"Ức Ức, anh đang làm cái gì vậy? Tại sao lại giấu Niệm Niệm đi ?" Thiên Tầm bước tới hỏi.
" Chúng ta đang chơi trò trốn tìm, trước kia em cũng đã chơi, em không nhớ sao?" Ức Ức giả vờ bình tĩnh nói.
"Thật sự là như vậy sao?" Thiên Tầm hoài nghi nhìn Ức Ức.
"Ức ức? Con thấy Lãnh Dạ đâu không? " Bạch Tuyết đứng ở cửa hỏi Ức Ức.
"Cha đi mua đồ ăn , một lát nữa sẽ trở về."
"A!" Bạch Tuyết xoay người rời khỏi, cô đi thay quần áo .
Ức Ức thở phào nhẹ nhõm.
"Ức Ức, anh hãy nói thật, tại sao lại giấu Niệm Niệm đi?" Thiên Tầm nghi ngờ hỏi.
"Không phải đã nói với em rồi sao, chúng ta đang chơi trốn tìm, còn chưa kết thúc?" Ức Ức xoay người đưa lưng lại, nắm ngón tay vận khí, ngộ nhỡ Thiên Tầm xông vào, bé liền ngăn lại!
Đúng là bất đắc dĩ!
"Hừ! Em đi thay quần áo trước, chút nữa trở lại chơi với các anh." Thiên Tầm ngọt ngào nói rồi rời khỏi.
Ngay khi Thiên Tầm rời khỏi, Lãnh Dạ vừa vặn bảo vệ kí ức cho Niệm Niệm xong, tiếp theo là xem Niệm Niệm có thể tự mình khắc chế mảng ký ức ác ý kia không !
Lãnh Dạ và Niệm Niệm vừa xuất hiện bên trong căn phòng thì Bạch Tuyết mặc đồ ngủ đi vào.
"Ơ? Hai người về khi nào vậy?" Bạch Tuyết giật mình hỏi, trong lúc cô thay quần áo, Lãnh Dạ đã quay trở lại.
"Mẹ." Niệm Niệm ngọt ngào gọi một tiếng, Lãnh Dạ và Ức Ức đều chú ý Niệm Niệm, xem bé có chỗ nào không ổn không?
"Ừ? Có phải đói bụng rồi không? Lãnh Dạ, sao anh còn chưa đi nấu cơm?"
"Mẹ, con muốn ăn thịt bò trộn tương ớt." Niệm Niệm nói.
"Thịt bò trộn tương ớt?" Bạch Tuyết cảm thấy món ăn này rất đặc biệt, nhưng lại không nhớ rõ nó có cái gì đặc biệt?
"Lãnh Dạ, anh có thể làm món này không?" Bạch Tuyết hỏi.
Lãnh Dạ đứng dậy, lấy tạp dề trong tay Bạch Tuyết, sau đó đi xuống lầu.
Thật ra Bạch Tuyết đi thay quần áo là dự định đi nấu cơm, cô cho rằng Lãnh Dạ không chịu 1000 đồng tiền lương nên đã bỏ đi , vì vậy cô dự định đi nấu cơm, không ngờ Lãnh Dạ lại trở lại, ban nãy nhìn thấy Lãnh Dạ có chút bất ngờ.
Nhìn Lãnh Dạ đi xuống lầu, còn lấy tạp dề của mình, cô bước theo sau.
Lãnh Dạ nghe thấy tiếng bước chân của cô, bỗng nhiên đứng lại rồi xoay người.
Bạch Tuyết không đề phòng, đụng vào ngực Lãnh Dạ, làm sao Lãnh Dạ để cô có cơ hội né tránh, ôm cô đi xuống lầu, nơi này là tầng hai, lo lắng bọn nhỏ sẽ thấy.
Lãnh Dạ không nói!
Khuôn mặt nghiêm túc, trừng mắt nhìn cô gái ở trong ngực, tức giận đến nghiến răng!
Với cô, mắng, không được. Đánh, lại càng không , oan gia!
