[Dịch] Lãnh Đạo

Chương 353 : Cảnh sát uy vũ.




- Xảy ra nhiễu loạn gì?Trương Vân Thiên chợt kinh ngạc, hắn hỏi Vương Học Bình.

Phải biết rằng bây giờ thân phận của Vương Học Bình là không bình thường, đường đường là lãnh đạo cục công an thành phố, tay cầm quyền cao, chỉ cần ra lệnh một tiếng thì vài chục ngàn côngn an sẽ được điều động.

- Bây giờ không có thời gian nói rõ với anh, tôi chờ anh ở ngã tư đường Nam và đường Nhân Dân, anh tranh thủ đến ngay, nếu đến chậm sẽ xảy ra chuyện lớn.Vương Học Bình không đợi Trương Vân Thiên đáp lại mà cúp điện thoại.

Trương Vân Thiên cúp điện thoại mà cau mày, hắn lẩm bẩm:- Có chuyện gì xảy ra? Ngay cả cục trưởng cục công an cũng không giải quyết được mà cần mình ra mặt?

Trưởng phòng quân vụ Phùng Quốc Chương lúc này đang ngồi cùng Trương Vân Thiên, hắn mơ hồ hiểu có chuyện gì xảy ra, hắn phân tích:- Chỉ sợ là bộ đội của chúng ta lại gây họa, ngay cả cục trưởng cục công an cũng bị kinh động, xem ra sự việc không nhỏ.

Dựat theo lệ cũ, tư lệnh cảnh vệ cũng không phải một ngành độc lập, tư lệnh viên là phó tư lệnh quân khu, tham mưu trưởng là Trương Vân Thiên.

Công tác hằng ngày của tư lệnh cảnh vệ đều do khối quân vụ xử lý, đối ngoại xưng là ban cảnh vệ, bên trong gọi là phân đội cảnh vệ.

Chức trách hằng ngày của ban cảnh vệ chính là hỗ trợ công an địa phương quản lý và xử lý xe quân đội vi phạm luật giao thông và gây ra sự cố, vì vậy có thể nói bên cảnh vệ và cục công an thành phố thường có liên hệ với nhau.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, quân nhân rời khỏi quân doanh và liên tục sinh ra những sự kiện đánh nhau gây rối, địa phương muốn nhúng tay cũng không được, đôi khi binh lính gây chuyện lớn, cảnh sát lại không thể mặc kệ, vì vậy mà rơi vào tình huống khó xử.

Phùng Quốc Chương nhớ rất rõ, có một lần một viên cảnh sát bắt hai quân nhân say rượu gây rối, đưa về đồn thẩm tra. Kết quả là sau khi biết tin, một đại đội trưởng tập hợp lính mang theo xà beng, súng ống đến đập nát đồn công an.

Vì cùi chỏ thường ngoặt ra ngoài, vì vậy vị đại đội trưởng kia về báo cáo, tư lệnh phân khu chỉ làm cho qua.

Sau khi được Phùng Quốc Chương nhắc nhở, Trương Vân Thiên cũng suy xét cẩn thận, nếu người khác gọi điện thoại, thì hắn sẽ giả ngu, căn bản không tham gia.

- Anh Phùng, đưa theo một nhóm lính, cùng tôi đến hiện trường.Trương Vân Thiên và Vương Học Bình có quan hệ không tầm thường, không thể nào gặp việc làm rùa đen rút đầu.

Phùng Quốc Chương nghe nói như vậy thì trong lòng cũng hiểu vài phần, dưới tình huống bình thường, dù điều động đội cảnh vệ, chỉ cần một khoa trưởng ra mặt là tốt, nào cần tham mưu trưởng phải chạy ra?

- Anh Trương, chúng ta có nên xin chỉ thị của tư lệnh Triệu không?Phùng Quốc Chương không phải là tâm phúc của Trương Vân Thiên, vì thế không muốn làm ác nhân.

- Không nên nói nhảm, anh biết cục trưởng Vương kia có bối cảnh gì không? Ông đây còn không dám trêu vào, huống hồ là tiểu tử ngươi?Trương Vân Thiên trừng mắt nhìn Phùng Quốc Chương.

Phùng Quốc Chương có thể lăn lộn từ một quân nhân bình thường đến vị trí bây giờ, tuyệt đối không phải kẻ ngốc. Hắn tuy không biết rõ bối cảnh của Vương Học Bình, cũng không muốn biết, nhưng hắn lại biết rất rõ bối cảnh của Trương Vân Thiên. Bí quyết làm quan của hắn là không nên đắc tội giới quyền quý, Trương Vân Thiên là con cháu Trương gia, hắn chỉ là một trưởng phòng quân vụ nhỏ nhỏ, sao có thể rung chuyển được?

