[Dịch] Lãnh Đạo

Chương 376 :  Độc kế không tầm thường.




Ngày hôm nay mọi người hội kiến, dựa theo quan sát của Tống Hữu Hằng, Hà Thượng Thanh tất nhiên muốn cắm tay thật sâu vào trong thành phố Tiền Châu.

Lúc này bí thư Phùng Sở của thị ủy Tiền Châu là tâm phúc của Ngô Trọng, dù thế lực của Hà gia có hùng mạnh thế nào, cũng không thể nào động vào Phùng Sở cho được.

Tiền Châu là thành phố cấp hai trung ương, lại là một trung tâm văn hóa kinh tế chính trị lớn nhất tỉnh Trung Hạ, tổng sản lượng kinh tế chiếm một nửa toàn tỉnh, tầm quan trọng không cần nói cũng biết. Nói một cách khác, dù là ai đến làm chủ tỉnh Trung Hạ, Tiền Châu là một vị trí yếu điểm chiến lược, là thứ cần phải nắm vào trong tay.

Lúc này chỉ còn hai năm nữa là đến thời điểm nhiệm kỳ mới, đứng ở góc độ của Hà Thượng Thanh, tất nhiên không còn quá cưỡng ép với thành phố Tiền Châu, cũng chỉ còn có thể chọn phương án trộn lẫn cát và bùn mà thôi. Chủ tịch Hà phải sử dụng biện pháp từng bước thẩm thấu, chậm rãi không chế quyền lực ở đảng ủy chính quyền thành phố Tiền Châu.

Với những gì Tống Hữu Hằng biết về Hà Thượng Thanh, thật ra Vương Học Bình cũng không phải là nhân tuyển tốt nhất để khống chế cục diện diện cục công an thành phố Tiền Châu, nhưng cuối cùng Hà Thượng Thanh vẫn chọn Vương Học Bình, nhân tố quyết định chính là lão tướng quân.

Hà gia và Vương phái đồng lưu, đây chính là phương châm chiến lược của lão gia Hà gia, chỉ đạo của lão vượt qua tất cả những toan tính khác.

Báng súng tạo ra chính quyền, đây chính là tính cơ bản nhất, lão gia Hà gia là người có công khai quốc, chinh chiến nhiều năm sao có thể không biết? Hà Thượng Thanh sao không coi trọng cho được?

Cả nước có bảy đại quân khu, bộ hạ của lão thượng tướng họ Vương đã nắm giữ một quân khu. Bặc biệt lại là quân khu Nam bây giờ dưới sự chỉ huy của tư lệnh viên Dương Minh Cường, trải qua mười năm cố gắng đã phát triển cứng như sắt thép.

Phóng mắt nhìn khắp quân khu, đừng nói là các cán bộ của quân, sư, lữ, đoàn, ngay cả sĩ quan cấp tiểu đoàn, đại đội, hầu như đều là người của Vương phái.

Toàn đảng, toàn quân, cán bộ cả nước ai dám khinh thường đỉnh núi quân đội của Vương lão tướng quân?

Tống Hữu Hằng vẫn luôn cảm thấy khó hiểu, lão tướng quân tay cầm trọng binh, sao lại có thể coi trọng một vị chủ tịch huyện nhỏ hạt vừng như Vương Học Bình? Đúng là không thể nào hiểu nổi.

Phải thừa nhận Tư Hiểu Đông không những có kiến thức uyên bác, hơn nữa cũng rất hay nói. Hắn thao thao bất tuyệt không dứt, từ nổi loạn Tây Tấn kéo đến thời điểm sau giải phóng, thậm chí còn biết Vương Cận Sơn vì háo sắc mà bị giáng chức đến nông trường làm việc.

Tư Hiểu Đông dù sao cũng là một vị chủ tịch thành phố, là đại thủ trưởng của Vương Học Bình, mà trên quan trường có những quy củ tuyệt đối không thể phá hoại.