Ôm Bạch Tuyết lên sân thượng, đè cô sát tường mà cường bạo.
"Đừng! Đừng! Đừng!" Bạch Tuyết kháng cự, Lãnh Dạ căn bản không thèm để ý tới Bạch Tuyết chống cự.
"Em còn nói đừng đừng, anh lập tức muốn em!" Lãnh Dạ uy hiếp.
"Anh là tên lưu manh, còn không cho phép tôi nói đừng sao?" Bạch Tuyết hổn hển gầm nhẹ.
" Thanh âm đừng đừng của em..... Khiến anh nóng lên,còn nói nữa anh liền muốn em------"
"Anh, khốn khiếp---- tôi nói lại một lần nữa, tôi không phải là người phụ nữ của anh,người phụ nữ của anh cũng không thể là tôi, tôi đã là mẹ của ba đứa nhỏ rồi?" Bạch Tuyết vô cùng bất đắc dĩ gầm nhẹ.
"Em là mẹ của ba đứa nhỏ, tất nhiên sẽ anh là cha của ba đứa nhỏ, rất hợp!" Lãnh Dạ sát lại hôn Bạch Tuyết, một tay còn tập kích trước ngực. Bởi vì Bạch Tuyết mặc áo ngủ nên bên trong không có chướng ngại vật, , áo ngủ của Bạch Tuyết bị anh vén lên, ban đầu tay anh chỉ sờ sờ, ai ngờ anh lại cúi đầu ngậm lấy nơi cao nhất.
Cái này vẫn còn tốt!
Bạch Tuyết vừa sinh đứa nhỏ!
Bên trong đại bạch thỏ đúng là có sữa.
Quả nhiên, chỉ nghe Ừng ực một tiếng, Lãnh Dạ nuốt một ngụm sữa.
Anh kinh ngạc ngẩng đầu, khóe miệng vẫn còn một giọt sữa mẹ.
"Anh anh anh, là bản thân anh muốn ăn, bất chấp chuyện của tôi!" Bạch Tuyết nhìn người đàn ông đang ngây ngốc nhìn cô! Thế nhưng, không khí xung quanh anh lạnh đến dọa người.
Lãnh Dạ không nói, lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Tuyết
"Anh đừng quá đáng, anh ăn đồ ăn của con tôi, tôi còn chưa tính sổ với anh! Anh dựa vào cái gì mà bày ra vẻ mặt đó, làm như tôi bắt anh phải uống sữa !" Bạch Tuyết bất đắc dĩ thả áo xuống, đè lại nơi đó không cho sữa chảy ra ngoài
Lãnh Dạ vẫn như cũ không nói!
"Là do anh gây ra họa, anh không hút nó thì làm sao nó có thể chảy sữa! Thiên Tầm, Thiên Tầm. Ức Ức, Ức Ức, Niệm Niệm, xuống dưới uống sữa nhanh lên, nhanh lên....." Hai tay Bạch Tuyết bịt hai đỉnh, hơi sức của người đàn ông thối tha này thật là mạnh, bị anh dùng lực hút như vậy, không chỉ cái này bị anh uống vẫn còn chảy, cái kia cũng bắt đầu chảy ra, thật khó chịu.
Trên lầu, bọn nhỏ đang thảo luận vấn đề quan trọng, cho nên có chút chậm trễ.
"Các con mau xuống đây, nếu không đồ ăn của các con sẽ bị người khác trộm đi ----" Bạch Tuyết quay đầu nhìn Lãnh Dạ, lạnh lùng nói, ai nói chỉ có người đàn ông mới có thể tạo ra bầu không khí lạnh lẽo, cô cũng biết, xụ mặt, cố gắng không cười!
Quả nhiên chiêu này có tác dụng, bọn nhỏ dều xuống.
"Mẹ, ai dám uống sữa của chúng con?" Niệm Niệm ngọt ngào hỏi.