Dù có vấn đề gì thì cũng có Trương Vân Thiên, ông sợ gì nữa? Phùng Quốc Chương suy nghĩ cẩn thận điều này, sau đó đứng lên vừa cúi vào vừa lên tiếng:- Kiên quyết phục tùng mệnh lệnh.

Trương Vân Thiên biết rõ Phùng Quốc Chương muốn trốn tránh trách nhiệm, vì vậy cũng không nói gì, hắn khoát tay cho đối phương đi chuẩn bị.

Vương Học Bình nói chuyện điện thoại xong thì thấy đám quân nhân kia đang phủi tay định bỏ đi.

Vương Học Bình lại nhìn viên cảnh sát giao thông, người này bị đánh bay mũ, mặt mũi đầy máu, nằm trên mặt đất, thỉnh thoảng còn khẽ rên rỉ.

Kiếp trước Vương Học Bình có ấn tượng không tốt với đám cảnh sát giao thông, nghe tin cảnh sát giao thông bị đánh thì thường cảm thấy hả hê, đây chính là tình huống chó cắn chó.

Phần lớn đám cảnh sát giao thông đều có tố chất rất kém, phạt tiền rối loạn, nhận tiền của lái xe, xe khách một trăm, xe vận tải năm trăm, nếu thái độ không tốt thì là một ngàn.

Đây không phải làm xằng bậy sao? Thời này dân chúng có thu nhập thế nào?

Nhưng dù là như vậy thì đánh người cũng không đúng.

Cái mông quyết định cái đầu, hôm nay thân phận của Vương Học Bình đã khác, vì thế mà cách thức suy xét vấn đề cũng khác.

Vương Học Bình nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên từ xa, hắn biết viện binh đã đến.

- Các người cứ như vậy mà đi sao?Vương Học Bình đẩy đám người ra rồi tiến lên dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đám quân nhân.

- Ơ, một thằng oắt con, dám quản chuyện của ông sao? Cút ra xa, nếu không ông sẽ chẳng khách khí.Một binh sĩ quay đầu thấy Vương Học Bình mặc quần áo bình thường thì nổi giận.

- Tôi làm gì, các người không có tư cách biết rõ, đến khi tư lệnh cảnh vệ đến thì các người sẽ hiểu.Vương Học Bình thật sự không thể đấm đá, vì thế chỉ có thể mở miệng kéo tư lệnh cảnh vệ ra.

Viên trung úy kia không khỏi xoay người nhìn Vương Học Bình, hắn phát hiện người trẻ tuổi này đứng trong đám người chợt bùng lên khí thế không nói nên lời.

Đối phương chỉ có hai người, mình có chín người, đối phương lại dám đứng ra bênh vực kẻ yếu, chỉ cần xét theo điểm này cũng làm cho viên trung úy suy xét lại.

Viên trung úy có tâm tư như vậy thì không dám khinh thường, hắn lạnh lùng nói:- Anh biết ngăn cản quân vụ khẩn cấp sẽ có hậu quả gì không?

Vương Học Bình đang định lên tiếng thì có một nữ cảnh sát từ trong đám người xông ra, nàng đi vài bước đến trước mặt tên cảnh sát giao thông, sau đó dùng tay ôm hắn vào lòng rồi vội vàng hỏi:- Tiểu Tam, cậu làm sao vậy?

Sau lưng nữ cảnh sát còn có vài tên cảnh sát giao thông.

- Chị...Sao chị lại đến đây?Tên cảnh sát giao thông bị thương mở to mắt nhìn nữ cảnh sát, hắn dùng giọng kinh ngạc hỏi.

Vương Học Bình cũng hiểu rõ, vị nữ cảnh sát vừa lao đến chính là nữ cảnh sát quản lý súng ống trong cục công an thành phố Tiền Châu, là Nam Lâm.

- Đừng nói nhảm, chị hỏi em, là ai làm?Nam Lâm nghiến răng nghiến lợi hỏi tên cảnh sát giao thông, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào đám quân nhân.

- Chị...Chị đừng xúc động, em không cẩn thận mà thôi.Tên cảnh sát giao thông nhớ đến những kinh nghiệm đặc thù của chị mình trước đó, hắn sợ nàng gặp phải rắc rối, vì vậy đành nói lời trái với lương tâm.

