[Dịch] Lãnh Đạo

Chương 354 : Phòng vũ trang




Để cho phụ nữ xem thường, Từ Dương thật sự không xuống đài không được, trong lòng cảm thấy hỗ thẹn.

Vừa rồi Từ Dương cắn chặt răng muốn đánh bại đối phương, nhưng đối phương là người cao lớn thô kệch, cao hơn hắn cả cái đầu. Nếu chỉ là cậy mạnh thì không đánh nói, đối phương còn là một người đánh đấm lợi hại, ra tay mạnh mẽ hung ác, Từ Dương không chú tâm đã bị trúng một đá, thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất.

Nếu không phải là Nam Lâm ra tay, Từ Dương thật sự không thể chống lại người đàn ông này.

Từ trước nay Nam Lâm chưa từng cảm thấy thoải mái như lúc này, trên gương mặt đẹp không khỏi lộ ra nụ cười vui sướng.

- Phù!Nam Lâm thở ra một hơi, những uất ức trong lòng chợt giảm đi hơn phân nửa.

Nam Lâm quay đầu nhìn Vương Học Bình như cười như không, nàng cảm thấy không thoải mái, vì vậy đơn giản quay đầu mắng:- Đàn ông không có bất kỳ kẻ nào là người tốt.

Nam Lâm vốn là phó đại đội trưởng đại đội cơ động cục công an thành phố, nhưng vị cục trưởng trước đó là Lương Hồng Kỳ đến thị sát đội cơ động và gặp mặt nàng, vì vậy mà cảm thấy khó ức chế dục vọng.

Lương Hồng Kỳ khi đó không nói gì, nhưng Nam Lâm chợt được điều về văn phòng cục công an thành phố, rất được trọng dụng.

Hơn một năm trôi qua nhưng Lương Hồng Kỳ thật sự không thể nào ăn được Nam Lâm, vì vậy hắn thẹn quá hóa giận, quyết định ném nàng vào hậu cung quản lý súng ống.

Lương Hồng Kỳ biết rõ Nam Lâm có tính cách ngồi không yên một chỗ, hắn làm vậy với phương án ghẻ lạnh để nàng phải cúi đầu. Nhưng tính tình của Nam Lâm rất cứng nhắc, chỉ ngửa đầu mà không khuất phục.

Mãi đến khi Lương Hồng Kỳ không còn được phân làm cục trưởng cục công an thành phố Tiền Châu thì Nam Lâm mới thở dài một hơi.

Khi Ngô Dật Kiệt đưa nàng đến gặp cục trưởng Vương Học Bình, trong lòng nàng chợt bừng sáng, tiểu tử kia rõ ràng đang tiếp tục có ý nghĩ xấu.

Trên có ý thì dưới mới làm, vì vậy Nam Lâm có ấn tượng không tốt với Vương Học Bình, kết luận là hắn cá mè một lứa với Lương Hồng Kỳ, vì thế cũng không thèm nể mặt.

Viên trung úy bò lên khỏi mặt đất, hắn nâng cánh tay bị trật khớp, bất chấp lau mồ hôi, cố gắng áp chế cơn đau mà nghiến răng nghiến lợi nói:- Con đàn bà thúi, dám đánh ông, chờ ông lột da.

Viên trung úy chưa từng trải qua tình cảnh thế này, vì vậy lúc này trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ sẽ về kéo người đi báo thù.

Trước nay Nam Lâm chỉ thích mềm không thích cứng, thân thủ cũng rất cao, nàng hoàn toàn không sợ lời đe dọa của đối phương. Vì thế nàng thừa dịp Vương Học Bình chưa kịp lên tiếng mà vung đấm.

Thật ra hành vi của Nam Lâm có vẻ lỗ mãng nhưng trong lòng bùng lên ý nghĩ muốn lập uy, nàng muốn cho Vương Học Bình thấy, bà cô không dễ trêu vào, đừng có mà tòm tem.

- Dừng tay.Khi thấy viên trung úy kia sắp bị ăn đòn thì một vị quân nhân quân hàm bốn sao hai gạch đẩy đám người xông vào rồi gào lên.

Ngay sau đó Vương Học Bình cũng lên tiếng:- Nam Lâm, quay về.

Nam Lâm tuy tính tình nóng nảy nhưng không phải kẻ ngốc không có đầu óc, nàng chỉ thấy viên đại tá kia là biết, thủ trưởng của cánh quân kia đã ra mặt.

Khi Vương Học Bình lên tiếng, Nam Lâm cũng thuận thế đứng sang một bên.

- Đây là có chuyện gì?Trương Vân Thiên lạnh mặt hỏi Vương Học Bình, tìn huống hiện trường làm hắn cảm thấy rất khó khăn.

