểu, Nghiêm Minh Cao thật sự coi mình như con cháu, chỉ sợ mình vô ý mà rơi vào thế thua cuộc. Hắn biết rất rõ cục điều phối cán bộ là ban ngành có tính chất gì của phòng tổ chức trung ương, nói ngắn gọn thì đây chính là đơn vị có nhiệm vụ khảo sát phân công điều phái các cán bộ cấp tỉnh, tầm quan trọng không cần nói cũng biết.

Hơn nữa Phan Tể Dân thân là ủy viên đảng ủy khối, là một quan lớn cấp phó bộ, nắm quyền bỏ phiếu trong hội nghị ban ngành, lực ảnh hưởng tuyệt đối không phải thấp.

- Cậu đưa đến lễ vật gì?

Nghiêm Minh Cao ném một điếu Trung Hoa cho Vương Học Bình rồi cười hỏi.

- Ha ha, cháu cũng hiểu cục trưởng Phan là quan thanh liêm, lần đầu cháu đến thăm chỉ mang theo chút đặc sản, chú thấy thế nào?

Vương Học Bình đã sớm thông qua Tiết Văn mà biết rõ nhiều vấn đề, nhưng hắn cũng không nói rõ với Nghiêm Minh Cao.

Nghiêm Minh Cao nở nụ cười hài lòng, lão giống như có suy nghĩ rồi nói:

- Học Bình, cậu đã trưởng thành, với vị trí của anh Phan, thật sự có rất nhiều người dõi mắt nhìn theo.

Vương Học Bình vừa tiếp nhận lời chỉ dạy vừa thầm nghĩ, với loại người như Phan Tể Dân, tuyệt đối không thể sử dung một cách đơn giản, biết đâu cả đời này chỉ có thể nhờ lãnh đạo một lần, và đó chính là cơ hộ cải tử hoàn sinh.

Có việc mới lên chùa thắp hương, đây không phải là tác phong của Vương Học Bình. Ngày thường hắn đã làm đủ tất cả công tác nhưng không đưa ra bất kỳ yêu cầu gì, điều này làm cho cục trưởng Phan thiếu nợ ngày càng nhiều, tương lai sẽ càng khó xử, như vậy mới dễ sử dụng.

- Học Bình, có chuyện tôi cần đề tỉnh cậu, đó là lão lãnh đạo... .....

Có vài lời Nghiêm Minh Cao không nói ra cho rõ ràng, nhưng Vương Học Bình vừa nghe đã hiểu.

Vương Học Bình nhíu mày suy nghĩ một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn Nghiêm Minh Cao rồi thở dài nói:

- Cháu nghĩ khi kết hôn vẫn mời lão lãnh đạo làm chủ hôn, chú thấy thế nào?

Hai mắt Nghiêm Minh Cao chợt lóe lên, lúc đầu cảm thấy không ổn, nhưng sau đó suy xét lại tinh tế và phát hiện tác dụng lớn bên trong, vì vậy mà không khỏi nở nụ cười hỏi ngược lại:

- Cậu không có ý định để cho chủ tịch Hà làm chủ hôn sao?

- Chú Nghiêm, Học Bình cháu có nhiều bệnh nhưng vẫn có một thứ tốt, đó là nhớ tình bạn cũ.

Vương Học Bình dùng bật lửa châm thuốc cho Nghiêm Minh Cao.

- À, nhớ tình cũ, nhớ tình bạn cũ.

Nghiêm Minh Cao khẽ nhếch miệng, Vương Học Bình phát hiện Nghiêm Minh Cao có vẻ rất thoải mái.

Lúc này ở trong sân, Liễu Sướng và thư ký của Nghiêm Minh Cao là Diệp Kim Sơn đang kéo ghế ngồi trò chuyện với nhau.

Liễu Sướng mời thuốc Diệp Kim Sơn, sau đó đưa tay chỉ vào một giàn nho rồi cười nói:

- Chủ nhiệm Diệp, sau này anh đến đây nhớ tưới nước thường xuyên.

Diệp Kim Sơn có thể nghe rõ ý nghĩ lời nói của Liễu Sướng, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười:

- Chút chuyện như vậy còn cần trưởng khoa Liễu chỉ bảo, thật sự có chút ngại ngùng.

Trước đây Liễu Sướng và Diệp Kim Sơn cũng chỉ gặp mặt vài lần mà thôi, nhưng có thể nói là không xa lạ gì.

Cũng may có Liễu Ngân Hà ở bên cạnh chỉ điểm, vì vậy Liễu Sướng biết rõ Diệp Kim Sơn coi như là người bên cạnh Nghiêm Minh Cao, Diệp Kim Sơn có thể đi theo Nghiêm Minh Cao từ văn phòng huyện ủy lên đến khối chính quyền thành phố Vân Châu, tất nhiên phải có năng lực.

