Bảy giờ sáng, tiếng đồng hồ báo thức vang lên, Vương Học Bình duỗi lưng, hắn vô thức đưa tay sang bên cạnh, sờ vào khoảng không.
- Lan Lan!Vương Học Bình nhắm mắt kêu lên vài lần, hắn vẫn không nghe thấy tiếng hồi âm của Mạnh Thu Lan, hắn hiểu nàng đã đi rồi.
Vương Học Bình nằm ráng lại vài phút, sau đó hắn lười biếng bò dậy, phủ lên người một bộ đồ ngủ, sau đó lười biếng đi vào phòng vệ sinh.
Vương Học Bình sau khi thu thập xong thì ngồi vào trong một chiếc Santana trong sân, khi tiếng động cơ vang lên, Vương Học Bình dựa lên ghế, tay đặt lên vô lăng, đốt một điếu thuốc, ngửa mặt nhìn giàn hoa trong sân đến mức xuất thần.
Vương Học Bình lặng yên suy tư chừng mười phút, sau đó lái xe rời khỏi biệt thự, nhanh chóng chạy ra quốc lộ phóng về thành phố.
Tám giờ mười, xe của Vương Học Bình dừng lại trước cổng cục công an thành phố Tiền Châu.
Nhìn thấy xe của lãnh đạo, chiến sĩ cảnh sát phụ trách nhiệm vụ bảo vệ khép hai chân chào khá gọn gàng linh hoạt.
Vương Học Bình nhìn qua cửa sổ xe mà thu hết tất cả động tá của viên cảnh sát vào trong mắt, trong lòng không khỏi bùng lên chút tình cảm khác thường, làm lãnh đạo thật sự rất tốt.
Nhớ kiếp trước Vương Học Bình gặp rủi ro, căn bản kinh doanh được hơi khá, cũng xem như một tiểu danh nhân.
Kiếp này hắn lại có một hướng phát triển khác, về tương lai tươi sáng hơn.
Những năm nay dù tên à A Miêu hay A Cẩu, chỉ cần là trên đầu treo hai chữ lãnh đạo, sẽ làm người ta cảm nhận được được đặc quyền, đặc biệt là cảm giác ưu việt trong xã hội.
Xe chạy qua cổng tiến vào trong sân khu hành chính, Vương Học Bình ngồi ở phía sau cảm thấy cửa được mở ra, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.
Mười phút sau Vương Học Bình giống như mới tỉnh ngủ, hắn chậm rãi mở mắt, sau đó quay đầu nhìn sang Ngô Dật Kiệt đang đứng nghiêm trang bên cạnh xe.
- Chào lãnh đạo!Ngô Dật Kiệt dùng giong hơi khàn nói, cho đến bây giờ giọng nói của hắn hầu như là độc nhất, căn bản không thể nghe lầm.
Vương Học Bình cũng không quá quan tâm đến Ngô Dật Kiệt, hắn không lên tiếng mà bước chân ra, hai chân vừa chạm đất thì ngước đầu nhìn bầu trời bao la, lại mở miệng nói:- Hôm nay khí trời rất tốt.
- Đúng vậy, đúng vậy, khí trời hôm nay rất tốt, chỉ cần có một cơn mưa thì bụi bẩn trên không khí cơ bản được rửa sạch... ....Ngô Dật Kiệt mỉm cười, trong đầu cố gắng suy đoán ý nghĩ lời nói của Vương Học Bình, ngoài miệng cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng nói.
Vương Học Bình cảm thấy có chút chán ngấy, biểu hiện lại không có chút bất thường, hắn dùng giọng ôn hòa nói:- Dật Kiệt rất tốt.
Ngô Dật Kiệt trước đó đã bỏ khá nhiều tâm tư để lung lạc và nịnh nọt lái xe Lưu, hắn lấy được thời gian đi làm của lãnh đạo, cuối cùng hắn cũng có được lời khích lệ của Vương Học Bình, vì vậy trong lòng cảm thấy cực kỳ vui mừng. Hắn cố gắng nén cảm xúc, hắn nói:- Tôi còn chưa công tác quá tốt, cần phải từng bước cố gắng, từng bước đề cao chính mình.
