[Dịch] Lãnh Đạo

Chương 352 : Tham mưu trưởng.




Hai bên bàn bạc rất vui vẻ, khi đến giờ cơm trưa thì Vương Học Bình cười nói:- Chúng ta đã coi như tiến về tỉnh thành, tôi mời cậu bữa cơm, xem như chúc mừng.

Từ Dương cũng không mặc đồng phục cảnh sát, Vương Học Bình cũng không muốn quá rêu rao, hắn tiến vào phòng ngủ, cởi đồng phục, đổi áo xám, thắt cà vạt, sau đó theo Từ Dương ra khỏi cửa.

Hai người sóng vai xuống lầu, xuất hiện bên dưới khu văn phòng cục công an thành phố. Ngô Dật Kiệt phụ trách công tác sắp xếp xe thấy lãnh đạo đi xuống thì vội vàng tiến lên báo cáo:- Lãnh đạo, dựa theo phân phó của anh, tôi đã sắp xếp một chiếc Santana, treo biển số dân dụng.

- Dật Kiệt, vất vả cho anh, anh dùng cơm chưa?Lúc này Ngô Dật Kiệt là một quân cờ mà Vương Học Bình dùng để đối phó với chủ nhiệm văn phòng Hào Giai, tạm thời cần nắm người này vào trong tay, còn sau này cần phải xem xét tình huống mới nói được.

Ngô Dật Kiệt rất cảm động, cũng rất muốn đi theo dùng cơm với lãnh đạo, nhưng hắn không phải loại người ngu ngốc, vì thế vội vàng giải thích:- Lãnh đạo, tôi đã dùng cơm rồi, bây giờ còn phải nắm chắc thời gian xem xét văn kiện.

Vương Học Bình từ tron cặp công văn lấy ra một gói Trung Hoa ném vào trong tay Ngô Dật Kiệt, hắn cười nói:- Đừng quá làm khổ mình, làm việc phải kết hợp với nghỉ ngơi.

Ngô Dật Kiệt trước nay bị ghẻ lạnh quá lâu, nào chịu nổi ưu đãi vào lúc này, vì thế hắn rất cảm động, chỉ biết cúi đầu nói:- Chỉ cần là nhiệm vụ anh giao phó, tôi dù mất mạng cũng phải hoàn thành đúng hạn.

Từ Dương ở bên cạnh cảm thấy đau răng, muốn cười nhưng không dám lên tiếng, trong lòng rất khó chịu, chỉ có thể quay mặt đi, không muốn nhìn vị cán bộ thích nịnh hót kia.

Sau khi ngồi vào trong xe, Từ Dương thật sự không nhịn được mà quay đầu nhìn Vương Học Bình:- Loại người kia sao cậu lại khách khí như vậy?

- Cậu đấy, còn nhiều thứ phải học tạp, cần trọng dụng người tài, mà tiểu nhân cũng chưa hẳn không có giá trị lợi dụng. Dù sao anh ta cũng là người đầu tiên dựa về phía bên tôi, hơn nữa nếu xem xét thì cát đá trộn lẫn mới tốt.Vương Học Bình thấy Từ Dương tỏ ra không hiểu thì tiếp tục nói:- Như vậy phía dưới có động thì tôi cũng thấy rõ ràng.

- Ôi, xem như hiểu rõ, đám quan lớn không kẻ nào tốt đẹp gì.Từ Dương nghĩ mà đau đầu, hắn lắc đầu nói:- Tôi quá ngu ngốc, sớm muộn gì cũng bán mạng cho cậu.

- Đừng dài dòng, lái xe nhanh lên, đói bụng lắm rồi.Vương Học Bình cũng không ra vẻ với anh em, hắn trực tiếp mắng.

Từ Dương vì giúp đỡ Vương Học Bình xử lý nhiều chuyện cá nhân, vì vậy thường lui tới Vân Châu, Tiền Châu và Nam Vân, cũng coi như quen thuộc tình huống giao thông ở tinh thành.

- Đi đâu đây?Từ Dương khởi động chiếc Santana, hắn quay đầu hỏi Vương Học Bình.

- Hôm nay cậu là chính, tùy tiện đi đâu cũng được, dù sao tôi cũng bỏ tiền.Vương Học Bình đốt thuốc cười trêu ghẹo.

- Là cậu nói đấy nhé, tôi cũng không khách khí, chúng ta đến ăn ở khách sạn Shangrila.Từ Dương cố ý đùa giỡn.

Chiếc Santana rời khỏi cục công an thành phố và nhanh chóng hòa vào dòng xe, như một hạt nước rơi xuống biển, căn bản biến mất không chút dấu vết.

Từ Dương không quen ăn cơm tây, hai người chỉ dừng lạ ở một nhà hàng ven đường, ăn mì bò, uống vài ly rượu.

Khi hai người trong nhà hàng đi ra, bên đường có một đám đông, mọi người gào lên:- Đánh đi.