"Mẹ, ai lại quá đáng như vậy, con còn chưa uống no!" Thiên Tầm ngọt ngào, mềm dẻo nói, bộ dáng nhỏ rất đáng yêu, dường như bé kế thừa tất cả ưu điểm của Bạch Tuyết, khi trưởng thành chắc hẳn sẽ xinh đẹp hơn Bạch Tuyết. Chương 198.2
Hai bé trai còn vượt trội hơn, tương lai lớn lên chắc chắn sẽ gây tai họa cho biết bao cô gái, tuy tuổi còn bé mà đã đẹp trai khiến người ta ghen tị!
Ức Ức không nói gì hết, liếc nhìn giọt sữa đọng ở khóe miệng của cha. Khóe miệng co giật, trong lòng cười trộm, Lãnh Dạ cũng có lúc chật vật như vậy, có lẽ chỉ có mẹ của bọn họ mới có thể làm cho cha chật vật như vậy.
"A? Con biết
là ai rồi, chú! Chú! Uống trộm sữa của chúng con-----------" Thiên Tầm bước tới, ngón tay nhỏ mập mạp chỉ vào Lãnh Dạ chất vất.
"Chú? Chú? Chú đã lớn rồi, dáng vóc lại cao thế này, vì sao còn muốn uống trộm sữa của con?" Niệm Niệm tức giận quát.
Bạch Tuyết biết mình vừa rồi không nên nói như vậy, con của cô cũng không dễ bị gạt, đứa nào cũng rất khôn.
"Việc này, các con, là như thế này, chuyện là như thế này, ta ta..." Bạch Tuyết lắp bắp nói năm sáu lần.
"Các con, là mẹ con nói ta làm đồ ăn quá mặn, ta không nhớ rõ nên bỏ nhiều muối, nhưng mà mẹ con nói sữa của các con không mặn, ta không tin, cho nên mẹ con nói: không tin thì anh có thể nếm thử xem có mặn hay không? Cho nên ta liền nếm thử xem sữa của các con có mặn hay không? Chú cam đoan, chỉ nếm thử một ngụm."
Mặt Bạch Tuyết đỏ lên, Lãnh Dạ lại có thể nhận hết trách nhiệm về mình, hơi quá đáng, hồ ly xảo quyệt!
không!
Là con sói xảo quyệt!
Trong đầu Bạch Tuyết loáng thoáng hiện lên một con sói, cho nên Bạch Tuyết mới nghĩ như vậy.
"Mẹ, là thật sao?" Thiên Tầm tò mò hỏi, bé nhớ rõ ràng là sữa của bé rất ngọt.
"A? Đúng vậy!" Bạch Tuyết quay đầu xem thường nhìn Lãnh Dạ.
"Con sói thối tha xảo quyệt!" Bạch Tuyết rủa thầm, nhưng Lãnh Dạ là ai? Anh chính là sói, anh có thính lực nhanh nhạy, tuy rằng Bạch Tuyết nói rất nhỏ nhưng cũng bị Lãnh Dạ nghe được.
Lãnh Dạ quan sát cô, trước kia cô rất dễ dàng bị nhìn thấu, thế nhưng hiện tại anh không hiểu được cô đang nghĩ cái gì?
cô vừa mới nói: con sói thối tha xảo quyệt!
cô nhớ lại rồi sao?
cô biết anh là sói rồi sao?
Lúc này, Lãnh Dạ tin, tâm của phụ nữ như kim dưới đáy biển.
"Chú đẹp trai, chú thấy hương vị như thế nào? Mặn hay không mặn?" Thiên Tầm ngọt ngào hỏi.
"Hả? thật không mặn!" Bây giờ, Lãnh Dạ là một người đứng đầu hai nơi vững mạnh, bản thân lại đi uống sữa của con, còn không ngờ lại bị con nhìn thấy khóe miệng mình có sữa, nhưng lại không phải chỉ bị một đứa nhỏ nhìn thấy.
"đi, đi bú sữa mẹ!" Ức Ức túm lấy Thiên Tầm, lạnh lùng đi tới chỗ Bạch Tuyết, sau đó leo lên sô pha, theo thói quen bắt đầu uống sữa mẹ.