Bảy tám tên quân nhân ngã trên mặt đất, bốn phía đầy nhân dân đứng xem náo nhiệt, phản ứng đầu tiên của Trương Vân Thiên chính là quân nhân bị người ta đánh hội đồng.

Trương Vân Thiên lộ diện làm cho Vương Học Bình thở phào, hắn xấu hổ đi qua thở dài nói:- Anh Trương, người của anh đánh thủ hạ cảnh sát giao thông của tôi rất thảm, vì vậy mà chị của viên cảnh sát giao thông kia nổi nóng, xuất thủ tương trợ, kết quả là cục diện trước mắt.

Vương Học Bình là ai, Trương Vân Thiên biết rất rõ, mà hắn cũng hiểu, Tiểu Vương nói như vậy tuy không phải là chân tướng toàn bộ nhưng ít nhất cũng là phần lớn.

Trương Vân Thiên thân là người trong quân ngũ, tất nhiên sẽ không thích ngoặt cùi chỏ ra ngoài. Sau khi nghe rõ lời nói của Vương Học Bình thì hắn nghiêng đầu hỏi viên trung úy:- Cánh quân nào?

Bộ đội không giống với địa phương, mức độ tôn ti cao thấp chỉ cần nhìn quân hàm là biết, vì thế viên trung úy muốn khép chân chào nhưng lại bị đau đến mức đổ mồ hôi hột, hắn run rẩy nói:- Báo cáo thủ trưởng, đội trưởng Trương Minh của đoàn lái xe phân khu xin báo danh, mời chỉ thị.

Trương Vân Thiên thầm thở ra, nếu là đoàn xe nhà mình thì giải quyết hậu quả rất dễ, nếu là qâun binh dã chiến trú trong tỉnh thì sẽ không tốt, dù sự việc được giải quyết thì cũng liên lụy rất lớn.

- Đội trưởng Khương, anh nói cho tôi biết, chỗ này rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?Trương Vân Thiên trầm giọng hỏi Khương Minh.

Khương Minh đã sớm thấy rõ đám lính đi theo sau lưng Trương Vân Thiên, trên cánh tay đều đeo băng đỏ, trên vai cũng là quân hàm đỏ, chỉ cần nhìn cũng biết đó là quân cảnh.

Khương Minh thầm kêu khổ, nếu hôm nay đánh thắng thì rất dễ nói, dựa theo quy định, hắn quay về quân doanh sẽ không có bất kỳ vấn đề nào.

Nhưng hôm nay hắn mang theo nhiều người lại bị một người phụ nữ đánh cho bầm dập, chuyện này sao chịu nổi?

- Điều này...Chúng tôi vì chấp hành nhiệm vụ cho nên...Vượt đèn đỏ... ....Khương Minh ấp a ấp úng dùng giọng xấu hổ nói ra sự thật, chẳng lẽ hắn nói với thủ trưởng, mình vượt đèn đỏ bị cảnh sát cản lại, vì thế bực mình mà sai người ra tay?

Loại chuyện này dễ làm nhưng khó nói, làm không tốt sẽ gánh tội phá hoại đoàn kết, tất nhiên Khương Minh hiểu rõ vấn đề, vì vậy hắn chỉ dùng giọng lập lờ nói ra sự thật.

Trương Vân Thiên cũng là lão quân nhân, năm xưa cũng đánh nhau rất nhiều, lúc này thấy Khương Minh giải thích không quá rõ ràng thì hiểu, bên mình đang đuối lý.

Vương Học Bình cũng hiểu nổi khó xử của Trương Vân Thiên, vì vậy hắn thầm nháy mắt nói:- Anh Trương, chỗ này quá nhiều người, lại chặn cả giao thông, ảnh hưởng không tốt, không bằng chúng ta đổi địa phương điều tra?

Trương Vân Thiên cũng rất đồng ý, nhưng vì tránh hiềm nghi, hắn hỏi:- Đi đâu?

- Đây là vấn đề liên quan đến trị an quân nhân, anh là thủ trưởng quân đội, anh nói đi đâu tôi sẽ đi đó.Nam Lâm đã lộ mặt và bên phía cảnh sát đã có chút lợi ích, Vương Học Bình thuận thế chừa thang cho Trương Vân Thiên, để đối phương xử lý.

Phùng Quốc Chương lặng yên đứng bên cạnh, tuy hắn không nói gì nhưng trong lòng cũng hiểu, Trương Vân Thiên đên gặp Vương Học Bình chỉ có ý muốn hòa giải.

Nếu là tình huống khác, Phùng Quốc Chương sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng hôm nay nhân vật chính là Trương Vân Thiên, hắn không dám ló đầu.

Trương Vân Thiên thấy Vương Học Bình chừa bậc thang, vì vậy suy nghĩ rồi nói:- Chúng ta đến phòng vũ trang quận Liền Tây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.