[Dịch] Lãnh Đạo

Chương 380 : Thế lực của mình.




- Báo cáo!

- Vào đi!

Ngoài cửa truyền đến âm thanh hơi khàn của Liễu Sướng cắt đứt dòng suy nghĩ của Vương Học Bình, hắn ngẩng đầu nhìn ra cửa rồi trầm giọng nói.

Cửa mở, Liễu Sướng đi vào, ngay sau đó Lâm Mãnh cũng trang nghiêm tiến vào, hai người đến trước bàn làm việc hai thước thì dừng lại, đứng nghiêm chào.

- Ngồi đi, đều là người một nhà, cũng đừng bày ra lễ tiết này nọ.

Vương Học Bình khoát tay áo để cho hai người ngồi lên hai chiếc ghế ở đối diện.

Liễu Sướng ngồi vào vị trí của mình rồi trơ mặt kêu lên:

- Chú Bình, cha để cháu thay mặt nói lời biết ơn... ....

Vương Học Bình nhìn qua Liễu Sướng, với giao tình giữa hắn và Liễu Ngân Hà, tiểu tử này lại là một tay hắn đề bạt lên, dù thế nào cũng tính là dòng chính của mình, sắp xếp làm thư ký là rất đúng.

Vương Học Bình quét mắt nhìn Liễu Sướng với vẻ mặt cợt nhả, hắn cố ý nói đùa:

- Cuối cùng cũng chịu gọi tôi là chú sao?

Liễu Sướng đỏ mặt, toàn thân cảm thấy mất tự nhiên, hắn cúi đầu thở dài;

- Chú Bình, trước kia cháu còn trẻ không hiểu chuyện, chú cũng đừng chế giễu.

- À, biết rõ tốt xấu, như vậy mới là người tài.

Vương Học Bình quét mắt nhìn Lâm Mãnh, sau đó cười hỏi:

- Đại Mãnh, làm tốt thủ tục chuyển nghề đến cục công an thành phố rồi chứ?

Lâm Mãnh đứng lên chào Vương Học Bình theo kiểu quân đội, sau đó cất cao giọng nói:

- Cảm tạ cục trưởng Vương quan tâm, tất cả thủ tục đã làm rấ thuận lợi, bây giờ tất cả giấy tờ đã chuyển vào cục công an thành phố.

Vương Học Bình khoát tay áo về phía Lâm Mãnh mà có chút buồn cười, hắn nói:

- Được rồi, ngồi đi, Đại Mãnh, cậu ở bên tôi cũng không tính là quá ngắn, có lẽ cũng hiểu tính cách của tôi, sau này nói chuyện cũng đừng đứng đắn như vậy, hiểu chưa?

- Vâng.

Lâm Mãnh đáp ứng nhưng ngồi xuống ghế lại thẳng đứng như một gốc tùng.

Vương Học Bình biết rõ Lâm Mãnh là người cẩn thận, nói vài lần cũng không thay đổi, vì vậy cũng lười nói thêm, nàng dặn dò:

- Lái xe Lưu là người trầm ổn, kỹ thuật lái xe cũng không tệ, dù sao tuổi cũng đã lớn, tôi cũng không thể để chú ấy đi làm cục trưởng. Điều chú ấy đến phòng cán bộ lão thành cũng coi như là sắp xếp vấn đề đãi ngộ và cấp bậc, mặt khác cũng thuận tiện để chú ấy chăm sóc vợ bị bệnh lâu ngày. Đại Mãnh, sau này chiếc xe số một cục công an thành phố giao cho cậu.

Lâm Mãnh lại đứng lên chào rồi lớn tiếng:

- Xin thủ trưởng yên tâm, an toàn của ngài cứ giao cho tôi.

Vương Học Bình khẽ gật đầu, bên cạnh hắn thật sự thiếu một vệ sĩ thân thủ nhanh nhẹn như Lâm Mãnh. Tuy hắn có khẩu súng ngắn trong cặp nhưng dù sao cũng là người chưa từng được huấn luyện dùng súng, phản ứng rất kém.

Dựa theo suy đoán của Vương Học Bình, Lâm Mãnh có thân thủ không cao hơn mà chẳng thấp hơn Nam Lâm, khi hắn dần thăng chức thì vấn đề bảo vệ an toàn rất quan trọng.

- Tiểu Sướng, Đại Mãnh, sau nay hai người là phụ tá đắc lực cho tôi, chính là ánh mắt và lỗ tai của tôi. Mọi người nghe cho kỹ đây, bất cứ lúc nào cũng phải chú ý động tĩnh, quan trường không có việc nhỏ.

Vương Học Bình suy nghĩ mà cảm thấy nên nói rõ, vì trong cục công an thành phố có khá nhiều thần tiên, nước cũng rất sâu, chỉ cần không cẩn thận sẽ lật thuyền trong mương.