Nếu là trước kia thì Vương Học Bình sẽ không thích xem náo nhiệt, nhưng hôm nay hắn là cục trưởng cục công an thành phố Tiền Châu, vì vậy mới đưa Từ Dương sang xem có chuyện gì.

Vương Học Bình chen vào đám người, lúc này phát hiện vài tên quân nhân đang tranh cãi với một tên cảnh sát giao thông.

- Một thằng cảnh sát giao thông chết tiệt mà dám chặn xe của ông, tiểu tử chán sống rồi à?Mở miệng là một viên trung úy, ngoài miệng hùng hổ, tay phải thỉnh thoảng đẩy lên ngực tên công an, bộ dạng cực kỳ kiêu ngạo.

Đứng ở góc độ của Vương Học Bình, hắn không thấy rõ tướng mạo của tên cảnh sát giao thông, nhưng chỉ cần nhìn thì biết, đối phương không quá lớn tuổi, chỉ hai mươi bốn hai mươi lăm.

- Các người...Các người vượt đèn đỏ còn lớn lối nữa sao?Tên cảnh sát giao thông đỏ mặt phản bác.

- Con bà nó, ông có quân vụ khẩn cấp, làm trễ nãi chuyện của ông, mày có đảm đương được không?Viên trung úy lại dùng tay đẩy viên cảnh sát, lúc này mũ của tên cảnh sát đã rơi xuóng, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Bồ tát bùn còn có chút uy nghiêm, viên cảnh sát giao thông dù sao cũng còn trẻ, hắn nhặt mũ lên và tức giận chất vấn:- Các người còn có biết nói lý lẽ nữa không? Sao lại tùy tiện đánh người?

Dù cực kỳ tức giận nhưng viên cảnh sát cũng biết quân nhân chiếm ưu thế về số đông, không dám phát hỏa.

- Con bà mày, ông đánh vì mày không có mắt.Viên trung úy thầm nén giận, hắn nhấc chân đá viên cảnh sát giao thông ngã lăn ra đất.

Đã lâu rồi không có cảnh sát giao thông dám chặn xe quân đội, ít nhất thì viên trung úy này chưa từng gặp qua tình cảnh như vậy.

Nếu nói không khoa trương, dù là xe quân sự đi ngược chiều đường một chiều, cảnh sát giao thông cũng chỉ biết nổi giận mà chẳng biết làm gì, dù thấy cũng chỉ có thẻ nhìn ra chỗ khác, như không phát hiện ra.

Quan quân đã ra tay, đám lính lập tức vung tay vung chân cho tên cảnh sát giao thông một trận.

Kiếp trước Vương Học Bình đã từng nghe nói, lái xe sợ cảnh sát giao thông, cảnh sát giao thông sợ bộ đội, bộ đội sợ lãnh đạo cấp trên, lãnh đạo sợ trung ương.

Nếu là trước kia thì Vương Học Bình sẽ vì vấn đề thân phận mà không muốn bị cuốn vào, nhưng hôm nay một đám quân nhân đám đánh bộ hạ ngay trước mặt hắn, nếu truyền ra ngoài, một vị cục trưởng như hắn còn có mặt mũi nữa sao?

Tình huống này thật sự là chú có thể nhịn mà thím thì không thể nhẫn.

Vương Học Bình cũng chưa từng học võ, mà Từ Dương cũng không thể nào chống lại cảm đám quân nhân như vậy, vì thế hai người mà tiến lên sẽ không phải cách hay.

Vương Học Bình để Từ Dương giám thị hiện trường, hắn lấy điện thoại ra bấm số của cục công an.

Người tiếp điện thoại là Ngô Dật Kiệt, sau khi nhận được lệnh của Vương Học Bình, hắn lập tức lấy danh nghĩa của Vương Học Bình mà điều động một tổ cảnh sát cơ động chạy đến.

Sau khi điện thoại cho Ngô Dật Kiệt, Vương Học Bình bấm số của Trương Vân Thiên:- Anh Trương, tô là Học Bình, anh đang ở đâu?

Trương Vân Thiên vốn cũng cho là mình bị giáng chức đến trung đoàn cảnh sát quân sự tỉnh, nhưng tháng trước quân khu đã đề bạt hắn làm phó tham mưu trưởng phân khu tỉnh kiêm trưởng phòng hậu cần.

Dựa theo lệ cũ Trương Vân Thiên là phó tham mưu trưởng, còn kiêm nhiệm chức vụ tham mưu trưởng tư lệnh cảnh vệ, rõ ràng là xuân phong đắc ý.

Trương Vân Thiên nghe rõ âm thanh của Vương Học Bình thì cười nói:- Cậu Học Bình, cậu đúng là, tôi nghe nói cậu đã đến tỉnh thành làm cục trưởng cục công an.

Vương Học Bình không có thời gian nói đùa, hắn thở dài nói:- Tôi đến nhận chức đúng là sai lầm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.