Vì vậy Vương Học Bình không muốn lên tiếng chen lời với Tư Hiểu Đông, vẫn bảo trì sự an phận, ngoài vấn đề bổ sung, căn bản rất ít khi mở miệng.

Đối với biểu hiện của Vương Học Bình, Tống Hữu Hằng rất thỏa mãn, vị cán bộ trẻ này không nôn nóng kiêu ngạo, xã hội này còn lại vài người.

Tống Hữu Hằng thay trà cho Vương Học Bình và Tư Hiểu Đông, sau đó hắn cười hỏi Vương Học Bình:

- Học Bình, cậu mới đến nhận chức, đã thích ứng chưa?

Vương Học Bình cười nói:

- Trước kia tôi chưa từng công tác trong hệ thống công an, bây giờ vẫn còn ở trong giai đoạn học tập và tìm hiểu công tác, tạm thời khó nói được.

Tình huống trong cục công an rất phức tạp, dù là nói chuyện bình thường thì Vương Học Bình cũng không dám nói cho rõ ràng.

Tống Hữu Hằng cười nói:

- Cậu cứ yên tâm triển khai mở rộng công tác, không sợ làm sai, chỉ sợ không làm, có khó khăn gì cứ nói, tin tưởng chủ tịch Tư sẽ giúp đỡ công tác của cậu. Có một số việc, dù thành phố không giải quyết được thì tỉnh cũng không thể không quan tâm.

Tư Hiểu Đông cảm thấy chấn động, hắn thầm xem xét lời nói của Tống Hữu Hằng, đây là ý kiến của riêng Tống Hữu Hằng hay là đại biểu cho ý đồ của Hà Thượng Thanh?

Nếu đại biểu cho ý đồ của Hà Thượng Thanh, như vậy Tư Hiểu Đông hắn có nên tiến thêm một bước trong công tác lung lạc Vương Học Bình hay không?

Vương Học Bình cũng thầm cảm thấy rất kỳ quái, dựa theo ý tứ lời nói của Tống Hữu Hằng, rõ ràng là Hà Thượng Thanh muốn toàn lực giúp đỡ công tác của mình.

Điều làm Vương Học Bình cảm thấy hoang mang nhất chính là mình và Hà Thượng Thanh thật ra không có giao tình gì, Hà tam công tử vì sao lại muốn giúp mình?

Trong phòng ba người, ai cũng có tâm tư, vô tình phòng làm việc cũng yên tĩnh trở lại.

- Ha ha, để mọi người chờ lâu, tôi đã đến chậm.

Hà Thượng Thanh đột nhiên đẩy cửa tiến vào, hắn cười tủm tỉm nhìn mọi người.

Vương Học Bình dù sao cũng còn trẻ, hắn phản ứng rất nhanh, vội vàng đứng lên cung kính nói:

- Chào chủ tịch.

Tư Hiểu Đông cũng đứng lên cười nói:

- Bí thư Thượng Thanh, chủ nhiệm Tống là người tài giỏi, không có gì không biết.

Hà Thượng Thanh liếc mắt nhìn Tống Hữu Hằng, sau đó lại cười nói:

- Trong bụng cậu ta có bao nhiêu mực thước, tôi còn không biết sao? Tôi nghe nói anh Tư rất có năng lực ở phương diện sử sách, đây mới là trình độ cao.

- Ha ha, bí thư Thượng Thanh quá khen, tôi chẳng qua chỉ có chút kiến thức vặt mà thôi, không đáng nhắc đến.

Tư Hiểu Đông bị gãi trúng chỗ ngứa, ngoài miệng tuy nói lời khiêm tốn nhưng trong lòng thật sự có chút tự đắc.

Có thể Tư Hiểu Đông không giỏi làm kinh tế, nhưng dù thế nào thì trước nay cũng có nhiều thành tích khó chối cãi, mà ở phương diện lịch sử hay khảo cổ hắn cũng có chút danh tiếng, được tặng cho một ngoại hiệu là: "Tư Thiếu Khẩu".