Lâm Mãnh nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, nhưng Liễu Sướng thì cười hì hì nói:

- Khác biệt trong ngoài, khác biệt thân sơ, khác biệt cao thấp, ít nói làm nhiều, mắt nhìn xung quanh, tai nghe tám hướng, tôi biết rồi.

"Hảo tiểu tử, có cầu tiến!"

Vương Học Bình nhìn chằm chằm vào Liễu Sướng, thầm nghĩ, thư ký cần ngộ tính, vì vậy cần phải tìm cơ hội chỉ bảo cho Liễu Sướng mới được.

- Các cậu đến vừa vặn, tôi đúng lúc sắp cùng chú Nghiêm đi thủ đô thăm hỏi một vị lãnh đạo.

Vương Học Bình đưa tay lên nhìn giờ:

- Chú Nghiêm cũng đã vào thành phố, chúng ta nên khởi hành.

Liễu Sướng và Lâm Mãnh biết chú Nghiêm trong miệng Vương Học Bình ngoài Nghiêm Minh Cao thì không còn ai khác.

Lâm Mãnh cũng hiểu quy củ, hắn nhanh chóng bước đến bên cửa, khẽ kéo cửa, Liễu Sướng thì nhanh nhẹn dọp dẹp các vật trên bàn cho vào cặp của Vương Học Bình, kẹp ở bên sườn. Sau đó hai người đi theo sau lưng Vương Học Bình trực tiếp rời khỏi phòng làm việc của cục trưởng cục công an thành phố.

Trước cục công an thành phố, lái xe Lưu đang đợi bên cạnh xe, khi thấy Vương Học Bình, Liễu Sướng và Lâm Mãnh đi xuống thì hắn nhanh chóng tiến lên nói:

- Cục trưởng, tôi đây đã làm anh hao tâm tổn trí, thật sự là băn khoăn.

Vương Học Bình duỗi tay bắt tay lái xe Lưu, hắn cười nói:

- Anh Lưu, tôi tốt xấu gì cũng là một cục trưởng, nếu không quan tâm cho người ở bên cạnh mình, sao có thể lãnh đạo vài chục ngàn cảnh sát? Trước tiên anh cứ công tác ở phòng cán bộ lão thành, đến khi thời cơ phù hợp tôi sẽ đề bạt lên, trước khi anh về hưu thì dù thế nào cũng được hưởng đãi ngộ dành cho cán bộ cấp chính khoa.

Lái xe Lưu cảm thấy trong lòng nóng lên, hôm nay hắn không còn như trước, đã là cán bộ biên chế, còn khó hơn so với lên trời. Vương Học Bình còn thuận miệng sẽ cho hắn có đãi ngộ cấp chính khoa, sao không làm hắn vui mừng?

Lái xe Lưu nắm chặt tay Vương Học Bình rồi cười phúc hậu nói:

- Số tôi rất may mắn, được đi theo một lãnh đạo tốt như anh.

Vương Học Bình khẽ gật đầu nói:

- Anh Lưu, hai chúng ta cũng không cần nói lời khách khí như vậy, hôm nào tôi sẽ đến nhà đòi chị gái vài ly rượu mừng.

Đường đường là cục trưởng cục công an mà rõ ràng hứa hẹn đến nhà làm khách, lái xe Lưu bị tin vui này làm cho thiếu chút nữa thì hôn mê, vì vậy cương quyết không nói câu nào, đứng ngây tại chỗ.

Liễu Sướng thầm gật đầu, Vương Học Bình thay đổi địa vị nhưng tâm tính không đổi, lái xe Lưu có hướng đi tốt, tất nhiên hắn cũng rất vui.

Lâm Mãnh không nói nhiều, hắn tiếp nhận chìa khóa trong tay lái xe Lưu, sau đó ngồi vào ghế tài xế, khởi động xe, chờ Vương Học Bình lên xe.

Sau khi cáo biệt lái xe Lưu, Vương Học Bình chui vào trong xe khẽ dặn dò Lâm Mãnh:

- Đến chỗ cũ đổi xe, Dung Hoa Hương.

Đến trước khu nhà Dung Hoa Hương, Vương Học Bình xuống xe đứng ở cửa lớn chờ Nghiêm Minh Cao đến.

Không lâu sau, một chiếc xe biển số khối chính quyền thành phố Vân Châu chạy đến, vững vàng dừng ngay bên cạnh xe Vương Học Bình.

- Học Bình, cậu gầy đi rồi.

Nghiêm Minh Cao từ trong xe mỉm cười chui ra, lão dùng tay kéo Vương Học Bình đến bên cạnh, sau khi cẩn thận đánh giá một phen thì thở dài:

- Sức khỏe là tiền vốn của cách mạng.

Vương Học Bình cười nói:

- Gầy mới tốt, nếu mập sẽ bị nói là ăn quá mức.

