[Dịch] Lãnh Đạo

Chương 367 :  Ước kiến chủ tịch.




Lời nói của Trình Hảo làm cho Hào Giai chóng mặt, hắn cười khổ nói:- Tiểu Hảo, lần này đúng là không may.

Trình Hảo trợn tròn mắt, nàng kinh ngạc hỏi:- Anh Hồ, anh có gì mà không may? Vừa rồi tôi mới gặp chuyện không may, lén đi xem phim, không ngờ bị cha nhìn thấy, thế là ông nổi giận.

Trình Hảo nói dứt lời thì khẽ thè lưỡi, bộ dạng rất đáng yêu.

Hào Giai cảm thấy tinh thần dao động, thầm chịu hết nổi. Hắn biết rõ trong và ngoài cục có rất nhiều người theo đuổi Trình Hảo, mà ít nhất thì kẻ nào cũng là con cái thế gia.

Trình Hảo trẻ tuổi, làm quan, dáng người cực tốt, biết cách ăn mặc, hơn nữa lại có cha làm to, dù là thằng ngu cũng biết, nếu cưới loại vợ này về nhà sẽ giảm bớt hai mươi năm phấn đấu.

Tiểu yêu tinh này suốt ngày như ẩn như hiện, Hào Giai cũng không phải không có tâm tư, nhưng tiểu yêu tình này tuy miệng ngọt như đường nhưng cũng rất qua loa, hoàn toàn không bao giờ bày ra trên bàn ăn của Hào Giai.

Nếu Hào Giai trẻ đi hai mươi tuổi, tất nhiên hắn sẽ ra tay với Hào Giai, đáng tiếc là thời gian không thể nào quay lại, hắn cũng đã sớm luống tuổi và có vợ chờ ở nhà.

- Tiểu Hảo, sau này tương lai anh Hào không thể kiếm cơm ở cục công an thành phố, cô nên giúp tôi nhé.Hào Giai gần đây không thường bực tức, nhưng từ khi Vương Học Bình đến nhận chức thì vận may luôn rời bỏ hắn, trong lòng luôn sinh ra cảm giác bức bối và mất mát.

- Anh Hào, anh cứ nói đùa, anh đường đường là đại chủ nhiệm, sao lại nói như vậy? Với bản lĩnh của anh, sao lại có thể không phát triển tốt?Trình Hảo nói ra lời này thì Hào Giai ý thức được, mình thật sự xem thường tiểu yêu tinh này, cho rằng nàng chỉ là một cô con gái nhà thế gia, chỉ biết dựa vào nhà mình và không có lý tưởng.

Bây giờ thì xem ra người ta cũng có tâm tư rất sâu, chẳng qua chỉ là không nói ra mà thôi.

- Ôi, Tiểu Hảo, bình thường tôi đối đãi với cô thế nào?Hào Giai cố tình hỏi Trình Hảo.

Trình Hảo khẽ nghiêng đầu cười hì hì:- Còn phải hỏi sao? Nếu không phải có anh Hảo trợ giúp, tôi nào có thể dễ sống ở cơ quan thế này?

- Tiểu Hảo, tôi có chuyện cần cô hỗ trợ đây.Hào Giai cố ý tỏ ra thê thảm, muốn thu hút sự chú ý của Trình Hảo.

Không ngờ Trình Hảo duỗi một đầu ngón tay chỉ vào mũi Hào Giai rồi trừng mắt kinh ngạc nói:- Anh Hào, anh cũng đừng lấy tôi làm trò cười, tôi không hiểu gì, nhưng cũng không để anh đốt nhang thơm, sao có thể như vậy được? Hì hì, tôi còn có văn kiện chưa làm xong, cần phải nhanh chóng hoàn thành, nếu không sẽ bị mắng.

Trình Hảo nói ra một câu tuyệt tình như vậy rồi lắc eo đi đến bên cạnh bàn làm việc, sau đó ngồi xuống và tỏ ra chú tâm công tác.

Hào Giai thầm mắng một câu, đúng là khốn kiếp, uổng công ngày thường ông đây nuông chiều cô, đến thời điểm mấu chốt lại chẳng giúp được gì.

Dù trong lòng rất khó chịu nhưng Hào Giai lại rất nắm chắc tâm lý, dù Trình Hảo có thế nào, với thân phận của nàng, hắn cũng không làm gì được.

Bố của tiểu yêu tinh này chính là thường ủy thị ủy kiêm tư lệnh phân khu thành phố Tiền Châu, một vị chủ nhiệm văn phòng nho nhỏ như Hào Giai có thể làm được gì?

