[Dịch] Lãnh Đạo

Chương 189 : Phiền toái trên người.




Sau khi tuyên bố tan họp thì Mạnh Thu Lan là người rời khỏi phòng họp trước tiên, Tiếu Nam cố ý tụt ra sau cùng để cùng đi song song với Vương Học Bình.

- Học Bình, họ Mạnh kia quá ức hiếp người, nào có người nào lại phân công như vậy?

Tiếu Nam cực kỳ lo lắng nhắc nhở Vương Học Bình.

Dù đến nhận chức không lâu nhưng Tiếu Nam ít nhiều cũng biết chút tình huống của phòng du lịch huyện, đây là một đơn vị chán nản nhất, ngay cả tiền lương cơ bản nhất cũng thiếu, đừng nói chi đến hiệu quả lợi ích và tiền thưởng.

Tính cả những nhân viên tạp vụ thì phòng du lịch huyện Nam Vân chỉ có chưa đến hai mươi người, trong phòng không có gì đặc biệt, có thể nói là nghèo đói trắng tay.

Vương Học Bình mỉm cười:

- Anh Tiêu, bỏ qua tôi có khi lại mở được một đường máu, tất nhiên điều kiện tiên quyết là vị chủ tịch kia không được nhúng tay vào.

Tiếu Nam cảm thấy Vương Học Bình rất tự tin, trong lòng cũng có chút cảm giác khác biệt, hắn nói:

- Cậu có ý kiến hay gì sao?

- Ha ha, sao tôi chỉ có chút ý kiến cho được? Nhưng lúc này còn chưa đúng thời điểm, anh Tiêu, đợi tôi nghiên cứu cẩn thận, tôi sẽ tìm anh thương lượng chiến lược cụ thể.

Vương Học Bình cho rằng mở tuyến du lịch phố cổ Nam Vân là rất hay, nhưng dù sao cũng còn hoàn thiện nhiều chi tiết, không gấp được, trước tiên phải tìm hiểu tình huống thực tế, sau đó mới hốt bệnh đúng thuốc.

Hai bên là bạn học, hơn nữa còn ở chung phòng, Tiếu Nam khá hiểu tính tình của Vương Học Bình. Nếu nói thẳng ra thì Vương Học Bình là người trẻ tuổi cực kỳ cẩn thận, trước nay nói một câu tính một câu, chưa từng làm bừa.

- Cậu đấy, cứ quen nói như vậy, không cần có đúng thời cơ hay không, cậu cứ nói ra, ít nhất tôi có thể giúp cậu nghĩ kế.

Tiếu Nam thật sự đổ mồ hôi thay cho Vương Học Bình, vì vậy mà một lòng muốn tìm hiểu ý nghĩ của Vương Học Bình.

Vương Học Bình quan sát bốn phía thấy không có người, vì vậy hắn nói rõ ý kiến của mình cho Tiếu Nam.

Tiếu Nam cũng cân nhắc một lúc rồi cau mày hỏi Vương Học Bình:

- Phố cổ Nam Vân tuy còn lưu lại chút kiến trúc thời Minh Thanh, nhưng cũng bị phá hoại rất nghiêm trọng, nếu muốn hoàn toàn chữa trị thì cần một lượng lớn tài chính.

- Anh Tiếu, anh cứ chờ đó mà xem, đừng sợ vì số tiền đầu tư ban đầu quá lớn, nếu một khi sửa chữa xong, sợ rằng nói sẽ là con gà đẻ trứng vàng cho cả huyện.

Vương Học Bình khẽ cười, hắn tuy không phải là chuyên gia du lịch nhưng lại biết được quỹ tích phát triển của phố cổ Nam Vân.

Vương Học Bình nhớ rất rõ, vào kiếp trước, thời gia đầu phố cổ Nam Vân thuộc về phòng du lịch huyện.

Lịch sử đã sớm có chứng cứ rõ ràng, hễ là những gì thuộc về xí nghiệp nhà nước thì chất lượng phục vụ và hiệu suất nhất định chỉ đi xuống, vé vào thăm quan phố cổ chỉ lèo tèo vài chục ngàn một năm.

Đến năm đó, vì một vị chuyên gia du lịch nhúng tay vào mà phố cổ Nam Vân chi mất thời gian vài tháng đã nhảy từ vị trí không ai biết đến một địa điểm du lịch trọng điểm cấp quốc gia.

Sau khi thương mại hóa, mỗi tháng phố cổ Nam Vân đóng góp cho huyện một trăm triệu đồng, vé vào cửa cũng lên đến con số kinh người.

Nhưng khốn nổi phố cổ này không nằm trong danh sách di sản thế giới, nguyên nhân căn bản cũng vì đám quản lý không có ánh mắt toàn cầu, bỏ mất cơ hội tốt.

Vương Học Bình quay lại phòng làm việc của mình, hắn cẩn thận đọc qua các văn kiện có liên quan.

Hôm nay là ngày ba mươi, dựa theo lệ cũ thì buổi chiều tất cả cơ quan đơn vị sẽ nghỉ tết.