Danh hiệu này có nghĩa là Tư Hiểu Đông hầu như không nhìn lầm cổ vật, có thể thấy ánh mắt của hắn sâu sắc thế nào. Trong nhà hắn cũng cất giấu vài món cổ vật, chỉ cần tùy tiện lấy ra đấu giá cũng có giá trị vô cùng lớn.

Hà Thượng Thanh có xuất thân gia đình quyền quý đỉnh cấp, là thái tử gia lớn lên trong nhung lụa, hắn coi trọng nhất không phải là những thứ ngoài thân, mà chính là nắm trong tay quyền điều khiển cơ nghiệp trăm năm của gia tộc.

Tư Hiểu Đông thích thư pháp, đây cũng không phải là bí mật gì ở thành phố Tiền Châu, Hà Thượng Thanh cố ý nói đến những sở thích của Tư Hiểu Đông, tất nhiên là có ý thân cận.

Tư Hiểu Đông đã sống hơn năm mươi tuổi, cũng trà trộn quan trường hơn ba mươi năm, sao có thể không nhìn ra ý đồ của Hà Thượng Thanh?

Là liên minh chính trị, hai bên tất nhiên phải đi về phía phát triển, đạt được sự nhất trí về lợi ích, có vài vấn đề nhỏ, nhiều khi tỏ ra như không biết mới là thượng sách.

- Ha ha, mọi người đều đứng làm gì, ngồi, ngồi đi.

Hà Thượng Thanh cười mời Tư Hiểu Đông và Vương Học Bình ngồi xuống.

Vì sự khác biệt về phân phận, Tư Hiểu Đông không có nhiều cố kỵ mà ngồi xuống ghế sa lông, nhưng Vương Học Bình lại không dám lớn gan như vậy, mãi đến khi Hà Thượng Thanh ngồi xuống thì hắn mới dám ngồi, rõ ràng rất hiểu cấp bậc lễ nghĩa.

Hà Thượng Thanh thầm gật đầu, hắn cười nói:

- Hôm nay tìm các anh chính là muốn tổng hợp lại nhiều vấn đề ở phương diện trật tự trị an xã hội, vài ngày trước bí thư Ngô đã phê một chỉ thị, không biết các anh đã xem qua chưa?

Bí thư tỉnh ủy phê chỉ thị? Vương Học Bình không khỏi ngây người, dựa theo quy củ bình thường, lãnh đạo trong tỉnh phê chỉ thị, lại là phương diện trật tự trị an, tất nhiên người được nhìn qua đầu tiên phải là cục trưởng cục công an như hắn.

Nhưng vấn đề là Vương Học Bình hoàn toàn chưa được nhìn qau chỉ thị của bí thư tỉnh ủy, rõ ràng có vấn đề gì đó.

Tư Hiểu Đông cười nói với Hà Thượng Thanh:

- Văn phòng tỉnh ủy đã gửi xuống, tôi đã xem qua rồi.

Cảm thấy vẻ mặt Vương Học Bình không đúng, Hà Thượng Thanh nhíu mày hỏi:

- Thế nào, Học Bình, cậu có vấn đề gì sao?

Vương Học Bình cười khổ một tiếng rồi giải thích:

- Chủ tịch, nếu không phải bây giờ anh đề cập đến vấn đề này, tôi thật sự còn không biết bí thư Ngô có phê chỉ thị như vậy.

Hà Thượng Thanh lặng lẽ hút thuốc, thầm nghĩ đường đường là lãnh đạo cục công an thành phố mà chưa được nhận chỉ thị của bí thư tỉnh ủy về vấn đề tương quan, điều này mà truyền ra ngoài, thật sự là một tin tức lớn.

- Nơi đây của tôi có thông báo, Học Bình, cậu xem qua đi.

Tư Hiểu Đông đã đoán được, thông báo của tỉnh ủy nhất định là đưa đến tay của ủy ban tư pháp và có người giở trò.