- Cục trưởng Vương, anh nói xem, hôm nay anh xen vào hay mặc kệ? Dù anh mặc kệ thì tôi cũng xen vào?Nam Lâm đã sớm phát hiện Vương Học Bình đứng giữa đám người, nàng giao em mình cho đám cảnh sát giao thông ở phía sau, sau đó vọt đến trước mặt Vương Học Bình nói.

Vương Học Bình đối mặt với một Nam Lâm đằng đằng sát khí thì có chút choáng váng, hắn xấu hổ nói:- Tôi không phải đang quan tâm đây sao?

- Giết người đền mạng, đánh người trả nợ, anh đường đường là cục trưởng mà chỉ biết trơ mắt nhìn thủ hạ bị đánh thôi sao?Chiếc miệng nhỏ nhắn của Nam Lâm rất lợi hại, chỉ một câu đã ép Vương Học Bình vào chân tường.

Viên trung úy bên kia đã nghe rõ lời đối thoại của hai người, đã biết đại khái về thân phận của Vương Học Bình, nhưng hắn thấy Vương Học Bình chỉ giỏi lắm là cục trưởng phân cục mà thôi, không có gì đáng ngạc nhiên.

Viên trung úy quát lớn:- Anh em, chúng ta đi.

Dù sao cũng là quân nhân trải qua giáo dục nhiều năm, tất nhiên viên trung úy biết rõ nặng nhẹ, hắn đã chiếm tiện nghi của người, nên tranh thủ bỏ đi, miễn dẫn đến phiền toái.

- Chạy đi đâu?Nam Lâm chưa đợi Vương Học Bình tỏ thái độ mà đã vung đấm xông lên, sau đó nhảy dựng người đá tên trung úy ngã lăn.

Đám quân nhân ngây người, sau đó giận tím mặt, từ khi bọn họ nhập ngũ đến nay, nào đã từng nếm qua thất bại này? Một đám chợt gào lên đánh về phía nam lâm, lúc này cũng không thèm quan tâm đến hình tượng.

Vương Học Bình thấy mà choáng váng, hắn thật sự nằm mơ cũng không ngờ tính cách của Nam Lâm là như vậy, không có chút dấu hiệu nào đã ra tay đánh người.

Từ Dương luôn lo lắng cho sự an toàn của Vương Học Bình, lúc này hắn cũng không nhịn được nữa, quyết định xiết chặt nắm đấm xông lên giúp Nam Lâm.

Một người là tâm phúc đáng tin, một là nữ cảnh sát trong cục, hai người này nếu bị đánh và có tổn hại thì Vương Học Bình thật sự rất mất mặt. Hắn chợt quýnh lên, sau đó lại nhớ đên cây súng trong cặp, vì vậy cho tay vào.

Khi Vương Học Bình chạm vào thân súng lạnh như băng thì bình tĩnh trở lại, chỉ cần tiếng súng vang lên, sự việc hôm nay sẽ khó thể giải quyết.

Lúc này trước mắt bao người, dù hắn chĩa súng lên trời thì tin tức cũng truyền ra ngoài, sau đó dù không bị xử phạt thì cũng bị gán là tuổi trẻ ngông cuồng.

Sự việc xả ra theo chiều hướng xấu, như vậy tương lai cũng rất khó phát triển.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? khi Vương Học Bình rơi vào tình huống khó xử thì những tiếng kêu "Hay, đánh hay" vang lên.

Vương Học Bình đưa tay vuốt súng, hắn giương mắt nhìn, chợt phát hiện, kể cả viên trung úy thì có sáu tên quân nhân nằm đo đất rên rỉ. Còn lại hai tên quân nhân, một tên đang đánh với Từ Dương, tên còn lại đang bị Nam Lâm áp sát, hắn liên tục rút lui, vẻ mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

Chỉ thấy Nam Lâm duỗi ngón tay chỉ vào đối phương rồi dùng giọng khinh miệt nói:- Tới đây, không phải muốn cưỡi bà sao? Bà cho cơ hội đây, đến mà cưỡi.

- Xem đây.Một tiếng quát khẽ vang lên, Nam Lâm chợt nhào đến như điên, với ánh mắt của Vương Học Bình cũng không biết nàng ra tay thế nào. Chỉ nghe thấy một tiếng á, cánh tay tên quân nhân kia chợt mềm xuống, té xuống đất.

- Bộp, bộp.Nam Lâm hời hợt phủi bụi, sau đó nàng khinh thường hỏi Từ Dương:- Này, anh bạn , anh chưa ăn cơm sao?

Sau đó Nam Lâm đưa mắt nhìn Vương Học Bình đang vui mừng như điên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.