Ngô Dật Kiệt không dám quá mức dài dòng, Vương Học Bình thầm nghĩ, nếu so với một Ngô Dật Kiệt vài ngày trước, ngày hôm nay đã cầu tiến nhiều hơn, coi như phát triển khá ổn.
Vương Học Bình thầm nghĩ, Ngô Dật Kiệt thân cao một thước bảy, đường đường là một người đàn ông thân cao bảy thước vậy mà chỉ biết khom lưng cúi đầu nịnh nọt, đâm thọc người này chọc vào kẻ nọ, đúng là đáng tiếc.
Vương Học Bình bước đi, ngẫu nhiên gặp vài vị phó phòng, phó ban, mọi người đều cung kính dừng lại chào:- Chào cục trưởng!
- Chào cục trưởng!
Khi Vương Học Bình đi đến thang máy thì bên người đã tụ tập không dưới mười vị trưởng ban, trưởng khoa, mọi người vây quanh thang máy như nêm.
- Kẹt!Một âm thanh vang lên, cửa thang máy mở ra, Vương Học Bình cảm thấy bên trong không có người, hắn cũng không nghĩ nhiều mà cất bước đi vào bên trong.
Ngô Dật Kiệt có chút do dự, sau đó hắn cắn chặt răng hạ quyết tâm, theo sát Vương Học Bình vào trong thang máy.
Ngô Dật Kiệt chỉ sợ mình phạm vài sai lầm, vì vậy hắn khôn khéo co rút tay chân đứng sau lưng Vương Học Bình.
Vương Học Bình xoay người lại thấy mọi người nở nụ cười sáng lạn nhưng không ai dám cất bước đi vào bên trong, giống như hắn là một mãnh hổ vậy.
Vương Học Bình thầm hiểu, mọi người tỏ ra tôn trọng hắn, cũng không dám đi song song với lãnh đạo.
Vương Học Bình vươn tay cho thang máy dừng lại, hắn khẽ cười nó với mọi người:- Thế nào, mọi người muốn đi cầu thang rèn luyện cơ thể sao? Mau lên, vào thôi.
Lãnh đạo trực tiếp đã mở miệng, đám lãnh đạo bên ngoài cũng chỉ có thể phục mệnh, cả đám cười hi hi ha ha đi vào bên trong thang máy, ai cũng tự giác đứng sát vào vách, chừa lại khoảng không.
Ngô Dật Kiệt đứng sau lưng Vương Học Bình, trong lòng đã bình tĩnh, hắn dùng vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn các vị đồng liêu.
Vương Học Bình thầm đồng ý, tất nhiên đã tiếp nhận tư cách phục vụ của Ngô Dật Kiệt, đây là điều làm cho hắn cảm thấy trái tim đập lên ầm ầm, muốn nhảy ra khỏi lồng ngực và bay vào vũ trụ.
Ngô Dật Kiệt vì cố gắng không cho mình đắc ý quên hình mà nghiêm mặt, lặng lẽ đưa mắt nhìn mọi người đi vào thang máy, trong lòng rất vui vẻ.
Ngô Dật Kiệt mẫn cảm phát hiện đám người có gan tiến vào thang máy đều là lãnh đạo trưởng phòng có thực quyền ở cục công an thành phố, đám cán bộ cấp chính xứ và phó ban đều chỉ có thể áp chế cảm giác không thoải mái, ra vẻ nói:- Chúng ta nhiều người, chen chúc nhau cũng không tốt, thôi thì để thang máy đi lên, chút nữa đi chuyến sau.
Ngô Dật Kiệt cảm thấy đám người kia khá sáng suốt, nhưng nụ cười của bọn họ thật sự rất dối trá, rõ ràng muốn tiếp cận Vương Học Bình nhưng lại không có tư cách, đúng là giả dối.
"Đám người kia cười lâu như vậy, chẳng lẽ không thấy mỏi mặt sao?"Vào khoảnh khắc này bộ mặt âm u của Ngô Dật Kiệt chợt được phóng đại không biết bao nhiêu lần.
Dù mọi người che giấu rất khá nhưng Ngô Dật Kiệt vẫn nhạy cảm phát hiện được, thái độ của bọn họ đối với mình rất phức tạp.