Bình thường thì Hào Giai có chút địa vị trong xã hội, không những là những lãnh đạo cục công an thành phố đều phải nể mặt, thậm chí các vị lãnh đạo thị ủy gặp chuyện cũng phải nói lời ôn hòa với hắn.

Nhưng Hào Giai hiểu rõ, lực ảnh hưởng của hắn chỉ có thể xuất phát từ cục trưởng cục công an.

Dù sao thì văn phòng cục công an cũng chỉ là một ban ngành tổng hợp, trên nhận lệnh của đảng ủy, dưới chỉ thị các phân cục và phòng ban, tác dụng là nhận trên truyền dưới.

Hào Giai có thể ném ra lực ảnh hưởng của bản thân, căn bản vì trước kia đi rất gần lãnh đạo, có được cơ hội làm việc cho lãnh đạo.

Nói trắng ra là phía dưới có người sợ hãi cục trưởng, Hào Giai có cơ hội cáo mượn oai hùm, lấy lông gà làm lệnh tiễn.

Hào Giai quay về ngồi trong phòng làm việc của mình mà trong lòng có chút hối hận, nhiều năm công tác trong cục công an, sao hắn lại quên, cục trưởng trẻ tuổi thì cũng là cục trưởng, không thể khinh thường.

Kẻ thích lộng quyền, như vậy chỉ sau một thời gian cầm quyền, bên tai chỉ cần vang lên những lời khen ngợi thì ít nhiều cũng sinh ra cảm giác lâng lâng.

Hào Giai xem xét lại những gì đã trải qua, hắn chợt tỉnh lại, hắn cho rằng nếu muốn thay đổi cục diện hiện hành thì phải lấy lại sự tín nhiệm của Vương Học Bình, đây là con đường duy nhất.

Sau khi suy xét, trong đầu Hào Giai có một ý nghĩ, cũng lơ đãng chuyển lên người tiểu yêu tinh Trình Hảo.

Sau khi Lương Hồng Kỳ đến nhận chức thì có ý với nữ cảnh sát Nam Lâm, nhưng không dám động vào Trình Hảo, tất nhiên Hào Giai cũng hiểu điều này là gì.

Tình thế bây giờ khác biệt, Hào Giai đã phát hiện thái độ qua loa của Trình Hảo với mình, điều này làm hắn bực bội.

"Ông không chọc được cô, nhưng Vương Học Bình thì sao?"Trước nay Hào Giai đã từng hầu hạ ba vị cục trưởng, nếu nói không khoa trương, không có vị cục trưởng nào yếu kém.

Trên thế giới này không có mèo nào không thích mùi tanh, Hào Giai có lý do để tin, nếu đưa tiểu yêu tinh Trình Hảo đến trước giường Vương Học Bình, tình hình bị động trước mắt sẽ không còn.

"Hừ, trên đời này không có việc gì khó, chỉ sợ người có tâm, họ Vương, Trình tiểu yêu, các người chờ đấy!"Hào Giai chỉ cần dàn xếp tốt, Vương Học Bình sẽ nằm trong tay, không dám trở mặt.

Lúc này Vương Học Bình đã rời khỏi cục công an thành phố đến phòng làm việc của chủ tịch thành phố Tư Hiểu Đông.

Tư Hiểu Đông mỉm cười nói:- Học Bình, ngày mai tôi sẽ đến báo cáo vấn đề kinh tế và trị an với chủ tịch Hà, cậu tuy vừa mới nhận chức, chưa quá quen thuộc tình huống ở thành phố, nhưng dù sao cũng là cục trưởng mới. Lúc này cậu có ý kiến gì, hoàn toàn có thể báo cáo với lãnh đạo.

Vương Học Bình đang chờ đến ngày này, cũng không ngờ lại có cơ hội tiếp xúc với Hà Thượng Thanh một cách quang minh chính đại như vậy.

- Chủ tịch, tôi vừa đến nhận chức được vài ngày, trong đầu rối loạn, nào có ý kiến gì?Vương Học Bình bày ra tư thái khiêm tốn.

Tư Hiểu Đông thầm gật đầu, còn trẻ mà nắm quyền cao, hơn nữa cũng chẳng kiêu ngạo ngông cuồng, khó trách chủ tịch Hà có đánh giá rất cao với Vương Học Bình.

Tư Hiểu Đông thân là chủ tịch tỉnh thành, tất nhiên cũng không phải tâm phúc từ đầu của Hà Thượng Thanh, cũng không phải hai bên là bạn bè bạn học. Hắn sở dĩ dựa vào Hà Thượng Thanh vì hai nguyên nhân: Một là lý niệm của hai người có chút tương đồng, nhân tố thứ hai cũng khá quan trọng, Tư Hiểu Đông và bí thư thị ủy Phùng Sở có mâu thuẫn rất sâu.