Hà Thượng Thanh cũng nghĩ đến điều này, hơn nữa hắn suy xét còn sâu hơn, bí thư ủy ban tư pháp không thông báo cho Vương Học Bình, như vậy cục công an tỉnh cũng phải thông báo chứ?

Xem ra có người rất bất mãn với sự kiện Vương Học Bình đến nhận chức hớt tay trên ở thành phố Tiền Châu, Hà Thượng Thanh tất nhiên sẽ nhanh chóng hiểu rõ vấn đề.

Sau khi hiểu rõ thì Hà Thượng Thanh tuy không biểu hiện ra vẻ mặt nhưng trong lòng thầm nổi giận. Vương Học Bình là cục trưởng cục công an thành phố, kiêm nhiệm vị trí phó cục trưởng cục công an tỉnh, được chính hắn ra sức đề cử ở hội nghị bí thư tỉnh.

Hôm nay cục công an tỉnh và ủy ban tư pháp thành phố Tiền Châu lại cho ra sự kiện dèm pha thế này, không những làm khó Vương Học Bình, còn gây hấn với quyền uy của Hà Thượng Thanh.

- Bí thư Thượng Thanh, nếu Học Bình chưa được xem qua chỉ thị của bí thư Ngô, hay là để tôi tóm tắt sơ lược?

Tư Hiểu Đông rất nắm chắc tâm lý, cái gọi là tóm tắt sơ lược chỉ là ngụy trang mà thôi.

Hôm nay Tư Hiểu Đông đưa Vương Học Bình đến nhà số bốn thường ủy tỉnh ủy để bàn công tác, trước đó hắn đã từng ra ám hiệu với Hà Thượng Thanh về điều này.

Với cấp bậc và địa vị của Vương Học Bình, tạm thời còn chưa thể trực tiếp báo cáo với Hà Thượng Thanh. Vì vậy từ sau khi tiếp nhận ám hiệu của Tư Hiểu Đông, trong lòng hắn vẫn luôn xem xét ý đồ chân thật của Hà Thượng Thanh.

Sau khi nghe xong những lời giới thiệu của Tư Hiểu Đông, Vương Học Bình lúc này mới chợt hiểu ra. Vài ngày qua trong tỉnh liên tục xuất hiện vài vụ cướp xe là cho hơn mười người chết và bị thương, hậu quả nghiêm trọng.

Thật ra những chuyện tương tự như vậy xảy ra ở khắp nơi, căn bản cũng không phải là thứ gì quý hiếm.

Nhưng sau đó một vị đại biểu quốc viết một bài báo cáo nói rõ tình huống, lại nhân cơ hội có hội nghị mà đưa vào trong tay bí thư Ngô Trọng.

Ngô Trọng đọc được bài báo cào và rất tức giận, vì thế xách bút cho ra chỉ thị, yêu cầu ủy ban tư pháp tỉnh ủy đưa ra biện pháp thiết thực, triệt để ngăn chặn những hành vi cướp xe gây hoang mang cho xã hội thời gian qua.

Dựa theo logic quan trường, Vương Học Bình thân là cục trưởng cục công an thành phố, hắn phải là người đầu tiên biết chuyện.

Nhưng thực tế thì nếu Hà Thượng Thanh không nói, Tư Hiểu Đông không giải thích, Vương Học Bình đến nay vẫn chưa hiểu gì.

Vương Học Bình thầm suy xét mà không khỏi đổ mồ hôi lạnh, âm mưu trong này quá ác độc.

Dựa theo quy củ trong tỉnh, bí thư tỉnh ủy tự mình đưa ra chỉ thị, nhân viên công tác tương quan của văn phòng tỉnh ủy nhất định sẽ phải dõi theo những kết quả thực hiện chỉ thị.

Vương Học Bình cũng không biết sự việc, không xảy ra chuyện thì chẳng sao, nhưng nếu có và bên trên truy vấn, không nói đến vấn đề sẽ lập tức mất chức, ít nhất cũng tạo nên ấn tượng xấu đối với bí thư Ngô Trọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.