Có vài tên khinh thường, có khối người ghen ghét, cũng không thiếu những kẻ muốn tiếp cận. Tóm lại hôm nay Ngô Dật Kiệt coi như tạo ra danh tiếng cho mình, vì vậy mà khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ, đắc ý trong lòng lộ rõ.
Thang máy bắt đầu đi lên, Vương Học Bình không nói gì, hắn cố ý lấy từ trong cặp ra một quyển sách, sau đó đọc rất say sưa.
Khoảnh khắc sau dư quang khóe mắt nói cho Vương Học Bình biết, dù là phía trước hay sau lưng hoặc trái hoặc phải, trong thang máy kẻ nào cũng làm ra một động tác, cúi đầu lén xem xét.
Đám người ở hàng sau cúi đầu không biết trong tay Vương Học Bình là sách gì, trong lòng quýnh lên, vì vậy không khỏi muốn chen về phía trước.
Đám người phía trước không dám lỗ mãng, nếu đi về phía sau sẽ không tốt. Có một vài vị trưởng phòng đứng trước mặt Vương Học Bình bị người sau lưng đẩy lên, vô tình giẫm phải chân Vương Học Bình.
Trời ạ, đám người trong thang máy đều bị tình huống này làm cho kinh ngạc, trợn mắt há mồm, mọi người không hẹn mà cùng ngừng thở chờ xem phản ứng của Vương Học Bình.
Vương Học Bình khép sách lại, hắn đưa lên trước mặt vị trưởng phòng kia rồi cười nói:- Quyển sách này khá tốt, nếu anh đã muốn xem, tôi tặng cho anh.
Bầu không khí rất đè nén, tất cả đám người trong thang máy, dù là một lãnh đạo cấp bậc thấp như Ngô Dật Kiệt cũng cảm thấy không ngờ kẻ gây họa lại được phúc.
Đám người phía sau thấy được tình cảnh này thì không khỏi rùng mình, thâm sâu khó dò, Vương Học Bình thật sự không đơn giản.
Mãi đến khi Vương Học Bình bình tĩnh đi ra thang máy thì bên trong vẫn im phăng phắc, bầu không khí căng thẳng cũng có hơi giảm xuống.
Vương Học Bình ngồi vào bàn làm việc, hắn lấy từ trong cặp ra một ly trúc, khẽ đặt lên mặt bàn.
Thời đại này quen lưu hành những loại ly chân không giữ ấm được vài tiếng, dù là ở hội nghị đảng ủy chính quyền cấp bậc nào cũng có những loại ly này.
Nhưng Vương Học Bình lại thích ly trúc, nguyên nhân rất đơn giản, hắn thích màu xanh của chiếc ly hình ống trúc này.
Ngô Dật Kiệt khẽ đi vào phòng làm việc của Vương Học Bình như ảo thuật, hắn đặt lên bàn một tô mì bò nóng hổi và một gói trà Thiên Tân. Sau đó hắn đi đến bên cạnh Vương Học Bình nói:- Lãnh đạo, nên ăn sớm một chút cho nóng.
Vương Học Bình nhìn về phía Ngô Dật Kiệt khẽ gật đầu rồi nói:- Anh ăn chưa?
- Đã ăn, đã ăn rồi.Ngô Dật Kiệt phục vụ tinh tế cho lãnh đạo và được tán thành, hắn cảm thấy trong lòng rất vui sướng.
Tối qua Vương Học Bình vì muốn cho Mạnh Thu Lan no bụng mà hầu như liều mạng, có thể nói là cúc cung tận tụy, sau đó thể lực tiêu hao gần hết. Buổi sáng rời giường đi làm vì kẹt xe mà mất thời gian, căn bản chưa ăn sáng.
Lúc này mùi hương mì bò bay vào mũi thật sự làm cho Vương Học Bình rất muốn ăn ngay, hắn đứng lên đi sang bàn trà, trước khi động đũa còn dặn dò Ngô Dật Kiệt:- Dật Kiệt, nhớ kỹ, chút nữa theo tôi lên tỉnh ủy.
"Cái gì, cái gì, cùng cục trưởng Vương lên tỉnh ủy?"Ngô Dật Kiệt thật sự không tin vào lỗ tai mình, hai tay chợt run, trái tim muốn nhảy ra, hạnh phúc lớn giống như muốn làm hắn chết giấc.