Sau đó Thiên Tầm cũng bò lên sô pha, ghé đầu vào trong ngực Bạch Tuyết bắt đầu uống sữa. Bạch Tuyết cho con uống sữa đều như vậy, cô chỉ cần ngồi trên sô pha, bọn nhỏ liền leo lên sô pha, bắt đầu uống sữa mẹ, mỗi lần như thế Niệm Niệm luôn là người cuối cùng. Bé là anh cả! Nhường cho em trai và em gái là việc nên làm.
"Này--------- bọn con uống sữa mẹ, chú nhìn cái gì! Chú là đàn ông, không biết tránh đi hả?" Niệm Niệm chống nạnh đứng trước mặt Lãnh Dạ, ngẩng đầu giận dữ nhìn Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ cúi đầu nhìn Niệm Niệm, đứa bé này luôn đối nghịch với anh, đều là do ma quỷ làm hại!
"Vẫn là uống một lần đã nghiện? Chẳng qua, sữa của mẹ thật sự uống rất ngon." Thiên Tầm vui vẻ từ trên sô pha nhảy xuống.
Bé chép chép miệng, khóe miệng còn dính sữa mẹ.
"Niệm Niệm, tới anh, anh uống đi." Thiên Tầm ngọt ngào nói.
Niệm Niệm lạnh lùng nhìn Lãnh Dạ, sau đó leo lên sô pha uống sữa mẹ.
"Chú đẹp trai, có phải chú cũng muốn uống sữa mẹ không? Có phải mẹ chú không có cho chú cai sữa?" Thiên Tầm ngọt ngào nói.
Lãnh Dạ không nói!
"Mẹ, con uống no rồi, Niệm Niệm, anh cũng uống bên này đi." Ức Ức vỗ nhè nhẹ bầu sữa lớn nói.
Niệm Niệm không nói, uống rất ngon.
"Ức Ức, có phải sữa mẹ uống rất ngon, rất ngọt, hoàn toàn không mặn!"
"Ta đi nấu cơm!" Lãnh Dạ lạnh lùng nói, dứt lời liền rời đi. "Hừ! Dối trá, muốn uống sữa mẹ còn không chịu thừa nhận!" Thiên Tầm tức giận nói.
Lãnh Dạ gần như muốn điên, tại sao sự việc lại thành ra như thế này, cô gái nhỏ không biết anh, con gái cũng không biết anh! Con trai lớn đối với anh tràn đầy thù địch! Chỉ có Ức Ức còn nhớ anh.
Anh nhất định phải bình tĩnh.
Ngày hôm sau, sau khi Bạch Tuyết ăn sáng, liền đi làm, hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, cho nên phải đi sớm.
Ánh nắng ban mai, yên tĩnh thanh nhã, khiến cho người ta vui vẻ thoải mái.
Bạch Tuyết rất ít khi hưởng thụ được sự thoải mái này, nơi đây mười năm trước, cô đều vội vội vàng vàng, đến trường, làm việc nhà, đến trường, làm việc nhà, hai việc luôn song song nhau, mỗi ngày đều như nhau!
Từ sáng đến tối đều như thế, về sau cuộc sống của cô có rất nhiều màu, mặc dù cách xa trường học, nhưng cô vẫn luôn tự học, đến lúc đó chỉ cần đi thi là tốt rồi, dù sao hiện tại đã có con càng không thể đi học!
Nuôi con là việc làm hàng đầu, kiếm tiền là điều tất yếu.
Trước kia, bận rộn khiến cô đã quên mất ánh nắng ban mai đẹp như vậy.
Rất đẹp.
Đến công ty, Bạch Tuyết được an bài vào trong văn phòng làm việc của tổng giám đốc sắp xếp lại tài liệu.
cô không biết tổng giám đốc của mình là thần thánh phương nào? Nghe đồn vị tổng giám đốc này là một vị thần lạnh lùng…
Bạch Tuyết hoàn toàn chìm vào mơ mộng…