Nhiệm kỳ trước, Tư Hiểu Đông có thành tích rất cao, có tiếng hô rất lớn để được đề bạt lên vị trí bí thư thị ủy.

Nhưng đến khi kết thúc thì Tư Hiểu Đông chợt phát hiện mình chỉ là vịt nhúng nước sôi, tất cả rơi vào trong tay phó bí thư đoàn thể Phùng Sở.

Mâu thuẫn giữa Tư Hiểu Đông và Phùng Sở bắt đầu từ sự kiện bí thư thị ủy, thứ hai là Phùng Sở liên tục nắm quyền nhân sự, trắng trợn phân công, liên tục xa lánh những cán bộ được Tư Hiểu Đông coi trọng.

Trước kia khi bí thư thị ủy về hưu, Tư Hiểu Đông cho rằng ngày nổi danh của mình đã đến, vì thế hắn cũng nhanh chóng hoạt động, cho rằng có tám phần hy vọng.

Nhưng không ngờ Phùng Sở trước đó không có bất kỳ dấu hiệu nào chợt xông ra, cương quyết hái quả đào trong tay Tư Hiểu Đông.

Lúc đó Tư Hiểu Đông biết tin mà trong lòng cực kỳ tức giận, té cả xuống đất.

Nếu không phải có người phát hiện ra kịp thời, Tư Hiểu Đông rất có thể bị trúng gió mà bán thân bất toại, nửa đời sau nằm liệt giường.

Tư Hiểu Đông lại là chủ tịch thành phố, lại ở dưới Phùng Sở, nếu nhiệm kỳ tiếp theo hắn không thể tiến vào thị ủy, như vậy chỉ có thể lùi lại, tiến vào hội đồng nhân dân hoặc mặt trận tổ quốc dưỡng lão mà thôi.

Đối với Tư Hiểu Đông, nếu không tiếp nhận vị trí bí thư thị ủy, kết quả tốt nhất chính là được điều lên làm phó chủ tịch tỉnh.

Tay chân của Phùng Sở không quá sạch sẽ, Tư Hiểu Đông đã từng nghe nhiều tin đồn, phía dưới cũng có người mua quan, nhưng vì Phùng Sở ẩn giấu rất sâu nên Tư Hiểu Đông không thể tìm ra căn cứ chính xác.

Lúc đó cục trưởng cục công an thành phố Lương Hồng Kỳ là người của Phùng Sở, Tư Hiểu Đông tất nhiên sẽ không thể lợi dụng được, thật sự là vô kế khả thi.

Bây giờ Vương Học Bình tiếp nhận vị trí của Lương Hồng Kỳ, nhận chức cục trưởng cục công an thành phố. Lúc này Tư Hiểu Đông chợt thấy được ánh rạng đông, hệ thống cục công an vì Vương Học Bình mà xuất hiện lỗ hổng với Tư Hiểu Đông.

Theo những gì Tư Hiểu Đông biết, thái độ của Phùng Sở với Vương Học Bình không thể nói là thân cận, mà cũng không nói là xa cách, vì vậy lúc này hắn phải nắm chặt thời cơ lung lạc Vương Học Bình.

- Ha ha, Học Bình, cậu đừng khiêm nhường, Nam Vân không phải vẫn phát triển rất tốt sao? Tôi nghe nói trước đó tình hình trị an ở Nam Vân cũng không quá tốt, danh tiếng của cục công an huyện cũng rất kém. Nhưng sau khi cậu lên làm chủ tịch huyện, tình hình trị an ngày càng khá hơn, hình tượng của cục công an huyện cũng dần tốt lên.Tư Hiểu Đông trắng trợn khích lệ Vương Học Bình.

Vương Học Bình cười nói:- Chủ tịch, anh quá khen, thật ra tôi chỉ có chút công tác mà thôi, tình hình trị an huyện phát triển tốt, điều này có liên quan đến công tác hiệu quả của đồng chí Liễu Ngân Hà.

- Cậu đấy, đúng là, à, đúng rồi, ba triệu đã được phòng tài chính dự toán, hôm nay cậu xuống nhận là được.Tư Hiểu Đông giống như vô tình đề cập đến khoản tiền đã hứa.

- Chủ tịch, cảm ơn anh đã ra sức giúp đỡ chiến tuyến.Vương Học Bình tranh thủ tỏ lòng biết ơn.

Vương Học Bình đã sớm nắm chắc Tư Hiểu Đông sẽ cố gắng lung lạc mình, nhưng hắn có liên hệ nhânh chóng với Hà Thượng Thanh, sự trợ giúp của Tư Hiểu Đông có tác dụng rất lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.