Gần đến lúc tan tầm, Vương Học Bình đứng lên khỏi chiếc ghế xoay, hăn đi đến bên cạnh cửa sổ, duỗi lưng mệt mỏi.

- Cốc, cốc!

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa quen thuộc, ngay sau đó thư ký Hác Cương đẩy cửa tiến vào, hắn khẽ đi đến bên cạnh Vương Học Bình:

- Lãnh đạo, trưởng phòng du lịch huyện Tạ Trung Hoa đến đây, nói là có việc muốn báo cáo với anh.

Hai mắt Vương Học Bình lóe lên, thầm nghĩ mới phân công điều chỉnh mà anh Tạ đã đến, tin tức xem ra rất linh thông.

- Mời anh ấy vào.

Vương Học Bình xoay người đi đến trước bàn làm việc, hắn bình tĩnh ngồi xuống ghế.

- Chào chủ tịch Vương.

Tạ Trung Hoa đi theo sau lưng Hác Cương nhanh chóng bước vào phòng, khi đến cách bàn làm việc hai thước thì dừng bước khẽ cúi người và tươi cười chào hỏi Vương Học Bình.

Quan cao đè chết người, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi mà Vương Học Bình đã từ một vị cán bộ bình thường của khối chính quyền nhảy lên là trợ lý của chủ tịch cấp bậc phó huyện, trong lòng Tạ Trung Hoa ngoài khiếp sợ thì cũng chỉ là cảm thán.

Xét pham vi toàn huyện, Tạ Trung Hoa xem như là cán bộ lão thành, hắn đã ở trên cương vị trưởng phòng du lịch được mười năm.

Dù là ở thời của Lý Đại Giang hay thời Nghiêm Minh Cao, Tạ Trung Hoa luôn bị cho ra rìa ở phòng du lịch, cũng không bị ai động vào, bất cứ thời điểm nào cũng chỉ an ổn trên vị trí trưởng phòng du lịch.

- Trưởng phòng Tạ nhanh chóng đến tận cửa, điều này cho thấy tin tức của anh rất linh thông.

Vương Học Bình có giao tình khá bình thường với Tạ Trung Hoa, vì vậy dựa theo logic quan trường, hắn xưng hô với Tạ Trung Hoa là trưởng phòng.

Vương Học Bình dù là thư ký của chủ tịch huyện hay là người chủ trì công tác khu quy hoạch, giữa hắn và Tạ Trung Hoa không có liên hệ, bình thường cũng ít liên lạc.

- Chủ tịch Vương, nghe nói anh được phân công quản lý phòng du lịch, điều này làm cho tất cả công nhânn viên chức phòng du lịch cực kỳ phấn chấn, tất cả mọi người đều nói, đã tìm được lãnh đạo tốt, tương lai ngành du lịch huyện Nam Vân nhất định sẽ có hy vọng lớn.

Tạ Trung Hoa vừa mở miệng đã nâng Vương Học Bình lên tận mây xanh.

Vương Học Bình có chút buồn cười, Tạ Trung Hoa đã qua năm mươi, dù gì cũng là một cán bộ cấp chính khoa, bây giờ lại chạy đến đây nịnh bợ mình, nhất định là có chuyện khó, vì không có chuyện gì sẽ chẳng leo lên điện tam bảo.

- Trưởng phòng Tạ, anh có phiền toái gì sao?

Vương Học Bình đứng lên bắt tay với Tạ Trung Hoa, sau đó mời đối phương đến ngồi trên ghế sa lông. Hắn dùng hai mắt sáng ngời nhìn vào mặt Tạ Trung Hoa.

Dựa theo logic quan trường, bây giờ là đêm ba mươi, Tạ Trung Hoa nếu đụng phải vấn đề khó thể giải quyết thì không thể nào chạy đến kinh động một vị trợ lý chủ tịch mới nhận chức cho được.

Tạ Trung Hoa coi như là cựu chiến binh, hắn biết rõ ràng và tường tận bối cảnh của Vương Học Bình. Đừng thấy Vương Học Bình là trợ lý chủ tịch mà xem thường, trước kia hắn là thư ký của chủ tịch huyện, thậm chí còn có danh tiếng "Vương tài thần" trong huyện Nam Vân.

Hôm nay khu quy hoạch dưới sự chỉ đạo của Vương Học Bình đã là một kho vàng, nếu nói không khoa trương thì số tiền trong phòng tài chính chưa bằng số dự trữ của khu quy hoạch.

- Điều này, ôi, chủ tịch Vương, nếu không phải thật sự có chuyện lớn thì bây giờ sắp sang năm mới, tôi cũng không chạy đến gây phiền cho anh, chỉ là...Chỉ là... ....

Tạ Trung Hoa ấp a ấp úng, rõ ràng tỏ ra rất khó khăn.

Vương Học Bình liếc mắt đã thấy tâm tư của Tạ Trung Hoa, biết Tạ Trung Hoa đến đòi tiền.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.