Trái lại Diệp Kim Sơn là một cán bộ trưởng thành ở huyện Nam Vân, tất nhiên hắn biết rất rõ về Liễu Sướng. Cha của Liễu Sướng là Liễu Ngân Hà hiện tại đang làm cục trưởng cục công an huyện Nam Vân, hơn nữa còn là thường ủy thị ủy, bí thư ủy ban tư pháp, mối quan hệ này nếu nói không chính xác thì cũng sẽ có ngày được dùng.

Hai vị lãnh đạo có quan hệ tình cảm nồng dậm, hơn nữa còn có giao tình khá đậm, vì vậy giữa Liễu Sướng và Diệp Kim Sơn tất nhiên cũng có cảm tình, nhanh chóng trở thành bạn tốt.

- Anh Diệp, bên phía thành phố Vân Châu nếu có tình huống gì thì xin kịp thời chỉ bảo dùm. Còn bên phía tỉnh thành, chỉ cần có việc gì tôi làm chủ được, anh cứ lên tiếng, tôi sẽ tuyệt đối nghiêm túc.

Liễu Sướng nói ra lời này tất nhiên có ý kết giao, Diệp Kim Sơn nghe vậy cũng cảm thấy rất thỏa mãn.

Diệp Kim Sơn cười cười rồi dùng giọng thử thăm dò nói:

- Cậu của tôi có mở một nhà máy sản xuất khí tài phòng cháy ở tỉnh thành, chất lượng tuyệt đối là rất tốt, nếu có thể, kính xin cậu giúp đỡ nhiều hơn.

Hai năm qua Liễu Sướng được yêu tinh Chu Huyền kèm cặp, đã sớm không còn là một cảnh sát chỉ biết đâm đầu phá án như trước. Sau khi nghe xong ám hiệu của Diệp Kim Sơn, hắn không khỏi nở nụ cười rồi mỉm cười nói:

- Chỉ cần chính sách cho phép, tôi nhất định sẽ quan tâm.

Diệp Kim Sơn vốn lo lắng Liễu Sướng còn trẻ, phải thử xem thế nào, hôm nay tuy Liễu Sướng chỉ nói lời hứa tạm thời, nhưng trong lòng Diệp Kim Sơn an ổn hơn rất nhiều, cảm thấy đối phương có thể kết giao.

Trong quan trường chỉ cần có sự việc gì đó thì ai cũng nói như vậy, dù nắm chắc mười phần thì kẻ có kinh nghiệm cũng sẽ lưu lại cho mình con đường sống.

Biểu hiện của Liễu Sướng thật sự vượt xa tưởng tượng của Diệp Kim Sơn, sau đó tất nhiên hai người nói cười càng hợp ý hơn.

Lâm Mãnh và lái xe Tiểu Trần của Nghiêm Minh Cao đứng sóng vai nhau ở bên cạnh xe, hai người đều là kẻ nghiện thuốc, vì vậy mà lúc này sương khói lượn lờ.

Sau khi hút hết bốn điếu thuốc thì Tiểu Trần không nhịn được mà mở miệng hỏi Lâm Mãnh;

- Tôi thấy chiếc Audi của cậu có vẻ không giống bình thường.

Lâm Mãnh khẽ gật đầu, hắn dùng giọng ngắn gọn nói:

- Máy xe đã thay đổi.

Tiểu Trần dùng giọng hâm mộ nói:

- Tôit thấy xe biển số phân khu, lại nằm trong phạm vi trăm số đầu, rõ ràng ra khỏi cửa cũng thuận tiện hơn.

Lâm Mãnh đưa mắt nhìn Tiểu Trần, thầm cảm thấy tiểu tử này chạy xe cho chủ tịch Nghiêm và ánh mắt vẫn có chút ngắn.

Lâm Mãnh nghĩ lại mà không khỏi buồn cười, với thực lực của Vương Học Bình, há có thể so sánh với kẻ đầu đường xó chợ?

- Anh thử xem.

Lâm Mãnh cũng không nói nhiều, ý tứ rất rõ ràng, để cho Tiểu Trần thử sự khác biệt.

Tiểu Trần cũng không nói nhiề, tiếp nhận chìa khóa của Lâm Mãnh, ngồi vào phòng điều khiển, khởi động xe.

Lâm Mãnh ngậm thuốc, hắn thấy vẻ mặt ngây ngốc của Tiểu Trần mà đánh giá đối phương giảm thêm một tầng. Nhưng thân là lái xe của lãnh đạo, cũng có chút cố kỵ.

Điều quan trọng nhất của lái xe chính là hiểu việc của lãnh đạo, Lâm Mãnh trước tiên sẽ không quan tâm Vương Học Bình dùng xe gì, không quan tâm đến những trò chơi của mình.

Đây là chênh lệch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.