- Ha ha, người trong quan trường thân bất do kỷ, nhiều khi mập cũng khổ. Mỗi ngày đều ngâm trong vạc rượu nhưng thật ra lại có nhiều khổ cực, muốn ăn vài món rau xanh đặc sản cũng là xa vời... ....

Nghiêm Minh Cao khẽ vỗ vai Vương Học Bình, nở nụ cười khổ sở.

Vương Học Bình hôm nay và Nghiêm Minh Cao coi như có địa vị ngang nau, đều là cán bộ lãnh đạo trực thuộc sự quản lý của tỉnh. Lúc này Nghiêm Minh Cao có tâm tình thì cũng cảm động Vương Học Bình, hắn than khẽ:

- Dân chúng thấy chúng ta suốt ngày rượu chè, cũng khó thể hiểu thật ra chúng ta là người bị hại.

- Đúng vậy, uống nhiều đau bao tử, uống nhiều mất sức khỏe, nhưng chuyện tiếp đãi không thể không làm.

Nghiêm Minh Cao từ khi làm phó chủ tịch thường vụ thành phố thì phương diện tiếp đãi có quyền tự chủ hơn, cũng nhiều hơn, một ngày năm sáu lần tiệc tùng là bình thường.

Dựa theo quy củ quan trường, với thân phận của bí thư huyện ủy như năm xưa, Nghiêm Minh Cao chỉ cần chiêu đãi lãnh đạo tỉnh, thành phố, thậm chí là vài lãnh đạo chủ yếu, mà những vị phó chủ tịch thành phố bình thường, lão có tư cách không lộ mặt.

Bây giờ địa vị cao, quyền lực cũng không quá lớn mạnh, vì thế xã giao càng nhiều.

Thật sự không có biện pháp, Kim Hữu Công dù sao cũng là lão lãnh đạo, tuổi ngày càng lớn, sức khỏe không còn như xưa, có vài tình huống là Nghiêm Minh Cao đi họp thay.

- Học Bình, lần trước cậu đến thủ đô, cục trưởng Phan phòng tổ chức trung ương đi công tác bên ngoài, vì vậy không gặp mặt được, đúng là đáng tiếc.

Nghiêm Minh Cao nghĩ đến chuyện này mà có chút tiếc nuối.

Vương Học Bình thầm hiểu rõ, dù vài lần không gặp được cục trưởng Phan Tể Dân, nhưng Tiết Văn thân là người phát ngôn của Vương Học Bình, cũng đã thành khách của cục trưởng Phan.

Phan Tể Dân thật sự rất khó ứng phó, nhưng chuyện gì cũng có thể, chỉ cần cố gắng là được.

Vợ của Phan Tể Dân là Hương Diễm, là một vị trưởng phòng đài truyền hình, vừa lúc trông coi tiết mục phát tin thời sự. Tiết Văn thầm dắt mối, với năng lực của Lữ Tử Tâm thì tất nhiên cho ra không ít lợi ích trong sáng ngoài tối, hơn nữa còn làm việc rất quang minh, căn bản không có hậu hoạn.

Vì vậy mà đến nay Vương Học Bình vẫn cảm thấy rất may mắn, trước đó hắn quyết định cho Tiết Văn là chủ nhiệm khu thường trú huyện Nam Vân ở thủ đô, rõ ràng là không sai lầm.

Với quan hệ thân mật của Vương Học Bình với Nghiêm Minh Cao, hắn cũng không dám nói ra rõ ràng. Vì vua không có bí mật thì mất thần, thần không có bí mật thì mất đầu, sự việc không bí mật sẽ không thành công, với kinh nghiệm của Vương Học Bình vào lúc này thì làm việc không nên nhiều lời.

Những bí mật kinh thiên nên để trong lòng, dù là chí thân cũng không nói, nếu không hiểm họa vô cùng.

- Đúng vậy, chú Nghiêm, trước đó đúng là đáng tiếc, nhưng bây giờ cũng không muộn, có chú đưa đến, cháu nghĩ sẽ không muộn.

Vương Học Bình giả vờ hồ đồ nói.

Sau khi vào nhà thì Nghiêm Minh Cao nheo mắt đánh giá, sau đó mỉm cười với Vương Học Bình:

- Cậu không phải thường xuyên đến đây chứ?

Vương Học Bình khẽ cười nói:

- Chú Nghiêm, chú cũng biết chút tiền trong tay cháu đều là của chị trợ giúp, tiền đó dù gì cũng nhàn rỗi, vì vậy cháu mua vài căn nhà, lắp chút thiết bị, sau này chú có đến tỉnh thành cũng có chỗ tiếp khách.

Nghiêm Minh Cao hiểu tâm tư của Vương Học Bình, lão cười ha hả nói:

- Được, cháu tôi coi như có lòng thành, tôi làm chú cũng áy náy. Trước tiên tôi dùng chỗ này, nhưng cũng không cần sang tên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.